Thánh địa của vương quốc Cres — ngoại trừ Thú Sơn Linh Thánh — là một cao nguyên tách biệt, bốn bề dựng đứng như thể bị một lưỡi dao khổng lồ cắt phăng.
Nếu đem so sánh, có lẽ nơi này giống với Table Mountain (Bàn Sơn) ở kiếp trước của tôi? Nhưng hãy tưởng tượng một phiên bản sắc bén hơn nhiều — nói thẳng ra thì, giống như một chiếc bánh khổng lồ đặt giữa bàn, trên mặt phủ đầy thiên nhiên tươi tốt. Giữa vùng hoang mạc khô cằn xung quanh, cao nguyên này lại rợp bóng rừng xanh, tựa như mảng màu sống động giữa sa mạc xám tro.
Nếu nói cho đúng, thiên nhiên ở đây giống như những hoa văn trang trí trên chiếc bánh vậy. Không liên quan lắm, nhưng cảnh này khiến tôi lại nhớ rằng tôi đã từng mơ được ăn trọn một cái bánh cỡ 10 một mình, ít nhất một lần trong đời.
Dù sao, gần trung tâm cao nguyên có một tảng đá trắng vuông vức, phẳng lì, rộng chừng trăm thước — nơi dùng để cử hành các nghi lễ, vũ khúc tế thần, và cả giao đấu. Chính nơi này đã được chọn làm đấu đài cho “Trận quyết chiến ngôi vị Thú Vương”.
Nhân tiện, hôm qua vốn là vòng loại cuối cùng giữa Revan và Cyril, nhưng Cyril (hàng thật được cứu sau đó) lại rút lui trước khi trận đấu diễn ra, giúp Revan dễ dàng bước vào chung kết.
“……Người không giở trò gì đấy chứ?”
Revan nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng đương nhiên, tôi hoàn toàn trong sạch… Ý tôi là, tôi còn cứu hắn khỏi thảm họa kia cơ mà, nên tôi dõng dạc chối phắt.
“Yên tâm đi, ta không làm gì mờ ám cả!”
— Rồi giơ ngón cái lên.
“Không làm gì mờ ám, nghĩa là Người còn làm cái gì đó khác đúng không?”
Người xen vào là Asmina.
“Ờm……”
Tôi lắp bắp một chút để nghĩ cách làm sao sủi khỏi vụ này.
Nhưng cuối cùng vẫn kể tóm tắt mọi chuyện — rằng tôi nghi có một người chơi gian lận trong giải đấu, nên tìm cách điều tra; ai ngờ thủ phạm lại là một kẻ quen cũ, ôm mối hận vặt vãnh rồi tấn công tôi, nhưng tôi đánh hắn tơi tả trong chính trận địa của hắn; sau đó, hắn tự hủy, và hóa ra đằng sau tất cả là một đồng đội cũ trong hội — người nay đã gia nhập thế lực thù địch. Tuy vậy, hắn thoát trước khi tôi kịp bắt.
“Một tình huống gay cấn thật — bị kẻ quen biết tấn công dù chẳng nhớ mặt, rồi xoay chuyển tình thế, sau đó một chàng trai từng rất thân thiết lại bất ngờ xuất hiện, nhưng lại bỏ chạy giữa chừng khi cô định hỏi kỹ hơn… là vậy đúng không?”
…Ơ? Sao tôi nghe sai sai thế nào ấy. Còn nữa, sao mắt cô ta lại sáng như sao thế kia?
“T-Thánh thú ơi! Đây là tam giác tình yêu, đúng không!? Đúng là Tiểu thư Hiyuki! Xin Người hãy kể rõ hơn đi!”
…Ugh, tôi lỡ đi sai nước cờ này rồi.
