Quay ngược thời gian lại một chút.
Sau khi cân nhắc lợi và hại của việc liên minh cùng Hồng Đế Quốc để tiêu trừ phe Tể tướng, Công chúa Oliana nhận được lời từ chối dứt khoát từ Revan.
Cô im lặng một lát, trầm ngâm, rồi thoáng liếc sang Revan với nụ cười tinh nghịch nơi khóe môi.
“Ta đã nắm được chính sách của Hồng Đế Quốc rồi, song hiện tại, ta đang đàm phán cùng Lãnh tụ của Liên Bang Tự Do Cres. Hơn nữa, vấn đề liên quan đến ‹Thiết Bị Dịch Chuyển› lại nằm ở vùng ngoại vi thủ đô Cres. Vậy thì, ta có thể cho rằng việc thương thảo tự do mậu dịch thuộc thẩm quyền của Cres được chăng?”
“…Nếu Người nói như vậy, thì đúng là thế.”
Thực ra, gốc rễ của toàn bộ câu chuyện này có thể truy ngược về cuộc họp Hội đồng Đế quốc (cười khổ) cùng Hiyuki — khi cậu cầu cứu bằng câu:
“Đất nước chúng tôi nghèo lắm, xin hãy giúp chúng tôi.”
Vì thế, sau cuộc thương nghị đó, mọi người đi đến quyết định: ‹Thiết Bị Dịch Chuyển› mà Hiyuki thu được trước đó sẽ được trao lại cho Cres, để họ trở thành trung tâm của giao thương thế giới trong tương lai — nói cách khác, là đầu mối trung gian.
Nhằm đạt được điều ấy, Cres sẽ tiến hành đàm phán thương mại nhân danh chính họ, vì lợi ích của chính họ.
Về phần Hiyuki, nàng chỉ cười bảo rằng mình chẳng mấy quan tâm đến việc thiết bị kia được sử dụng ra sao — “Muốn đem nướng hay đem luộc cũng được.”
Nói cách khác, nàng trao cả quyền quyết định lẫn trách nhiệm cho phía Cres. Với tính cách của Hiyuki, dù họ xử lý ra sao, nàng cũng sẽ chẳng phàn nàn gì.
“Nếu có thể mở rộng dịch chuyển quy mô lớn, việc vận chuyển hàng hóa trong lãnh thổ chắc chắn sẽ được cải thiện vượt bậc. Nhưng không chỉ có thế — khi tốc độ lưu thông, buôn bán, sản xuất đều tăng, giới thương nhân buộc phải phản ứng và ra quyết định nhanh hơn bao giờ hết. Kết quả, nền kinh tế sẽ bùng nổ mạnh mẽ. Nếu Điện hạ Hiyuki đã nhìn thấu viễn cảnh này từ trước, thì cô ấy quả không phải kẻ chỉ biết mang danh. Ta bắt đầu thấy hứng thú với cô ấy rồi đấy.”
Linh Lan Công Chúa vừa nói, tay vừa khẽ vuốt ve con búp bê ‹Hiyuki tí hon› đặt trong lòng.
Ánh cười vương nơi khóe mắt, nhưng chẳng hề mang vẻ đùa cợt — mà giống nụ cười kiêu hãnh của một tay cờ bạc lão luyện, vừa tìm thấy đối thủ xứng tầm.
“…Có lẽ vậy.”
Revan chỉ nghe được nửa câu chuyện, phần lớn lọt tai này ra tai kia, rồi đáp lại bằng câu xã giao cho có.
“Tuy nhiên, ta vẫn lấy làm lạ vì sao Điện hạ lại chủ động mở cuộc thương nghị này trong khi hai quốc gia chưa từng thiết lập bang giao. Việc tự phơi bày quân bài trước một đối thủ tiềm tàng — liệu có dụng ý chiến lược nào sao? Nếu là ta, ta sẽ phát tán thông tin ấy trong nội bộ Đế quốc, hoặc chí ít lợi dụng các nước phương Tây đã có quan hệ với chúng ta để lan truyền hiệu quả của thiết bị. Việc áp dụng nó ở quy mô toàn cầu ngay từ đầu… trông chẳng khác nào đang che giấu điều gì khỏi con mắt thế gian. Có lẽ Điện hạ còn có mưu đồ khác mà ta chưa thể hiểu. Cảm giác bị lợi dụng thế này quả thật chẳng dễ chịu chút nào.”
