Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Chương 14 – Sách lược ẩn

2025-10-16

1

Thủ đô Fabler của Liên bang Cres–Cent’luna, trung tâm của chính trị và văn hóa liên bang, nằm gần như ngay giữa lãnh thổ Quốc gia Cent’luna.

Lý do vì sao Fabler được đặt trong lãnh thổ Cent’luna phần lớn là do tính khí của thú nhân tộc thuộc Vương quốc Cres, vốn chiếm phần nòng cốt của liên bang. Vương quốc Cres gần như được hình thành hoàn toàn từ thú nhân tộc, giống người vốn sinh sống theo lối du mục; bởi vậy, họ hầu như không có thành thị cố định (dù vẫn có những khu định cư vài trăm người rải rác nơi này nơi khác), cũng chẳng mấy bận tâm đến chính trị hay văn hóa.

Ngược lại, Quốc gia Cent’luna, vốn đề cao lý tưởng “bình đẳng giữa nhân loại, thú nhân và bán nhân” — tự xưng là “quốc gia của con người” — lại chủ động phát triển hệ thống hành chính và ngoại giao, áp dụng mô hình chính quyền tương tự các quốc gia khác.

Chính vì thế, họ đã xây dựng nơi đây thành một đô thị phồn hoa xa xỉ, trung tâm của quyền lực và địa vị, như một cách phô trương uy thế của liên bang — dù rằng Cent’luna, xét riêng về dân số và sức mạnh quốc gia, chỉ là một nước tầm trung.

Và chính tại thủ đô của Liên bang Cres–Cent’luna này là dinh thự của Thủ lĩnh Liên bang.

Trên danh nghĩa, đó chỉ là nơi ở của người đại diện liên bang, nhưng thực chất, đó chính là hoàng cung — trái tim thật sự của liên bang.

Người hiện đang giữ chức Thủ lĩnh Liên bang, Baldum, vốn là vương công của Đại Công quốc Yuz, một quốc gia có quan hệ thân thiết với Cent’luna. Dù chẳng thể gọi là tuấn tú, và thân hình trung niên đã đẫm mỡ khiến ông cách xa hình tượng oai hùng, nhưng Baldum lại có nét ôn hòa, chất phác như trẻ nhỏ, khiến người đối diện dễ có thiện cảm. — Tóm lại, ông ta đó là loại người như thế.

Sau buổi thảo luận kéo dài nhiều giờ với đại diện của Vương quốc Cres, cuối cùng vẫn không đạt được đồng thuận, Baldum ngồi phịch xuống chiếc ghế bành trong phòng tiếp khách giờ đã trống, nhấp ngụm trà mới pha để giải khát.

Hồi thần lại, ông gọi thư ký mời vị khách đang đợi ở phòng bên vào, đồng thời dặn pha thêm trà mới — loại thượng hạng hơn.

Không lâu sau, một người đàn ông tóc vàng, vẻ ngoài tuấn tú, mặc bộ giáp sáng loáng với áo choàng lót đỏ thẫm xuất hiện. Dù vậy, không có vật gì trên người hắn cho biết hắn thuộc về quốc gia hay tổ chức nào.

Dáng vẻ đó đúng như Baldum đã dự đoán, song ông không khỏi cau mày khi nhận ra một người nhỏ nhắn, hoàn toàn bị che kín trong áo choàng, đi cùng hắn từ đầu.

— Một đứa trẻ sao? Dựa theo dáng người… có thể là Tinh linh tộc chăng? …Không, vô lý.

Vừa nghĩ đến xuất thân của người đàn ông mặc giáp, Baldum lập tức gạt bỏ suy đoán ấy.

Người mặc giáp không hề bận tâm đến sự nghi ngờ trong lòng ông, chỉ thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế mà đại diện Vương quốc Cres vừa rời khỏi. Kẻ khoác áo choàng cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, cử chỉ tao nhã khiến ánh mắt Baldum khẽ nheo lại.

— Một cô gái?

“Cuộc thương thảo vừa rồi ra sao? — Ờ, ta đoán không cần hỏi nữa, nhìn nét mặt của ngài là rõ rồi. Hừ, bọn thú đó mà, ngoài việc lao vào con mồi thì được việc gì. Đòi hỏi chúng biết nhìn đại cục chẳng khác nào phí lời.”