Sau đó là cảnh Asmina bám riết lấy tôi, không ngừng gặng hỏi — thật sự là quá phiền. Tôi hiểu cô ta chỉ muốn có bạn cùng tuổi, cùng cảnh đang yêu như mình thôi, nhưng vấn đề là, nửa tâm trí cô ta không được bình thường, nên tốt nhất là tôi nên tránh xa thì hơn. Tôi viện cớ qua loa để rút lui.
Ấy thế mà khi về đến Xích Ngọc Thành, mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, như thể tôi là quả bom chỉ chực nổ, rõ ràng đã nghe tin Kagerou giờ là kẻ thù của tôi rồi (mà tôi cũng chẳng cần đoán, vì lúc đó ngoài hắn, Utsuho và tôi, đâu còn ai khác!).
— “Cái gọi là ‘mối tình bí mật giữa chủ nhân và người hầu’ chẳng qua là ảo tưởng của Kagerou thôi! Bọn ta chưa bao giờ có quan hệ kiểu đó với hắn cả!”
Miệng tôi mỏi nhừ vì phải lặp đi lặp lại điều đó.
Nhưng mọi người chỉ mỉm cười dịu dàng đáp lại:
“Không cần ngại đâu, Công chúa. Chúng thần hiểu nỗi lòng đau khổ ấy mà.”
…Tôi đúng là người theo chủ nghĩa ‘muốn làm gì thì làm’ khi chơi MMORPG thật. Nhưng đó là trong game! Còn mang nó ra hiện thực thì— à phải rồi, với họ, đây chính là hiện thực. Vậy nên chuyện thành ra rắc rối cũng chẳng có gì lạ.
Ừm… Có lẽ Kagerou giờ còn đáng ngại hơn cả Lubbock rồi.
◆◇◆◇
Trải qua đủ thứ, cuối cùng cũng đến ngày định đoạt ngôi vị Thú Vương.
Từ vòng loại tại Bãi ăn của Ma Lang, bước ra là Revan — tộc trưởng đời kế tiếp của Sư tộc, cũng là đệ tử của đương kim Thú Vương.
Từ nhánh đấu còn lại — Giường Long Địa, người chiến thắng là “Cuồng Tý” Acheron, tộc trưởng đương nhiệm của Hổ tộc — một đối thủ đáng gờm, ít nhất theo những lời đồn về hắn.
Vì đây là trận chiến linh thiêng, hàng chục vu nữ từ các tộc — trong đó có cả Asmina — cùng dâng vũ khúc tế linh thú. Ngay cả khán giả cũng nín thở dõi theo vũ điệu huyền ảo ấy.
『——Hmm? Công chúa. Kurashi, đang quan sát từ trên không, bảo là nó đói nên đã bắt được một con mồi sống. Nó hỏi có thể ăn luôn không.』
Utsuho — trong trạng thái hợp nhất linh thú — truyền lời với giọng cực kỳ tùy tiện.
『Cứ ăn đ—』
Tôi suýt thuận miệng đáp. Dù sao thì ở đây đâu có cơm hộp, ăn sinh vật địa phương cũng được thôi mà… Khoan đã.
『—Đừng nói con mồi là người đấy nhé.』
『Tất nhiên là không.』
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
『Vậy thì được.』
『Rõ rồi. Dù chủ nhân của vùng này là một Thánh thú, nhưng mồi là mồi thôi.』
Ngay khi tôi hiểu ra câu sau của Utsuho, tôi vội ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời — nơi mọi ánh mắt đang tập trung vào đấu đài đá trắng.
Với thị lực sắc bén, tôi kịp nhận ra Kurashi, một con hổ với sải cánh hơn 10m, một trong Thất Tai Thú, đang bay lơ lửng giữa không trung — thân dài hơn mười trượng, cánh xòe rộng, miệng ngoạm lấy một con nai khổng lồ dài đến 5m bao quanh bởi quầng sáng lam uốn lượn.
『C-C-C-Cái đó—! Không được! Dù thế nào thì đó cũng là Thánh thú! Nhả ra! Mau nhả ra!』
Kurashi làm mặt hậm hực.
