Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Chương 15 – Cuồng Sơn Phá

2025-10-16

5

Trước mắt bọn tôi là một gã khổng lồ tựa như ngọn núi. Eugene, một người thuộc Hùng tộc, đang nhai nhóp nhép cọng trúc bạc hà rồi nhả ra làn hơi nhẹ.

Sau đó, hắn cất giọng trầm tĩnh – giọng của kẻ đã trải qua bao phong sương:

“Ngươi, tiểu tử Sư tộc kia, còn cha mẹ không?”

“Không. Cả hai người đều đã về Thần Thú trong đại dịch rồi.”

“Vậy à… thật đáng tiếc. ―Thế còn cô gái nào sẽ khóc thương cho ngươi không?”

Trong đầu Revan bỗng thoáng qua gương mặt người em gái kế Asmina, người đã ở bên cậu suốt bao năm qua – và kỳ lạ thay, hình bóng Hiyuki cũng lướt qua chớp mắt.

“…… Nhìn nét mặt ngươi là biết rồi. Có người chứ gì. Ta chẳng nói lời cay nghiệt, nhưng đặt mạng sống lên trò tiêu khiển thế này, thật ngu ngốc. Bỏ đi.”

Lời của Eugene thẳng thắn, song không hề mang ác ý hay mưu kế. Đó chỉ là lời khuyên của một kẻ từng trải – một đối thủ khiến người ta không thể ghét được.

“Nếu ta nói không thì sao?”

“…… Vậy ta đành phải ra tay nặng một chút.”

“Chuyện ta có đánh hay không thì đã định sẵn rồi. Mà ta cũng không ghét kiểu như thế đâu.”

Revan nở nụ cười, hạ thấp thân xuống, đưa tay và chân phải lên trước, tạo thế tấn công.

“…… Vậy ra ngươi chọn đánh hử.”

Ptoo!

Eugene nhổ cọng trúc bạc hà xuống đất, dang hai tay vào thế chuẩn bị.

“Dĩ nhiên rồi!”

Không khí chợt trở nên căng thẳng, nhiệt độ hạ xuống mấy độ chỉ trong tích tắc. Cùng lúc đó, trọng tài ra hiệu bắt đầu trận đấu.

Bầu không khí mà Revan cảm nhận được không giống với khán giả, đối diện với sát khí từ Eugene, Revan cảm giác da thịt bỏng rát như đang bị nướng chín.

Hắn mạnh thật.

Ngay cả chưa trao đổi chiêu thức, Revan đã cảm nhận được điều đó. Nhưng cậu không hề sợ hãi. Một thân thể to lớn như thế cũng có những điểm yếu – giữa trán, yết hầu, đan điền, sườn, hạ bộ, bắp đùi.

Cậu chẳng định tốn sức vào việc trao đổi quyền cước với một cái thân hình to lớn thế kia. Chỉ cần một kích tất sát vào đúng điểm yếu là đủ.

Eugene, có lẽ cũng hiểu điều đó, không dám tấn công trước, đề phòng bị phản đòn nếu lao lên bất cẩn. Hắn di chuyển từng bước nhỏ, không có vẻ gì là đang chuẩn bị cho một đòn hiểm để kết thúc trận đấu chỉ bằng một đòn

Hắn không định dựa vào cơ thể to lớn trời sinh của mình mà luôn vận óc suy nghĩ chiến thuật giống như đang chơi cờ vậy, tận dụng mọi điểm mạnh từ đầu tới cuối. Một đối thủ xảo quyệt, hoàn toàn ngược lại với ngoại hình.

◆◇◆◇

“Thật là chán. Sao không cứ xông vào đập nhau cho rồi, cứ rề rà thăm dò thế này đúng là lũ tép riu.”

Tôi bật cười khẽ trước lời phàn nàn của Utsuho dành cho 2 bậc thầy, một trong những thú cưng tôi đang hợp thể cùng.

Hiện Kokuyou đang ẩn trong bóng dưới chân tôi, còn Ikaruga, thủ lĩnh trong mười ba Ma Tướng, đang quan sát từ một điểm cao. Ngoài ra, tôi còn nhận ra sự hiện diện của một đội đặc nhiệm bí mật của Đế Quốc (mà tôi còn chẳng nhớ là mình có thành lập cái đội này bao giờ!) đang cảnh giới từng cặp hai người.

