Vol 2: Biến cố ở thủ đô

Chương 2 – Chuẩn bị mọi mặt

2025-09-26

7

Collard chặn tôi lại ngay khi tôi định rời khỏi phòng hội trưởng.

“Xin hãy đợi một chút. Thần chỉ muốn xác nhận, bệ hạ dự định dùng cách nào để xâm nhập hoàng đô Chaedia? An ninh ở đó khác hẳn cái xó này, vốn để bất kỳ ai cũng có thể ra vào. Họ quản lý cực kỳ nghiêm ngặt chuyện ra vào thành.”

“Thì bằng ‘cách đó’, đường hàng không.”

Đào hầm thì phiền phức quá.

“Đ-đừng nói với thần, ngài định lại cưỡi con thằn lằn size XXXXL kia bay đến đó chứ!?” Trước Collard đang mất bình tĩnh, tôi vội xua tay phủ nhận.

Thật ra thì tôi sẽ mang cả quốc gia của mình (Thiên Uyển) cùng đi, vốn có quy mô chẳng kém gì một huyện nhỏ ở Nhật. Thành ra, tôi cũng phân vân không biết cái nào mới là thứ hùng vĩ hơn.

“… Dù thế nào đi nữa, bệ hạ cũng không muốn dùng biện pháp trực diện để xâm nhập thành phố, phải chứ?”

“Rõ rồi còn gì? Không đời nào ta lại đường hoàng bước qua cổng chính rồi hô một tiếng ‘Haloooo~’ cho oai phong cả.” Chỉ cần khai tên thôi cũng đủ khiến thiên hạ náo loạn.

Sau khi tôi nói thế, Collard mang ra một tấm bảng bạc và một phong thư niêm phong. Cái bảng trông giống thẻ guild mà Joey từng cho tôi xem, nhưng lớn gấp đôi, gần bằng vật trang trí treo tường. Phong thư cũng đóng dấu chính thức của guild Alra và ghi rõ địa chỉ hội trưởng. Rồi ông ta đặt chúng lên bàn, nhẹ đẩy về phía tôi. Hiểu rằng cuộc trò chuyện còn tiếp diễn, tôi quay lại ghế sofa.

“… Đây là gì vậy?” Trước mắt, tôi kéo tấm bảng lại gần để nhìn kỹ.

“Đây là giấy thông hành được thành phố Alra chính thức cấp. Vì vậy, với nó thì dù có vào hoàng đô cũng không gặp vấn đề gì.”

“Hmmm, như vậy có ổn không, công khai giúp ta thế này?”

“… Không còn cách nào khác. Thật sự thần cũng chẳng muốn, nhưng hiện tại thành Alra đang kẹt giữa ba lãnh thổ của bệ hạ. Khác nào một kẻ bị kề gươm vào cổ, nhúc nhích chút thôi cũng lãnh vết thương chí mạng. Nhiệm vụ của thần là phải làm hết sức để giảm thiểu nguy cơ gây náo động ở hoàng đô, đúng chứ?”

Ooh! Collard, có vẻ ông đã nắm được tình thế và biết vận dụng đầu óc! Quả nhiên, nghịch cảnh giúp con người trưởng thành, nhỉ? Hay là… cái dạng người thay đổi hẳn sau khi có bạn gái ấy?

“… Có chuyện gì sao? Bệ hạ trông có vẻ phức tạp, vừa ấm áp vừa có chút khinh khỉnh.”

“Khô-ng có~. Dù sao ta cũng rất cảm kích về món tặng phẩm này. Mà này, ta cảm nhận được ma lực từ nó. Có chức năng phép thuật gì à?”

“Đúng vậy, để thần trình diễn cho bệ hạ xem. Khi bệ hạ đi qua cổng hoàng đô, chỉ cần đặt ngón tay lên chỗ ‘☆’, rồi niệm ‘Mở’ thì sẽ phát ra một trường đặc biệt. Trường này có thể tạm thời vô hiệu hóa kết giới của hoàng đô. Ừm, thần chắc rằng loại kết giới đó chẳng là gì với bệ hạ, nhưng nếu dùng vũ lực để phá thì nó sẽ báo động khẩn cấp.”

À, nhắc mới nhớ, tôi cũng từng đụng phải cái kết giới đó! Nhưng mà tôi phá tan nó dễ ợt, chẳng còn lại dấu vết gì. Không rõ nó bao phủ tới đâu, nhưng chắc chắn có bao cả tường thành và cổng chính. Nếu tôi nhảy vào thành lúc đêm khuya, thì thể nào cũng vô tình phá vỡ kết giới, dẫn đến bị phát hiện ngay.