Sau khi nói ra nghi vấn của mình, Oliana, đặt con búp bê ‹Hiyuki› trở lại chiếc gối bên cạnh Revan, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Ta không nói vậy để công kích, mà là để trình bày một đề nghị. Thay mặt phe Hoàng đế, ta muốn đề xuất rằng, khi ký hiệp ước tự do thương mại với Liên Bang Tự Do Cres, chúng ta nên đồng thời thêm một điều khoản hiệp ước phòng thủ lẫn nhau — phòng khi có biến.”
Lông mày Revan khẽ nhíu lại trước lời lẽ chẳng mấy bình thản ấy.
“Hiệp ước phòng thủ… ý Người là sao?”
“Nghĩa đen của nó thôi. Phe Tể tướng đã củng cố quyền lực bằng cách phát động chiến tranh với Cent’luna, được Thánh Quốc Aeon hậu thuẫn. Nếu tình hình cứ thế, ngôi vị Hoàng đế sẽ chỉ còn là hư danh. Hắn có thể ép Hoàng đế thoái vị để dựng lên một con rối, hoặc tái diễn bi kịch của phụ hoàng ta — buộc ta đăng cơ rồi tiếp tục đóng vai Nhiếp chính, ẩn thân sau rèm như con rối điều khiển.
Là phụ nữ, ta còn lo hắn sẽ ép ta cưới một trong những đứa con trai ngu ngốc của hắn, rồi thao túng đứa cháu nội sinh ra từ đó để duy trì quyền lực. Số phận chờ đợi ta… và cả Đế quốc, thật chẳng khó đoán.”
“…Ừ thì, bị ép cưới người mình không thích đúng là chẳng dễ chịu chút nào.”
Oliana nhìn Revan, ánh mắt pha chút cảm mến.
“Ồ, ta không ngờ một người như ngài lại có quan điểm lãng mạn đến thế. Người trong Thú tộc các ngài đều nghĩ vậy sao? Dù sao, ta cũng nên nói rõ rằng — trong các cuộc hôn phối chính trị của hoàng tộc, chuyện tình cảm cá nhân vốn chẳng có mấy chỗ đứng. Tuy vậy, ta cũng không căm ghét truyền thống ấy, mong ngài đừng hiểu lầm.”
“Cô… không thấy khó chịu khi phải lấy người mình không yêu à?”
Vẻ mặt Revan thoáng cau lại. Cậu biết hôn nhân sắp đặt là chuyện thường trong giới quý tộc và hoàng thất nhân tộc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thể chấp nhận nổi thứ “hôn nhân không tình cảm” ấy.
Cậu nhớ lại lời Hiyuki từng nói, cô nhíu máy khi bàn về chủ đề này [Ép phụ nữ phải kết hôn như trao đổi hàng hóa — đúng là một hủ tục cổ xưa].
Oliana khẽ nghiêng đầu, giọng điềm đạm:
“Khó mà trả lời câu hỏi ấy một cách đơn giản. Là con người, ai cũng khát cầu hạnh phúc. Nhưng với thân phận hoàng tộc, chúng ta còn mang trọng trách với quốc gia.
Dân chúng gửi gắm niềm tin, đóng góp mồ hôi xương máu, mong chúng ta bảo hộ cuộc sống của họ và hướng tới tương lai thịnh trị. Là thành viên hoàng thất, ta phải đáp lại niềm tin đó — nếu việc kết hôn có thể đem đến hòa bình, thì đó cũng là nghĩa vụ. Đặt hạnh phúc cá nhân lên trên trách nhiệm ấy chính là phản bội thần dân.”
Revan thầm đánh giá, cô công chúa này quả là người thực tế, có lý tưởng rõ ràng, không dung thứ cho thỏa hiệp — kể cả với chính bản thân.
Dưới vẻ dịu dàng tao nhã, Oliana ẩn giấu một bản lĩnh mạnh mẽ và đầu óc tỉnh táo khác thường.
