Vol 3: Thú vương của vùng biên cương (Done)

Chương 20 – Thế gian vốn chẳng có điều gì là chắc chắn

2025-10-19

1

Revan lao thẳng về phía Acheron, như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.

Đáp lại, Acheron hạ thấp trọng tâm, đón lấy đòn tấn công đang ập đến — tư thế ấy mang theo vẻ ngạo mạn, như thể hắn muốn tuyên bố sẽ đón đòn trực diện.

Acheron hứng trọn những cú đấm, cú đá của Revan tung ra liên tiếp, nhanh đến mức âm thanh duy nhất vang lên là tiếng trầm đục của va chạm giữa tay và chân. Dù vậy, hắn vẫn không thể triệt tiêu hết lực, và bị đẩy lùi vài mét.

――Cơ hội!

Revan lập tức bám theo, không cho Acheron kịp hoàn hồn. Nhưng do những chuỗi công kích dồn dập trước đó, hơi thở của cậu đã trở nên dồn dập; Revan khẽ dừng lại để điều chỉnh nhịp thở — và đó chính là sơ hở mà Acheron sẽ không bao giờ bỏ qua.

Acheron chủ động thu hẹp khoảng cách lại với Revan, người đang tạm dừng hành động, hai tay siết lại thành quyền, rồi dốc toàn lực tung một cú đấm thẳng phải.

Quả đấm của hắn chỉ sượt qua bên má Revan, người vừa kịp nghiêng đầu né đi trong gang tấc. Dẫu vậy, sức gió của cú đấm vẫn để lại cảm giác bỏng rát trên da cậu.

――Một chiêu xứng đáng với cái danh “Cương Tý”.

Revan bật người lùi ra sau, nửa bước rồi nhún chân phóng lên không. Cú Phong Trảm — chiêu đá xoay tung gót phải từ trên không giáng xuống đối thủ — giáng thẳng vào mặt Acheron.

一Choang!

Âm thanh vang lên không giống tiếng va chạm của thịt người, mà như hai tấm thép va vào nhau. Hai người bật ngược ra, tựa như hai chiếc lò xo bị ép căng.

Acheron nhanh chóng giơ tay lên thủ thế, trong khi Revan lại khẽ áp tay vào sườn, biểu hiện rõ sự đau đớn.

Đòn phản công của Acheron — cú húc gối tung ra ngay trước khi hắn giơ tay đỡ Phong Trảm — quả nhiên không vô ích.

――Không bao giờ được lơ là. Hắn đúng là hiện thân của một mãnh hổ hoang dã.

Ngọn lửa chiến ý bừng lên trong lòng Revan, dòng máu sôi sục hòa nhịp cùng khí thế mãnh liệt phát ra từ Acheron.

Người đàn ông trước mặt mạnh mẽ thật sự. Đến mức, trong một vài khắc, Revan cảm giác như bản thân đang bị hắn áp chế về sức lực.

Thứ duy nhất còn lại trong tâm trí cậu — là kéo hết toàn bộ sức mạnh của đối thủ ra, rồi đánh bại hắn trong trạng thái mạnh nhất.

Bị thôi thúc bởi bản năng, cơ thể Revan tự động chuyển động.

◆◇◆◇

Trên tấm bình đài đá nơi thiêng địa, hai người đàn ông đang dệt nên trận chiến của sức mạnh, kỹ thuật, và tín niệm không gì lay chuyển.

Không ai trong họ hoàn toàn dốc toàn lực vào tấn công hay phòng thủ; cả hai linh hoạt hoán đổi giữa hai thái cực, di chuyển vòng quanh sân đấu, trông chẳng khác nào một điệu vũ tuyệt mỹ.

Không khí vang vọng bởi tiếng va chạm rền rĩ của quyền, cước, vật ngã; xen kẽ giữa những tiếng hô vang tràn đầy chiến ý. Cả khán đài run lên vì sức ép dữ dội ấy.

Không ai có thể đoán được chiến thắng sẽ nghiêng về phía nào. Những chiến binh của thú tộc đứng vây quanh sân đấu đều nín thở dõi theo, tai vểnh cao, mắt mở to, trong lòng dâng tràn cảm xúc nghẹt thở, đồng điệu đến kỳ lạ.

“…… Huynh Revan… sẽ thắng… đúng chứ?”

Asmina khẽ cất lời, giọng cô run run, như thể đang tự thuyết phục mình hơn là hỏi người bên cạnh — là tôi.

