“Gilles de Rais!”
Tôi triệu hồi thanh kiếm yêu dấu vào tay, một thanh kiếm đen với phần ưỡi kiếm trong suốt. Nó không đến từ một nhiệm vụ đặc biệt hay rơi ra từ boss, mà được tôi tạo bằng kỹ năng thợ rèn — mạnh nhất trong số hơn ngàn sản phẩm thất bại, với mười lần cường hóa thành công. Ngay cả trong toàn bộ máy chủ, số thanh kiếm có thể sánh ngang với nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi nắm chặt ‘Gilles de Rais’ bằng một tay.
Nhân tiện, cũng có một kẻ biến thái kỳ quặc trong thế giới này từng thành công cường hóa một thanh kiếm hiếm rơi ra 1 lần trong 2000 lần từ một con boss cấp 120, tận tám lần! (Hắn còn là thành viên guild của tôi nữa. Như bạn đoán đấy, mọi người đã ngăn hắn lại trước khi hắn cường hóa lần thứ 9).
Vì vậy tôi cũng chẳng thể tùy tiện huênh hoang rằng kiếm mình là số một.
“Rose of War Fire - Hồng Chiến Hỏa (Anne of Geierstein)!”
Ngay lập tức, bộ váy tôi đang mặc biến mất, thay bằng một bộ đầm gắn đóa hồng đen. (Vẫn cùng một thiết kế, vì cùng một thợ chế tạo mà). Nó là một chiếc váy bustier, phần vai để lộ nhiều hơn. Ngay cả đôi tất cũng đổi thành loại ngắn, chỉ cao tới trên đầu gối.
Đây là bộ trang bị kiếm sĩ được tạo từ giáp cấp cao nhất với tám lần cường hóa thành công (giữa chừng tôi cũng hơi rén). Nó là trang bị độc quyền, bổ sung hiệu ứng cho độ linh động và tỉ lệ chí mạng!
“Blessing of Rose - Hoa hồng ban phúc (la Vie en Rose)!”
Chiếc túi đen bên hông tôi biến mất, thay vào đó là đôi cánh đen tuyền mọc ra từ sau lưng.
Đây không phải biến thân; ‘Blessing of Rose (la Vie en Rose)’ vốn là vật phẩm rơi từ một con boss tên là “Áo choàng của Lam Vương”. Vào tay thợ chế tạo, nó biến thành hình dạng như một món gacha trả phí “Đôi cánh của Thiên sứ Sa ngã”. Một vật phẩm tiện lợi giúp tăng độ cơ động, khéo léo, và cả tấn công phép.
“Thiết Hồng - Steel Rose (Eiserne Jungfrau)!”
Một chiếc găng dài màu đen xuất hiện, loại hở nửa ngón, che từ bàn tay trái lên tận bắp tay, kèm theo một bông hồng tươi với hoa văn dây thường xuân bò quanh một bên.
Dù trông như thế, nhưng đây là một chiếc khiên. Nó tăng mạnh chỉ số cơ động và sinh lực, là trang bị độc quyền chỉ dành cho tôi.
Hơn nữa, mũ đội đầu, hoa tai, vòng cổ, giày dép của tôi cũng đều đổi sang trang bị nghiêm túc. Tengai theo sau tôi gầm lên, đồng thời cũng chuyển sang hình dạng người, tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng khác với diện mạo thường thấy mặc tuxedo, lần này hắn mang hình dạng hiệp sĩ, khoác giáp vàng, vác đại kiếm. (Trang bị thú cưng mạnh nhất, dòng “Supreme Ruler”). Nhìn thoáng qua cứ ngỡ hắn là một vị quốc vương nào đó.
Rồi cùng lúc ấy, ba bóng người từ trên trời đáp xuống, cùng Tengai bao quanh tôi từ bốn hướng và quỳ xuống.
“Các ngươi đến muộn rồi, Mikoto, Kokuyou, Utsuho!”