『Nó hỏi liệu có thể xin một cái chân thôi được không?』
『……Hmm, một cái thôi à. Dù sao là Thánh thú, chắc nó tự phục hồi được… Thử phát đi!』
Nhưng ngay sau khi Utsuho nói xong, con Thánh thú kia lắc đầu quầy quậy, ra sức biểu đạt sự phản đối. Có vẻ như, nó không thể tái sinh được thật.
『Có vẻ nó đang nói là không thể. ——Này, kẻ thống trị vùng đất này, nếu ngươi chịu thần phục Công chúa, ta sẽ thả ngươi ra.』
Thánh thú khẽ gật đầu dọc — rõ ràng là bị uy hiếp.
『Đó, nghe chưa. Này Kurashi, từ giờ nó là thuộc hạ của Công chúa, không được ăn nữa. Nhả ra.』
Kurashi bất đắc dĩ thả con Thánh thú về chỗ cũ theo lời Utsuho.
Phù… suýt nữa thì trung tâm của thánh địa này bị hắn ăn làm bữa xế mất rồi.
Nếu để lộ ra ngoài, đúng là phiền toái chết người.
Vừa hay, vũ khúc của các Vu nữ cũng vừa kết thúc. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực, thì Asmina quay lại ngồi cạnh tôi, vẫn trong bộ lễ phục và lớp trang điểm truyền thống của Sư tộc.
“Bài múa của bọn em thế nào, Tiểu thư Hiyuki!?”
“… R-Rất đẹp, tuyệt đẹp luôn.”
Dù tôi chẳng kịp xem nửa sau, vì đang bận cuống cuồng xử lý thảm họa trên trời.
“Cảm ơn vì lời khen! Em mừng lắm nếu Vị Thánh Thú Tôn Kính cũng cảm thấy hứng khởi!”
“À-Ừ…”
—Tôi không thể nói thật rằng, “Lúc đấy nó đang bận lo cho cái mạng của nó, rảnh đâu mà xem máu”, và trong lúc hỗn loạn, nó đã trở thành thuộc hạ của tôi.
Tôi chỉ biết nở nụ cười gượng gạo, mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.
◆◇◆◇
Sau khi nghi thức dài dằng dặc kết thúc, cuối cùng thời khắc quyết chiến cũng đến.
Revan đối mặt với người đàn ông cao lớn trước mặt — “Cuồng Tý” Acheron, tộc trưởng Hổ tộc.
Nói ra hơi kỳ, nhưng hắn trông thật sự “lộng lẫy”.
Thân hình săn chắc, cơ bắp gọn gàng, chỉ khoác giáp nhẹ bảo vệ cổ, cổ tay, ngực, vai và hông; không hề toát ra sát khí, nhưng chỉ đứng yên thôi cũng đủ tỏa ra áp lực đáng sợ.
Trạc hai lăm tuổi, tóc vàng óng, khuôn mặt góc cạnh nam tính; song đôi mắt dữ dội khiến người ta vừa bị cuốn hút, vừa rợn người.
Khi trọng tài vừa dặn xong những điều cần lưu ý, Acheron lên tiếng trước:
“Ta nghe nói lão sư phụ định rút Cres khỏi Liên bang, để trở thành chư hầu của Xích Hoàng Triều, có đúng không?”
[Lão sư phụ] chắc là đang nói đến Thú Vương
“Đúng, tin đó là thật. Thú thực, chẳng cần thiết phải liên minh với Cent’luna nữa. ―Không biết Hổ tộc các ngươi có phản đối chăng?”
“Một nửa phản đối. Bản thân ta thấy việc rút khỏi đám Liên bang hay can thiệp quá mức là hợp lý. Nhưng cúi đầu làm chó cho Xích Hoàng Triều thì không thể chấp nhận.”
Lời hắn dứt khoát, khiến khán giả ồ lên.