Phải suy ngẫm lại thôi. Nắm giữ sức mạnh quá lớn, tôi đã tự tin thái quá mà không để ý đến mưu kế loài người. Lúc này tôi mới thấm thía. Quả nhiên, tôi phải kiềm chế bản thân, không thể tự tung tự tác mãi. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ phạm sai lầm không thể cứu vãn. Nghĩ vậy, tôi càng biết ơn Collard vì đã nói cho tôi chuyện này.

“Cảm ơn ông, Collard. Ta rất biết ơn tất cả những gì ông đã làm.”

Vừa nói, tôi còn cúi đầu nữa, khiến hội trưởng guild nhìn tôi hệt như nhìn quái vật lạ lẫm. “Đ-đây là… bệ hạ đang châm chọc thần, hay ngầm phản đối gì sao!?”

“… Không, đây chỉ là một lời ‘cảm ơn’ bình thường thôi mà?”

“Bệ hạ? Ngài vừa… cảm ơn thần sao?! ―Không-không thể nào! Chẳng lẽ đó là lời trăn trối trước khi ngài giết thần!?” Hoảng loạn, ông ta nhấc một chân định bỏ chạy.

“Khoan-đã! Ngươi nghĩ ta nguy hiểm đến vậy sao!?”

“Ngài không tự nhận ra sao!?”

Ông ta lườm tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, nhưng cái đó chẳng phải lỗi của đám thuộc hạ vô ý thức của tôi sao? Với lại, tôi không giết người vô cớ, tôi theo chủ nghĩa 'ngôn từ thất bại thì bạo lực mới lên ngôi' mà.

“… Ta nghĩ mình khá là hòa nhã thân thiện mà?”

Uwaah, con bé này hết thuốc chữa rồi!’ hiện rõ trên mặt Collard, rồi ông ta đưa tay che mặt ngửa lên trần.

“Thôi thì… thần biết giữa quan điểm của chúng ta có chút khác biệt. Bổ sung thêm, trường ma lực đó chỉ kéo dài 30 phút và sau một lần sử dụng thì phải chờ nửa ngày mới hồi phục. Phạm vi hiệu lực tầm 1 đến 1,5 mét, nên bệ hạ không được lơ là.”

Collard lấy lại vẻ nghiêm túc, nói chi tiết từng chút. Tôi khẽ gật đầu với cảm giác mơ hồ.

“Còn nữa, dù hơi vô lễ, thần nghĩ kết giới đó chỉ đủ chứa được nhiều nhất là 1 hay 2 thuộc hạ của bệ hạ. Nhưng bởi bệ hạ sẽ dự tiệc hóa trang, nếu người tham dự là nữ thì lẽ tự nhiên bạn đồng hành cũng là nữ. Thần khuyên bệ hạ nên dẫn theo một thuộc hạ nữ.”

“Hiểu rồi…”

Thế thì tôi nên mang theo Mikoto. Còn Utsuho thì tính cách có hơi rắc rối.

“Và đây là bức thư từ tổng bộ mạo hiểm giả ở thành Fabiola trên đường tới hoàng đô. Nội dung ghi rõ một quý tộc Liên bang Cres-Cent’luna đang bí mật tới để hội họp với quý tộc Vương quốc Amitia. Vậy nên họ yêu cầu bệ hạ hợp tác, hỗ trợ trong bóng tối để tránh gây tranh chấp quốc tế.” Vừa nói, ông ta vừa đẩy lá thư còn lại về phía tôi.

“Liên bang Cres-Cent’luna? Có tồn tại nước như thế à?”

“Có chứ. Dù Vương quốc Amitia là quốc gia độc lập, nhưng thực tế lại chịu sức ép nặng nề từ Đế quốc Graviol, ép phải cầm vũ khí chống lại Liên bang. Nếu lá thư viết như thế này, thần e cả guild lẫn đám mạo hiểm giả bên đó cũng chẳng muốn dính sâu vào đâu.”

“Hmmm, đúng là rắc rối. Nhưng cho ta hỏi, nếu ta đã có giấy thông hành của guild, vậy cần gì phải nhờ mạo hiểm giả giúp nữa nhỉ?”

Nhờ người ngoài không quen biết sẽ làm tăng nguy cơ bị lộ thân phận.

Nghe vậy, Collard lại thở dài, lần này thì dài thật. “Bệ hạ, cho phép thần nghĩ đến chuyện khó tin, ngài không định đi bộ vào hoàng đô chứ…?”

“… Có phải bình thường thì nên thuê một con Emu không?”

“Dù là Emu hay ngựa cũng vậy thôi, thần nói thật lòng là hoàn toàn bất thường! Với vẻ ngoài của ngài, ai nhìn cũng nghĩ ngài là tiểu thư quý tộc hay công chúa. Đã muốn đi bí mật, thì hợp lý nhất phải là ngồi xe ngựa với đoàn hộ vệ hùng hậu!”

