Dưới đường hầm, một gã trung niên với thân phận cao quý, được dẫn bởi một vài viên sĩ quan, cùng với đó là 1 nam tử trong độ 20. Họ vừa chạy vừa thở hổn hển
“Xin hãy mau lên, bệ hạ. Nếu thoát ra từ lối này, chúng ta sẽ ra ngoài ở một căn chòi nằm ven ngoại thành hoàng đô. Sau đó, tạm thời ẩn náu tại phủ Công tước Baldi, rồi cầu viện đế quốc hoặc Thánh quốc để quét sạch lũ phản loạn cùng ma tộc kia ra khỏi nước nhà.”
“Trẫm… trẫm biết rồi! Quốc gia này sao có thể giao cho bọn ma vật và phản nghịch kia được. Trẫm nhất định phải đoạt lại bằng chính tay mình.”
Vị trung niên – chính là đương kim quốc vương Amitia – mặt mày không xấu nhưng thiếu khí phách, lẩm bẩm bực bội, trong lòng ôm khư khư một chiếc hộp nhỏ như vật chí bảo.
“Đúng vậy, phụ hoàng. Hãy cho bọn chúng biết quốc gia này thuộc về ai! So với lũ ma vật, càng đáng giận hơn chính là đám thần dân kia! Dưới triều trị của phụ hoàng, chúng được hưởng an lạc, vậy mà nay trở mặt làm loạn, dám đổ lỗi cho chúng ta—lũ dân vô ơn cướp bóc kia thật đáng chết!”
Kẻ trẻ tuổi – Thái tử thứ nhất, ánh mắt rực lửa ác ý, lời lẽ tràn ngập ngạo mạn.
“Hoàng tử nói chí phải. May thay đường mật đạo này, ngoài hoàng thất ra chẳng mấy ai biết. Hơn nữa trước đó chúng thần đã phong tỏa toàn bộ lối vào lẫn lối ra của cung điện, xin bệ hạ cứ an tâm.”
Nghe vậy, quốc vương hơi do dự, khẽ lẩm bẩm:
“…Nhưng các hoàng tử, công chúa, cùng các phi tử của trẫm đều còn ở trong hoàng cung.”
“Không còn cách nào khác. Nếu dẫn theo tất cả, chúng ta sẽ bị để ý, lại còn cản trở chúng ta đào thoát. Chỉ cần có phụ hoàng – đương kim quốc vương, và nhi thần – tân vương tương lai, hơn hết là còn có quốc ấn, thì vương quốc Amitia vẫn còn tồn tại. Đã là hoàng tộc, hẳn từ lâu chúng phải chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh rồi.”
Nghe lời nói chắc nịch ấy, quốc vương cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, trầm mặc không đáp.
Ngay khi đó—
Trong đường hầm vốn chẳng có ai ngoài bọn họ, lại vang lên tiếng vỗ tay nhè nhẹ, thanh thoát như trẻ thơ.
“Là… ai?!”
Mọi người chấn động, lập tức dừng bước, rút kiếm hướng về phía trước – nơi bóng tối còn phủ kín.
Dưới ánh sáng từ đèn lồng cầm tay, họ không dùng nến mà dùng một ấn chú ở trong để thắp sáng, một thiếu nữ bé nhỏ xuất hiện. Cô vận lễ phục đen trang trí hoa hồng, dung mạo non nớt mà lại đẹp đến quyến rũ ma mị. Bên cạnh nàng, một kỵ sĩ khoác giáp đỏ, nửa khuôn mặt trên che bởi mặt nạ ác quỷ.
Khoảnh khắc đầu, ai nấy đều ngỡ là quỷ hồn hay tinh linh. Song thiếu nữ chẳng để tâm, chỉ mỉm cười rạng rỡ, cất giọng thanh thoát:
“Thật tuyệt diệu! Quả nhiên, đã là hoàng tộc thì phải gánh lấy trách nhiệm, sẵn sàng hi sinh. Chính các ngươi vừa nói thế kia mà, phải không?”
Nói rồi, nàng khoanh tay, gật gù tán thưởng.
“Ngươi… ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Thái tử quát hỏi. Thiếu nữ lướt ánh mắt lạnh lẽo qua hắn, sau đó tao nhã khẽ nhún gối hành lễ.
“Ta danh xưng Hiyuki, chúa tể Ma quốc Xích Hoàng Triều. Hân hạnh được diện kiến lần đầu. —Và cũng là lần cuối.”
“Cái… gì? Người của Xích Hoàng Triều sao lại…”
Thái tử kinh hãi lắp bắp, Hiyuki nhún vai:
“Người sắp chết thì biết mấy thứ vô dụng như thế để làm gì?”
Lời vừa dứt, mấy viên sĩ quan bừng tỉnh, đồng loạt vung kiếm lao lên.
“—Maroudo.”
Kỵ sĩ giáp đỏ rút trường kiếm, nghênh chiến. Trong đường hầm chật hẹp, đối phương tin rằng có thể vây giết hắn. Nào ngờ—
“Huyễn Lãng Phong.”
Bóng hình Maroudo chợt phân đôi, khiến đối thủ trợn mắt kinh hoàng.
“Chẳng lẽ… là tuyệt kỹ đó?!”
“Ngươi… ngươi là—”
“H-Hoàng Tu..—”
Chưa kịp dứt lời, tất cả đã ngã gục trong máu tươi.
“Uwaaaaaa!!”