Về phần “Điện hạ” của anh — nàng cũng chẳng khác Oliana là bao, song sức hút nữ tính thì… thật sự khác biệt trời vực. Điện hạ dịu dàng, mềm mại, đôi khi lại khiến người ta phải mỉm cười vì sự dễ thương ấy. Suy nghĩ của Revan cứ thế mà trôi đi hơi xa, cậu không nhận ra rằng nếu Hiyuki mà biết những suy nghĩ này của Revan, hẳn nàng sẽ hóa đá tại chỗ.
“Chúng ta hơi lạc đề rồi, nhưng thời cơ hiện tại thật sự cấp bách. Để phe Tể tướng tiếp tục nắm quyền sẽ khiến Đế quốc suy tàn. Cốt lõi vấn đề nằm ở chỗ Thánh Quốc Aeon vẫn hậu thuẫn cho kế hoạch [cải cách] của hắn. Dù họ tự xưng trung lập, nhưng ngôn ngữ, lịch pháp, và tín ngưỡng của cả thế giới đều bắt nguồn từ họ — ảnh hưởng của họ sâu hơn tưởng tượng rất nhiều. Tể tướng lại xem nhẹ điều đó; nếu cứ dựa dẫm vào Aeon, Đế quốc sớm muộn cũng sẽ bị nuốt chửng. Như người ta nói, [tham lông cừu, cuối cùng bị xén sạch lông].”
“…Ra vậy.”
Revan gật đầu, có vẻ cuối cùng cuối cùng cũng tiêu hóa xong tràng diễn thuyết dồn dập mà Công chúa vừa trút xuống.
“Kiến thức của ta về các phong tục xưa có lẽ còn hạn hẹp, nhưng ta tin rằng sự hưng thịnh của một quốc gia chỉ có thể đạt được khi biết dung nạp đa dạng, giao lưu với các chủng tộc khác, thay vì tự cô lập trong một [lâu đài giấy] được dựng nên bởi định kiến của chính mình, bất kể người đời nghĩ thế nào là đúng. Cải cách mà Thủ tướng đề xuất, về bản chất, là nhằm cắt bỏ những khối u thối rữa đang mục ruỗng trong cơ thể quốc gia. Tuy nhiên, ta lo rằng phương pháp mạnh tay ấy chỉ như một cuộc phẫu thuật tạm thời — cắt bỏ được phần bệnh nhưng lại không cứu được sinh mệnh. Thứ chúng ta cần lúc này là thay máu mới — làn gió mới từ bên ngoài, cùng dũng khí để chịu đựng quá trình trị liệu ấy. Vì vậy, hiệp ước phòng thủ hỗ tương với Liên Bang Tự Do Cres có thể là liều thuốc cứu quốc đáng giá.”
“...Rốt cuộc, bệ hạ mong muốn điều gì từ hiệp ước này?”
“Nói thẳng ra, điều đó có nghĩa là cho phép triển khai binh lực thông qua thiết bị dịch chuyển tức thời trong tình huống khẩn cấp — nói cách khác, là biện pháp sơ tán khi có thảm họa hay biến cố bất ngờ. Ngoài ra, hai bên cũng sẽ viện trợ quân sự lẫn nhau khi cần, tạo nên thế hợp tác song phương giữa hai quốc gia hùng mạnh của chúng ta.”
Revan suýt ngã vật xuống giường khi ý nghĩa trong lời công chúa Oliana dần ngấm vào đầu.
“...Hai quốc gia được nói tới là Đế quốc Graviol — hay đúng hơn là phe Hoàng Đế — và Liên Bang Tự Do Cres, chứ không phải Xích Hoàng Triều, đúng chứ?”
“Ngươi có thể hiểu như vậy.”
“...Ngài định lôi kéo chúng ta vào cuộc nội chiến của Đế quốc sao?”
Revan vẫn mang ơn sâu nặng với ân nhân đã cứu mạng mình, nên sẵn lòng giúp đỡ cô trên phương diện cá nhân. Nhưng khi nói tới hợp tác giữa hai quốc gia, cậu hiểu rằng cảm tình không đủ để làm nền tảng cho quyết định chính trị.
Dù ánh nhìn của Revan lộ vẻ trách móc, Oliana vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, không chút dao động. Còn cô hầu gái bên cạnh thì mặt mày tái nhợt, khi nghe thấy cuộc đối thoại đủ sức làm rung chuyển cả Đế quốc.
