Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Chương 11 – Hỗn chiến

2025-10-01

2

“Chư vị, sau đây sẽ được trực tiếp nghe lời vàng ngọc của Công chúa! Hãy khắc sâu vào tâm khảm, nguyện lấy thanh danh mà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!!”

“―UOOOOOOOOOOOOOOOOHHH!!!”

Như thường lệ, tôi lại bị vạn quái vật (ước chừng mười vạn) hò hét ngất trời, nhiệt huyết hừng hực mà quẳng tôi – kẻ đương sự – sang một bên. Dẫu vậy, tôi vẫn khoác lên người khôi giáp trịnh trọng, tay nắm chắc “Gilles de Rais”, lòng thầm thấy xa lạ với bầu khí thế kia. Đứng trên đỉnh đầu rồng của Tengai, tôi quan sát toàn quân vừa mới chiêu mộ tại chỗ.

Hàng vạn ánh mắt rực lửa, sáng như thiêu đốt, dõi theo từng cử động của tôi không sót. Cái gọi là “sự chú ý” kia đã biến thành áp lực nặng nề.

…Uwaah~ Đau dạ dày quá.

Lời thỉnh cầu này vốn từ Tengai: “Được chính Công chúa khích lệ, với bọn thần thì còn điều gì hạnh phúc hơn.”

Tôi nên nói gì nhỉ? Có nên giống khi xưa bang hội thỉnh tôi thuyết chiến trước trận không?

“Ừm… Ta tên Hiyuki, bang chủ― à không, hiện là quân chủ của Xích Hoàng Triều. Vừa rồi do thám báo có khoảng 150 kẻ đang mai phục trong rừng bên hữu. Bất cứ ai rảnh tay thì lo đối phó đi.

Về hậu phương, không cần bận tâm giữ căn cứ, cứ thẳng tiến chém giết. Ai rỗi thì che chở cho đám pháp sư, cẩn thận một chút cũng tốt. Trận này, các ngươi không cần liều chết, chúng ta sẽ lo liệu. À mà dù có gục cũng không sao, sẽ có người lo cho. Cho nên, hôm nay… hãy giáng một đòn quyết tử vào lũ nhân loại kia!”

Quân sĩ thoáng ngơ ngác, “Hả?” Thì Tengai đã gầm vang:

“Chư vị hiểu rõ chưa!? Khi còn ở hậu phương, Xích Hoàng Triều chúng ta quyết không bại! Không có đường lui, không được thoái, không được sợ hãi! Chỉ tiến lên! Khi Công chúa đang dõi theo, tuyệt đối không được lùi bước! Chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, cho tới khi linh hồn hóa thành tro tàn!! ―Ấy chính là lời Công chúa ban!!”

Thoáng chốc, cả vạn quân nổ tung tiếng hô:

“UOOOOOOOOOOOOOOHHHH!!!”

“Vạn tuế Xích Hoàng Triều!!”

“Vinh quang cho Công chúa Hiyuki!!!”

“Nguyện hiến thân vì Công chúa!!!”

Từng nắm tay giơ cao, tiếng gầm như sấm động, khí thế lẫm liệt át cả trời.

…Tôi có nói thế đâu. Hơn nữa mấy đoạn như mai phục hay hộ vệ còn bị lược mất. Thế này ổn chăng? A~ nhìn kìa! Giờ cả đám nhào thẳng vô địch như đám mất não rồi.

Xem kìa! Tên bắn ra từ rừng rồi! Đã có thương vong. Tôi đã bảo lúc này rồi mà!

“…Không còn cách nào. Tengai, ta ra chiến trường như thường lệ. Hậu doanh giao cho ngươi.”

“Người không cần thần đi theo sao?”

“Nếu ngươi ở đó, lũ tân binh sẽ chẳng học được gì. Hơn nữa quân địch xem ra chẳng đáng ngại. Sẽ không sao đâu.”

…Nhưng mà, nếu tôi dại dột hứng lấy một ma pháp, bị vây đánh hội đồng, thì đúng là xác định chết chắc.

“Ta đã hiểu. Xin Công chúa cẩn trọng.”

Tengai đặt tôi xuống đất bằng vuốt trước, kính cẩn lui lại.

“―Mikoto, hộ giá cho ta.”

“Tuân lệnh, Công chúa.”

Mikoto trong chiến bào xuất hiện bên cạnh, khom mình hành lễ.

Tôi cất “Gilles de Rais” vào không gian trữ vật, đổi lấy vũ khí riêng – một cây trường trượng bạc khắc hoa hồng, đầu trượng uốn cong như trăng lưỡi liềm.

Mật Hoa Hồng – Lam Nhung.” (Secret of Roses (Blue Velvet))

Khua nhẹ một vòng, cảm giác rất tốt, vẫn sử dụng được.

Đây vốn là pháp cụ dành riêng cho chức nghiệp tu sĩ, được cường hóa bảy lần, hiệu lực trị liệu tăng vượt trội. (Bình thường, mấy cha hardcore toàn dùng đồ cường hóa trên bảy lần. Tôi không phải hạng đó. Ngay ngày đầu tôi đã định rõ giới hạn bản thân.)

Dù sao, mức tiêu hao pháp lực không hề giảm. Trận này chắc chắn sẽ bào hết MP, và buộc tôi phải dùng đến dược thủy hồi phục. Vì vậy, tôi còn một quân bài tẩy.