Nghe tiếng bất mãn của Tengai, cả ba cúi đầu thấp hơn. Mikoto — đúng như tôi nghĩ, không mặc đồng phục hầu gái mà khoác lên người bộ chiến y lấp lánh ánh bạc: một bộ giáp giống như áo liền thân, không thêm vải hay kim loại thừa thãi, đôi bốt cao cùng chất liệu, găng tay dài che nửa cánh tay, băng đô kim loại, và cây trượng thiêng còn cao hơn cả bản thân — cô ấy lên tiếng đại diện.
“Xin thứ lỗi cho chúng thần vì chậm trễ, Công chúa.”
“Dẫu vậy, đây là trận chiến đầu tiên cùng công chúa sau trăm năm. Các ma tướng trong Bàn tròn, cùng những kẻ trong thành nghe tin này, đều tranh nhau xin được đi, khiến cuộc thảo luận kéo dài.”
Utsuho đáp lại giọng điệu ủ rũ của Tengai, tay che miệng bằng chiếc quạt giấy yêu thích. Cô ta vẫn giữ hình dạng con người như thường (nếu nghiêm túc thì có thể hóa thành hồ ly chín đuôi dài hơn 50 mét), mặc trang phục vu nữ—dù trên đầu mọc ra hai tai cáo trắng, và từ vạt áo kimono thò ra chín chiếc đuôi trắng muốt.
“Hừm. Tổn thất bao nhiêu?”
Tengai liếc sang Kokuyou, kẻ mặc giáp đen, cầm thương như thường, lần này còn kèm thêm một chiếc đại khiên (Pavis) cùng màu.
Khoan đã, tổn thất…?
“Xin đừng lo, ta đã kiềm chế nên không ai chết cả.”
“Đổi lại, đại sảnh tiệc cùng toàn bộ các phòng liền kề, và cả tường hành lang, đều sụp đổ.”
Khoan đã——!! Có mặc định rằng mỗi cuộc thảo luận đều phải mở đầu bằng một trận hỗn chiến sao?!
“Ra thế. Chỉ chừng đấy thì không thành vấn đề.”
Không không không, tôi nghĩ đó là vấn đề lớn lắm đấy!
Tôi muốn gào lên hết sức, nhưng chỉ cần nghĩ đến phản ứng ‘Người không có tư cách nói điều đó!’ khiến tôi đành ngậm ngùi nuốt xuống.
Trong khi đó, dưới kia bọn thuộc hạ của Vương Ogre đang tràn lên tấn công. Nhưng cả bốn kẻ kia đều tiện tay chém giết dễ dàng, chẳng thèm liếc mắt, cứ như đang đập ruồi vậy.
Tengai là kẻ có hỏa lực mạnh nhất trong số thú cưng của tôi. Mikoto sở hữu khả năng hồi phục mạnh nhất (dù thú cưng không thể dùng phép hồi sinh). Kokuyou, bức tường vững chắc nhất, có lượng HP chỉ sau Tengai, sức sống vượt trội và kháng cự tốt với tất cả nguyên tố trừ ánh sáng (do hắn mang thuộc tính hắc ám). Utsuho thì tinh thông toàn bộ nguyên tố ngoại trừ ánh sáng và bóng tối.
Trang bị nghiêm túc cugnf với bốn thiên ma vương, vốn chuẩn bị cho các bãi quái từ cấp 90 đổ lên, nên ở đây có hơi dư sức… Nhưng mà thừa còn hơn thiếu, cứ mặc kệ đi.
“—Vậy thì, đã đến lúc cho cuộc trò chuyện (trận chiến) mong đợi từ lâu. Dù có hơi hụt hẫng, nhưng hãy đi gặp đối thủ của ta, Vương Ogre.”
“—Vâng!”
Bốn thiên ma vương đồng loạt chào, rồi đứng dậy.
Giờ thì, đối tác đàm phán của chúng ta đâu nhỉ~?
“…”
Vì tôi không biết tướng địch ở đâu, nên giờ cứ thấy chỗ nào quái bu đông thì nhảy vào thôi.
Mười phút sau—
Tôi lạc đường.
Nơi này rộng quá mức! Ngày xưa khi còn là game, tôi có thể đi từ đầu này đến đầu kia trong năm phút… Hay đối tác đàm phán cũng di chuyển rồi? Dù có auto-map nhưng lại không hiển thị vị trí địch, thành ra vô dụng.