Người đàn ông trong giáp mỉa mai tên thú nhân vừa rời đi bằng giọng điệu nhẹ bẫng.

“…Đúng như ngài nói. Chúng chẳng biết gì ngoài việc hành động theo bản năng thú tính. Quả là một lũ không thể nói lý.”

Baldum nói, giọng pha lẫn khinh miệt và bực bội.

Những kẻ khác sau lưng có thể gọi ông là kẻ dã tâm, là phản đồ trong phản đồ — kẻ đã chôn vùi lý tưởng liên bang. Nhưng từ góc nhìn của ông, tất cả bọn họ, ngoại trừ số ít còn tin vào thần linh hay thánh thú, đều chỉ là những kẻ yếu hèn, viện cớ bất lực để che giấu sự thối nát của mình.

Là người thực tế, Baldum luôn tự mình quyết định mọi việc, dù nhỏ nhặt đến đâu, và đích thân thực hiện.

Dĩ nhiên, từng có do dự, từng có đau đớn. Nhưng ông đã vượt qua, chịu đựng, và sống không hổ thẹn, không hối tiếc với những gì mình chọn.

Vì thế, trong mắt ông, thú nhân tộc — những kẻ luôn mồm nói “sẽ tuân phục quyết định của Thú Vương” và đặt niềm tin vào y — chỉ là một lũ ngu ngốc tụ tập lại.

— Mấy tên đó chả hiểu gì về phẩm chất mà bậc quân vương, người đứng trên đỉnh, phải có cả… Một vị vua cần sức mạnh, kĩ thuật và tâm hồn thánh thiện, chúng nói thế đấy. Thật nực cười! Thực tế, một gã như thế chả khác gì một tên khuyết tật với ông ta. Một người lãnh đạo chỉ cần ra vẻ chính trực đạo mạo là được, còn bên trong như nào thì ai quan tâm chứ. Miễn là họ tạo ra được giá trị, thế là đủ.

Dẫu vậy, sức mạnh và ảnh hưởng của thú nhân tộc trong liên bang không thể xem thường. Dù bên ngoài có vẻ vẫn hợp tác, nhưng nếu Baldum phát động chiến lược “phục hồi lãnh thổ” nhằm vào Đế quốc, nơi đang ngấm ngầm toan tính, thì cả quốc gia sẽ lập tức bị chia rẽ làm đôi.

Nhưng như vậy sẽ là đặt xe hàng trước cả ngựa, đó là điều ông ta muốn tránh nhất..

Suy tính mọi khả năng, Baldum hiểu rõ, người đàn ông đang ngồi trước mặt ông nắm giữ chiếc chìa khóa tháo gỡ mọi phiền não ấy.

“—Ngươi thật sự chắc rằng Thánh quốc Aeon sẽ không can thiệp vào vụ này chứ?”

Người đàn ông tự giới thiệu là sứ giả bí mật của Thánh quốc Aeon, mang theo mật thư đóng ấn của Đại giáo chủ, đáp lời Baldum bằng giọng nhàn nhã:

“Ngài có lời đảm bảo của chúng tôi. Thánh quốc của chúng tôi luôn giữ trung lập, nên sẽ không thiên vị bất cứ bên nào. Chỉ khi cuộc chiến kéo dài, cả hai bên đều kiệt sức… ừm, hãy nói là khi ngài đã giành lại phần lãnh thổ cũ — chúng tôi sẽ xuất hiện với tư cách trung gian hòa giải. Tuy nhiên, điều kiện là sau khi tình hình lắng xuống, quốc gia của ngài phải chọn Thánh giáo Aeon làm quốc giáo, và ít nhất phải trục xuất thú nhân cùng bán nhân tộc khỏi lãnh thổ.”

“Hừm. Chuyện nhỏ nhặt ấy không đáng kể… nhưng chắc hẳn còn điều kiện khác chứ?”

Ông thừa hiểu đạo lí rằng chuyện nghe quá tốt đẹp bao giờ cũng có mưu đồ ẩn giấu. Baldum, kẻ chẳng bao giờ tin vào “thiện ý” của con người, nhìn gã đàn ông kia với ánh mắt lạnh lẽo, xen lẫn chút tò mò.

