Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Chương 4 – Gã Hoàng Tử Anh Hùng

2025-09-27

6

Tôi đang đứng với vẻ mặt cực kỳ khó chịu trước gã “hoàng tử anh hùng” trong lời đồn.

Trước khi bước vào phòng, tôi đã tháo mặt nạ, vậy là giờ ai cũng biết mặt nhau. Nhưng mà… nói sao nhỉ… em gái của hoàng tử, Angelica, cùng người tùy tùng tóc đen của cậu ta đều thốt lên “Whoa…” đầy thán phục khi lần đầu tiên nhìn thấy mặt tôi. Ừ thì, chuyện đó tôi cũng hiểu, ai cũng thường phản ứng như vậy thôi.

Sau đó, cả tôi lẫn hắn đều nhìn nhau chằm chằm, dò xét kỹ lưỡng. Việc này cũng là lẽ đương nhiên vì cả hai đều đang ở vị thế ngang hàng.

Thế nhưng, ánh nhìn gì thế này?! Cứ như thể da thịt tôi bị lột trần, có hàng đống sên bò khắp người, liếm dọc hai bên ngực và vòng eo vậy. Cảm giác thật kinh tởm!

Người ta thường nói phụ nữ có thể ngay lập tức nhận ra khi bị đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực, dù chỉ một chút. Cho đến hôm nay, tôi mới thấm thía ý nghĩa đó sâu sắc đến thế!

“…Anh hai. Nhìn chằm chằm vào một quý cô như thế là bất lịch sự đấy.”

Nghe lời nhắc nhở của Angelica, hoàng tử đáp “Ồ…” rồi cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt, đồng thời khéo léo quỳ một gối xuống.

“Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, bệ hạ. Ta là tam hoàng tử của Vương quốc Amitia, Acyl Claude Amitia. Thật vinh hạnh khi hôm nay có thể được người dành chút thời gian quý báu để ghé thăm.”

Nói xong, hắn nắm lấy mu bàn tay tôi như thể chuyện đó là hiển nhiên rồi đặt môi hôn khẽ lên. …N-nhanh quá, tôi còn chẳng kịp chuẩn bị tinh thần.

Mikoto khẽ giật mình, ngay lập tức nhướn mày, ánh mắt như hỏi: “Thần có thể giết hắn chứ?”. Tôi thì lặng lẽ đáp trả: “Không, đây là cách chào hỏi bình thường của hoàng tộc và quý tộc!” – nhờ vậy mới tạm ngăn được cô nàng.

“Ta là quốc chủ của Ma quốc Xích Hoàng Triều, Hiyuki, người được gọi là ‘Mỹ nhân của Bầu Trời’. Hôm nay ta đến theo lời mời của ngài.” – Tôi tự giới thiệu, nghĩ rằng tạm thời nên dùng danh hiệu dài dòng cho trang trọng, sau đó hẵng gọi bằng biệt danh cũng chưa muộn.

Sau đó, chúng tôi lần lượt giới thiệu tùy tùng của mình. Của tôi là Mikoto, còn của hắn là Carlos – một thanh niên tóc đen tỏa ra bầu không khí lạnh lùng. Rồi tất cả ngồi vào chỗ. Thân là quốc chủ, địa vị của tôi cao hơn, nên tôi ngồi ghế chủ tọa, còn Acyl thì ngồi ở ghế phụ cùng Angelica kế bên. Cuối cùng, mỗi tùy tùng đứng phía sau chủ nhân của mình.

“Quả nhiên là vậy.” – Hoàng tử Acyl ngồi xuống, mắt vẫn dán vào mặt tôi – “Ta có nghe tin đồn nói bệ hạ Hiyuki là tuyệt sắc giai nhân, nhưng không ngờ người lại là mỹ nữ vô song đến nỗi khiến cả vầng trăng cũng phải đỏ mặt.”

Hắn thốt lên lời tán dương với cảm xúc không hề kiềm chế, rồi bất chợt trở nên nghiêm túc, dè dặt hỏi:

“―Thành thật mà nói, ta không tin trên đời có người nào sánh được với bệ hạ. Đây chẳng lẽ không phải là ma pháp biến thân nào đó sao?”

