Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Chương 12 – Vòng Loại Bắt Đầu

2025-10-15

2

Trận chiến quyết định vị Thú Vương kế nhiệm sẽ diễn ra trong ba ngày tới, bắt đầu bằng vòng sơ tuyển được tổ chức tại một nơi gọi là Bãi Ăn Của Ma Lang — khu vực nằm dưới chân Thánh Sơn Thánh Thú, thánh địa của Vương quốc Cress.

Tình cờ, ở phía bên kia ngọn núi này là Giường Long Địa, nơi cũng đang diễn ra vòng sơ tuyển tương tự. Sang ngày thứ tư, những kẻ chiến thắng ở cả hai bên sẽ giao đấu trong trận chung kết trên chính đỉnh Thánh Sơn Thánh Thú.

Vì lý do đó, hiện giờ tôi đang ở Bãi Ăn Của Ma Lang — nơi trận đấu sơ tuyển đầu tiên sắp bắt đầu. Chính xác hơn thì, tôi đang ở trong lầu các dành riêng cho khách quý, nhưng mà…

“...Đây chẳng phải chỉ là cách hoa mỹ để cô lập ta thôi sao?”

Từ đỉnh của tòa tháp đặc biệt dựng riêng, tôi có thể nhìn toàn cảnh khu đấu trường mà không bị che khuất chút nào. Ở phía đối diện là khu lều trại — nơi các thủ lĩnh và trưởng lão của những tộc nhân thú tụ họp. Nhớ lại cảnh họ khom người run rẩy vì bản năng cảm nhận được hiểm uy của tôi, tôi chỉ biết khẽ thở dài.

Chỗ ngồi này đáng ra gọi là “chỗ vinh dự”, nhưng giờ trông giống “khán đài cách ly” thì đúng hơn.

“Công chúa không vừa lòng sao?”

Tengai hỏi, vẫn mặc lễ phục chỉnh tề đứng cạnh tôi. Tôi trầm ngâm một lát rồi đáp thật lòng:

“...Ừm, có hơi khó chịu đấy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Từ góc nhìn của họ, ta chẳng qua là khách không mời mà tới.”

Thực ra trong tòa tháp này có đầy hoa quả, hạt khô, thức ăn và cả rượu, nhưng tuyệt nhiên không có người nào tiếp đãi — ý tứ rất rõ: “tự phục vụ đi nhé.”

“Nếu người cho phép, thần có thể xử lý nguyên nhân ngay bây giờ chăng?”

Tengai nói với vẻ bình thản, như thể đang định dọn rác ngoài hành lang, còn mình thì cúi người lễ phép.

Khoan đã, ngươi định nghiền nát hết bọn họ trước khi giải đấu bắt đầu thật à?!

“Không cần đâu. Nhưng vì họ bảo ta muốn làm gì thì làm, vậy thì ta sẽ làm đúng như thế. —Do vậy, ta muốn nhờ ngươi một việc nhỏ, Tengai.”

“Tùy người sai bảo...”

◆◇◆◇◆

Bên trong lều trại của tộc Nu Gruv, bầu không khí đang vô cùng căng thẳng — bởi họ sắp phải ra sân trong trận đấu đầu tiên của vòng sơ tuyển.

“Yo, hai người sao rồi? Thương tích hôm qua còn đau không?”

Trước khoảng đất trống trước lều, Revan đang khởi động. Còn Asmina thì vừa lau mồ hôi, vừa đưa nước, và... tiện thể sờ soạng cơ thể “người anh” của mình theo ý thích. Cả hai cùng há hốc miệng khi thấy tôi — người đang trùm áo choàng kín mít — bước tới.

“Ê... Bệ hạ...?”

“Người làm gì ở đây... Hả? Nhưng chẳng phải người đang ngồi ghế quý tộc sao?”

Asmina chỉ lên tòa tháp cao chừng năm mét, được dựng từ những thân gỗ — tòa tháp ấy có thể thấy từ bất cứ đâu trong khu đấu trường. Ngự trên đó chính là “tôi”... đang điềm nhiên quan sát xung quanh.

“À, đó là phân thân thôi.”

“P–Phân thân!? Ý người là... thế thân à?”

Với vẻ mặt như thể [Tôi từng nghe qua mấy thứ này rồi nhưng để thấy thì đúng là lần đầu tiên fr fr], Asmina nhìn chằm chằm “tôi” ở đằng xa.

“Nói chính xác thì là ma tượng phân thân, bản sao ma pháp của ta. Nhưng nếu không lại gần, chắc chẳng ai nhận ra.”

Ý tôi là, chỉ cần lại gần thì sẽ thấy khác biệt — từ cảm giác da, độ ấm cơ thể, hay chuyển động mắt... tất cả đều có nét giả tạo của một con rối. Chỉ kẻ đần mới không nhận ra. Tôi không nói ai đâu.