Thái tử sợ hãi đến mức chẳng buồn cầm kiếm, bỏ chạy thảm hại.
Maroudo thở dài, nhấc kiếm:
“Cô Nguyệt.”
Một đường ngân quang xé tan bóng tối. Thái tử gục xuống.
Chỉ còn lại quốc vương – lưng đã trật, chẳng thể nhúc nhích. Hiyuki lắc đầu, thong thả bước lại.
“Lời nói với hành động chẳng khớp nhau chút nào. Trước đây vu cáo Tam hoàng tử Acyl cầu ngoại bang, ngầm mưu phản. Vậy còn các ngươi vừa rồi, không phải cũng toan cầu viện đế quốc và Thánh quốc sao? Đúng là miệng lưỡi tráo trở.”
Quốc vương chẳng nghe lọt tai, run rẩy quỳ rạp, dâng chiếc hộp nhỏ:
“Xin… xin tha mạng! Đây là quốc ấn, chỉ cần có nó thì vương quốc thuộc về người. Cầu xin hãy tha cho ta…”
Hắn vừa khóc vừa cầu xin.
Hiyuki thoáng sững lại, rồi khẽ nhún vai:
“Quốc gia đâu thể chỉ vì một con dấu mà đổi chủ. Nhưng nếu đưa cho Collard sau này, cũng coi như cái cớ để dọa người. Thôi thì nhận lấy.”
Nói đoạn, nàng khẽ hất chân, nhặt chiếc hộp, bỏ vào túi.
“…Vậy, chỉ cần tha mạng cho trẫm thôi…”
Quốc vương dập đầu liên hồi, khóc lóc cầu khẩn. Hiyuki liếc sang Maroudo, hắn nhún vai mặc kệ. Nàng thở dài:
“Nghe đồn nhân phẩm ngươi còn khá, nay trông ra lại thế này… thôi thì xem như cảnh đáng thương cũng thú vị. Chà, quốc ấn quả thật là vật quý giá.”
Dù nàng nói vậy, quốc vương vẫn run bần bật, miệng lẩm bẩm van vỉ. Hiyuki nhìn hắn đầy chán chường, cuối cùng lắc đầu:
“Được rồi. Lấy thủ cấp ngươi ở đây cũng chẳng còn giá trị. Bổn công cháu và Xích Hoàng Triều sẽ không nhúng tay nữa.”
“Ôôô…!!”
Nghe thế, quốc vương lóe lên tia hy vọng. Nhưng nàng lại tiếp:
“Vậy thì giao hết cho dân chúng nước ngươi quyết định. Sau đây, sẽ đem ngươi ra quảng trường trước hoàng cung. Thần dân sẽ phán xử thế nào, còn phải xem họ. —Dù gì, ngươi cũng đã đem phồn vinh đến khiến dân chúng hạnh phúc, ắt hẳn họ sẽ hoan hô nghênh đón.”
Những lời ấy chẳng khác nào bản án tử thứ hai. Sắc mặt quốc vương lập tức tái nhợt, run lẩy bẩy như trẻ thơ bị bỏ rơi. Hắn lắc đầu điên cuồng như muốn phủ nhận, lùi lại từ chỗ đang quỳ, nhưng Maroudo đã tóm lấy cổ hắn. Nước mắt, nước mũi chảy tùm lum như một đứa trẻ hư.
“Thật xấu xí… Tengai.”
Theo tiếng gọi, từng hạt sáng vàng từ ngực Hiyuki tụ lại, hóa thành một kỵ sĩ toàn thân mặc giáp vàng.
“Thưa công chúa, người gọi thần?”
“Tên rác rưởi này, phiền ngươi quẳng ra quảng trường trước hoàng cung. Lối ra đã bị chặn, cứ phá tường mà đi. Sau đó hãy nói với dân chúng rằng, ta để hắn cho họ tự quyết.”
“Tuân mệnh.”
Tengai khom mình, vươn tay nhấc bổng quốc vương đang giãy giụa, lôi đi như xách rác.
“Khônggggg! Các ngươi định làm gì ta!!”
“Chúng ta không làm gì cả. Chính đó mới là kết cục của ngươi.”
Tên vua có lẽ đã không thể nghe được nữa, Hiyuki vẫn đáp lại hắn.
Tiếng kêu tuyệt vọng dần tan trong bóng tối. Hiyuki quay sang Maroudo.
“…Có vẻ đến phút cuối, cha ngươi kia vẫn chẳng hề nhận ra ngươi. Chỉ có thuộc hạ của họ là biết thôi.”
“Buồn hay mừng cũng khó nói. Nhưng kết cục như vậy là đủ.”
Maroudo lạnh nhạt đáp, thu kiếm vào vỏ sau một nhát gạt máu.
“Vậy thì, ta đem quốc ấn cho Collard. —Hẳn hắn sẽ khó chịu lắm đây.”
Hiyuki nhịn cười, hình dung cảnh tượng đó.
“Thế còn ngươi?”
“Thần còn chút việc vặt cần làm.”
“Nếu vậy thì thong thả. Dù sao ắt cũng xong tới chín phần mười rồi.”
Maroudo gật đầu, bước thẳng hướng hoàng cung. Hiyuki xoay người, quay ngược lối cũ.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả ghi chú:
Về sau, quốc vương liệu sẽ bị hành quyết, hay được tha? Vì chẳng dính líu tới cốt truyện chính nên tôi để ngỏ. Có lẽ… bị dân chúng lôi ra treo cổ thì phải.

