Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 12 – Nàng công chúa yêu kiều giáng lâm

2025-09-24

12

“…Hắn chết rồi.”

Tengai thông báo bằng giọng điệu đều đều.

“Đúng vậy. Joey à, cậu cố ra vẻ để rồi phải nhận cái kết đắng này… cậu đang nhầm mình là một anh hùng sao. Rốt cuộc chỉ là một con cá nhỏ như bao kẻ khác, và bây giờ cậu đã biết kết cục của việc cố tỏ ra ngầu ra sao rồi chứ—”

Tôi buột miệng càu nhàu. Rồi chợt nhận ra, tôi và Tengai đang cùng nhìn về một người.

“Tengai, không ngờ ngươi cũng quan tâm đến Joey đấy nhỉ?”

“…Không phải là thần quan tâm gì đâu. Chỉ là, thần tình cờ nhìn thấy hắn ta sau khi cái miệng hôi thối của hắn nói chuyện với công chúa cách đây vài ngày thôi.”

Uwaaah, cái kiểu tsundere này là sao vậy trời?!

“Dù thế nào đi nữa, xem ra cục diện đã nghiêng về phía quái vật.”

“Đúng là vậy.”

Có thể nói phe nhân loại gần như đã tan tác.

Xung quanh đại bản doanh, các mạo hiểm giả tinh nhuệ và quân đội vẫn gắng gượng cầm cự, nhưng họ đang bị áp đảo về quân số. Một khi bị bao vây thì coi như chấm hết.

Nhìn tình hình, tôi cũng hiểu sơ về thực lực của mạo hiểm giả và quái vật ở vùng đất này. (Nếu so với Eternal Horizon Online, thì cùng lắm sức mạnh của họ chỉ ngang bọn quái ở thị trấn thứ hai sau khi người chơi kết thúc phần hướng dẫn.)

Hầu như chẳng còn gì để quan sát nữa, tôi nghĩ vậy… Nhưng tại sao trong lồng ngực tôi lại dâng lên một làn sương mù mơ hồ?

Tôi không nghĩ là tôi muốn giúp nhân loại chỉ vì trước đây tôi vốn là con người.

Ngay từ đầu, ấn tượng của tôi về những con quái vật mà tôi gặp từ lúc được tái sinh là… hành vi của chúng chẳng khác gì con người, nếu bỏ qua dáng vẻ dữ tợn. Không có gì khác biệt giữa quái vật và nhân loại. Chúng biết tức giận, biết cười, biết đau buồn, bộc lộ cảm xúc qua hành động — điều mà loài người giấu kín để tính toán lợi ích. Quái vật thành thật hơn, và tôi thích điều đó.

Bởi vậy, khung cảnh phía dưới, với tôi chẳng khác gì đang xem một cuộc chiến ở một đất nước xa lạ.

…Thế nhưng, trong lòng tôi vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn.

“Nhân tiện, Công chúa, đây chỉ là ý kiến riêng của thần thôi nhưng―”

“Hửm? Chuyện gì vậy?”

“Người không định thu phục đám quái vật ở vùng này làm thuộc hạ cho 『Xích Hoàng Triều』 của chúng ta sao?”

Nghe những lời đó, làn sương mù trong ngực tôi biến mất.

“―Ngươi nói đúng lắm. Ta chỉ thiên về một phía, nhưng lại quên mất phía kia, như vậy không công bằng. Giỏi lắm khi để ý được điều đó. Vậy thì, Tengai, người có thể truyền tin bằng tâm linh thuật, gọi chừng 2–3 trợ thủ từ lâu đài đến đây được không?”

“Tuân lệnh.”

Rồi tôi lại liếc nhìn thi thể bé nhỏ nằm ở góc chiến trường.

“…Mà tôi vẫn chưa đưa phần thưởng nhiệm vụ cho cậu nữa.”

◆◇◆◇

Có thể nói rằng kết cục trận chiến đã an bài.

Trước mắt những người bị thương đang lần lượt được khiêng về, Gald đứng ngồi không yên. Nên rút lui khỏi đây? Hay dốc toàn lực vào một đòn liều chết với Orge Vương — kẻ còn chưa tung ra toàn bộ sức mạnh?

“Phó Hội trưởng Gald!”

Giọng gọi xen lẫn hoảng loạn của một thuộc hạ vang lên.

“Mia? Cô còn ở đây à!? Mau đưa người bị thương rút về phía sau đi chứ!”

“U-um… Joey… Joey không có trong số người bị thương, cậu ấy có đi ngang qua đây không!?”