“Hình hài này chính là những gì ngươi đang thấy. Đáng tiếc, ta lại không sở hữu loại ma pháp đó. ―Vậy thì, điện hạ, hãy gọi ta là ‘Hiyuki’ hoặc ‘Công chúa’, vì ta vốn quen được gọi như vậy.”

Ba người kia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Thật tuyệt! Thế thì từ giờ muội có thể gọi người là ‘chị gái’, phải không, Tiểu thư Hiyuki?”

Đáp lại giọng nói hồ hởi của Angelica, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài gượng cười gật đầu: “Nếu Tiểu thư Angelica thấy hợp thì cứ vậy đi.” Quả thật tôi chẳng thể từ chối cô bé ấy…

Nhưng mà… chị gái sao? Chị gái à… Tôi bị gọi là “chị gái”! Cứ như nghe thấy tiếng cào ken két chói tai đang bào mòn tàn dư ít ỏi của phẩm giá đàn ông còn sót lại trong tôi. (Thật ra thì, ngay từ ngày đầu bị Tengai tắm rửa, mặc áo lót với quần chip, rồi phải đi vệ sinh như phụ nữ… gần 90% phẩm giá đó đã tiêu biến mất rồi.)

“Chị gái ư?”

Angelica hào hứng gật đầu trước câu hỏi của anh trai.

“Muội đã hỏi trước rồi! Bởi vì khi nói chuyện với Tiểu thư Hiyuki, người toát lên cảm giác rất ‘thanh nhã’ đó!”

T-thanh nhã sao―. Tôi tự hỏi có phải chút phẩm giá còn sót lại cũng tan biến hết luôn rồi không…

“…Hmm, chị gái à? ―Công chúa Hiyuki.” Hoàng tử Acyl dường như đang đối mặt với một vấn đề nan giải, trầm tư một lát rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị đầy quái dị.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta… không, nàng có đồng ý kết hôn với ta không?” [note81029]

―TRƯỢT!

Ba người trừ Acyl và Angelica đồng loạt ngã nhào.

“Ôi chao! Anh hai, đó là ý tưởng tuyệt vời đấy! Như vậy, muội còn có thể gọi người là ‘chị dâu’ một cách đường hoàng nữa!”

K-không đời nào! Chính bản thân hắn thì lại trông cực kỳ đắc ý, hệt như vừa phát hiện ra ‘Quả trứng của Columbus’. Rốt cuộc hắn lấy đâu ra cái kết luận hoang đường này vậy?!

“Ngươi bị ngốc à!?” Tôi buột miệng quát lên, cho dù đối tượng là hoàng tử của đất nước này.

Đáng nói hơn, người hầu Carlos ở phía sau – lẽ ra phải khó chịu khi chủ nhân mình bị mắng – cũng lại gật gù hai cái đầy đồng tình. Có lẽ kiểu phát ngôn như thế này đã quá thường xuyên với hắn rồi. Quả thật, anh ta cũng khổ sở đấy chứ?

“…Ngốc chỗ nào cơ?”

Trên gương mặt điển trai của Acyl hiện rõ dấu chấm hỏi. Nói không ngoa, hắn đúng là một mỹ nam nổi bật: dung mạo kết hợp giữa vẻ thanh lịch và nét hoang dã, thêm mái tóc gần như vàng đỏ. Nghĩ đến việc mình phải giải thích chuyện đơn giản này cho hắn, tôi đành trả lời thật dễ hiểu:

“Nghe đây, lý do là thế này. Hiện tại, quốc gia này chưa công nhận đất nước ta. Hơn nữa, vương quốc của ta toàn là ma tộc, trong khi nhân loại không bao giờ chấp nhận ma tộc có đặc quyền như con người. Ngay lúc này vẫn chưa có một cơ sở pháp lý nào cả. Thân là ma tộc, giữa ngươi và ta hoàn toàn không có lý do gì để kết hôn hợp pháp cả!”