“Với người thường thì có thể chán, nhưng với kẻ am hiểu, mấy trận như thế này lại rất thú vị. Giống như song đấu giữa hai kiếm sư, chỉ cần một giây sơ hở là định đoạt sinh tử.”

“Thế à? À mà công chúa, thứ lỗi vì chuyện nhỏ, nhưng người có để ý có vài ‘con chuột’ đang lẩn quanh khán đài không?”

“Có chứ. Ta cảm nhận được ánh nhìn của chúng. Hẳn là gián điệp từ các quốc gia khác.”

“Phần lớn đúng như lời công chúa. Ngoài ra, theo lời của Ikaruga: ‘Gần như toàn bộ đã bị đội đặc nhiệm bắt giữ, công chúa cứ an tâm thưởng thức trận đấu.’”

“Hmm… bọn bị bắt còn sống chứ?”

Một thoáng im lặng. Rồi, như tôi đoán…

“Xin công chúa cứ yên tâm. Vì Kokonoe, ‘Ma Nhãn Tế Sư’ của Thất Tai Thú, có thể thẩm vấn cả… người chết.”

―― An tâm thế quái nào được!!! Ô mẹ ơi, ý mấy người là mấy người xử hết bọn họ rồi chứ gì, đúng không???

Mấy người đang lan truyền danh tiếng “Huyết Hồng Nữ Đế” hay “Quỷ Vương Hồng Liên” sang mấy nước khác cho tôi đấy!

Dù tôi còn chưa làm gì cả, TÔI CHẲNG LÀM GÌ CẢ MÀ!

“…… A, kìa rồi, hai người họ bắt đầu động tay rồi.”

◆◇◆◇

Người đầu tiên ra đòn là Revan.

Trước một đối thủ có tầm đánh và sức nặng vượt trội, cậu không thể ở thế bị động. Muốn thắng, phải nắm thế chủ động.

Chậm nhưng chắc, khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần – và khi vừa lọt vào tầm của Eugene, Revan hóa thành cơn cuồng phong lao tới.

Eugene phản ứng ngay lập tức với tốc độ của Revan – gã khổng lồ bật nhảy bằng sức bật kinh người, tránh cú đá quét thấp nhắm vào ống chân, rồi đáp lại bằng cú đá xoay tròn chém gió.

―Cơ hội!

Revan dự đoán được điểm hạ cánh của Eugene, né đòn, và lập tức thu hẹp khoảng cách trong khi thở dài trước tốc độ phản ứng đáng kinh ngạc của đối thủ.

“Hmph!”

Eugene bắt chéo hai tay, vẽ một dấu X giữa không trung.

Revan, theo bản năng, lập tức giơ KanshouByakuya – đôi thủ cụ bảo vệ tay chân – lên đỡ. Nhưng luồng gió chém kia vẫn hất cậu văng ra xa.

Từ khán đài, Hiyuki buột miệng:

“Ồ, Phong Trảm, giống kỹ năng của ta nhỉ.”

Ngay khi khán giả nghĩ trận đấu đã ngã ngũ…

“Haaaaa!!”

Revan chuyển khí trong lòng bàn tay sang hỏa, dùng vụ nổ từ lòng bàn tay làm đà lướt trên mặt đất. Lợi dụng khoảnh khắc Eugene chưa lấy lại thăng bằng, cậu quét ngang chân đối phương.

Thân hình khổng lồ chao đảo, nhưng sát thương chẳng đáng kể.

Eugene, không thích những cuộc đấu tay đôi cực ly gần, cố tạo khoảng cách bằng cách cưỡng chế đạp gối đẩy đối thủ ra xa.

“Ugh!”

Ngay sau đó, hàng loạt Phong Trảm nữa phóng ra, nhưng Revan đã chớp thời cơ, lách vào giữa lồng ngực và hai cánh tay dang rộng của Eugene – hoàn toàn thu hẹp khoảng cách!

BÙM!!

Chấn động đi qua cơ thể của Eugene từ một quyền thẳng ở điểm trống.

Chỉ thêm một đòn nữa thôi là xong.