Bị ông ta mắng thẳng mặt, tôi chỉ biết thốt lên ‘À đúng thật….’ mà gật gù. Đúng là tôi cần tận dụng lời khuyên này. Nếu không có ông ta nhắc nhở, tôi đã chẳng bao giờ để ý. Tôi thật sự thiếu sót.

“Nhìn kỹ, Collard, ông chú trọng cả những tiểu tiết. Ông sẽ trở thành một người vợ tốt đấy.”

“Tại sao lại là vợ, rõ ràng thần mới là người phải có vợ chứ!?”

“Aah, nếu là hội trưởng guild thì bên nào cũng hợp cả. Khả năng nữ công gia chánh của ông cao lắm.”

Có vẻ chợt nghĩ đến chuyện gì, hội trưởng guild khẽ rên rỉ. “C-chuyện đó… thì, đúng là đàn ông, nếu độc thân đến ba mươi thì cũng biết làm mấy việc vặt thôi… mà bệ hạ cũng thế, nên học thêu thùa đi. Đó mới là chuyện quan trọng với phụ nữ.”

Ông ta nói với giọng mỉa mai. Hả? Chẳng lẽ ông ta nghĩ tôi ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết gì khác? Nếu vậy thì thật xúc phạm tự ái tôi quá.

“Ta biết thêu, may vá, nấu nướng, giặt giũ bình thường cả đấy nhé?” [note81001]

Nói cho mà nghe, từ nhỏ tôi đã bị bắt học như tiểu thư, sau này còn phải tự xoay xở một mình. Giờ nghĩ lại, chính vì từ đầu đã quen ‘tự lo liệu’ nên tôi chẳng biết cách nhờ vả ai cả. Đó mới là khuyết điểm lớn nhất.

“Thành thật thì, chuyện đó nghe bất ngờ thật.”

Thật vô lễ.

“Nếu bệ hạ làm được thế, vậy chắc chắn bệ hạ cũng có kinh nghiệm nhảy khiêu vũ rồi nhỉ―?”

“Ta không, nhưng chẳng quan trọng đâu, đúng không? Vì đây chỉ là cái cớ để nói chuyện riêng với hoàng tử thôi, ta cứ làm nền đứng một góc là xong.”

Câu trả lời của tôi khiến Collard chết lặng một lúc, rồi đột nhiên đổi sắc mặt đứng bật dậy. “Ch-chuyện này đâu thể đùa được! Cho dù ngài tham dự buổi tiệc kia chỉ để làm trò, nhưng nếu không biết nhảy theo nhạc thì sẽ chẳng khác nào đại nhục cả!”

Mặt đỏ bừng, chẳng hiểu sao ông ta bắt đầu dọn bàn ghế, kéo hết vào góc phòng.

“Ừ thì đúng là xấu hổ thật, nhưng đâu cần hội trưởng gấp gáp thế…”

“Khác hẳn! Nếu thần chưa biết thì còn im lặng được, nhưng đã biết rồi, thì với tư cách một quý ông, không đời nào thần để mặc kệ bệ hạ như vậy!”

Ông ta dõng dạc tuyên bố, khiến tôi thấy như bị ép phải nghe theo. “Thật sự phải vậy à…?”

“Chính xác là vậy! Nào, bệ hạ, đứng lên ngay! Không còn nhiều thời gian nên chỉ học bước cơ bản thôi, bắt đầu ngay bây giờ!” Nói rồi ông ta mở chiếc hộp nhạc lấy từ tủ ra, cho nhạc vang lên.

“… Ể, chúng ta sẽ học ngay ở đây sao?”

“Tất nhiên! Thần đã nói không còn thời gian mà! Mau đứng lên, để cơ thể tự ghi nhớ!”

“Ueehh~…”

◆ ◇ ◆ ◇

Ngọn đèn vẫn sáng rực trong phòng hội trưởng guild cho đến tận khuya.

Theo tiếng nhạc vang ra từ hộp nhạc, là những bước chân dậm rầm loạn xạ.

Và rồi―

“Sai rồi, phải bốn nhịp cơ!”“Ngài bước nhanh quá! Đừng chỉ theo nhạc, phải theo bạn nhảy nữa!”“Taptatatap-tap-tap, hiểu chưa!?”

Tiếng gầm của hội trưởng guild xen lẫn giọng cô gái sắp òa khóc cứ vang vọng suốt đêm. Và tối hôm đó, nó đã trở thành đề tài của vô số tin đồn…

Ghi chú

[Lên trên]
Wife material
Wife material