Mikoto và Carlos đều gật đầu tán thành, nhưng tên hoàng tử kia lại tiếp tục:

“Chính vì thế chúng ta càng phải khiến những người xung quanh chấp nhận tình yêu này, đúng không? Nếu vậy thì, trước hết cứ sinh một, hai đứa con rồi hãy tính chuyện hôn nhân sau?”

…Một đứa con ư. Tức là tôi phải sinh con. Trẻ con rõ ràng đâu có từ ruộng bí đỏ hay được cò mang đến. Muốn có thì tôi phải cùng tên hoàng tử này… cố gắng hằng đêm. Nghĩ đến thôi đã thấy không thể nào.

Phẩm giá sót lại trong tôi dù ít ỏi vẫn còn đó, và phản ứng ghê sợ tận xương tủy đã bộc lộ ra mặt.

“Rất tiếc, ta dự định sẽ giữ thân cho đến khi kết hôn, nên không thể chấp nhận ý tưởng đó.”

Tôi nhẹ nhàng từ chối, Angelica cũng hăng hái gật đầu đồng tình. “Đúng thế. Anh hai, huynh quá hấp tấp khi cầu hôn rồi!”

“―Chính xác hơn, ta nghĩ ngươi đã quá hấp tấp ngay từ việc cầu hôn chỉ sau 5 phút gặp mặt.” Tôi thêm vào, giọng điệu rõ ràng là: “Ngươi ngu ngốc thật đấy.”

“Nếu nàng nói thế thì ta chẳng biết đáp lại gì. Nhưng… à, không sao chứ? Cách nói của ta hơi thô lỗ sao? Chỉ là… nàng quá cuốn hút. Ta tin đây chính là cuộc gặp gỡ định mệnh duy nhất trong đời, nên ta nghĩ không quan trọng thời điểm nữa.”

Mặc cho hắn thổ lộ nồng nhiệt với ánh mắt đầy say mê, bị gã đàn ông này – kẻ vừa mang nét trẻ con đáng yêu, vừa sở hữu thân hình cao hơn 1m80 cùng lồng ngực vạm vỡ, tỏa ra hormone nam tính mạnh mẽ – tỏ tình, tim tôi vẫn chẳng hề rung động chút nào.

“Chị gái, có thể người thấy khó tin, nhưng đây là lần đầu tiên muội thấy anh trai mình nghiêm túc như vậy với một ai đó. Để chứng minh, thật ra anh trai muội thường xuyên được nhiều phụ nữ theo đuổi. Cả trong lẫn ngoài nước, lời cầu hôn đến liên tục, nhưng anh ấy đều từ chối. Đây là lần đầu tiên anh tự mình cầu hôn một người. Chắc chắn không phải cảm xúc nhất thời, nên xin người hãy tin và chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy.”

Angelica cũng tha thiết khẩn cầu tôi. Hmm, không phải là tôi không tin… nhưng trong lời lẽ ấy, tôi lại cảm thấy có gì đó khiến mình càng không muốn tin.

“―Dù thế nào đi nữa, thưa điện hạ. Chọn bệ hạ Hiyuki làm thê tử là điều bất khả thi trên thực tế.” Người vẫn im lặng từ đầu, Carlos, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ví dụ, giả sử điện hạ có được sự đồng thuận của hoàng thất đi chăng nữa, thì Viện Quý tộc cũng sẽ không bao giờ chấp thuận. Trái lại, họ còn lấy cớ này để tước bỏ ngôi vị, vu cho điện hạ là kẻ phản bội đã bán linh hồn cho ma tộc. ―Hay nói đúng hơn, ngay cả cuộc trò chuyện hôm nay nếu lộ ra ngoài thì kết cục cũng như thế.”

À―, phải rồi. Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý thật. Dòng chảy câu chuyện bắt đầu chuyển hướng nghiêm trọng hơn.

“Viện Quý tộc, hử? Lũ đó lúc nào cũng chỉ biết ngáng đường ta.”

