Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 11 – Trận Chiến Đơn Độc

2025-09-23

2

Trừ dãy núi Bạch Long ở phía bắc, ba hướng còn lại của thành phố Alra đều là đồng bằng trải dài rộng lớn.

Là điểm giao thương trọng yếu, nhiều con đường chính cắt ngang qua vùng đất bằng phẳng này. Với khách lữ hành thì điều này khá là tiện, nhưng vì địa hình trống trải, tầm nhìn rộng rộng, không có chỗ trú hay đường vòng, nên ngoài việc đối đầu trực diện với địch ra, gần như chẳng còn mánh khóe nào có thể dùng trong chiến đấu.

“…Một cái hào là thứ tốt nhất chúng ta có thể làm sao? Giá mà có thêm thời gian để đào thêm những cái khác.”

Ngước nhìn kẻ địch đang cưỡi loại quái thú nào đó, Phó hội trưởng Gald lẩm bẩm với gương mặt cau có.

Dù là loại quái nào đang được Orge Vương dẫn dắt, ma vật thì vẫn là ma vật. Theo lý thì lũ này chỉ hành động theo bản năng, chúng sẽ lao thẳng tới thành phố, nhưng trái với dự đoán, đám địch di chuyển vô cùng có tổ chức, khiến phần đầu tiên của kế hoạch đã bắt đầu rối loạn.

Kế hoạch ban đầu vốn dĩ là đào sẵn hào, lập thành các nhóm để nhắm vào những tốp tiên phong của địch. Đầu tiên, cung thủ và máy bắn đá tập kích từ xa. Tiếp đến, khi đội hình địch bị rối loạn, pháp sư và tinh linh sư ẩn trong hào sẽ công kích ở khoảng cách tầm trung. Lúc đó, các mạo hiểm giả đang chờ sẵn sẽ bất ngờ xông ra, tản ra tấn công.

Khi cục diện đã hỗn loạn, quân đội chính quy sẽ giáng cú búa cuối cùng, nhắm thẳng đầu Orge Vương để kết thúc trận chiến. Đấy là kế hoạch bên phía nhân loại, nhưng xem ra quái vật định dùng kỵ thú để áp sát nhanh, vô hiệu hóa cung thủ và pháp sư của phe người, sau đó quân chủ lực chính của chúng sẽ tràn lên ồ ạt. Ý định rõ ràng là kéo cự ly gần để giành ưu thế tuyệt đối.

“―Chỉ mong cung thủ và pháp sư kịp hạ gục chúng trước khi chúng lại gần.”

Tôi không có kinh nghiệm thực chiến như anh, vậy nên tôi sẽ giao anh toàn quyền chỉ huy cục diện. Là pháp sư giỏi nhất ở đây, tôi sẽ đích thân ra tiền tuyến cùng mọi người – Nhớ lại những gì Collard nói, Gald nuốt xuống ngụm nước bọt đắng chát.

Trong lúc phóng mắt ra khu lều chỉ huy giữa đồng cỏ, ông chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc trong hàng ngũ mạo hiểm giả có vũ trang, liền buột miệng gọi.

“Ê, NHÓC KIA!”

“D-dạ!”

Kẻ bị gọi chính là Joey, lập tức đứng khựng lại.

“Cậu làm cái quái gì ở đây?”

Gald sững sờ bước lại gần.

“T-tất nhiên là tham gia chiến đấu chống quái vật rồi!”

“Hả? Cậu vẫn chỉ là F-rank đúng không? Lệnh tổng động viên bắt buộc rõ ràng yêu cầu hạng E trở xuống phải ở lại cơ mà?”

“…Đúng là vậy… nhưng giờ này cháu không thể ngồi yên được. Ít ra cháu cũng vung kiếm được!”

“Cậu ở đây chỉ tổ vướng chân. Mau cút khỏi đây cho khuất mắt!”

Xem hành động ấy là trò trẻ con, Gald buông lời cộc cằn.

“…Đi đâu bây giờ chứ? Chẳng phải chỗ trú ẩn đã đầy những phụ nữ, trẻ con, người già, với cả người không thể chiến đấu sao? Nếu ta thua, họ cũng sẽ bị quái vật ăn thịt thôi, phải không?”

“Kh…!”

Bị chặn đúng điểm yếu, Gald cứng họng.