Trong cơn tuyệt vọng, cô túm lấy ngực áo Gald. Nhưng ông chỉ lắc đầu.

“Không. Sau khi ra tiền tuyến, ta chưa thấy cậu ta quay lại.”

“…Ra vậy.”

Chỉ thế thôi cũng đủ để Mia hiểu tình cảnh của cậu thiếu niên. Cô cắn chặt môi. Đúng lúc đó, một người khập khiễng dựa vào vai đồng đội bước tới. Mia tròn mắt xác nhận đó đúng là ông.

“Hội trưởng! Ông an toàn rồi sao!!?”

Gald cũng mừng rỡ lao tới Collard.

“Ou, ông sống sót rồi!”

“…Ừ, số tôi còn may lắm.”

Nhưng ma lực ông đã cạn kiệt, toàn thân rệu rã, chẳng thể đi nổi.

“Ông đến đúng lúc lắm. ―Mia, mau đưa Hội trưởng rút về phía sau. Collard, xin lỗi, nhưng khi ông hồi phục chút sức thì nhờ ông chỉ huy thay tôi.”

“Còn ông… tính làm gì?”

“Hừm, dù không biết cầm cự được bao lâu, tôi sẽ cùng mọi người liều một phen cuối cùng.”

““….””

Trái ngược với nụ cười gằn dữ dội của Gald, Collard và Mia hiểu rõ ẩn ý trong lời ông nên chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Nhưng rồi―

“C-cái gì thế kia…!?”

“…Cổ Long sao?!”

“Không, không thể nào! Chưa từng nghe có Cổ Long nào khổng lồ đến thế!!”

Nơi cả ba hướng ánh mắt tới, một con rồng khổng lồ ánh vàng rực rỡ đang hạ xuống. Đôi cánh vươn dài tới 200 mét, từ đầu đến đuôi cũng chẳng kém. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đang giáng lâm từ thiên không.

Song, điều khiến cả ba chấn động không phải là bản thân con rồng, mà là bóng người đứng uy nghi trên đầu nó. So với thân hình khổng lồ của rồng thì nhỏ bé vô cùng, nhưng khí thế toát ra lại không kém cạnh. Một gái khoác lên mình bộ váy đen tuyền điểm hoa hồng đỏ thẫm.

◆◇◆◇

Cơ thể Joey dần ấm áp, như đang ngâm mình trong làn nước ấm. Cậu từ từ mở mắt.

“Yo, Joey. Cơ thể thấy sao rồi?”

Joey chống người ngồi dậy, hướng mắt về bàn tay tỏa sáng nhè nhẹ. Ở đó, Hiyuki đang nở nụ cười ung dung. Cậu thoáng nghĩ đây là thiên đường, và người trước mặt hẳn là nữ thần.

“Cô… sao… chẳng phải tôi đã chết rồi ư…”

“Đúng, cậu đã chết. Tôi không chắc phép phục sinh có dùng được ở thế giới này hay không, nên liều làm thử. Xem ra thành công rồi. Cậu may mắn đấy.”

“Phục sinh…? Là gì vậy?”

“Ồ, đó là kỹ năng của tôi. Mà nhắc mới nhớ, tôi chưa từng nói chức nghiệp của mình nhỉ. Thật ra tôi có hai. Tôi đạt được cả đỉnh cao của kiếm sĩ 『Kiếm Thánh』 và đỉnh cao của thần chức 『Thánh Nữ』.

Thú vị chứ? Một công chúa ma cà rồng có độ tương thích cao nhất với bóng tối, lại có tận hai nghề, trong đó một là 『Thánh Nữ』. Thế mà bọn họ dám gọi tôi là 『Kẻ gian tộc』, 『Kẻ gian bóng tối』. Thật là bất lịch sự.”

Hiyuki phồng má hờn dỗi. Joey, cảm thấy đó chính là Hiyuki thường ngày, bật cười.

“Haha, tôi chẳng hiểu cô nói gì cả. Nhưng chắc chắn cô là người thật phi thường.”

“…Cậu cũng giỏi thật khi bỏ qua mọi thứ chỉ bằng một câu nói. Thôi thì, tôi có lý do để đưa cậu trở về từ âm phủ. Nhớ không, tôi vẫn chưa trả phần thưởng nhiệm vụ cho cậu. Ừ thì, số tiền này như là lộ phí vượt sông Styx, nhưng mà tôi nghĩ có lẽ tôi nên đưa nó cho cậu ở đây”

Nói xong, Hiyuki lấy từ túi sau ra một đồng bạc sáng lấp lánh.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, thù lao trung bình là 2 bạc 8 đồng đồng? Vậy cộng cả phí trễ, tôi đưa 3 bạc.”

