Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 4 - Yêu cầu hộ tống

2025-09-19

1

Với đề nghi từ Joey, cô gái chỉ về phía con đường còn vết bánh xe sót lại.

“Cảm ơn, nhưng tôi đâu phải trẻ con, tôi sẽ không bị lạc đâu.”“Ý tôi không phải vậy… Ý tôi là, nhìn cái vẻ ấy thì cô vẫn còn con nít mà? Cô trông chỉ cỡ 11 tuổi thôi.”

Cô gái nở nụ cười đắng sau câu nói đó.

“…Thật ra, tôi 13 tuổi rồi.”

“—Ể, vậy sao? T-tôi xin lỗi.”

Tuổi dậy thì con gái thay đổi khác nhau, rất khó đánh giá ngay lúc này. Ví dụ có cô 15 tuổi mà bị gọi 13 thì chắc phát cáu. Hiểu ra ý tứ trong nét mặt cô, Joey vội cúi đầu tạ lỗi.

Ngay cả một gã con trai cũng dễ bị lầm lẫn ở độ tuổi ấy. Ở làng Joey, nhiều cô 13 đã lấy kết hôn và có con rồi… Nghĩ tới đó, tim cậu đập rộn lên.

(Đúng rồi, cô ấy không còn là trẻ con nữa, nằm trong tuổi có thể kết hôn rồi!)

Cậu chợt nhận thức lại: đôi môi quyến rũ, bộ ngực nhỏ vừa phải, đôi chân thon thả [note80603] — lập tức cậu liền rời mắt đi.

Joey cố cảnh báo bằng giọng nhẹ nhàng.

“Nghe này, tôi biết cô chắc là tiểu thư một nhà giàu nào đó, nhưng nếu cô đi một mình thế này, sẽ có đủ loại người tới phiền cô, rồi sẽ… gặp chuyện không hay. Vậy nên tôi sẽ hộ tống cô đến thị trấn.”

“À, đúng rồi. Mấy gã sẽ bắt, giết, chôn tôi, kiểu đó ấy hả?”

Cô gái có vẻ hiểu ra gì đó từ mấy lời mập mờ của cậu, rồi ngó Joey với vẻ tò mò.

“Nhưng… vậy có ổn không? Như thế cậu sẽ ra về tay trắng, không phải cậu đang trong giờ làm việc à?”

“…Không sao. Kế hoạch diệt chiến khuyển bị hỏng, tôi không nghĩ ra là có tận hai con nên đã không chuẩn bị. —Hơn nữa để cô loanh quanh ở ngoài này cũng khiến tôi hơi lo!”

Vừa nói vừa quay mặt đi vì ngượng, cô thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười thích thú.

“Cậu là anh Joey phải không? Đúng là người đàn ông tốt.”

“—C-cô nói gì đấy! Cô đang trêu tôi à?!”

“Tôi không có ý trêu, xin lỗi nếu làm cậu áy náy… Nhưng tôi cũng không muốn lợi dụng lòng tốt của cậu. —Hmm, vậy giờ yêu cầu như này: cậu hộ tống tôi đến thị trấn, dẫn tôi đi một vòng? Nếu được tôi muốn ghé hội mạo hiểm.”

“Yêu cầu, hử…”

“Ể? Yêu cầu trực tiêps thế này không được sao?”

“Ừm, dù hội sẽ không tính điểm, nhưng cũng chẳng có quy định cấm. Nhưng thường trường hợp này người ta trả trước, và phí sẽ cao hơn yêu cầu bình thường…”

Vì Joey mới lên bậc F sau khi tốt nghiệp từ G (rank học việc), cậu không rõ mức thù lao thường trả cho dịch vụ hộ tống là bao nhiêu.

Cô thấy Joey do dự nên đoán trong đầu cậu nghĩ “Liệu cô ta có đủ tiền trả mình không?”.

Từ sau lưng cô ấy phát ra tiếng sột soạt, không phải từ cái ruy băng trang trí mà là từ 1 cái túi, Hiyuki móc ra vài đồng tiền.

“Như này đủ chứ?”

“Đồng bạc à?”

Cô trao cho cậu một đồng bạc mỏng, giá trị gấp ba lần đồng bạc bình thường, Joey nhìn kỹ — nó phát ánh cầu vồng, trông chẳng giống tiền thường.

“Một đồng cầu vồng thì chưa đủ sao? Ờm—thế này được chứ?”

Nói xong cô đặt mười đồng vàng lên lòng bàn tay Joey.

“…Tôi chưa từng thấy đồng vàng. Dùng được thật chứ?”

Joey nắm mấy đồng vàng, thường ngày chỉ nhận bạc và đồng đồng từ quầy hội, nên chỉ biết nhìn rồi thở dài.

“Tôi cũng không biết. Cùng lắm thì cậu nung chảy chúng ra rồi bán như là kim loại quý thôi. Hoặc cần tiền thì cậu bán miếng vàng thô này cũng được.”

Rồi cô móc ra thêm một thứ, là một thỏi vàng to cỡ lòng bàn tay người lớn. Joey nhìn mặt phức tạp.

“—Đợi đã! Cái đó không phải là túi không gian - món vật phẩm ma pháp giữ nguyên trọng lượng và kích thước dù đặt thứ gì vào bên trong sao?!”

“Đúng rồi. —À, hiểu rồi, thế tôi đưa cậu luôn món này nhé.”

“Tiểu phú bà của tôi ơi! Chỉ cần món đó thôi cũng mua được căn nhà tốt nhất trong thành rồi đấy!”

“Heh, tôi không biết nó giá trị như vậy ấy. À ừm, thế tính ra mình cũng có khá nhiều tiền nhể.”