Eugene cảm thấy phần thân dưới mất hết cảm giác, sức lực suy giảm do nội tạng tổn thương nặng. Dù vậy, hắn vẫn nghiến răng, vung hai tay phủ đầy Phong Trảm, định ôm trọn lấy đối thủ.

Hắn biết đòn này ở khoảng cách gần sẽ gây thiệt hại cho cả hắn, nhưng đối thủ sẽ lãnh nhiều hơn nếu so về mật độ cơ bắp

BỐP! – Tiếng va chạm da thịt nặng nề.

“Gì cơ!?”

Eugene rên khẽ. Trước mắt hắn, Revan nhỏ bé lại chặn được đôi tay như lưỡi chém ấy chỉ bằng lòng bàn tay.

Song Cực Chưởng!

Luồng năng lượng từ hai bàn tay Revan bùng phát, xuyên thủng cánh tay của Eugene.

Gã khổng lồ bị đẩy bật ra, loạng choạng rồi đứng yên – đôi tay buông thõng bất lực.

“Sao nào? Còn muốn đánh nữa không?”

Eugene mỉm cười gượng, rồi khẽ lắc đầu.

“Thôi cho ta xin. Ta nhận thua.”

Cả hai, người thắng, kẻ thua vẫn giữ sự công nhận nhau trong lời nói vì việc biết dừng lại đúng lúc như chiến binh hạng nhất sau một lúc im lặng.

◆◇◆◇

Asmina không kìm được, lao lên sàn đấu ôm chầm lấy Revan khiến hắn đỏ mặt. Eugene mỉm cười, vừa nhận trị thương vừa ngắm nhìn cảnh đó.

Tôi liếc qua, thấy khung cảnh ồn ào ấy liền thở ra nhẹ nhõm.

“Cậu ta đã vào vòng chung kết. Không biết đối thủ kế tiếp sẽ là David, anh hùng của Báo tộc, hay Cyril, lính đánh thuê của Xà tộc đây?”

Theo tỉ lệ dự đoán, David chiếm 7 phần thắng trên 10.

“Thôi thì ta cứ xem thử.”

Trong lòng, tôi ngầm mong David thắng. Tôi chẳng mấy thiện cảm với rắn hay thằn lằn.

Người Xà tộc trông chẳng khác nào khủng long hai chân. Việc toàn thân phủ vảy lấp lánh và cặp mắt xếch ghê rợn. Nghĩ thôi cũng đủ nổi da gà.

À, những điều đó biến mất nếu họ biến thành một con quái vật cùng cỡ với Tengai (vì họ sẽ trờ thành một sinh vật hoàn toàn khác với mỗi cái vảy to tới 1.5 mét), nhưng nói thật là dạng long hình của họ lại nhìn rất gớm.

…… Tất nhiên, họ nhìn đáng sợ quá nên tôi chưa bao giờ nói ra điều đó cả.

◆◇◆◇

Trận thứ hai bắt đầu – và cũng kết thúc chớp nhoáng.

David bị chém nát như củ cà rốt rơi vào đĩa salad, máu loang đỏ cả sàn đấu. Hắn không thể chống đỡ nổi cơn bão kiếm từ đôi song đao của Cyril.

Dù chỉ nhìn lướt, ai cũng hiểu – đó là vết thương chí mạng.

Trong lúc khán giả vẫn còn bàng hoàng, ánh mắt Cyril thoáng bắt gặp tôi khi gã đi quanh đấu trường hô hào chiến thắng. Gã cười nhếch môi, cười ngạo nghễ.

Tên đó…

“G-Gã Cyril đó mạnh vậy sao…?”

Revan khẽ lẩm bẩm, Asmina thì đần mặt ra, còn tôi thì thở dài, lườm gã từ xa.

Phải, đó là kỹ năng Song Kiếm Thuật – tuyệt chiêu chỉ người chơi mới có. Tôi không biết hắn dùng trò gian lận gì, nhưng chắc chắn Cyril là người chơi.

Hy vọng Revan chiến thắng giờ đây… gần như bằng không.

“Chuyện gì đã diễn ra vậy…”

Tôi lẩm bẩm, trong lúc nghĩ cách để tiếp cận Cyril.