Vol 3: Thú vương của vùng biên cương

Chương 10 – Ngày Trước Vòng Loại

2025-10-08

2

Rồi thì, sau một đống chuyện xảy ra, hai tuần sau đó, linh thú truyền tin mà tôi để lại cho Asmina đã trở về, mang theo một bức thư. Trong thư viết rằng hội đồng tộc trưởng đã chấp thuận cho tôi được quan sát trận đấu, đồng thời liệt kê chi tiết về giải đấu.

“―Hou. Với mấy lão tộc trưởng xử lý mọi chuyện như rùa bò kia, thì tốc độ này quả là nhanh bất ngờ.”

Người vừa nói chính là Thú Vương, người giờ đây đã chính thức mang danh hiệu ‘Giáo Quan Võ Thuật của Xích Hoàng Triều.’

“Lẽ đương nhiên là thế. Lời của Công chúa chính là ý chỉ của thiên mệnh, phải được ưu tiên trên tất thảy. Nếu để Người phải chờ đợi vô ích, ta sẽ đích thân hành quân tới đó, thiêu rụi bọn chúng cùng cả quốc gia của chúng thành tro bụi. Dẫu vậy, những kẻ mang dòng máu thú tộc mà lại chẳng biết sốt sắng, chẳng biết vì đại cục mà mau chóng ra quyết định — thật đúng là trò hề. Ngươi là Thú Vương kia mà. Vậy thì sự trì trệ này cũng là lỗi của ngươi, phải chăng?”

Utsuho, vẫn đứng bên cạnh tôi như thường lệ, che nửa miệng bằng chiếc quạt yêu thích, khẽ liếc Thú Vương bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Thành thật mà nói, đúng là nỗi ô nhục tột cùng, Thần Thú Utsuho.”

Thú Vương cúi đầu thật sâu, gần như muốn chạm đất.

“Thôi được rồi, chuyện tổ chức thì đành chịu, ai cũng có kẻ nói này nói nọ. Còn về cái gọi là [Trận Tuyển Thú Vương] này thì…”

Tôi mở thư ra, đọc dòng đầu, rồi lướt qua phần mở đầu đầy lễ nghĩa:

[Xin thứ lỗi cho thần thất lễ. Người vẫn mạnh khỏe chứ, Điện hạ Hiyuki? Anh trai của thần, sau khi trở về làng để kế vị ngôi Thú Vương, mỗi ngày đều vui sướng đến phát điên.]

— Bỏ qua phần đó đi đã.

Tóm tắt nội dung chính là như sau:

Trận đấu sẽ được tổ chức khoảng từ hai mươi đến hai mươi bốn ngày nữa, tại thánh địa của Vương quốc Cres – “Thánh Sơn Thú Thánh.”

Người tham dự gồm mười sáu chiến sĩ được tuyển chọn từ các tộc khác nhau.

Trước đó, vòng loại sẽ chia họ làm hai nhóm, mỗi nhóm tám người. Các trận vòng loại sẽ được tổ chức đồng thời sau hai mươi ngày, kéo dài ba ngày, tại hai khu vực — “Bãi Ăn Của Ma Lang” ở phía tây và “Giường Long Địa” ở phía đông Thánh Sơn.

Trận chung kết giữa hai người thắng cuộc của hai bảng sẽ diễn ra trên Thánh Sơn Thú Thánh, người chiến thắng sẽ trở thành “Thú Vương.”

Các trận chiến không giới hạn vũ khí hay trang bị, nhưng cấm sử dụng ma pháp hoặc vũ khí tầm xa không dựa trên sức mạnh thể chất. Nếu có hành vi phi thể diện hoặc chiến đấu không xứng danh “Thú Vương”, thí sinh sẽ bị truất quyền ngay.

Trận đấu kết thúc khi đối phương mất khả năng chiến đấu hoặc tự nhận thua. Sau khi phán định, mọi khiếu nại đều không được chấp nhận.

Ngoài ra, dù sống hay chết, thắng hay bại, tuyệt đối không được giữ lòng thù hận.

Tóm lại, quy định là như thế.

“Có vẻ như họ thật sự định giết nhau đấy nhỉ.”

Tôi buông lời cảm thán, khiến Thú Vương chỉ nhún vai.

“Thì cũng phải vậy thôi. Không đánh tới chết thì sao mà phục nhau được.”

Giọng điệu ông ta thản nhiên đến mức Tengai – người đang ngồi bên cạnh – khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng rồi đành im lặng. Dẫu sao, Thú Vương hiện giờ đang là [Giáo Quan]của tôi hắn không dám lắm lời.

Utsuho thì chỉ gật đầu, vẻ như đã quá quen với sự điên rồ của giống loài này.

“Nếu trong lúc giao đấu bị thương nặng thì sao? Có được chữa trị bằng ma pháp trị thương không?”

“Có chứ. Tới một mức độ nào đó thôi — nếu pháp lực của nữ tế đủ mạnh. Trong tộc Nu Gruv, Asmina là một thiên tài, nhờ năng lực đó, thương tích thông thường có thể chữa được, nhưng nếu mất tay mất chân thì đành chịu. Dù vậy, họ vẫn tiếp tục chiến đấu tới chết.”

