Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Chương 13 – Điều Kiện Chiến Thắng

2025-10-15

1

Revan, người đang nằm sõng soài trên mặt đất, lập tức bật dậy.

Cậu đã thoát hiểm trong gang tấc khỏi cú đánh vào mặt từ cây trượng của Chloe, bằng cách khoanh hai tay đỡ lấy đòn.

Nhìn thấy hai chiếc hộ thủ mà cậu mang — Kanshou — chẳng hề sứt mẻ dù chỉ một vết, cậu lại một lần nữa thầm cảm tạ Hiyuki.

“Không ngờ thứ này lại cứu mình ngay từ đầu. Thật là… mình đúng là có phúc với con gái tải giỏi.”

Dù vậy, khi Hiyuki nghe thấy câu nói ấy, nàng chỉ lẩm bẩm vài lời đáng lo, rồi quay lại nhìn về phía Chloe.

“Haa…” — Revan thở dài.

Dùng lại Skill [Lôi Bộs] mà cậu đã sử dụng trong trận giao đấu với Hiyuki hôm qua, Revan lướt đi trên mặt đất, gần như chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Điểm yếu của người dùng gậy nằm ở khoảng trống giữa hai cánh tay đang dang rộng.

Khi áp sát Chloe, dù các đòn của cô có thể công từ trên, dưới, trái, phải hay chính diện, nhưng những đòn đủ để đe dọa nghiêm trọng sẽ bị hạn chế.

Tuy nhiên, chiêu thức của Chloe lại tinh tế, có kèm hư chiêu, và còn phá vỡ cảm giác về khoảng cách.

Ngay cả một võ nhân thượng đẳng cũng khó tránh khỏi bị thương.

Ở trung tâm vòng chiến ấy, Chloe như một cơn bão xoay tròn, tạo nên quả cầu công kích dữ dội.

Song, lúc này Revan đã hiểu rõ đặc tính đặc biệt của vũ khí cô — khả năng kéo dài thân trượng.

Đôi mắt cậu có thể theo dõi từng chuyển động của đối thủ.

Chỉ trong chớp mắt, Revan đã áp sát, và ngay sau đó, cánh tay phải cậu như biến mất, khi hàng loạt âm thanh của quyền kích vang lên liên tiếp.

Một loạt cú đấm thẳng nhanh đến mức hầu hết khán giả dù đang tập trung nhìn vào trận đánh vẫn không thể bắt kịp.

“Tch.”

Ở khoảng cách gần như thế, cây trượng không còn phát huy tác dụng.

Nhận ra điều đó, Chloe dồn trượng vào tay phải, tay trái tung cú đấm ngược quét ngang lưng Revan.

Tất nhiên, cô không kỳ vọng đòn đó trúng, mục đích chỉ là buộc cậu phải tránh và kéo giãn khoảng cách — nhưng…

“Ha–!”

“Hmph!!”

Lướt tránh cú đánh, Revan vung cùi chỏ trái, dồn toàn lực giáng vào sườn trần của Chloe.

“…!”

Tiếng va đập mạnh đến mức khán giả tưởng trận đấu đã kết thúc.

Thế nhưng Revan — người ra đòn quyết định ấy — lại mở to mắt kinh ngạc, vội vàng lùi khỏi Chloe như thể bị phản đòn.

Cậu ôm chặt cùi chỏ, rên lên đau đớn.

◆◇◆◇◆

“Chuyện… chuyện gì thế kia?! Chính huynh Revan là người ra đòn, sao lại trông đau đớn như vậy?!”

Khoảnh khắc cú đánh trúng, Asmina vẫn đang tươi cười, nhưng chỉ giây sau, sắc mặt cô bé tái nhợt, hốt hoảng la lên.

Hiyuki, với vẻ mặt hơi sững sờ, giải thích:

“Ngay trước khi bị đánh trúng, cô ta siết chặt toàn bộ cơ bắp trong cơ thể. Thành ra thay vì bị thương, lực phản lại chính người tấn công. …Dù sao thì, nữ nhân ấy… cơ thể cô ta mạnh đến mức nào vậy chứ? Quả thật thế gian rộng lớn, cái gì cũng có thể gặp được…”

“L-Liệu… huynh ấy có sao không?”

“Ừm… Nó giống như cậu ta dùng toàn lực đánh vào một khối thép vậy. Nếu là tay trần thì chắc tay đã nát rồi, nhưng vì dùng cùi chỏ — phần xương chắc nhất cơ thể — nên có lẽ chưa gãy đâu…”

Hiyuki nói, khẽ nghiêng đầu.

◆◇◆◇◆

“Fufufu~n, coi bộ ngươi cũng luyện tập dữ ha? Tưởng đâu cánh tay mảnh khảnh kia sẽ nát tan chỉ sau một cú đánh đó chứ… Thôi thì, ít nhất tay trái của ngươi chắc không dùng được nữa nhỉ?”

Nghe lời trêu chọc của Chloe, Revan chỉ mỉm cười cay đắng.

