Vương quốc Amitia là một quốc gia có lãnh thổ trung bình (chính xác hơn, diện tích của nó xấp xỉ bằng tổng diện tích các nước láng giềng cộng lại, ngoại trừ ba cường quốc lớn là Đế quốc, Liên bang và Thánh quốc) nằm ở phía tây lục địa. Đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, vì thế nông nghiệp và chăn nuôi đều phát triển thịnh vượng. Vương quốc này tự hào có sản lượng thu hoạch cao gấp nhiều lần so với nhu cầu tiêu thụ trong nước. Họ cũng là nước xuất khẩu nông sản lớn nhất trong khu vực. Vì vậy, Amitia là một trung tâm tài chính không thể thiếu ở phương tây lục địa.
Ngày xưa, đã từng có những cuộc chiến tranh xâm lược nhằm chiếm lấy vùng đất phì nhiêu này, nhưng nhờ ngoại giao và vận dụng chính trị khéo léo với các quốc gia láng giềng, suốt tám mươi năm qua chỉ còn lại những xung đột lẻ tẻ, vương quốc chưa bao giờ phải trải qua một cuộc chiến tranh toàn diện. Ngoại trừ thiệt hại do ma vật gây ra, có thể nói hiện tại đất nước này đang hưởng thái bình và hòa thuận.
Tối nay, tại một nhà hát opera ở Cheadia – vương đô của Amitia, những quý tộc trong trang phục lộng lẫy và giới phú hộ tụ hội trong một buổi dạ vũ hóa trang.
Vốn dĩ, dạ vũ hóa trang là buổi hội họp dành riêng cho hoàng tộc, nhưng do thời gian hòa bình kéo dài, uy tín dần bị hạ thấp. Hiện nay, nó đã lan rộng ra dân chúng và thậm chí được tổ chức trong nhà hát. Dẫu vậy, người tham gia vẫn phải là kẻ có đủ tài sản và địa vị xã hội.
Khách tham dự đủ mọi tầng lớp, từ quý tộc đến thương nhân mới nổi. Thỉnh thoảng, cũng có hoàng tộc hay quý tộc ngoại quốc vi hành tham dự. Thông thường, nam nữ nhìn vào mắt nhau, đoán xuất thân của đối phương rồi vừa khiêu vũ vừa trò chuyện, đó là thú vui của buổi tiệc.
Thế nhưng, bầu không khí thường lệ ấy nhanh chóng bị phá tan. Bởi hôm nay, xuất hiện một cặp chủ tớ tỏa ra khí chất phi thường.
Chỉ cần đứng đó, người phụ nữ kia đã toát ra một sự hiện diện siêu phàm.
Thoạt nhìn, trông như một thiếu nữ đang ở nửa đầu tuổi thiếu niên. Nàng khoác trên mình bộ y phục tốn một lượng công sức, thời gian và tiền bạc khủng khiếp để may thành. Đó là chiếc váy đen ôm sát từ phần trên cơ thể đến eo, nhấn mạnh vòng eo thon gọn, rồi bung xòe ra phía dưới. Trên khắp váy gắn đầy hoa hồng đỏ rực đến mức có thể bị lầm là thật. Một chiếc mặt nạ ác quỷ đỏ che khuất gương mặt, buộc người khác chỉ có thể tưởng tượng dung nhan ẩn sau. Thế nhưng, với mái tóc óng ả dài tới eo, làn da mịn màng không một vết tì, và những đường nét tuyệt mỹ thấp thoáng sau gò má… hẳn ai cũng phải thở dài than thở rằng nàng chính là một tác phẩm nghệ thuật sống.
Người hầu đi sau nàng trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, mái tóc bạch kim óng ánh cùng làn da không tì vết. Một chiếc mặt nạ trắng che nửa trên khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn đã biết dung nhan hẳn cũng tuyệt sắc.
Chính vì vậy, cả hai vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả trong đại sảnh. Nhưng họ hoàn toàn vượt ngoài tầm với của mọi người. Không chỉ là châu báu hay tuyệt phẩm, hai người này đã đạt đến tầm bảo vật quốc gia. Nhìn qua thì dường như là công chúa cùng thị nữ từ một cường quốc hùng mạnh nào đó vi hành đến. Ai nấy chỉ dám đứng xa xa thì thầm bàn tán, chưa ai cả gan tiến đến chào hỏi.
◆◇◆◇
“…Buổi dạ vũ hóa trang này chán bất ngờ hơn ta tưởng.”