Thật là một chủng tộc lãng phí sinh mạng. Không ai nhận ra rằng [kẻ biết rút lui mới còn cơ hội chiến thắng ngày mai] sao?

Nhân tiện, Thú Vương hiện tại không hề trải qua giải đấu này. Ông ta được đội vương miện đơn giản vì sức mạnh tuyệt đốitâm hồn thuần khiết đã được mọi người công nhận.

Nếu vậy, cái giải đấu này chẳng phải vô nghĩa sao? Chỉ cần thắng thôi thì một kẻ từ phường thảo khấu cũng có thể thành [Thú Vương]. Dẫu tôi hỏi, Thú Vương giải thích rằng giải đấu chỉ nhằm chọn ra “Người Kế Nhiệm” cho Thú Vương, chứ chưa phải Thú Vương thật sự.

Kết quả cuối cùng sẽ do chính Thú Vương và các tộc trưởng thẩm định. Nếu thấy hợp, người thắng mới được phong chính thức. Nghe thế, tôi chỉ có thể thở dài ― cái kiểu [chức danh > vận mệnh quốc gia] đúng là vô trách nhiệm đến mức lố bịch.

“À, kèm theo còn có danh sách thí sinh. Theo ngài nghĩ thì sao, sư phụ? Liệu Revan có thắng nổi không?”

Tôi đưa danh sách cho Thú Vương.

Thú nhân ở thế giới này không giống Eternal Horizon Online – nơi chỉ có ba chủng tộc cơ bản. Ở đây, số lượng tộc và dị biến của họ phong phú đến mức khó đoán định nổi năng lực.

“Hmm… Thắng thua như hũ nước, chưa mở nắp thì chẳng thể nói trước.” — Thú Vương nheo mắt, vừa lật danh sách vừa trầm giọng.

“Fumu… Đầu tiên là Acheron, tộc Hổ, thủ lĩnh của họ. Nếu ta nhớ không lầm thì hắn chưa từng thua trận tộc nào, được mệnh danh [Mãnh Chưởng]. Khó đấy. Cơ hội thắng của thằng đệ tử ngu ngốc kia giảm còn bốn phần.”

“Tiếp theo, David – anh hùng của tộc Báo, chuyên thương thuật. Người ta đồn hắn từng đâm chết một con Địa Long chỉ bằng một mũi thương. Nếu khinh suất, Revan cũng dễ thua to.”

“Eugene, biệt danh [Thạch Sơn] của tộc Hùng Nhân. Cao ba thước, nặng bảy trăm ký, chỉ thân thể thôi đã là vũ khí. Đấu trực diện với hắn là tự sát… mà ta nghi thằng ngu đó chẳng biết cách nào khác ngoài xông đầu vào.”

“Còn Cyril, lính đánh thuê tộc Xà Nhân. Thân thể cứng, di chuyển mềm dẻo, răng nanh kịch độc. Lại thêm kinh nghiệm thực chiến từ việc làm lính đánh thuê… Chà, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây.”

Ông ta kể từng đối thủ với giọng điệu hứng thú như đang bình phẩm rượu, còn tôi chỉ có thể thở dài.

“Nói vậy, nghĩa là Revan lần này vào thế khó rồi còn gì?”

“Cơ bản là vậy. ― Nhưng, đời có ai luôn có thể tìm trận đấu mà mình chắc thắng đâu?”

Tôi nghiêng đầu. Thú thực, tôi chỉ đánh khi chắc thắng, và chẳng thể hiểu nổi việc mấy tên ngốc lấy mạng ra đánh cược.

Thú Vương bắt gặp biểu cảm ấy, khẽ bật cười mỉa [Đúng là phụ nữ, chẳng hiểu nổi chí khí nam nhân].

…Bực thật đấy.

“Vậy đối thủ đáng chú ý kế tiếp là… Hmm?”

Thú Vương thoáng nhíu mày.

“Sao thế?”

“Tộc Thố Nhân à? Mạo hiểm giả tên Chloe… Không nhớ ra cái tên này. Nữ sao?”

“Thế hiếm lắm à?”

“Bình thường tộc Thố đã ít tham chiến. Lại còn là nữ thì chưa từng có tiền lệ.”

“Chuyện gì thế này…” - Ông ta lầm bầm trong khi vắt não suy nghĩ.

Có vẻ trong tộc thú nhân, việc này cũng lạ đời như thể một đô vật sumo nữ xuất hiểm ở giải tranh đai vô địch vậy.

Riêng tôi, trong Eternal Horizon Online, mấy nhân vật tai thỏ nữ cầm kiếm xuất hiện đầy rẫy. Ấy vậy mà—

“…Chẳng lẽ là Người Chơi?”

Cả gian phòng lập tức hướng mắt về phía tôi.

“Có khả năng kẻ tên Chloe đó là kẻ ‘Siêu Việt’ (player) sao?”

Utsuho cau mày hỏi, còn tôi chỉ hơi nghiêng đầu.