“Ta nghĩ còn quá sớm để bàn đến điều đó. Giờ đây, chúng ta mong ngài sớm giải quyết xong vấn đề nội bộ trong liên bang.”

Mặt Baldum khẽ nhăn lại, không hề che giấu sự khó chịu — vì ông hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó [Dùng vũ lực đàn áp]

“Ngươi định xử lí vũng bùn nội loạn như nào ngay khi nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, gây dựng chiến tích nhanh chóng để cứu liên bang khỏi tan rã. Làm như vậy không phải chỉ phản tác dụng sao?”

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt xoáy sâu vào Baldom, người có vẻ phản đối ý tưởng này.

“Căn nguyên mọi rối ren, chẳng phải vì liên bang có hai đầu đó sao? Một cơ thể mà có hai cái đầu, thì xung đột trong hành động là điều tất yếu. Nói thật, chúng ta chỉ mong ngài nắm trọn quyền lực. Hãy chiếm lấy tất cả, trước khi cơ thể ấy bị chặt làm đôi.”

“Điều đó, ta hiểu… nhưng—”

“Vậy thì càng hành động sớm, càng có lợi cho ngài, chẳng phải sao?”

Lời nói của hắn, như tiếng thì thầm quyến rũ của một nữ nhân mời gọi, rót vào tai Baldum đang do dự — nhưng rồi:

“Không. Cuối cùng cũng sẽ vô ích thôi. Đám đó đã liên minh với Xích Hoàng Triều rồi, hẳn là vì liệu trước được chuyện này. Năng lực thật sự của Xích Hoàng Triều vẫn còn là ẩn số, nếu ta sơ suất, chắc chắn sẽ lãnh đòn phản công thảm khốc.”

Với bản tính thực tế, lý trí lại một lần nữa thắng thế trước cám dỗ.

“Ra vậy. Ta hiểu rõ sự e ngại của ngài.”

Người đàn ông tự xưng là sứ giả của Aeon ngả người ra ghế, nụ cười tinh nghịch hiện trên môi — như một đứa trẻ vừa bày xong trò trêu ghẹo thành công.

“Nhưng… nếu ta nói rằng mối e ngại đó đã không còn tồn tại, thì sao?”

“…Gì cơ…?”

◆◇◆◇

Như thể để đáp lại giọng nói đầy ngờ vực của Baldum, người thứ ba — kẻ im lặng quan sát cuộc đối thoại giữa hai người bấy lâu nay — khẽ hạ chiếc mũ trùm đầu xuống sau lưng.

“Đây… Không thể nào!?”

Ẩn sau lớp mũ trùm quả nhiên là một thiếu nữ — nói chính xác hơn, là một cô gái trẻ khoác lên mình sắc phục đỏ thẫm và đen tuyền.

Một vẻ đẹp kinh hồn khiến người ta nổi da gà chỉ trong khoảnh khắc thoáng nhìn. Trạc mười hai, mười ba tuổi, mái tóc đen mượt mà xõa xuống lưng, đôi mắt hồng ngọc, dung nhan tuyệt mỹ như ngọc được tạc nên, không chút tì vết.

Nhưng nàng không chỉ đơn thuần là một vẻ đẹp rỗng tuếch. Ở nàng hội tụ vẻ thanh cao có thể khiến người ta lầm tưởng là nữ thần, cùng khí chất thần bí như được sương mù bao phủ.

Tuy nhiên, điều khiến Baldum sững sờ không phải là vẻ đẹp thần thánh ấy, mà là sự giống nhau đến rợn người giữa dung mạo cô gái này và một người khác mà ông chỉ biết qua các bản tường trình — Nữ vương của Xích Hoàng Triều, Hiyuki.

“Thật hoang đường… Ngươi nói rằng Aeon đã bắt tay với Xích Hoàng Triều, vương quốc bị cho là ma quốc ư!?”

Người đàn ông đối diện hắn khẽ nhếch môi cười, cái cười ngạo nghễ như một đứa trẻ vừa bày trò trêu chọc thành công.

“Chuyện tự xưng là kẻ thù trước mặt nhưng lại âm thầm bắt tay sau lưng — chẳng phải là chiến lược phổ biến sao? Dù sao thì, giáo lý của thần có quan trọng đến đâu, con người cũng chẳng thể sống thiếu bánh mì và nước lã được.”