Ánh mắt cô dõi theo hình bóng của người anh trai, mờ đi vì lo lắng.

“… Xét theo tình hình, Revan vượt trội về tốc độ và kỹ thuật, nhưng đối thủ lại hơn về sức mạnh và kinh nghiệm.”

Tôi đáp lại bằng giọng khách quan. Nghe vậy, Asmina khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt ánh lên chút hy vọng mong manh:

“Vậy nghĩa là…… sẽ hòa ư?”

“Tôi muốn nói là――”

――‘Thằng nhóc đó sẽ thua.’

Utsuho buông lời kết luận một cách điềm tĩnh, thay tôi nói ra điều tôi vẫn chần chừ trong lòng.

Asmina có lẽ cũng hiểu điều đó, nhưng cô vẫn im lặng, chờ tôi nói hết.

Một cô gái mạnh mẽ.

Chính vì vậy, tôi cũng chọn thành thật:

“… Nếu cậu ta có thêm năm, không, chỉ cần ba năm nữa thôi, hẳn đã có thể thắng. Nhưng nếu trận đấu cứ tiếp diễn như hiện tại, sự khác biệt về thể lực và kinh nghiệm sẽ dần nhấn chìm cậu ta. ――Thực ra, cả hai người họ đều biết rõ điều ấy trong lòng. Kết cục hẳn sẽ định đoạt vào khoảnh khắc Revan quyết định tung ra đòn phản công cuối cùng, dốc hết chút sức lực còn lại để lật ngược thế cờ — và xem đối phương sẽ đáp trả ra sao.”

Tôi vừa dứt lời thì diễn biến trên võ đài liền thay đổi đột ngột.

◆◇◆◇

“Haaa!!”

Tiếng gầm của Acheron vang dội. Hắn thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt, rồi tung ra hai cú thọc liên hoàn — trái, phải — toàn bộ sức mạnh truyền từ hông lên cánh tay.

Revan lập tức hạ thấp trọng tâm, dùng gót bàn tay đỡ đòn, “Haa—!”, nhưng Acheron nối liền chuỗi tấn công bằng một cú đá quét.

Revan lại tránh được, cách một sợi tóc, chỉ bằng cách cuộn người sang bên — song đánh đổi bằng việc mất thăng bằng.

Vù!

Dĩ nhiên, đối thủ không bỏ lỡ, tiếp tục tung cú đấm phải cực nhanh.

Revan bắt chéo cổ tay đón đòn , rồi nhân khe hở chộp lấy cổ tay phải của Acheron, trượt tay xuống nắm lấy nắm đấm hắn, xoay người định thi triển một chiêu vật.

Nhưng ngay lúc ấy, thân hình Revan bị hất văng sang bên như một sợi dây cao su bị kéo căng rồi thả ra, còn Acheron — người chỉ lãnh nửa chiêu chưa hoàn thiện — cũng ngã xuống đất.

Acheron bật dậy gần như ngay lập tức, không hề hấn gì. Trái lại, từ miệng Revan đang lăn tròn trên sàn, bật ra tiếng rên rỉ cùng vệt máu tươi.

Tốc Kích. Đó là chiêu của ta — một đòn công kích xuyên phá nội tạng đối thủ từ cự ly gần. Nghe nói ngươi cũng dùng được phải không? Khoảng cách chẳng thành vấn đề.”

Hắn chưa từng dùng chiêu này trong vòng loại. Giờ đây, giữ bí mật cho đến trận chung kết, quả là nước cờ hoàn hảo — hắn đã lừa Revan một vố đau.

Revan gắng gượng đứng dậy, nhưng bước chân đã trở nên nặng nề. Đó là hậu quả của việc lãnh trọn Tốc Kích trong trạng thái không phòng bị, khiến nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

“Và ta sẽ kết thúc mọi thứ ở đòn kế tiếp…… Nếu ngươi chịu đầu hàng bây giờ, sẽ không chết. Thế nào?”

“……”

Đọc được ý chí kiên định trong đôi mắt Revan — người vẫn im lặng thủ thế — Acheron cũng gật đầu, rồi hạ thấp thân, sẵn sàng cho trận quyết đấu. Hắn hiểu, mọi lời nói lúc này đều là xúc phạm đến niềm kiêu hãnh của một chiến sĩ.

“――Cẩn thận đấy, nhóc.”