À, mà khi Maroudo nhìn thấy “bản sao” đó, hắn đã sáng mắt và van nài: ‘Xin hãy cho thần một con!’ — thế là tôi đập hắn te tua.

Để che giấu, Tengai đang đứng sau con rối với vẻ mặt u ám. Thú thực, mấy trò này phải xem từ hàng ghế sát sàn mới thú vị.

“Tóm lại, đó là cách ta lén chuồn ra đây. Trông ngươi có vẻ sung sức đấy nhỉ?”

Revan như sực tỉnh khi nghe tôi nói, miệng thằng nhõi cong lên thành nụ cười.

“Quả thật, là nhờ Bệ hạ cả.”

Mặc dù trận — hay nói đúng hơn là “tử chiến” — sắp bắt đầu, từ người cậu ta không toát ra vẻ lo âu hay sát khí. Nụ cười ấy trong trẻo như bầu trời không gợn mây.

—Giỏi lắm, chỉ sau một đêm mà đã khác hẳn rồi.

Giờ đây, Revan hẳn sẽ chiến đấu xứng đáng. Ý nghĩ đó khiến tôi hài lòng.

“Tốt. —Hôm nay trông ngươi rất ổn. Đừng lo, chắc chắn sẽ thắng.”

“Cảm tạ Bệ hạ. Nhưng người đã đánh thức kẻ vô dụng là thần của hôm qua, nên để đáp lễ, hôm nay thần xin hứa sẽ không để Bệ hạ thấy một trận chiến hèn nhát.”

“Tốt lắm.”

Thắng hay thua không quan trọng — chỉ cần cậu dốc hết sức. Tốt, rất tốt. Cậu ta có triển vọng.

“...À, Bệ hạ...?”

Giọng Asmina bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Ngài có vẻ vui vẻ với anh của thần nhỉ. Không lẽ Ngài định cướp anh ấy sao... không đời nào, phải không?”

Đôi mắt cô ta đen sâu như vực thẳm khiến tôi vội vàng lắc đầu lia lịa.

“...D–dù sao, hôm nay ngươi ăn mặc nhẹ quá. Không mặc giáp gì sao?”

Revan không mặc bộ y phục truyền thống thường thấy, chỉ thay đổi chút ít — phần áo không tay, dễ cử động hơn.

“Hả? Mặc giáp vướng víu lắm. Thế này không được à?”

“Uhm... Bình thường thì ổn, nhưng lần này đối thủ được trang bị vũ khí khá mạnh. Ít nhất cũng nên đeo bảo hộ chứ?”

Tôi bỗng nổi hứng, lấy từ túi chứa bên hông ra một bộ trang bị đưa cho cậu ta.

“...Giáp tay và giáp chân?”

Nhìn hai món trang bị đen tuyền, Revan thốt lên.

“Phải. Giáp tay tên Kanshou, giáp chân là Byakuya. Đơn giản thôi, chắc ngươi không chê chứ?”

Revan nhận lấy và mang vào. Kanshou là dạng găng tay dài không ngón, còn Byakuya thì có dây đai để cố định. Dù hơi rộng, cậu vẫn đeo được.

“Hơi nặng và to... nhưng không đến mức cản trở.”

“Vậy là được. Khi ngươi đạt tới trình độ phù hợp, kích cỡ và trọng lượng sẽ tự điều chỉnh, lúc đó sức mạnh thật sự của chúng mới thức tỉnh.”

Từ nay, ta công nhận ngươi — kẻ chưa ai công nhận — là ‘Thú Vương’ tương lai. Tôi thầm nghĩ.

“Tạm thời cứ xem như giáp chắc tay.”

“Đội ơn Bệ hạ. Thần xin mượn dùng.”

“Không cần trả. Coi như quà của ta.”

“Nhưng... đây chẳng phải vật quý sao?”

“Công cụ sinh ra là để sử dụng.”

Tôi ghét kiểu người như mấy game thủ giữ kiếm thần rồi sợ mòn độ bền, đem cất trong kho, xong dùng vũ khí cùn ra đánh. Tôi thì ngược lại — có gì là dùng, tới khi gãy thì thôi.

“Vậy thần xin nhận.”

Raven cúi người đáp.

Trang bị của cựu Thú Vương giờ đã trao cho người kế nhiệm. Tôi vốn không tin vào số mệnh, nhưng có lẽ đây là một loại duyên định.

“...Thật ra, chủ nhân cũ của nó là kẻ dám sàm sỡ ngực ta, nên ta chẳng thiết giữ.”

“...Haa.”

Revan nhìn Kanshou và Byakuya với vẻ mặt phức tạp.

◆◇◆◇◆

Và rồi, trận đầu tiên của vòng sơ tuyển bắt đầu.

Người thừa kế của tộc Sư nhân – Revan đối đầu Chloe, mạo hiểm giả của tộc Thố nhân.