Nếu tôi có kĩ năng dò tìm của cung thủ thì đỡ biết nhiêu.
…Nhưng nghĩ về mấy cái không tồn tại thì cũng vô ích. Vậy thì đành dùng cách quen thuộc thôi.
“—Tengai”
“Có mặt!”
“Ta chán đi bộ rồi, ta sẽ chạy, các ngươi lo yểm trợ.”
““!!””
Hiểu ý tôi, bốn thiên ma vương căng thẳng hẳn lên. Nhưng chẳng thèm đợi câu trả lời, tôi đã lao đi, tăng tốc hết mức chỉ trong một hơi thở.
“Đứa nào muốn chết thì ra đây!”
◆◇◆◇
Vậy thì, về cơ bản các MMORPG hiện tại đều cấm PK (Player Kill – giết người chơi khác) (tất nhiên cũng có server cho phép PK). Còn nếu là đấu cá nhân, thì phải có sự đồng ý của cả hai bên hoặc phải chuyển đến khu vực cho phép chiến đấu, nhưng mà chuyện đó với tôi thì chẳng quan trọng lắm.
Người ngồi trước màn hình đều là con người, nên có thù hằn hay ganh tị cũng là bình thường. Đó là lý do phần lớn các trận chiến đều đối đầu với AI, ngay cả một số con trùm cũng có nhiều cách đánh khác nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là cuộc so kè sức lực, hay nói trắng ra là “ai trụ được lâu hơn thì thắng”.
Bao nhiêu sát thương có thể chịu được, và bao nhiêu sát thương có thể gây ra.
Trong trường hợp nhiều người chơi hợp sức để hạ một kẻ địch mạnh, không ngoa khi nói rằng chỉ cần có hay không có một người đứng ra chắn cho cả đội có thể quyết định thắng bại.
Thật vô lý, nhưng chỉ riêng ba vai trò “khiên”, “hồi phục” và “hỏa lực” thôi đã đủ làm thay đổi cán cân trận chiến sang một đẳng cấp khác hẳn. Tất nhiên, cũng có vài chức nghiệp bị coi là bất hạnh vì điều này.
Còn chức nghiệp của tôi là Kiếm Thánh và Thánh Nhân, thoạt nhìn thì tưởng có thể hữu dụng trong vai trò “hồi phục” hoặc “hỏa lực”, nhưng chủng tộc của tôi – “Công Chúa Ma Cà Rồng” – lại có đặc tính đặc biệt khiến cho lợi thế đó bị đảo ngược.
Chủng “Công Chúa Ma Cà Rồng” về cơ bản là giống loài phù hợp cho nghề pháp sư hoặc thích khách, với chỉ số ma lực cực cao, trí tuệ chỉ thua kém thiên thần, và có độ khéo léo cùng tốc độ nhanh nhẹn cao nhất trong tất cả các chủng tộc. Ngược lại, những chỉ số sức mạnh vật lý hay độ bền bỉ (sinh lực) thì còn thua cả con người bình thường — nói ngắn gọn là “áo giáp giấy”.
Vậy nên, không thể dùng làm “hỏa lực”. Còn vai trò “hồi phục” vốn quan trọng nhất trong cả nhóm vì có thể cứu người bất cứ lúc nào, thì lại bắt buộc phải có “độ bền bỉ” để không chết trước đồng đội. Mà với độ bền mỏng manh của “Công Chúa Ma Cà Rồng” thì cũng vô dụng nốt.
Và rồi tôi chợt nghĩ ra.
Cuối cùng, miễn không trúng đòn thì chẳng phải sẽ ổn cả sao?
Với suy nghĩ đó, thay vì phân bổ điểm vào sinh lực, tôi dồn toàn bộ điểm vào đúng ưu thế vốn có của loài “Công Chúa Ma Cà Rồng” là khéo léo và nhanh nhẹn, cho đến khi đạt cấp 99. Cộng thêm trang bị hỗ trợ, tốc độ và khả năng né tránh của tôi đạt đến mức khủng khiếp.