◆◇◆◇

Bên cạnh võ đài, một cơn xao động nhỏ bất chợt nổi lên.

Hiyuki, nhận ra Asmina sắp lao thẳng vào trong sân, liền vội vàng giữ chặt hai tay cô bé ra phía sau, ngăn cô lại.

“Này! Trận đấu vẫn chưa kết thúc, xông vào giữa chừng là phạm quy đấy!”

“Thả tôi ra! Nếu cứ thế này, huynh Revan sẽ chết mất!!”

Asmina vừa khóc vừa giãy, ra sức vùng vẫy như một đứa trẻ nũng nịu, nhưng sức nhỏ bé của cô hoàn toàn chẳng thể lay chuyển được Hiyuki — người dù dáng vẻ mảnh mai, vẫn áp đảo cô về mọi phương diện.

“Trận đấu vẫn chưa ngã ngũ! Revan vẫn còn có thể chiến đấu — nếu chính em còn không tin vào cậu ấy, thì ai sẽ tin đây!? Em có biết, nếu em chen ngang, đó chẳng khác nào phản bội Revan sao!?”

“Tôi không quan tâm thắng hay thua! Chỉ cần huynh Revan còn sống là được!!”

◆◇◆◇

Tiếng hét ấy cũng vang đến tai Revan.

Trái tim vốn đang run rẩy trước hơi thở tử thần bỗng chốc lại trở nên tĩnh lặng lạ thường.

――Phải rồi, chuyện tương tự từng xảy ra không lâu trước đây…

Cậu nhớ lại trận đấu khi xưa, được tổ chức trước mặt sư phụ mình — Thú Vương, cùng với tiếng la thất thanh của em gái và giọng Hiyuki cố gắng trấn an cô vọng vào tai.

――Trời ạ. Mình vẫn chưa trưởng thành được chút nào cả.

Một nụ cười khẽ nở nơi khóe môi Revan. Dù trong tình thế hiểm nghèo, tâm cậu bỗng trở nên trong suốt, như lớp sương mù vừa tan biến.

Acheron cau mày nghi hoặc khi thấy đối thủ bỗng dưng bình thản đến lạ. Nhưng hắn không để điều đó làm dao động tâm trí. Hắn gom toàn bộ khí lực, dồn lực vào tay phải và tung ra một cú chưởng thẳng.

“Haaa!!”

Acheron tin chắc rằng Revan, người đang mang trọng thương trong người, sẽ không thể né tránh. Mà dù có may mắn tránh được, hắn cũng đủ nhanh để nối tiếp đòn, kết thúc trận đấu ngay tức khắc.

Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay Acheron chạm vào ngực Revan — điều đó xảy ra.

Chiêu chưởng ấy chỉ chém vào khoảng không. Một cảm giác kỳ lạ lan ra, như thể tay hắn vừa bị gió đẩy ngược lại.

Revan xoay người ngược chiều kim đồng hồ, lướt nhẹ ra phía sau Acheron — động tác tự nhiên, uyển chuyển như cánh lông vũ bay trong gió.

Ngay sau đó, cậu tung ra một cú đấm chính diện, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Đó là chiêu cơ bản đầu tiên mà sư phụ từng dạy — không dư thừa, không do dự, không một động tác lãng phí. Giống hệt như cách Hiyuki đã làm vào ngày hôm đó.

Bộp!

Cú đấm nhẹ tưởng chừng như chỉ là một cái chạm, vậy mà lại tạo ra chấn động như vụ nổ nhỏ, khiến cả không gian vang lên. Cộng hưởng cùng sức phản lực từ chính đòn của mình, Acheron bị hất văng đi như diều đứt dây, rơi khỏi đài đá.

Hắn cố gượng đứng dậy, nhưng rõ ràng cú đánh vừa rồi đã làm gãy toàn thân xương cốt. Cũng chẳng lạ nếu một vài mảnh xương đã xuyên vào nội tạng.

“Cảm ơn ngài vì đã chỉ giáo, Thủ lĩnh Acheron. Nhờ ngài, tôi đã khắc ghi được điều quan trọng nhất vào thân thể mình thêm một lần nữa.”

Acheron thoáng ngây người, rồi bật cười sảng khoái.

“Thắng rồi còn cảm ơn đối thủ à? Khá đấy, nhóc. Giá mà kẻ chiến thắng là ta, hẳn ta sẽ ngất ngây trong men say đắc thắng rồi…… thôi được, ta chịu thua.”