Ánh mắt từ võ đài đồng loạt hướng mắt về khu vực VIP, nơi quân vương Xích Hoàng Triều đang ngồi trong lều riêng (dù thật ra đó chỉ là con búp bê thế thân).
“Nhưng điện hạ Xích Hoàng Triều đã tuyên bố không có ý định trực trị. Hơn nữa, Amitia còn đang dần phát triển thành một cộng hòa cơ mà.”
Revan đáp, ánh mắt lướt về phía em gái nhỏ đang ngồi, bên cạnh là một bóng người thấp bé trùm mũ.
“Hử?”
Khi thấy Hiyuki khẽ nghiêng đầu ngơ ngác, Revan vô thức mỉm cười.
“Điều đó có lẽ hợp thời khi Liên bang mới thành lập, thời đại còn yếu kém. Nhưng giờ đây, chúng ta đã đủ sức tự bảo vệ chính mình. Chẳng phải đã đến lúc nắm lấy tự do bằng chính đôi tay, dựng xây một quốc gia vì toàn bộ Thú tộc, để trở thành Chân Thú Tộc sao?”
Lời của Acheron tràn đầy nhiệt huyết, không chỉ cho riêng Hổ tộc mà cho toàn bộ các tộc khác. Revan khẽ gật đầu đồng cảm — nhưng vẫn không thể tán thành, vì trong lòng đang xoáy lên muôn vàn cảm xúc.
“Vô ích thôi. Phía sau luôn có những người yếu không thể chiến đấu — chẳng lẽ ngươi muốn họ cũng ra trận sao? Cách suy nghĩ tàn nhẫn loại bỏ kẻ yếu ấy không bao giờ mang lại kết quả. Chính vì muốn bảo vệ họ mà chúng ta cần có chỗ dựa. Chưa kể, ngoài chúng ta còn có nhiều giống loài khác. Lý tưởng của ngươi chẳng khác nào bản sao của Thánh Giáo, thứ từng kỳ thị Thú tộc.”
Acheron nhìn Revan, đôi mắt vàng ánh lên tia sáng sắc bén, rồi khẽ lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Xem ra chúng ta không thể trao niềm tin cho nhau. Revan của Sư tộc, hãy phân thắng bại nào.”
“Rất hân hạnh, Acheron của Hổ tộc.”
Hai người đồng loạt lùi sang trái phải, hạ thấp thân, ánh mắt khóa chặt vào nhau.
Không đợi trọng tài ra hiệu, cả hai đồng thời lao tới — và bầu không khí thiêng liêng phút chốc biến thành trường áp lực cuồn cuộn như bão tố.
Trọng tài vội vàng giơ tay ra hiệu bắt đầu, gần như cùng lúc ấy, hai bóng người đã giao nhau.
Cú đá của Acheron, người lập tức đạt vận tốc cực hạn khiến thân ảnh gần như mờ đi, quét thẳng vào mặt Revan. Revan dùng một tay đỡ, tay kia phản công bằng cú đấm móc.
Thân thể cao lớn của Acheron khẽ khựng lại — trông như bị đánh lùi, nhưng hắn chống hai tay xuống đất, xoay người, rồi bật dậy trong một vòng xoắn.
Không hề có dấu hiệu bị thương, Acheron đứng dậy nhẹ nhàng.
“Hay lắm.”
— Rắc, rắc.
Hắn xoay khớp vai hai bên, tiếng kêu giòn tan.
Revan chợt hiểu ra — đối phương cố tình hứng đòn để thử sức mình.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nhịp tim dồn dập, và thứ gì đó trong Revan được đánh thức.
Nụ cười trên môi Acheron càng sâu thêm, như thể hắn cảm nhận được sự thay đổi ấy.
“Được rồi, màn chào hỏi xong rồi đấy. Tiếp tục chứ?”
Revan cũng mỉm cười đáp lại, hạ thấp trọng tâm.
Hai chiến binh đối đầu — và màn kết của lễ hội Vương Thú chính thức mở màn.