“Quả thật, đó là kế hoạch của ta. Tuy nhiên, hiệp ước này không phải chỉ mang lại lợi ích một chiều, mà sẽ đem đến vô số lợi điểm cho cả hai bên. Thứ nhất, nó cho phép quốc gia các ngươi mở rộng tự do thương mại quốc tế. Thứ hai, bằng việc hợp tác cùng ta, các ngươi có thể làm suy yếu ảnh hưởng của Thánh Quốc Aeon, kẻ vẫn đang rình rập mở rộng quân quyền trong Đế quốc. Thứ ba, liên minh này sẽ nâng cao danh tiếng của thú nhân tộc trên trường quốc tế… Ngươi nghĩ sao?”
“Ngài cho nhiều lí do, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một liên minh quân sự. Thành thật mà nói, chuyện này vượt quá quyền hạn của ta — ta phải hỏi lại ý kiến của quân chủ Xích Hoàng Triều trước.”
Revan, vốn chẳng am hiểu chính trị, đành nhún vai đáp lại vị công chúa lọc lõi ấy. Cậu biết rõ mình chẳng thể đấu trí cùng cô, nên chọn cách im lặng là hơn.
Oliana khẽ đưa tay che miệng, giả vờ tiếc nuối — một cử chỉ điệu đà tương phản hoàn toàn với sự dè dặt của Revan.
“Thật đáng buồn. Chẳng lẽ bệ hạ của Xích Hoàng Triều lại thiếu rộng lượng đến mức không ban cho ngươi quyền tự quyết định vận mệnh quốc gia mình hay sao?”
Revan thở dài trước lời khiêu khích rõ ràng ấy.
“Nếu bệ hạ nghe thấy ta đồng ý hợp tác và lắng nghe đề nghị của người, Người chắc chắn sẽ bảo: [Vậy thì hãy diệt phe Thủ tướng trước khi nó gây phiền toái về sau] — rồi ra tay ngay lập tức.”
Nghe xong lời lẽ cực đoan ấy, Oliana vẫn điềm nhiên như chẳng có gì.
“Quả thực, điều đó sẽ khiến ta gặp khó. Việc thần tử bất mãn rồi đòi tự nắm quyền cai trị, đi ngược lại ý chí của Hoàng Đế, là điều bất chính. Tuy nhiên, cũng cần thấu hiểu ý định ban đầu của họ — rằng họ chỉ mong dẫn dắt Đế quốc đi đúng hướng. Vì thế, không thể vơ đũa cả nắm mà kết tội tất cả. Hơn nữa, như ta đã nói, phe Thủ tướng có liên hệ với các thế lực khác trong Đế quốc. Nếu hấp tấp trừng phạt, rất có thể toàn Đế quốc sẽ rơi vào hỗn loạn.”
Revan nhìn cô, bất giác dâng lên cảm thông. Cai trị một quốc gia hùng mạnh như Graviol không thể nào là việc dễ dàng — cậu nhận ra điều đó khi trông thấy cô khẽ thở dài. Trong khoảnh khắc ấy, cậu quên mất rằng mình cũng là đại diện cho một cường quốc khác.
“Dù vậy, ta phải nói rõ rằng hiệp ước này không nhằm mục đích khơi mào các hoạt động quân sự. Nghe thì có vẻ thẳng thừng, nhưng ta không có ý lặp lại thảm kịch của Liên Bang Cres–Centluna năm xưa nếu nội chiến thực sự nổ ra. Liên minh này chỉ là lá chắn — một thế răn đe đủ mạnh để ngăn kẻ khác manh động, cho đến khi ta củng cố được vị thế và loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng độc hại của phe Thủ tướng.”
Dẫu Oliana nở nụ cười tự tin, Revan vẫn chẳng thể gạt bỏ nỗi hoài nghi. Từng chứng kiến một đất nước tan nát bởi nội chiến, cậu không dễ dàng đặt lòng tin vào sự tự tin của cô.
“Nhưng người chắc rằng kế hoạch ấy sẽ thành công sao? Với thế yếu hiện nay, điều gì khiến người tin rằng kết cục sẽ khác?”