Đấu trường — thực chất chỉ là bãi đất trống được san phẳng, đường kính khoảng mười mét vuông — bị bao quanh bởi dân của cả hai tộc cùng những kẻ hiếu kỳ. Tiếng hò hét vang dậy khắp nơi. Tuy nhiên, khác với đám Thố nhân, bên Sư nhân có vẻ trầm hơn hẳn — họ rõ ràng đang khinh địch, vì đối thủ là phụ nữ lại thuộc tộc yếu.

Khi hiệu lệnh vang lên, cả hai bước vào trung tâm.

“...Xem ra ta nhầm rồi. Cô ta không phải người chơi.”

Nhìn nữ mạo hiểm giả tộc Thố, tôi khẽ nghiêng đầu.

Asmina ngồi cạnh tôi thì nổi cơn cuồng, túm lấy tôi lắc mạnh đến mức sùi bọt mép:

“Cái quái gì thế?! Đó gọi là Thố nhân à?! Mấy nữ mạo hiểm giả đều như thế sao?!”

“...Không, loại này chắc chỉ có một.”

Đối thủ của Revan — Chloe — nếu phải tả bằng một từ thì: Cơ bắp.

Cao gần hai mét, lông mày rậm, ánh mắt sắc như dao, cằm vuông chẻ đôi, cơ thể phủ toàn bắp thịt cuồn cuộn. Cánh tay cô ta to ngang... ngực tôi. Cô mặc bộ bikini giáp che phần ngực nở — không rõ là ngực thật hay cơ ngực phồng lên — cơ bụng tám múi, mông căng như thép, đường cong thân dưới như rễ cây cổ thụ đan xen.

Trên đầu là đôi tai thỏ cụp xuống, trông như xấu hổ vì phải mọc trên cái thân hình này.

Ừ... bảo nhân vật người chơi mà thế này thì đúng là thách thức cả nhân sinh quan.

◆◇◆◇◆

Đối diện “ngọn núi thịt” đó, Revan lại khẽ thở phào.

—Tạ ơn trời. Với đối thủ này, ta không cần nương tay.

Cậu vốn nghĩ đánh phụ nữ là điều xấu hổ, nhưng người trước mặt hiển nhiên là một chiến binh. Giữ tay lại chẳng khác nào sỉ nhục.

“—Thật nhẹ nhõm khi ngươi là đối thủ đầu tiên.”

Nghe thế, Chloe cau mày:

“Hả? Mày đang khinh tao đấy à?”

“Không hề. Ngươi là đối thủ đáng gờm, nên ta sẽ không giữ sức. Ta vui vì có thể đánh hết mình.”

Chloe thoáng ngẩn người, rồi nở nụ cười rùng rợn:

“Hêh, biết nói chuyện đấy chứ. Tưởng là thằng nhóc yếu sinh lý, hóa ra cũng tàm tạm ra dáng đàn ông. —Lại còn có mấy cô nàng ngon nghẻ đứng xem nữa cơ.”

Revan liếc về phía khán đài, nơi em gái mình đang cắn tay lo lắng và Hiyuki đang ngồi bình thản. Cậu cười khổ:

“Phải, ta có những người phụ nữ mà ta chẳng xứng đáng có được... Nhưng đánh giá của cô chỉ là ‘tàm tạm’ thôi à?”

“Hừm! Nếu thắng được ta, tao sẽ công nhận mày là ‘đàn ông thật sự’!”

“Vậy thì ta sẽ không nương tay!”

Ngay khi tiếng trống khai chiến vang lên, cả hai lập tức vào thế. Revan giơ nắm đấm, còn Chloe cầm cây gậy kim loại dài hai mét, dáng như thiết trượng.

“Fnn!!”

Một tiếng quát đầy khí thế, đầu gậy lao thẳng vào mặt Revan—

“DÀI RA!”

Thân gậy đột ngột giãn ra với tốc độ không tưởng, va mạnh vào mặt Revan, khiến cậu bật ngược ra sau cùng tiếng nổ vang trời!

◆◇◆◇◆

“Anh Revan!!”

Asmina kêu lên, định lao ra, nhưng tôi giữ lại, mặt cô ta méo đi khi định lao lên trước.

“Không sao đâu. Cậu ta kịp đỡ, chỉ là tự nhảy lui để hóa giải lực đánh. Chưa bị thương.”

Tôi nhìn chăm chú cây trượng đỏ trên tay Chloe, ánh mắt dần lạnh đi.

“Cái đó... chẳng phải Nyoibō [note82153], vật phẩm rơi từ Eternal Horizon Online sao? Thứ đó đâu có thường buôn bán ngoài thị trường... Quả nhiên, có bàn tay mờ ám phía sau.”

Asmina quay sang tôi, lo lắng:

“Liệu có ổn không ạ?”

“...Ta nghĩ là ổn.”

“Mà trước trận, anh Revan có vẻ thân với cô ta lắm... Không lẽ ảnh sẽ phản bội em?”

“...Cô đúng là không bao giờ bỏ được tính đó nhỉ?”

Ghi chú

[Lên trên]
Gậy như ý
Gậy như ý