“Ra là vậy…” Cách lý luận ấy, dù vô lý, lại khiến Baldum thấy thuyết phục đến kỳ lạ.

Hiyuki khẽ nhún vai, khi Baldum liếc nhìn nàng, chỉ thấy nàng gật đầu nhẹ.

“Đại khái là vậy. Với bọn ta, chỉ đơn giản là muốn kết giao cùng bên có khả năng chiến thắng cao hơn.”

Giọng nàng đáp lại — trầm và sâu hơn hẳn, mang âm sắc của một người trưởng thành, khiến Baldum càng thêm bối rối.

“Vậy lời của Bệ Hạ nghĩa là ngài không có hứng thú ủng hộ vương quốc Cres, đúng chăng?”

“Hiện tại thì không. Ta chỉ ghé qua vì cuộc tuyển chọn Vương thú trông khá thú vị, ngoài ra chẳng có gì hơn.”

“…… Ra vậy.”

“Ngài đã quyết định chưa? Dẫu sao, chắc cũng chẳng còn gì cản trở ngài nữa đâu.”

Lời nói nhẹ bẫng của người đàn ông — cùng nụ cười tươi rạng rỡ — chính là nhát búa cuối cùng đóng nắp quan tài, buộc Baldum phải đưa ra quyết định dứt khoát.

◆◇◆◇

Hai bóng người — một lớn, một nhỏ — cùng bước qua hành lang của trụ sở liên minh.

Người đàn ông khoác trên mình bộ giáp rực rỡ, chủ nhân của cái bóng to lớn, khẽ lên tiếng với cô gái nhỏ đi bên cạnh.

“Haa… Căng thật đấy. May mà mọi chuyện kết thúc trước khi hết hiệu lực của «Thẻ Mô Phỏng».”

“Xong xuôi là tốt rồi. ―Mà, anh thấy sao? Em bắt chước Hiyuki có ổn không? Cảm giác giọng của cô ấy bình thường vẫn lễ độ hơn thì phải.”

Khác hẳn lúc nãy, giờ đây cô gái nói năng tự nhiên, thậm chí pha chút ngúng nguẩy, vừa xoa nhẹ cổ vừa cười khẽ.

“Không, em thể hiện rất giống lúc Hiyuki nói chuyện với bạn bè của cô ấy… Cách dùng từ cũng tự nhiên, chẳng có chỗ nào gượng gạo cả.”

“Vậy à. Thế là thành công rồi.”

Cô gái gật đầu, mỉm cười đắc ý.

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt hơi phức tạp, rồi hỏi:

“Nói mới nhớ, Hiyuki trông thế nào? Có thay đổi gì không? Lúc đó tôi không gặp được cô ấy…”

“Hmm~~, sao nhỉ… Em phải cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của cô ấy từ xa để dùng «Thẻ Mô Phỏng», nên cũng chẳng nhìn rõ được lắm… Ư~~n, ít nhất thì cô ấy đáng yêu hơn em tưởng nhiều. Có vẻ đã hòa nhập vào vai trò của mình khá tốt rồi,” cô gái đáp, rồi lẩm bẩm, “Nếu nói thật thì, hơi gian lận đấy.”

“Haizz… Ra vậy.”

“Hửm? ―Anh không có vẻ ngạc nhiên nhỉ. Lẽ nào, cô ấy vốn dĩ đã như vậy rồi sao?”

“Ừm, tôi cũng từng nói chuyện với mấy thành viên trong hội về việc cô ấy có sức quyến rũ lạ lùng… kiểu như chẳng mang nét đặc trưng của giới tính rõ ràng nào cả. Có lẽ cũng không quá khó hiểu.”

“Vậy à?” Cô gái nghiêng đầu tỏ vẻ thích thú, rồi bất chợt nở nụ cười tà mị.

“Vậy, anh có muốn thử ôm cơ thể này không?”

Người đàn ông nhìn gương mặt dâm tà của cô, ánh mắt lạnh hẳn đi.

“Tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy theo hướng đó. Và tôi mong cô dừng ngay những lời lẽ xúc phạm đến Hiyuki.”