Tôi đã nghĩ nó sẽ huy hoàng lắm, sẽ dùng ánh sáng ma pháp, nhưng hóa ra chỉ có đèn chùm truyền thống chiếu xuống sàn nhảy, khiến cả khán phòng mờ tối (tuy không thành vấn đề với đôi mắt công chúa ma cà rồng của tôi). Trong ánh sáng lập lòe ấy, những người đang nhảy múa trông chẳng khác gì hồn ma trong ngôi nhà ma ám.
Mikoto khẽ nghiêng đầu thắc mắc. Đôi cánh thiên sứ lúc này dĩ nhiên đã được giấu đi.
“Có lẽ đây là tiêu chuẩn của chúng chăng? Cái thứ gọi là khiêu vũ này chả qua chỉ là thú vui tập thể giữa nam và nữ.”
“Có vẻ vậy.” Trong bóng tối ngoài tầm đèn chùm, toi thoáng thấy vài cặp nam nữ chẳng chút ngượng ngùng mà làm những chuyện phóng đãng (chi tiết thì tôi không tiện nói, nhưng loại việc đó lẽ ra nên làm trong phòng riêng). Tôi bắt đầu hối hận vì đã vội vàng đến đây.
Phải nói thế nào nhỉ, đến khi nào thì bạn nhảy chính của tôi – tam hoàng tử – mới xuất hiện? Chẳng lẽ hắn không nhận ra tôi? Tôi thì không biết mặt mũi hắn, nhưng tôi vốn rất nổi bật, lẽ ra hắn phải nhận ra mới đúng. Hay là tôi quá bình thường nên hắn chẳng để mắt đến?
“…Trời ạ, ta đã phải tập nhảy cả đêm rồi đấy.”
“Công chúa muốn nhảy không?” Mikoto tò mò nghiêng đầu.
“Không phải thế. Ta vốn là người tiết kiệm, đã luyện rồi thì phải dùng, nếu không thì lãng phí lắm.”
“Vậy sao? Nhưng mà hắn thật thất lễ quá. Đã hẹn mà còn để công chúa phải chờ.”
“Cũng không hẳn, vốn đâu có hẹn giờ cụ thể… À, Mikoto này. Nếu tên hoàng tử đó đến muộn, ngươi đừng có gây gổ với hắn nhé?”
Nếu tôi vô lễ quá, thì cuộc nói chuyện hòa bình sẽ chẳng còn hòa bình nữa. Nghe tôi dặn vậy, Mikoto thở dài đầy tiếc nuối.
“Làm gì có chuyện nô tỳ hèn mọn này lại dám làm trái ý công chúa, huống chi là khi thiếu vắng ngài Tengai. – Chưa kể, thần cũng đã hầu hạ công chúa đến hàng trăm năm nay rồi, đúng không?”
Không, nói “hàng trăm năm” thì quá… thật ra chỉ tầm ba, bốn năm thôi mà?
“Nhưng nếu là mệnh lệnh từ Người, thần sẽ tạm nhẫn nhịn một chút trước khi trừng phạt tên hỗn xược đó…”
Không, cô phải nhẫn nhịn hoàn toàn cho tôi!
Thật hết thuốc chữa. Đến Mikoto – người có vẻ lý trí nhất trong số – mà vẫn giữ tâm thế hiếu chiến.
“…Nhưng mà.” Mikoto liếc nhìn mặt tôi – đúng hơn là chiếc mặt nạ. “Công chúa, người thích chiếc mặt nạ này lắm sao? Ở trấn dưới lâu đài thần thấy có người đeo cái mặt nạ y hệt trong quán mì ramen, công chúa có nghe qua chưa?”
“T-Ta… cũng thắc mắc kẻ đó là ai…”
“Ai mà biết. Có lẽ chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.”
“Ừ-Ừm, đúng thế.”
Chẳng lẽ bí mật của tôi đã bị lộ?
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhắn của một thiếu nữ tóc vàng, mặc váy hồng, vóc dáng gần bằng tôi, tiến đến trước mặt. Cô khẽ nâng hai vạt váy, duyên dáng thi lễ khác hẳn kiểu chào giả vờ của tôi (động tác đưa một chân ra sau, khụy gối chân còn lại).
“Xin chào tiểu thư, bộ váy của người thật tuyệt.”
“Xin chào, của cô cũng thế. Rất đáng yêu và hợp với cô.” Tôi cũng đáp lại lễ nghi như vậy, thêm vào vài câu xã giao.