Nhân tiện, với quái vật thì bảng trạng thái chỉ hiện giá trị số của HP, MP, tấn công vật lí và tấn công ma pháp. Tôi chưa kiểm tra hết chỉ số của mọi người, nhưng có lẽ ngay cả khi họ tăng cấp, thì việc tôi vẫn vẫn là người nhanh nhất trong [Xích Hoàng Triều] cũng chẳng có gì lạ.
Dù vậy, nhanh đến mấy mà không tận dụng được thì cũng chẳng ý nghĩa gì—.
Một nhóm quái Ngạ Quỷ (Ogre) chặn đường. Từ tay Tengai và Mikoto – hai người vừa đuổi theo – bay ra “lôi điện” và “thánh quang”, nhưng quá chậm.
Trước khi phép thuật của họ chạm đến, tôi đã nhảy vào giữa đám quỷ, vung “Gilles de Rais” loang loáng, chém rụng hàng loạt cái đầu gần đó, đồng thời tung kỹ năng Kiếm Thánh “Thất Thiên Lạc” (mũi kiếm phân tách thành bảy, hạ sát nhiều kẻ địch chỉ trong một chiêu). Sau khi tôi xẹt qua, lúc đó “lôi điện” và “thánh quang” mới kịp chạm vào mục t iêu.
“Ooh! Quả nhiên là Công Chúa của chúng thần! Ngày xưa, ngay cả trong số 150 cường giả, chỉ có Người là né được toàn bộ lôi điện của ta thôi!” – Tengai cất tiếng tán thưởng.
Ừ thì, nguyên bản trong Eternal Horizon Online, hệ thống xác định trúng đòn và điểm yếu vốn rất nghiêm khắc. Thế nhưng cách chiến đấu này lại hợp với tôi nhất. Trong lần vây hãm Hoàng Kim Long (Naga Raja), giữa 150 người đã đạt giới hạn và chuyển class 3 lần, chỉ có tôi né được toàn bộ mưa sét từ bầu trời giáng xuống.
Nhưng vì thế mà tôi cũng bị nhận mấy lời mỉa mai như: “Cô có phải người không đấy?”, hay “Chuyển động của cô ảo ma quá”, hoặc “Bản hack hợp lệ số 2”…
Vì vậy, nếu có thi chạy marathon thì tôi tự tin thắng hầu hết boss thông thường (Tengai thì bất khả thi). Tuy nhiên, điểm yếu phòng ngự mỏng manh thì chẳng thay đổi, nên chỉ cần dính một hay hai đòn từ quái cấp trùm là tôi toi ngay. Vì thế mà ngay cả khi ở trong thành, tôi cũng chẳng dám lơ là. Nghiêm túc đấy.
Rồi, sau khi hạ gục tất cả, tôi để ý thấy vài con Ogre có vẻ ngạo nghễ—à không, khi mở bảng trạng thái thì thấy đó là Ogre Chúa, chắc là cận vệ thân tín của Orge Vương. Chúng đang vây quanh một con Ogre to gấp đôi bọn kia, mọc năm chiếc sừng, thậm chí còn mặc giáp ngực. Chắc chắn là Orge Vương chứ không ai khác.
Không thể nhầm lẫn được.
Thôi thì cứ kiểm tra bảng trạng thái cho chắc ăn—
“—Ch-chuyện gì vậy, Công Chúa?!”
Tengai hốt hoảng đỡ cơ thể run rẩy và loạng choạng của tôi.
Ừm… nói thế nào nhỉ… Bởi vì thứ tôi vừa thấy nó ảo lắm, nên tôi mới bị ù tai, hoa mắt, chóng mặt.
-------------------------------------------------
Công chúa Ogre
Chủng tộc: Ogre Princess
Tên: Sofia
HP: 1.800.000
MP: 520.000
※ Nếu chưa kết hôn sẽ là công chúa. Sau kết hôn sẽ trở thành nữ vương
-------------------------------------------------
“…Khoan, ngươi là nữ sao?”
Nghe vậy, khuôn mặt Vương Ogre nhăn lại, gầm lên:
“Chứ sao nữa!! Chỗ nào của ta giống đàn ông hả!!”