Nói rồi, hoàng tử Acyl thoáng để lộ ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

Sau đó, hắn chỉnh lại tư thế, quay sang tôi: “―Mà nhắc mới nhớ, lời mời hôm nay vốn là về chuyện này. Công chúa Hiyuki, Viện Quý tộc hẳn đã liên lạc với nàng rồi chứ?”

Nghe vậy, tôi nhún vai: “Có một bức thư. Ngoài bức thư đầy nhiệt tình của ngài, thì nội dung cơ bản là ‘Mọi thứ của ngươi đều thuộc về bọn ta, nên mau dâng hết đi’.”

“Hmm, quả đúng là lối hành xử quen thuộc của bọn chúng. Vậy thì, Công chúa Hiyuki định đáp lại thế nào?”

“Dĩ nhiên là kéo quân xâm chiếm kinh đô, tàn sát kẻ nào dám kháng cự, rồi diệt sạch tầng lớp thượng tầng của đất nước này chứ? ―À, ngoại trừ các người. Giết kẻ có thiện chí là việc bất nghĩa. Chỉ cần họ không chống lại ta thôi.”

Nghe vậy, Angelica và Carlos đều nín thở.

“Tàn sát kẻ chống đối thì còn hiểu được, nhưng cả tầng lớp thượng lưu sao? Ta thấy như vậy là quá mức vô lý.”

KENG!

Ngay tức khắc, quý ngài Carlos bị hất văng, cùng tiếng kim loại gãy vỡ, thân thể anh ta đập vào tường rầm một cái.

“Thật là vô lễ! Ai cho phép một kẻ hầu hạ hèn mọn như ngươi dám trực tiếp lên tiếng trước mặt Công chúa?” Mikoto nhướn hàng mày thanh tú, buông lời sắc lạnh, tay cầm thánh trượng yêu thích không biết từ lúc nào đã được rút ra.

Trong khoảnh khắc, hoàng tử Acyl đã kịp đứng dậy, trên tay là thanh kiếm gãy. Chính nhờ lưỡi kiếm ấy mà cú đánh của Mikoto – vốn đủ để cướp đi mạng sống Carlos – mới bị chặn lại.

Biết rằng không thể xuyên qua sự bảo hộ của Acyl, Mikoto lập tức xoay chân đá Carlos bật ra khỏi tầm với, đồng thời bẻ gãy nốt thanh kiếm trong vài nhịp ngắn ngủi. Ngoài tôi và Mikoto, chẳng ai nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Angelica thì hoàn toàn không hiểu, chỉ hoang mang nhìn anh trai và Carlos – người vẫn còn thở gấp, dựa vào tường.

“Xin lỗi, lỗi lầm của thuộc hạ là trách nhiệm của ta. Ta sẵn sàng tạ lỗi bao nhiêu lần cũng được. Tuy nhiên, hắn là bằng hữu quan trọng của ta. Xin người ít nhất hãy tha mạng cho hắn.”

Nói rồi, hoàng tử Acyl quỳ gối cả hai chân, cúi đầu tạ tội ngay tại chỗ.

“…Đ-điện hạ…” Nhìn bóng dáng ấy, Carlos lặng người, rồi cắn môi, cúi đầu: “Lời nói của kẻ thuộc hạ này xuất phát từ lo lắng cho điện hạ và tiểu thư Angelica, nhưng xem ra lại trở thành vô lễ. Xin Người hãy bỏ qua.”

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Mikoto, nàng mới miễn cưỡng hạ thánh trượng về phía Carlos đang gục ngã.

Khoan đã, định tung đòn kết liễu sao?! Angelica hoảng hốt bật dậy, nhưng dường như Acyl đã đoán trước. Hắn chỉ khẽ cúi đầu cảm tạ.

“…Hãy biết ơn lòng khoan dung của Công chúa đi.”

Ánh sáng chữa trị bao phủ khắp cơ thể Carlos.

…T-tốt rồi. Nếu là Tengai hay Utsuho thì chắc chắn hắn đã bay màu nãy giờ mất.

Ghi chú

[Lên trên]
Hoa có chủ rồi bro
Hoa có chủ rồi bro