Thực tế, gần như toàn bộ mạo hiểm giả có thể gọi là thành thục – hạng D trở lên – đều phải tham chiến theo lệnh bắt buộc. Tổng cộng có 7.000 người. Thêm 500 quân đồn trú và 2.500 tình nguyện viên, tất cả là 10.000 quân. So với 7.000 quái vật thì phía nhân loại nhiều hơn 3.000, nhưng lý thuyết cho thấy để đối phó quái vật, quân số của ta phải ít nhất gấp ba chúng.

Quân số hiện tại không đủ để áp đảo kẻ địch. Giờ phút này thì ai cầm vũ khí được cũng đều quý.

“…Nhóc, cậu còn trẻ. Dù có bỏ trốn một mình thì cũng chẳng ai trách đâu.”

Nghe vậy, Joey lộ ra nụ cười lẫn nước mắt.

“Mia cũng mới nói với tôi y hệt.”

“Mia à…”

Gald lẩm nhẩm. Cô gái ấy giống ông – tới tuổi này vẫn chưa lập gia đình. Trước trận chiến nổ ra, ông đã nhiều lần bảo cô hãy sơ tán đi, nhưng Mia cứ bịt tai làm ngơ, thậm chí bây giờ còn đang lo liệu hậu cần.

“―Hơn nữa,” Joey ngượng nghịu cười, “sáng nay Hiyuki bất ngờ xuất hiện.”

“…Hm.”

Nghe cái tên ấy, Gald cau mày. Ông vốn nghĩ Hiyuki chẳng hề có ý định giúp gì, sau khi tuyên bố rời đi lần trước.

“Cô ấy bảo: ‘Joey, cậu yếu lắm, mau dẫn Mia bỏ chạy đi’, nói cứ như chuyện người khác. Cứ chê tôi vô dụng như thích vậy.”

“Ừm… bực thật, nhưng cả ta cũng đồng tình với cô ta.”

“Nhưng tôi sẽ không―không thể làm vậy. Cô ấy cũng chẳng trốn, còn nói cái gì mà ‘dịp hiếm có, ta sẽ ngồi ghế đặc biệt mà xem’. Nếu thế, tôi phải ngăn quái vật, không để chúng tìm thấy cô ấy!”

Nhìn cậu thiếu niên tràn đầy quyết tâm, Gald suýt thốt lên: Người cậu thích còn điên rồ hơn cậu nhiều đấy, nhưng rồi thấy biểu cảm kiên định, ông lại thôi. Khóe môi chợt nở nhẹ.

Thằng nhóc này, đã ra dáng một người đàn ông rồi đấy.

“Nhóc… không, Joey. Chúng ta là mạo hiểm giả, dù thế nào cũng phải giữ mạng. Hơn nữa… có tận hai cô gái đang lo cho cậu đấy!”

“Rõ rồi!”

Joey đáp rành rọt, nhanh chóng nhập vào một nhóm mạo hiểm giả khác.

◆◇◆◇

“…Đây gọi là chuyện đàn ông với nhau nhỉ?”

Nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của Joey và Gald bằng Ma nhãn, tôi lỡ miệng cảm thán.

Ờ thì, cũng là trải nghiệm độc đáo đấy…?

“Công chúa thấy sao?”

Tengai, lúc này đã trở lại dáng rồng vàng, chở ta lơ lửng trên cao, hỏi đầy tò mò. Ta chỉ đáp rằng không có gì, rồi nhìn xuống dưới.

Từ tít trên trời cao, con người hẳn chỉ nhỏ như hạt mè, nhưng với ta bây giờ, từng gương mặt đều rõ mồn một.

“Tengai, ngươi nghĩ phe nào sẽ thắng?”

“Đương nhiên là quái vật,” hắn đáp thản nhiên. “Với binh khí và chênh lệch quân số thế này, nó quả hiển nhiên rồi.”

“Ừ… ta cũng nghĩ vậy. Muốn thắng thì nhân loại phải dựa vào số đông ngay từ đầu. Nếu 20.000 mạo hiểm giả hạng E trở xuống và cả những người dám cầm vũ khí – kể cả phụ nữ, trẻ em – cùng nhập trận, lấy đông hiếp ít, may ra còn chặn nổi bước tiến của địch.”