“Amari.”

“―Vâng, Công chúa.”

Ngay lập tức, trên không tụ thành một giọt thủy hồng như máu, rồi hóa thành thiếu nữ thân thể như băng đỏ, vận toga mỏng.

Đó chính là Amari – Thất Hung Thú số 0, thủy linh tối thượng. Từ khi trở thành sủng vật của tôi, sắc xanh biến thành đỏ như máu.

“Ta cần tiếp viện toàn quân. Hợp thể như mọi khi!”

“Thần tuân.”

Lời vừa dứt, thân nàng hóa thành quang mang, nhập thẳng vào ngực tôi.

Kết quả trạng thái hiện tại (tính cả trang bị):

Tộc: Huyết Tộc Công Chúa (Tổ Thần)

Danh: Hiyuki

Hiệu: Thiếu nữ yêu kiều của thiên không

Sinh lực: 1.428.000 (+1.350.000)

Pháp lực: 13.796.000 (+13.700.500)

Lượng pháp lực tăng vọt, nhờ Amari. Hơn nữa sử dụng kỹ năng chỉ tốn một nửa pháp lực , hồi phục tự nhiên lại tăng thêm 30%.

Dù Amari bản thân không mạnh về công kích (so với tôi thì vượt trội), nhưng trong trạng thái “Thánh nữ”, cô ấy tuyệt đối cần thiết.

Bởi vậy, thiên hạ gọi tôi là “Tử Thần Giả Thánh”, hoặc “Phật Thánh” – ý nói “Thánh nữ đi đến đâu, núi xương chất đến đó”.

Thật vô lễ hết chỗ nói.

“Nào, Mikoto, Amari, tiến lên!”

“『Tuân mệnh, Công chúa.』”

Chúng tôi vừa khí thế xông ra, thì Maroudo chặn lại:

“Xin lỗi, thần có thể ra tiền tuyến cùng người được không?”

“…Được thôi, sao vậy?”

“Quý tộc liên minh hình như đang cưỡng bách dân thường làm nghĩa binh, coi họ như vật hi sinh.”

“Chuyện đó hiển nhiên. Dù số lượng đông, họ chỉ là đám ô hợp, dùng làm lá chắn cũng hợp lý. Dẫu bất công, nhưng là sách lược hữu hiệu.”

Trong trận Alra thành, tôi cũng từng nghĩ kế như vậy.

“―Đừng bảo ngươi muốn ‘cứu’ họ nhé?”

Tengai, Mikoto đồng loạt siết chặt tay, sẵn sàng “nếu đáp sai, lập tức diệt”.

Dù họ không làm vậy thì tôi vẫn là người nắm quyền sinh sát pet trong tay.

Hoặc tôi nên nói là, nếu Tengai phun một luồng lôi tức ngay đây, tôi cũng bị sóng xung kích quét nát, vậy nên tôi phải ngăn điều này lại.

“Không-không! Thần chỉ là… không chịu nổi cảnh quý tộc lợi dụng nghĩa binh nhân danh phục thù cho Thái tử, mà lại giết họ như cỏ rác. Muốn trừng trị lũ quý tộc một chút thôi.”

Nói cho hoa mỹ, thực ra vẫn là muốn “cứu”. Tôi dòm thẳng vào mắt hắn qua lớp mặt nạ, tìm ý thật, nhưng chẳng rõ ràng.

Ngẫm lại, cái mặt này cản trở thật. Mình có sai không khi đưa nó cho hắn.

Tengai, Mikoto đưa mắt chờ lệnh: Người muốn xử thế nào đây?

“…Muốn làm gì thì làm. Có ngươi hay không, ta vẫn tiens công. Nhưng cẩn thận đừng đánh nhầm. Nhớ rằng ban ngày, năng lực của ngươi bị giảm còn một nửa.”

Nghe vậy, hai kẻ kia mới thả lỏng.

“Đa tạ Người ân chuẩn. Vậy thần xin đi.”

Hắn vác cây trọng kiếm Ogrestroke – chiến lợi phẩm từ một ma vương cấp cao, bình thản ra chiến trường.

“―Công chúa, liệu có ổn không? Tên đó có vẻ không đáng tin lắm.”

Tengai nghiêng đầu rồng lại gần, trầm giọng. Tôi gõ nhẹ lên mũi nó, cười nhạt:

“Nếu hắn phản bội, thì cũng chỉ thêm trò vui mà thôi.”

Dù sao thì nếu hắn ta có phản bội tôi thì hắn cũng sẽ không chống đối trược tiếp.

“Quả nhiên, thần đã lo xa trước trí tuệ thâm sâu của Công chúa.”

“Không hẳn. Ngươi nhắc cũng hữu ích đấy.”

“Ô… Thần không xứng đáng nhận lời khen này.”

Bỏ ngoài tai con long quái đang run rẩy vì cảm động, tôi ra hiệu cho Mikoto, rồi dõi mắt nhìn cục diện trước mặt.

“Đất này rộng mênh mang, phải chạy liên tục. Mikoto, ngươi đừng có rớt lại.”

“Dù thân nát tan xương, thần vẫn kề bên Công chúa.”

Nói đoạn, chúng tôi cùng lao ra chiến trường.

“Nào, thử lại chiêu cũ ― ‘Xác sống công thành’!”