Cậu bỏ tay khỏi khuỷu đang đau, nắm chặt quyền phải, vào thế sẵn sàng.

“Vẫn định đấu tiếp chỉ bằng một tay thôi à?”

“Tất nhiên. Tay phải ta còn, chân ta vẫn vững. Hơn nữa… sao ta có thể để một nữ nhân tuyệt sắc như cô thấy ta trong dáng vẻ thảm hại được.”

“Hah! Cũng biết nịnh đấy nhỉ.”

Trước vẻ dửng dưng của Chloe, Revan đáp lại nghiêm túc:

“Không phải nịnh. Một nữ nhân tràn trề sinh lực, mang trong mình ý chí sống mạnh mẽ — hiện thân của bản tính thú tộc — như cô, thật sự vô cùng mỹ lệ.”

Lời ấy khiến Chloe bật cười sảng khoái:

“Hahaha! Hay lắm! Hóa ra ngươi cũng biết thế nào là nữ nhân tốt. Ngươi không phải là 'tàm tạm', Revan — xứng đáng được ta coi là nam nhân tốt đấy.”

“Thật là vinh hạnh… Vậy thì, ta tới đây!”

“Được!”

◆◇◆◇◆

“CÁI GÌ HẢ?! Huynh ấy vừa khen nữ nhân khác đẹp ư?! Là cơ bắp sao?! LÀ DO ĐỐNG CƠ BẮP HẢ?!”

Asmina túm vai Hiyuki đang ngồi cạnh, lắc mạnh như bão.

Jissie cùng các sư nhân ngồi gần đó liền nhanh chóng tránh xa, sợ bị vạ lây.

“Ờ… ta không chắc lắm…”

“Được lắm! Từ nay ta sẽ luyện cơ bắp! Phải ăn thịt chứ gì? Ừ, thịt! Này, tiểu thư Hiyuki, có cách nào tăng cơ nhanh không?!”

“Ờ… chắc là… uống protein shake? Hoặc… steroid?”

Hai người ấy, rõ ràng đang nói gì đó vô nghĩa nhưng sao lại rất đáng sợ.

◆◇◆◇◆

Revan tiếp tục né tránh những đòn công dữ dội của Chloe để tìm cơ hội áp sát, nhưng giờ đây, toàn bộ chiêu thức của cô đều tập trung đánh vào tay trái — cánh tay cậu không còn dùng được.

—Một chiến thuật cực kỳ hiệu quả.

Đối với thú tộc, công kích vào điểm yếu của đối phương chẳng có gì đáng xấu hổ.

Lỗi là ở kẻ đã để lộ sơ hở.

Biết rằng cứ tiếp tục sẽ chỉ ngày càng bất lợi, Revan quyết định đặt cược toàn bộ vào một đòn duy nhất.

Cậu né mũi trượng đang quét ngang chân, rồi dậm mạnh lên nó, kích hoạt Skill [Lôi Bộ].

Chấn động truyền qua cán trượng khiến hai tay Chloe tê dại trong thoáng chốc — đủ để Revan lao vào khoảng trống giữa hai cánh tay cô.

Có lẽ cô cũng đã lường trước phần nào.

Ngay khi lấy lại cảm giác ở tay, cây trượng xé gió, quét xuống sườn trái Revan.

Revan đỡ đòn bằng hộ thủ bên tay trái, nhưng do tay ấy đã yếu, lực triệt tiêu va chạm không đủ — bụp! — một âm thanh nặng nề vang lên.

—Gãy rồi ư?

Nhưng cậu đã tính đến điều đó từ trước.

Nếu cố che chắn cho tay trái, động tác sẽ trở nên gượng gạo, để lộ sơ hở, trọng tâm mất ổn định, lực tấn công suy yếu.

Vì vậy hắn phải vờ như tay chưa bị thương, dùng nó để đỡ đòn như bình thường.

Khiến nỗi đau bị dồn về một góc tâm trí, cậu phớt lờ cảm giác đau nhói, coi như nó “không tồn tại”.

Rồi, quay người nửa vòng, dồn toàn bộ động năng vào cùi chỏ phải, Revan nện thẳng vào thượng vị của Chloe.

“De-yahh!!”

Trúng chiêu, Chloe vẫn nở nụ cười dữ tợn như thể tái diễn cảnh trước.

Cùng lúc ấy, một tiếng nổ trầm vang khắp võ đài — âm thanh không thể xuất phát từ va chạm giữa thịt người.

Những khe nứt lan tỏa trên mặt đất, lấy hai người làm tâm điểm.

“…Fufun. Vừa rồi là chiêu gì thế? Ta cảm giác chấn động xuyên thấu cả thân thể.”

“Là kỹ pháp truyền chấn lực xuyên giáp… –Thực lòng mà nói, ta đã chuẩn bị tinh thần… mất luôn cả tay phải sau đòn ấy.”

“Ra vậy… Dù sao đi nữa, ngươi chưa từng nhắm vào mặt ta dù chỉ một lần. Là ngươi nương tay ư?”

“Không hẳn. Chỉ là… đàn ông cũng có phẩm giá mà.”

