Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 2 – Lần Mò Trong Bóng Đêm

2025-09-18

1

“UOOOOOOOOOOH, CÔNG CHÚA ĐIỆN HẠ MUÔN NĂM-!!”“VINH QUANG CHO XÍCH HOÀNG TRIỀU!!”“CHIẾN THẮNG CHO TÔN CHỦ TỐI CAO HIYUKI!!”“”――CHIẾN THẮNG!!””

Những tiếng hô vang dội khắp đại điện. Cuối cùng cũng lắng xuống từng chút một.

…Mấy tên ma tướng này sao dễ bị kích động vậy chứ?!

Đến khi tôi nhận ra thì tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát. À mà ngay từ đầu tôi cũng đâu có ý định kiểm soát. Khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn, đã có người tiến đến gần.

“Đúng như mong đợi từ Công chúa, quả là một bài diễn thuyết chấn động lòng người!” – Mikoto mỉm cười đầy hân hoan.“Ôi, phong thái thật ung dung. Trước bao nhiêu ma tướng mà không hề chau mày một cái. Quả đúng là đấng tôn chủ mà ta phụng sự!” – Utsuho che miệng bằng chiếc quạt xếp, cười duyên dáng.“……”

Tôi cố tình ngó đi chỗ khác. Bài diễn thuyết đó là tôi dốc hết tâm can, rồi sau đó suýt thì ngất xỉu… chuyện này tuyệt đối không thể để ai biết!

Rồi chẳng mấy chốc, đám ma tướng bắt đầu bàn luận mấy chuyện nguy hiểm kiểu… Quốc gia nào sẽ sẽ là con dê tế thần trước? Ai sẽ là kẻ đầu tiên đâm ngọn thương? Sẽ giữ lại bao nhiêu phần dân số? Đáng lẽ phải ngăn lại, nhưng mà, gặp đám này thì đến ngay cả những top player của “Eternal Horizon Online” dù có tổng tấn công cũng chẳng thể chặn nổi!

Trong trường hợp đó, biện pháp thực tế nhất là “giết địch thì giết tướng trước”… Mà tướng ở đây thì chính là tôi, vậy là THUA toàn tập còn gì!? Nghĩ kiểu gì thì tôi cũng sẽ thành con mồi đầu tiên? Mấy thím này đang nghĩ gì vậy?!

“Chủ nhân đã tái sinh sau ngần ấy năm vắng bóng. Quá tuyệt vời! Lịch sử sẽ được lặp lại. Vậy thì hãy chinh phạt thiên hạ thôi!!”

…Lạ lùng ghê!? Sao họ có thể nhảy đến kết luận như thế được chứ?!

“Ngài có vẻ đang khó nghĩ, có gì vướng bận sao, Công chúa?”“―Ừm, tôi chỉ mong nhận được một lời giải thích thôi.”

Tôi buột miệng thốt ra tâm tư, dồn thẳng vào Tengai – kẻ vừa bước lên hỏi han.

Ngạc nhiên, Tengai lập tức quỳ sụp xuống, gục mặt:“Thật không thể tha thứ được. Vì quá vui mừng trước sự hồi sinh của Công chúa mà thần đã quên mất việc trọng yếu là giải thích. Xin nguyện chịu bất kỳ hình phạt nào để gánh trách nhiệm.”

“Bỏ qua xin lỗi đi, cứ giải thích thẳng đi, làm…” tôi vội vàng nuốt xuống chữ [ơn] cuối cùng.

Tengai sững người, quay về phía đám ma tướng còn đang tranh cãi kịch liệt. Mà thôi, lúc này đã muộn để ngăn rồi: nào là lửa bay, đá bay, ma pháp trận bay vòng vòng.

“IM HẾT CHO TA!! LŨ VÔ LỄ NÀY!! ĐANG Ở TRƯỚC MẶT CÔNG CHÚA ĐẤY!!”

Một tiếng gầm như sống làm rung chuyển cả trời đất. …Nếu trúng trực diện thì tôi chắc chết ngay.

Chỉ là một chút chấn động thôi mà thanh HP của tôi đi tong ba phần trăm. Tôi vội niệm trị liệu trong lặng lẽ. Sinh mệnh lực chính là ngọn đuốc duy nhất của tôi lúc này.