Giọng hắn vừa dứt, không khí như khựng lại trong thoáng chốc — rồi ngay sau đó, cả đấu trường vỡ òa trong tiếng hoan hô và pháo tay dậy đất.

“Huynh!!”

Asmina òa khóc, nước mắt tuôn trào khi thấy anh mình vẫn sống, rồi lao thẳng lên đài.

Còn Hiyuki — người đáng lẽ đã giữ chặt cô bé hoàn toàn — chỉ biết chết lặng, mắt tròn xoe khi thấy Asmina bất ngờ bộc phát sức mạnh, hất văng nàng ra và chạy về phía Revan.

“Hả? Thế quái nào???”

◆◇◆◇

Sau trận chiến ấy, Revan — người đã được công nhận chính thức là Người Kế Thừa Thú Vương — triệu tập toàn thể các tộc trưởng sau lễ hội và đưa ra đề nghị rút quốc gia Cres khỏi Liên Bang, chính thức lập minh ước với Xích Hoàng Triều.

Ngay sau đó, chính quyền Liên Bang (chính xác hơn là các quốc gia đồng minh do Cent’luna cầm đầu) đã lấy cớ “đàn áp phản loạn” mà điều động quân đội tiến đánh vương quốc Cres. Sự bất mãn vốn âm ỉ lâu nay của các thú tộc bùng nổ dữ dội, chia Liên Bang thành hai phe — phe ủng hộ Vương quốc Cres, và phe trung thành với Cent’luna.

Thoạt đầu, nếu chỉ xét về lực lượng quốc gia, phe Cres tỏ ra yếu thế. Nhưng khi nhiều tộc lớn, đứng đầu là Hổ tộc, lần lượt nguyện quy phục dưới cờ của Revan, tộc trưởng Sư tộc trẻ tuổi, cục diện dần trở nên giằng co.

Với Xích Hoàng Triều đảm nhiệm việc bảo đảm hậu cần và bảo vệ dân thường, liên quân thú tộc chiến đấu ngang ngửa với quân Cent’luna — đến mức phe đối phương dần bị hao mòn nhân lực và tiếp tế.

Tình hình ấy kéo dài cho đến khi Đế quốc Graviol, được Thánh Quốc Aeon hậu thuẫn, thừa cơ xâm lược lãnh thổ Cent’luna.

Các quốc gia trung lập trong Liên Bang lập tức đổi phe, khi Cent’luna không thể chống đỡ cuộc chiến đa mặt trận. Lúc ấy, phe Cres cũng bắt đầu phản công mạnh mẽ.

Kết cục, Quốc gia Cent’luna, cùng Công quốc Yuz và nhiều cường quốc khác, lần lượt bị Đế quốc Graviol sáp nhập, đánh dấu sự sụp đổ hoàn toàn của Liên Bang Cres–Cent’luna.

Tổng thống Liên Bang, Baldum, bị giam lỏng vĩnh viễn trong Đế quốc.

Khi mọi người đều tưởng rằng chiến tranh toàn diện giữa Đế quốc Graviol và tàn dư Liên Bang là không thể tránh khỏi, Vương quốc Cres (khi ấy đã cải tổ thành Cộng Hòa Tự Do Cres) đã ký hiệp ước chính thức với Xích Hoàng Triều, trở thành chư hầu của họ — giống như Cộng Hòa Amitia trước đó.

Từ phía Đế quốc Graviol, vốn lo ngại chiến tranh kéo dài, cũng gửi thư nghị hòa. Hai bên cùng đồng thuận, kết thúc chiến sự tại đây.

Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng rưỡi, Liên Bang hùng mạnh một thời đã sụp đổ, mất vị trí cường quốc số một đại lục, nhường ngôi cho Đế quốc Graviol, trong khi Xích Hoàng Triều vươn lên thành thế lực đứng thứ hai, cùng Thánh Quốc Aeon tạo thành tam đại thế lực mới của lục địa.

Tương truyền rằng, khi Vua Collard của Cộng Hòa Amitia — chư hầu của Xích Hoàng Triều — báo cáo tình hình quốc tế mới nhất, Quân chủ Hiyuki chỉ khẽ thở dài, lẩm bẩm:

“――Nhanh quá rồi. Sao lại thành ra thế này…?”

Rồi ôm đầu than thở, vẻ mặt bất lực. Tính xác thực của lời truyền này, dĩ nhiên, vẫn còn là điều đáng bàn.