“…Hah. Ngốc thật. Nhưng ta thích kiểu đó hơn bọn khôn vặt.

Thôi thì, từ giờ… chúc ngươi may mắn. Bị một nam nhân đáng giá đánh bại — thế là đủ cho ta rồi.”

Nói dứt lời, Chloe ngất đi, ngã xuống trong vòng tay Revan.

Chốc lát im lặng, rồi toàn trường bùng nổ tiếng reo hò vang dội.

◆◇◆◇◆

Trận đầu tiên của vòng sơ tuyển kết thúc.

Người thắng: Revan – Sư tộc.

Người thua: Chloe – Thố tộc.

Sau đó, các trận còn lại của vòng một cũng diễn ra suôn sẻ.

Toàn bộ bốn trận đều kết thúc mà không có sự cố.

◆◇◆◇◆

“Những người thắng hôm nay tại Bãi Ăn Của Ma Lang ngoài Revan là: David của Báo tộc, Eugene của Hùng tộc, và Cyril của Xà tộc. Đúng như dự đoán.

Còn ở Giường Long Địa, Acheron của Hổ tộc đã giết đối thủ ngay tức khắc… cũng dễ hiểu, chẳng có gì bất ngờ.”

Sau khi trở về thành và xác nhận kết quả, tôi khẽ thở dài.

“Chuyện thường thôi mà. Mà này, thương thế của tên đệ tử ngu ngốc nhà ta sao rồi?” — Thú Vương hỏi hờ hững, vừa ngồi phịch trên ghế, nhấm nháp tách cà phê thơm phức — thứ chỉ có ở quốc gia của tôi.

“Asmina đã dùng ma pháp trị liệu — Dharmic Arts, phải chứ? Nhờ đó hắn đã hồi phục hoàn toàn, chẳng khác nào chưa từng bị thương. Hiệu quả thật đáng kinh ngạc.”

Tôi vốn có thể tự mình chữa trị ngay tại chỗ, nhưng là người ngoài cuộc, nếu ra tay có lẽ sẽ bị dị nghị, nên đã nhịn.

Nhân tiện nói thêm — lấy lý do “quần áo cản trở trị liệu”, Asmina vui vẻ… lột sạch Revan, đặt tay trực tiếp lên cơ thể hắn để chữa thương. Thực sự cần thiết không?

Lần trước cô ta vẫn chữa qua lớp áo mà vẫn hiệu quả kia mà…

Tốt nhất là không nên chõ mũi vào. Đúng, cứ lơ đi.

Nghĩ vậy, tôi quay lại đối mặt với khuôn mặt dày cộm của Thú vương, đổi chủ đề:

“…Nếu ngài thực sự lo cho đồ đệ, lẽ ra nên đến xem tận nơi chứ?”

Tôi có mời, nhưng ông ta viện đủ lý do để vắng mặt.

“Cả giải đấu lẫn thằng đệ tử ngốc ấy đều là chuyện đã ra khỏi tay ta rồi.”

“Hmph. Thôi, tùy ngài. À này, Mikoto, chuyện ta nhờ cô điều tra thế nào rồi?”

Mikoto, người đứng chờ bên cạnh, cúi đầu đáp:

“Vâng. Về việc nữ mạo hiểm giả Thố tộc kia lấy được Nyoibō — cô ta nói đã mua từ một thương nhân lưu động. Thần đã trực tiếp dùng Sense Lie tra vấn, xác nhận là không nói dối.”

“Thương nhân lữ hành, hử… Quả là cách che dấu dấu vết khéo léo.”

Lúc ấy, tôi chợt nhớ lại một điều vẫn vướng trong đầu từ khi xem trận đấu, liền hỏi Thú vương:

“Này, việc Chloe dùng ma khí cụ, chẳng phải trái quy định giải đấu sao?”

“Không. Nếu có thể sử dụng Ma kiếm hay Thánh Kiếm hay mấy thứ tương tự, nghĩa là người đó có tư cách được vũ khí ấy ‘chọn’. Vì vậy ngược lại, đó còn là điều đáng khen.”

“Quy định thật nửa vời nhỉ. Cấm dùng ma pháp, mà lại cho phép Ma kiếm…”

“Ờ thì, đời là thế đấy. Mà nếu theo tiêu chuẩn đó, mấy kỹ pháp thần bí các ngươi gọi là Skill cũng đâu được phép, đúng chứ?”

“Ý ngài là Skill thì được dùng sao?”

“Tất nhiên. Đó là kết quả của khổ luyện, ai cũng công nhận.

Chỉ là, hôm nay chưa ai tung tuyệt kỹ cả, chứ từ ngày mai trở đi sẽ khác — ai nấy đều có át chủ bài riêng.”

Thú vương bật cười sang sảng.

Revan chắc sẽ vất vả đây.

Ít nhất đêm nay hắn có thể nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần cho ngày mai…

Mà, không đâu. Asmina ngủ cùng lều với hắn mà.

Ừ thì, tôi chỉ có thể nói: Chúc may mắn anh bạn.