“Đúng rồi. Đừng khoe ra nữa. Trời ơi, nếu không có ai trông thì cô y như một miếng mồi ngon cho bọn cướp luôn. Kiểu công chúa gì đây!!!.”

Bị gọi là “công chúa”, cô khẽ cười như tự trào, rồi nói:

“—À, nhân tiện, tôi chưa tự giới thiệu. Tôi là Hiyuki, mong anh giúp đỡ, anh Joey.”

Cô nắm tà váy cúi nhẹ. Joey thấy tim mình đập mạnh vì phong thái thanh nhã, vội quay người để che mặt đỏ ửng, rồi rảo bước về phía một cây to cách khoảng 500 mét.

“Hiyuki hả. Gọi là Joey thôi, gọi [anh Joey] nghe lạ lắm. —À, Hiyuki, tôi cột con emu vào cây kia, đi đến đó chút nhé.”

“Emu?”

Hiyuki nghiêng đầu không hiểu, Joey đã quen với điều này nên đáp:

“…Thấy rồi sẽ biết.”

Nghe vậy cô bước nhanh hơn.

◆◇◆◇

『Công chúa, sao phải thuê cái gã trẻ trâu đó, mình thần cũng dư sức bảo vệ thân thể vàng ngọc của người mà?』

Tengai cứ phàn nàn bên cạnh tôi — hay nói đúng hơn, tiếng đó vọng trong đầu.

Khi chiến đấu, hợp thể với pet sẽ cho ta chỉ số và thuộc tính của pet (tính năng “Hiệp Hợp Thú”).

Trước kia thì chỉ được tối đa 30% thuộc tính và chỉ số của pet; nhưng giờ hiện trạng của tôi là:

Chủng tộc: Huyết Tộc Công chúa (Tổ Thần)

Tên: Hiyuki

Tước hiệu: Thiếu nữ yêu kiều của Thiên Không

HP: 78,000 → 61,312,800 (+61,234,800)

MP: 95,500 → 53,841,500 (+53,746,000)

Cái này giống đồng Zimbabwe quá! Gì mà lạm phát dữ vậy!

Nhìn khác gì chỉ số của Hoàng Kim Long (Naga Raja) chứ?!

Chỉ số của tôi thậm chí còn chẳng đáng gọi là món ăn phụ sashimi!

Nếu phải so sánh, tôi chẳng khác gì bông bồ công anh!

Sự có mặt của đống chỉ số của tôi chẳng thay đổi gì cả!

Đã biết cơ chế này, nhưng khác biệt so hồi trong game lớn quá — giờ tôi còn sợ phát không dám thả bất kì ma pháp nào.

Ở mức độ này, một phép công kích cơ bản như [Cấu lửa] cũng sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Điều kiện cho đợt trinh sát lần này là phải để Tengai hộ tống tôi. Để mọi chuyện êm thấm mà không phải để cái gã rồng này động tay động chân, tôi liên hệ Joey — người tôi tình cờ bắt gặp trên đường. Hình như Tengai dỗi vì tôi không tin tưởng hắn.

Nếu hắn hứng lên “Để thần thể hiện!” rồi múa vài đường theo ý hắn, cả khu vực này sẽ bốc hơi trong một đêm mất!

Khi đó tôi đích thị trở thành Ma Vương.

Vì vậy, bằng cách nào đấy, tôi cũng phải xử lý việc này ổn thỏa mà không tổn thương lòng kiêu hãnh Tengai.

『Tengai, ta tin nơi lòng trung thành và năng lực của ngươi. Nhưng chúng ta cũng không thể thu thập được thông tin gì nếu cứ hành động một mình. Dù ích kỷ, ngươi sẽ đi cùng ta chứ?』『

…Thần đã nói lời vô ý. Xin lỗi, Công chúa. Kẻ như thần không thể nghĩ thấu tầm nhìn xa của Người ; thần xin lỗi vì bất kính. Tóm lại, thần không phản đối dùng gã trẻ kia làm hộ tống… chỉ là…』

Tengai dần lấy lại vẻ ôn hòa.

『Ừ. Vì lý do cá nhân――』

『Là để có thức ăn khẩn cấp, phải không』

…Hả??!

『Nhắc mới nhớ, Công chúa chưa ăn gì kể từ khi thức dậy. Thần quên mất. Làm sao thần có thể tha thứ cho bản thân? …Gã này có vẻ hơi xơ xác để ăn, nhưng dù sao hắn vẫn trai tơ nên khá hấp dẫn. Nếu Người đợi chút, ta sẽ chuẩn bị cho Người bữa máu trai tơ ngon hơn là thằng nhóc xác xơ này.』

“Thức ăn… máu… trai tơ…”

Những từ ấy nối thành chuỗi trong đầu tôi.

Ồ phải roài, tôi là ma cà rồng mà!

Nhớ lại lúc nói chuyện với Joey, tim tôi đập rộn ràng.

Tôi cứ tưởng vì trở thành con gái mới vậy — nhưng không, tôi đã lầm.

Nhìn cái cơ thể khỏe mạnh là tim tôi đập mạnh. Chẳng lẽ đó chỉ là… tôi đang đói?!

Nguy hiểm quá!!

Tôi đã vội yêu cầu Joey hộ tống mà không nghĩ kỹ.

Giờ nhận ra ở gần cậu ta có thể không an toàn nữa.

Cố gắng rời mắt khỏi cái gáy lồ lộ kia và mạch máu nổi ở tay chân Joey, tôi ngăn mình không nhìn vào chúng nữa.

Ghi chú