“Ta chưa nghe danh cái tên này. Không có trong danh sách đẳng cấp, nhưng khả năng là có. Bởi lẽ, việc một nữ Thố Nhân ra mặt đại diện cho tộc vốn bất khả – vậy mà vẫn được chấp thuận – chứng tỏ năng lực cô ta phải phi thường.”

Nếu là người chơi, thì mọi chuyện đều có thể.

Tôi khá chắc chúng sẽ tìm cách can thiệp trực tiếp. Tuy nhiên, từ lời của Thú Vương, kể cả chúng thắng, trở thành lãnh đạo của vương quốc Cres chỉ là một khả năng. Cô Chloe đó, chẳng ai biết cô ta từ đâu. Cô ta có thắng cũng không phải vấn đề.

Hoặc, có thể là chúng đã có sẵn những ứng viên ưa thích của riêng chúng. Tên người chơi kia sẽ triệt hạ những đối thủ khó nhằn để lót đường cho những ứng viên của chúng.

Hoặc cũng có thể họ dàn xếp để tạo chú ý – khiến tôi phải đến xem – rồi dùng cơ hội đó cho âm mưu khác.

Dù thế nào, ở thời điểm này, tôi cũng chẳng can thiệp được.

“Dù sao thì, chắc cũng chẳng yên ổn đâu. Không biết Revan có ổn không nữa.”

…Thôi, nếu hắn không ổn thì cứ bỏ đi. Chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

◆◇◆◇

Ngày trước vòng loại.

Lều trại của các tộc dựng san sát quanh chân Thánh Sơn, khói bếp nghi ngút, tiếng gầm gừ xen lẫn tiếng trống da vang vọng.

Ở góc khu [Bãi Ăn Của Ma Lang], có một lều của tộc Sư Nhân (Nu Gruv) mà tôi khá quen thuộc.

“Xin chào, cả hai đều mạnh khỏe chứ? Có vẻ nhóm các người được xếp vào cùng bảng cho vòng loại rồi thì phải?”

Được Jissie dẫn đường, tôi bước vào lều.

“Ôi, đã lâu không gặp, Điện hạ Hiyuki! Thần tuyệt lắm ạ!!”

Asmina, với vẻ tươi sáng như mọi khi, nắm lấy hai tay tôi mà lắc lia lịa. Sau lưng tôi, Jissie chỉ biết thở dài lúng túng.

“Ta thì…”

Chưa nói hết câu, tôi đã khựng lại. Ở góc lều, Revan đang ngồi, mặt ỉu xìu, trông như kẻ mất hồn.

“…Cái gì đây?”

“À, là vì hôm nay vừa bốc thăm vòng loại xong. Đối thủ đầu tiên của anh ta là nữ chiến binh tộc Thố Nhân…”

Hou hou, gặp ngay ứng viên sáng giá à.

“Nghe xong, anh ta liền xụ mặt như thế đấy.”

……

“―Này, sức mạnh đâu liên quan gì đến giới tính hay chủng tộc chứ. Mạnh thì là mạnh thôi.”

Thí dụ, nếu đối phương là người chơi, thì cái gọi là giới tính hay tộc loại hoàn toàn vô nghĩa.

“Thần nói rồi, mà anh ta vẫn không tỉnh nổi…”

Asmina trông bất lực, mắt ngấn nước.

“…”

Tự dưng tôi thấy giận.

[Công chúa, cho thần dạy hắn bài học về việc coi thường phụ nữ được không?]

[Được đấy!]

―À không, tôi không bênh phái nữ đâu nhé. Chỉ là, cái kiểu khinh người qua vẻ ngoài khiến tôi ngứa mắt thôi.

“Hou, có vẻ ngươi tự tin lắm nhỉ.”

Trước khi tôi kịp mở miệng, tấm rèm lều bị hất tung, một thân hình to lớn bước vào.

“―Đại thúc.”

“―Sư phụ!?”

“―Thú Vương!”

Cả ba vội đứng dậy hành lễ.

Thú Vương khoác áo choàng lam sẫm, vẫn giữ dáng vẻ ung dung thường lệ, liếc qua khuôn mặt thảm hại của đồ đệ.

“Vừa khéo. Ta muốn xem xem ngươi tiến bộ đến đâu, đồng thời… hãy coi đây là phép thử. Ngươi sẽ được điện hạ, Công chúa Hiyuki, chỉ giáo đôi điều.”

“Haa―!?” Revan hét lên, mặt méo xệch, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu rồi quay sang Thú Vương.

Còn Asmina, dường như hiểu được tình thế, chỉ biết ngước lên trần lều, mặt đầy tuyệt vọng: ‘Anh trai tôi… đúng là đồ đần.’

“Nếu ngươi có thể trụ được 3 phút trước mặt Điện hạ, ta sẽ công nhận ngươi. Nếu không, ngươi bị trục xuất khỏi tộc, cũng mất quyền tham dự. ―Được chứ? Điện hạ, Người đồng ý chứ?”

“Tất nhiên rồi~”

Tôi gật đầu, còn Revan thì run cầm cập, không hiểu ý nghĩa đằng sau việc này. Đập tên nhóc ác này sẽ vui lắm đây, nhỉ?