…Xin lỗi, nhưng với cái mặt dữ tợn, cơ bắp như đá tảng kia, tôi thật sự không thấy chút nào giống phụ nữ cả…
“Thôi được. —Vậy thì, Công chúa Ogre, ta là Hiyuki Tokoshie, chủ nhân Vương quốc Quang Minh Bất Diệt ‘Xích Hoàng Triều’. Ta cho ngươi hai lựa chọn! Hoặc phục tùng và thề trung thành với ta dưới lưỡi gươm này, hoặc ngươi thử đứng lên chống lại ta để rồi chết trong vô vọng.”
“ĐỪNG CÓ ĐÙA!!”
Ba Ogre Chúa lập tức nổi giận lao lên. Kokuyou quét thương một phát, hai tên lập tức bị xé xác tan nát, chỉ còn lại một.
“Hỗn xược.”
Utsuho phẩy quạt, một ngọn lửa xanh rực nuốt chửng tên còn lại, thiêu nó thành tro.
Tôi lại chĩa thẳng mũi ‘Gilles de Rais’ vào Công chúa Ogre.
“Chọn đi, Công chúa Ogre. Thuần phục hay là chết?”
“Gugugugu…!” Sau một hồi vật vã, cuối cùng cô ta buông rơi đại chiến phủ xuống đất, quỳ gối.
“…Thần xin quy phục Người.”
“Hừm, quyết định sáng suốt đấy. Ta cùng Xích Hoàng Triều hoan nghênh ngươi.”
Tốt quá. Như tôi nghĩ, cô ta vẫn có thể nói chuyện lý lẽ. Giải quyết bằng đàm phán là tuyệt nhất.
…Mặc dù nơi này giờ thành biển máu, nhưng vì đây là tự vệ chính đáng, nên chắc là ổn thôi, chắc là vậy rồi.
“Cứ yên tâm, chỉ cần quy thuận công chúa, cây chùy của ngươi sẽ không bao giờ khô máu kẻ thù, vinh quang sẽ mãi thuộc về ngươi.”
“Ừ hử, cùng công chúa thống trị thế giới này, rồi vươn tới tầm cao hơn nữa!”
Công chúa Ogre nghe Utsuho và Tengai, trên mặt xen lẫn nghi ngờ cùng tin tưởng.
Ừ thì, tôi hiểu rất rõ cảm giác đó. Vì chính tôi cũng là đối tượng số một chẳng muốn tin vào những lời này.
“—Dẫu vậy, bọn ta, bốn thiên ma vương, đã hạ phàm, nếu chỉ thế này thì chưa đã lắm.”
Kokuyou gật mạnh đồng tình.
“Đúng. Nhưng đánh người thì chẳng đã. —Nếu ta nhớ không nhầm, có hầm ngục cùng một ngọn núi nơi Bạch Long trú ngụ.”
“Ôi, ta nhớ mấy hầm ngục quá. Được đánh nhau với Bạch Long chắc thú vị lắm.”
“Đúng thế, lửa đang nóng thì rèn ngay! Đi thôi! —Này lính mới, ngươi cũng theo. Ta sẽ khắc sâu vào mắt và linh hồn ngươi rằng lời bọn ta không phải lũ phét lác!”
…Cái tiến triễn thần tốc này là sao đây?
“Vậy, thưa công chúa, khởi hành thôi.”
…Chẳng lẽ tôi cũng phải đi thật sao? Tôi mệt mỏi lắm rồi, muốn nghỉ ngơi—muốn về lại lâu đài cơ.
Nhưng mà giờ lại phải quay về cái nơi nửa đổ nát sau trận hỗn chiến nội bộ kia. So ra thì đi hầm ngục, săn boss còn đỡ hơn.
“—Được, đi thôi.”
Tôi miễn cưỡng dẫn đầu. Như thường lệ, bốn thiên ma vương vây quanh, Công chúa Ogre lủi thủi nhặt lại chiến phủ, theo sau.
Chỉ trong một ngày, chúng tôi chinh phục hầm ngục ngoài thành Alra, đánh bại chủ nhân dãy núi Bạch Long, và thuận lợi là nắm quyền khống chế thêm ba khu vực, bao gồm cả Đại Lâm. Lãnh thổ mở rộng đáng kể.