“Ngươi nhận xét đúng lắm. Nhưng không phải chúng ta hoàn toàn vô vọng. Thủ tướng Warren quả thật là người mưu lược, song ông ta lại xa cách với mọi người, dường như chẳng nhận ra giới hạn của bản thân. Ông ta nghĩ rằng điều mình làm được, kẻ khác cũng có thể làm được — một sai lầm chí mạng. Chính vì không hiểu được sự khác biệt giữa con người với nhau, nên ông ta chỉ thu hút quanh mình những kẻ bị nỗi sợ và lợi ích chi phối, chứ chẳng có ai thật lòng trung thành hay thiện ý.”
Oliana khẽ thở dài, ánh mắt ánh lên chút tiếc nuối.
“Đó chính là gót chân Achilles của ông ta. Trái lại, phụ hoàng ta — bậc quân vương sáng suốt — có thể nhận ra tài năng của người khác, lại đủ rộng lượng để cho phép ta, đứa con gái chưa qua lễ trưởng thành, được đại diện triều đình mà nghị luận quốc sự. Đó mới là bản lĩnh của bậc minh quân, biết nhìn người, biết dùng người. Bởi lẽ, lịch sử đã chứng minh rằng một quốc gia chỉ có thể vận hành khi đứng đầu là kẻ có thể tụ hội quanh mình những bề tôi trung nghĩa và tài giỏi.”
Thấy Revan vẫn giữ vẻ lưỡng lự, Oliana nhoẻn miệng cười, nụ cười vừa tự tin vừa toát lên khí chất bất khuất.
“Hơn nữa, thế yếu của phe Hoàng Đế chỉ là do trước nay ta chưa thể can dự vào chính sự. Nhưng thời thế đã thay đổi. Một kỷ nguyên mới sắp mở ra — và ta sẽ không để tên Thủ tướng trơ tráo kia tiếp tục thao túng quyền lực nữa.”
Revan nhìn cô— làn da trắng như tuyết, thần thái sáng rực — và chỉ biết thở ra đầy bối rối.
“...Người làm ta kinh ngạc thật đấy. Ta cứ tưởng người chỉ là một công chúa hiền lành vô hại, hóa ra ta vẫn chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.”
Nghe vậy, Oliana bật cười khẽ, nụ cười vừa duyên dáng vừa chứa nét giễu cợt.
“Ngươi đã nhận ra rồi đấy. Hoa Linh Lan không chỉ là một đóa hoa kiều diễm, mà là một loài hoa độc. Lá và rễ của nó — đều có độc tính chết người.”
◆ ◇ ◆ ◇
Nước thải từ thành Argentum tuôn ào ào qua ống cống khổng lồ rộng hơn năm thước, phát ra tiếng gầm vang rền.
Tôi thở phào — mùi hôi bốc lên từ cống ngầm không đến mức khủng khiếp như tưởng tượng. Quay sang Kagerou, kẻ đang cảnh giác quan sát xung quanh, tôi hỏi:
“Nơi này có vẻ cách xa Hoàng Cung lắm. Ngươi chắc đây là đường đi đúng chứ?”
“Chắc chắn rồi. Phía trước có đường nối với hệ thống cống ngầm cũ của Hoàng Cung — chỗ đó từ lâu đã bị bỏ hoang, chẳng ai lui tới nữa. Một lối đi cũ, hầu như chẳng ai biết.”
“Vậy sao ngươi biết đường này?”
“Tôi tình cờ thấy một con rắn trườn vào hướng này thôi.” - Kagerou đáp tỉnh bơ như hòng lảng tránh câu hỏi của Asmina
“Thôi được… nhưng mà, vì đây là cống ngầm, chắc không có sinh vật kỳ dị nào chứ?”
Những truyền thuyết đô thị về quái vật bí ẩn sống trong lòng đất — rắn trắng, thằn lằn khổng lồ, những sinh vật kỳ quái — thoạt nghe thật khó tin, nhưng ở thế giới này thì chẳng biết đâu mà lần, và điều đó khiến tôi lo lắng
“Cô yên tâm. Ta đã do thám trước rồi — chỉ có chuột và dơi thôi.”
Tôi liếc nhìn Asmina, rồi khẽ gật đầu: “Vậy thì chắc ổn…”
“À, mà ta quên nói — có cả đàn gián khổng lồ nữa, nhưng đừng lo, chúng vô hại lắm… Hả? Ủa? Tại sao tiểu thư lại chạy vậy!? Cả Asmina cũng chạy theo nữa!?”