Thiếu nữ chăm chú nhìn tôi (dù mặt cô ta che bởi mặt nạ, nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt xanh lam), rồi cất giọng tò mò:
“Thực ra, ta hơi băn khoăn. Một tiểu thư xinh đẹp như cô lại mang chiếc mặt nạ đáng sợ thế này, chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt?”
Mikoto phía sau cũng gật đầu tán đồng: “Ta cũng nghĩ vậy.” …Ugh, chiếc mặt nạ gacha hiếm của tôi chẳng được ưa chuộng chút nào.
“Nếu nói về ý nghĩa… thật ra hôm nay ta có hẹn hò bí mật với một người, nên muốn dùng thứ gì dễ nhận ra.”
Vì tôi vốn là công chúa của một đất nước ma tộc, dùng chiếc mặt nạ kiểu này sẽ dễ nhận ra. Đó là lý do tôi chọn.
“Trời ạ! Chẳng lẽ người đó đã yêu cầu cô đeo thứ như vậy?!”
“Không, đây là quyết định của ta. Đối phương chỉ nói nơi và giờ, chứ không nói cách nhận diện, nên ta nghĩ dùng cái này cho dễ. Xin lỗi vì có hơi quê mùa.”
“Không hề, ta chỉ thấy hơi lạ một chút thôi. Nhưng mà đối phương thật vô lễ, mời cô mà không nói rõ những điều cần thiết.”
Nghe cô gái thay tôi phàn nàn, tôi bật cười nhẹ.
“Đúng vậy, nên ta đang tính sẽ rời đi sớm.”
“Vậy sao…” Cô nghiêng đầu, rồi chợt nói, “Vậy thì, cô có thể cùng ta nói chuyện ở phòng riêng được không?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Thật ra, ta đi cùng anh trai, nhưng ở đây không có ai gần tuổi, thấy hơi chán. Nên ta mới bất chợt đến chào cô, nhưng câu chuyện của cô làm ta thấy hứng thú. Xin hãy cho ta nghe nhiều hơn nữa, được chứ?” Cô cất lời tha thiết, đôi mắt ánh lên niềm mong đợi.
…Rắc rối rồi. Kiểu người không biết đọc bầu không khí, cứ cuốn người ta theo nhịp của họ. Cảm giác quen quen, hình như tôi từng ở trong tình huống này trước đây… [note81008]
“Ừ-Ừm, nếu chỉ một chút…” Không hay, tôi đã gật đầu mất rồi.
“Thật tốt quá! À, xin mạn phép hỏi, cô bao nhiêu tuổi rồi? Ta thì mười hai.”
“Ta… khoảng mười ba.”
(Theo thiết lập là vậy mà!)
“Ồ, vậy ta kém cô một tuổi. ―Cho ta gọi cô là chị được không?” Cô hỏi ngập ngừng.
Quá đáng yêu… đây là sinh vật gì thế này?
“T-Tất nhiên, nếu em muốn.” Tôi chẳng nỡ từ chối.
“Vậy thì, chị ơi, phòng riêng thuê ở hướng kia, mời chị đến. Cả thị nữ của chị cũng có thể đi cùng.”
“…Người thấy sao?” Mikoto hạ giọng hỏi, tôi đáp trong nửa tuyệt vọng:
“Được thôi. Cũng tại tên hoàng tử ngốc kia đến muộn. Ta sẽ quay lại sau khi dạo chơi một chút.”
‘Thần hiểu rồi,’ Mikoto gật đầu. Tôi để mặc bàn tay bé nhỏ ấy dắt đi, tới một căn phòng cuối dãy phòng riêng tầng hai.
Thiếu nữ khẽ gõ cửa: “Anh, là Angelica đây. Em dẫn khách đến rồi.”
‘Aah, vào đi!’
Một giọng nam trẻ vang lên.
“…!?”
Theo bản năng cảnh giác, tôi và Mikoto đồng loạt lùi lại vài bước.
Thiếu nữ quay về phía tôi, tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt khả ái cùng khí chất dịu dàng. Rồi, cô thực hiện một cái cúi chào trang trọng.
“Thành thật xin lỗi vì đã giả dạng. Để em giới thiệu lại. Em là Angelica Iris Amitia, Tứ công chúa của vương quốc Amitia. Là em gái cùng mẹ khác cha với tên anh trai ngốc nghếch – Acyl Claude Amitia, tam hoàng tử của Amitia.”
Trước lời nói cùng nụ cười tươi rói của cô gái ấy, tôi và Mikoto theo bản năng nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào.