Về phía kia, đám ma tướng kia ăn thiệt hại nhiều hơn, chắc có kẻ lãnh thẳng đòn. Vì thế nên cuộc cãi vã cũng bị dập tắt. Họ miễn cưỡng im lặng.

“Chư vị, lý do ta mời các ngươi đến đây là để bàn bạc thật suôn sẻ về sự hồi sinh của Công chúa, và cũng để trình bày tình hình hiện tại… không, tình hình trong Xích Ngọc Thành cho Công chúa – người vừa mới tái sinh.”

Nói xong, Tengai bước ra trước ngai, quỳ một gối và cúi đầu sâu.

“Thưa Công chúa, thật thất lễ, nhưng xin cho phép ta giải thích. Cách đây 100 năm, Người đột ngột rơi vào giấc ngủ sâu. Vậy nên xin phép được tường trình tình hình hiện tại.”

Một trăm năm… Với nhân loại thì đó đã là tuổi thọ huy hoàng, nhưng ở thế giới này thì tôi chẳng rõ thế nào.

“Trong suốt thời gian Công chúa ngủ say, bọn thần đã thử mọi loại ma pháp, thậm chí ta còn cho Người uống hết mọi loại dược phẩm trong thành, nhưng vẫn không có hiệu quả―”“…Khoan đã. Ta nằm trên giường thì làm sao mà ‘cho uống’ được?”“ Xin thứ lỗi sự thất lễ, thần buộc phải… dùng miệng đối miệng.”“……”

Ch-chẳng còn cách nào khác đúng không?! Tình thế khẩn cấp, như kiểu hô hấp nhân tạo thôi. Với lại, đối tác lại là một mỹ nam…

―Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng lạch cạch, như thể một mảnh ký ức quan trọng đang bị cạo mòn dần.

“Tiếp đó, khi Công chúa rơi vào giấc ngủ, Xích Ngọc Thành cũng bay lên, lơ lửng giữa mây trời.”

Ờ thì cơ bản là nơi này chỉ có chủ nhân mới điều khiển được. Ví dụ như các thành viên guild khác―

“Những guild phó như Lubbock và Tamegoro… không có ở đây sao?” Tôi nhớ mình từng phong cho họ chức phó hội.

“Các đấng thần minh ấy ư? Đáng tiếc là không. Ngược lại, không chỉ vòng dịch chuyển, mà cả ma pháp dịch chuyển, thậm chí bay ra khỏi đây cũng đều bất khả thi.”

Đám quái dùng dịch chuyển hoặc ma pháp hành trình đồng loạt gật gù.

Còn lũ có thể bay nhảy tự do thì cũng xác nhận.

Từ đầu vốn chẳng phải do nguyền chú, vì trong [Thiên Uyển] vẫn dịch chuyển được. Nhưng hễ thử đi nơi khác, ma pháp lại không phát động.

Nếu cưỡng ép bay ra khỏi Xích Ngọc Thành, lập tức bị bóng tối bao quanh [Thiên Uyển] nuốt chửng, rồi chẳng mấy chốc quay trở lại chỗ cũ (ngay cả Tengai cũng không phá nổi).

Cuối cùng họ buông xuôi ý định thoát ra. Thay vào đó, hơn 86.789 ma vật tập hợp lại.

Trong kho có thể nhét 99 quái cùng loại vào một ô, nên số lượng thực tế ban đầu còn nhiều hơn, giờ thì tất cả đã được thả ra.

Họ cùng nhau bàn bạc, lập nên chính phủ lâm thời của ma tộc – Hội nghị Bàn tròn, với chức vị Tứ Đại Ma Vương, Thất Thú Tai Ương, và Thập Tam Ma Tướng.

Tuy nhiên, trong khoảng 100 năm tôi ngủ say, lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.

Nhờ sức mạnh khủng khiếp, ma tộc đã cưỡng bức xuyên qua tầng bóng tối, và cuối cùng tràn ra thế giới bên ngoài.

Thế nhưng, điều họ thấy được là―

“…Khác hoàn toàn. Ma vật, quốc gia, địa hình… chẳng giống những gì chúng ta từng biết.”

Thế là sau nhiều lần dò xét, Hội nghị Bàn tròn đi đến kết luận: Đây là một thế giới tương tự, nhưng giả tạo, chỉ giống với thế giới mà chúng ta từng biết.