Dù vậy, thương vong chắc chắn sẽ khủng khiếp.

“Nhưng tên hội trưởng đó lại chẳng đủ quyết đoán.”

“Phải. Đến tình huống cần hi sinh 50 để cứu 100, e là hắn vẫn muốn cứu 99, để rồi chẳng cứu được ai.”

Xét như một cá nhân đơn độc, hắn rất tốt bụng, nhưng ở vị trí lãnh đạo thì lại quá vô dụng.

Rõ ràng tôi đã đưa ra nhiều gợi ý, vậy mà hắn chỉ biết tìm cách khơi dậy lòng thương hại. Nếu Collard ưu tiên thu thập thông tin về Kỷ Nguyên Thất Lạc hoặc ngầm liên minh với tôi song song với việc giữ quan hệ chính diện với vương quốc thì đã khác. Chỉ với khả năng như này, hắn không hợp để trở thành đối tác đàm phán.

“Con người đó thật ngu xuẩn.”

Tengai khinh bỉ. Còn tôi, chợt nghĩ… rốt cuộc bản thân mình có còn là con người nữa không? Gần đây tôi đã không nhận ra. Ngoại hình và môi trường xung quanh đang ảnh hưởng lên tôi. Vừa suy nghĩ, tôi vừa nói

“…Nhưng dù sao, cũng sẽ có nhiều điều thú vị xảy ra đây.”

Nói đoạn, vô tình tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc giữa biển người, liền khẽ thốt:

“Ta đã cảnh báo rồi, Joey. Nhưng có vẻ cậu đã có con đường của riêng cậu…”

◆◇◆◇

Không tài nào nhớ nổi mình đã chém hạ bao nhiêu quái vật nữa.

Lúc đầu, tiền tuyến còn trụ được, nhưng khi bị kỵ binh của địch xuyên thủng, hỏa lực buộc phải ngưng lại. Từ đó, tiền tuyến dần dần bị đẩy lùi, chẳng mất nhiều thời gian để đội hình bị phá vỡ, để rồi mạnh ai nấy đánh.

Joey cũng thế, ban đầu còn có người bọc hậu, nhưng người ngã xuống, kẻ bị ăn thịt, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình.

Trong tay cậu là thanh kiếm nhuốm đầy máu, vừa xông pha vừa chém hạ bất kỳ quái nào chặn đường.

『Giữ khoảng cách, luôn giữ chúng trong tầm mắt!』

『Động tác quá đơn giản, dễ bị né, tư thế rối loạn, toàn sơ hở!』

『Trước phản xạ của quái vật, kiểu tấn công lộ liễu đó không bao giờ trúng đâu!』

『Hãy quan sát chuyển động của địch, chỉ ra đòn khi nhử đòn thôi!』

Cậu chiến đấu theo những chỉ dạy chỉ mới nghe vài ngày trước, vậy mà chính Joey cũng kinh ngạc: bản thân thật sự đã cầm cự được. Nhưng thương tích ngày càng nhiều, sức lực thì cạn dần.

Lúc ấy, một con Orge khổng lồ xuất hiện.

“―Tch! Nhào vào mà kiếm ăn này!”

Nó gầm lên, vung cây chùy khổng lồ. Joey nhìn đường đi của đòn ấy, lùi lại né rồi chém xuống cánh tay vươn dài kia.

Nhưng sức lực đã kiệt, nhát kiếm chỉ để lại một vết cắt nông. Con Ogre nổi điên, vung ngang chùy, va chạm cùng lưỡi kiếm đang rút về.

Ngay sau đó, thân thể cậu thiếu niên lăn lóc trên đất như giẻ rách. Gắng gượng giữ lấy chút ý thức còn sót, Joey đảo mắt tìm thanh kiếm. Trong tầm nhìn mờ nhòe, cậu thấy con ogre gục xuống với lưỡi kiếm của mình cắm nơi cổ.

“…ít nhất mình cũng hạ được nó… nhưng, chắc cũng tới giới hạn rồi.”

Đòn vừa rồi đã làm gãy mấy khúc xương. Thể lực cũng cạn sạch. Nếu có địch khác tới, cậu chẳng còn sức chống trả.

“…Mia, Hiyuki… không biết các cô ấy có thoát an toàn không…”

Khẽ thì thầm, mi mắt Joey dần khép lại.