Đưa tận tay mấy đồng bạc nhỏ bé, Joey chỉ lặng im với vẻ mặt rối rắm.

Đằng sau họ (chính xác là phía sau Tengai trong hình dạng rồng), có hai… không, ba bóng người nhảy vội ra khỏi đám đông đang quan sát từ xa.

“Joey!”

“Joey, cậu an toàn rồi ư?!”

“Sao cô tiểu thư kia ở đây…?”

“Ồ, các ngươi đều an toàn cả. Tiếc là chuyện này chẳng liên quan tới các người, nên xin hãy bình tĩnh.”

Mấy lời thản nhiên ấy khiến cả ba khựng lại.

“Nào Joey, tôi còn việc khác phải làm. Cậu nhận lấy chứ?”

“…Không.”

“Hửm? Cậu bất mãn vì số tiền?”

“Không phải. Tôi nhận thù lao khi chưa làm gì cả, thế thì tôi không thể nhận.”

“Ơ, nhưng tôi – với tư cách khách hàng – đã hài lòng với kết quả. ―Mia, trong trường hợp như thế này thì xử lý sao?”

Mia thoáng bối rối nhưng rồi trấn tĩnh lại.

“Nếu không có hợp đồng rõ ràng từ trước, thì chuyện này do mạo hiểm giả và khách hàng thương lượng.”

“Ra thế. Cuối cùng thì cậu vẫn không chịu. Vậy phải làm sao mới khiến cậu gật đầu đây?”

Joey nghĩ ngợi rồi hít vài hơi sâu.

“Vậy thì cho tôi được dẫn cô dạo quanh thị trấn. Sau khi làm được điều đó, tôi sẽ nhận thù lao.”

“…Thị trấn giờ nát bét thế này, tôi lại còn định đi đến nơi khác nữa.”

“Không sao, khi nào cô rảnh thì cho tôi làm hướng dẫn cũng được.”

“Nhưng tôi đâu biết khi nào mới rảnh?”

“Lúc nào cũng được. Cô từng nói chính miệng rằng 『nhiệm vụ này không có thời hạn』 phải không? Nếu vậy thì cho dù bao nhiêu năm trôi qua cũng không vấn đề.”

Nghe vậy, Hiyuki trố mắt miệng chữ O. Joey – kẻ từ trước toàn bị mắng – lần này cuối cùng cũng phản công được, nở nụ cười đắc thắng.

“…Tôi thua. Đúng là tôi từng nói vậy. Thế thì chẳng còn cách nào khác, nhiệm vụ này sẽ kéo dài tới lần gặp sau. ―Vậy, tôi phải làm sao để thị trấn yên ổn đến lúc cậu hoàn tất chuyến tham quan, đúng không? Trời ạ, đúng là không thể thắng nổi mấy đứa đầu óc ngây thơ bằng lý lẽ.”

Hiyuki nhún vai than thở. Collard và Gald nhìn nhau đầy sửng sốt.

“Được rồi, tôi còn việc phải giải quyết. Tôi đi đây.”

Joey đứng lên, nhìn Hiyuki với ánh mắt cô độc: “―Cô sẽ quay lại, chứ?”

“Tôi đã nói rồi, cho đến khi cậu trưởng thành, số tiền đó vẫn còn gửi ở tôi. Tôi sẽ quay lại lúc đó.”

“Ừ. Vậy hẹn gặp lại.”

“Ừ, bảo trọng nhé.”

Rồi cô quay sang ba người đứng sau Joey:

“Và cả ba người. ―Mia, dù tôi có nói thế nào thì thằng bé này vẫn chẳng chịu nghe, tốt nhất cô hãy kèm cặp sát sao. Phó Hội trưởng Gald, hãy rèn luyện thân thể thay vì chỉ vùi đầu vào lý thuyết. Hội trưởng Collard, ông có chút vấn đề khi là một người đứng đầu, nhưng với tư cách con người, ông là một người đàn ông đáng kính.”

Cuối cùng Hiyuki vẫy tay chào, quay người bước đi. Cô thản nhiên tiến về phía đàn quái vật dữ tợn dưới trướng Vương Ogre.

“Tạm biệt, Hiyuki.” Joey khẽ nói.

Cả ba người kia cũng đứng nghiêm trang, đồng loạt hành lễ sau lưng nàng.