Giọng hắn lạnh như băng, nhưng cô gái chỉ nhún vai, chẳng chút ăn năn.

“Được rồi, em sai. ―Nhưng dù sao thì, sếp của anh lại ôm em vui vẻ lắm.”

Sau câu đó, cô khẽ bĩu môi tỏ vẻ chán chường, không nói thêm nữa — có lẽ vì phần còn lại đụng chạm đến lòng tự tôn. Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng khiến gương mặt người đàn ông nhăn lại, hai bàn tay siết chặt, như đang kìm nén nỗi đau.

◆◇◆◇

“―Hắt xì!”

Asmina quay sang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng khi ta bất ngờ hắt hơi, cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Người bị cảm rồi sao, tiểu thư Hiyuki?”

“Không, chỉ hơi ngứa mũi thôi, giờ hết rồi. Đừng lo.”

Hiện tại, tôi đang ở Bãi ăn của Ma Lang, đấu trường sơ khảo hôm qua. Trận đầu tiên của vòng hai — giữa RevanEugene của Thú tộc Hùng, biệt danh “Nham” — sắp bắt đầu.

“Nghe nói đối thủ là một gã khổng lồ nặng tới bảy trăm cân, ta tò mò không biết Revan sẽ đối phó ra sao.”

“Không sao đâu! Đại ca Revan của muội có thể hạ cả ma thú nặng hơn một nghìn cân chỉ bằng tay không đấy!”

Asmina đáp lại đầy tự tin.

Tôi gật đầu. Quả thực, chênh lệch thể trọng chẳng là gì trong thế giới này — nơi mà bất kỳ quái thú bình thường nào cũng có thể vượt quá một tấn. Thật dễ quên rằng đây vốn là thế giới nơi khái niệm “hạng cân” chẳng mấy ý nghĩa.

Giống như hôm qua, hai đấu sĩ bước ra giữa võ đài, nhưng―

“…… T-Thứ đó là gấu đấy à?”

Tôi vô thức bật thốt, giọng ngỡ ngàng.

“Là sao? Là Hùng tộc đấy chứ còn gì. ―À, người ngạc nhiên vì hắn trông giống thú hoàn toàn à? Với người chưa từng thấy, đúng là hiếm thật.”

“Không, ta ngạc nhiên vì chuyện đó thì có, nhưng mà hắn… hắn là…”

Quả thật, gã Hùng tộc đó xứng đáng với danh hiệu “Nham.”

Đúng như Asmina nói, hắn trông chẳng khác gì một con gấu khổng lồ đứng bằng hai chân, toàn thân phủ lớp lông dày, sẫm màu và bóng dầu. Đôi tai nhọn, ánh mắt sắc bén, hàm răng lộ ra tua tủa, cùng cặp tay rắn chắc với móng vuốt dài tưởng chừng có thể xé nát cả thép.

Tuy nhiên, giống như các thú nhân khác, hắn khoác một chiếc áo không tay trắng dày kiểu võ phục, buộc bằng thắt lưng da; cùng chiếc quần làm từ chất liệu tương tự, khiến hắn mang vẻ của một sinh vật có trí tuệ. Nhưng áp lực tỏa ra từ hắn — vẫn y như một dã thú khát máu thực thụ.

Song, thứ khiến ta chết lặng không phải là vẻ hung tợn ấy, mà là màu lông. Toàn thân hắn trắng toát, chỉ riêng tai, mắt và tứ chi là đen nhánh — khiến ta phải bật thốt:

“Khoan… chẳng phải hắn là gấu trúc sao!?”

“Hửm…? Nhưng vẫn là gấu mà?”

Asmina nghiêng đầu, bối rối trước phản ứng của ta.

―Khoan đã, ý cô ấy là chuyện này bình thường sao!? Là mình mới là người kỳ quặc khi thấy chuyện này khó hiểu à!?

“Biết rồi, hắn là gấu…! Nhưng tại sao, chỉ một lần thôi, tại sao thú nhân các người cứ phải tấu hài như thể không thể sống nếu không gây sốc vậy chứ!?”

Asmina nghiêng đầu lần nữa, càng tỏ ra bối rối hơn trước tiếng than trời đầy tuyệt vọng của tôi.