Vol 2: Biến cố ở Vương Đô

Chương 10 – Khai màn

2025-10-01

1

Ngân nga khúc hát, cất bước phiêu dật giữa tầng không, Hổ Dực – Kurashi, kẻ đứng thứ tư trong Thất Hung Thú (số một và số hai coi như đã về hưu, ngoài ra còn một số 0 bí mật) – ung dung nghênh chiến cùng kỵ long kỵ sĩ lẫy lừng của vương quốc Amitia, bầu khí thế dâng cao chạm thẳng vào nhau.

Nói thêm, loài wyvern vốn là chủng hạ long. Nếu so sánh, thì so với ngựa thường, chúng to gấp đôi. Thay vì có chi trước, chúng có cánh màn giống dơi.

Dù đối mặt sinh vật bậc cao hơn hẳn, thân hình cũng khổng lồ, song bầy wyvern vẫn phun Hỏa Thương, những luồng nhiệt cao thiêu cháy theo lệnh kỵ sĩ trên lưng.

Kurashi ung dung tránh né, không dùng cánh mà lấy không khí làm bậc thang, xoay chuyển tư thế quái dị giữa trời. Dù vậy, dưới làn công kích dày đặc, ít nhiều vẫn bị đánh trúng vài chiêu.

“Chậc, chỉ có tí hơi ấm thôi à? Ra sức vùng vẫy thêm chút đi nào!”

Miệng thốt lời cổ vũ, vuốt trước đã bổ xuống một con wyvern.

Chỉ một kích được cường hóa bởi「Phong Trảm」, cả long lẫn kỵ đều nát vụn như nổ tung.

“Yếu xìu… Các ngươi bị bỏ đói à?”

Lẩm bẩm, rồi quay về phía bầy bốn năm con đang hoảng loạn giữ khoảng cách. Hẳn gầm lên phóng ra một cục không khí nén đến cực hạn, bay thẳng vào chúng.

Bầy wyvern tan tác như bong bóng nước vỡ. Bỏ mặc, Kurashi hướng về bảy địch còn sót, một nửa đã lộ ý đào tẩu.

Cung nỏ từ lưng kỵ sĩ, hỏa thương phun ra liên tiếp, nhưng né tránh thì phiền quá, liền bọc thân bằng dòng khí phản lưu, mọi công kích đều bị gạt đi. Thế là, Kurashi lao thẳng, đụng ngã một con, cắn phập con khác, cả wyvern lẫn người trong miệng đều bị nghiền nát.

“…Thịt nhạt nhẽo. Haiz, thèm quá… Muốn mau về khu phố ăn takoyaki bạch tuộc quán Cthulhu Takoyaki thôi…”

Đối diện bầy wyvern sống sót vốn đã mất sạch sĩ khí, Kurashi tung bão phong liệng khắp thân. Cuối cùng, hắn vung Phong Trảm giao thoa cùng Loạn Phong Trảm, cuộn lũ địch như trò tung hứng, quét sạch tất cả.

“Hết rồi sao? Chưa đã gì cả…”

Ngay sau đó, Kurashi vận Phong Bạo, chiêu mạnh nhất, nhắm thẳng vào đám người bày dáng kênh kiệu trong đại bản doanh địch. Một kích thổi bay cả tổng hành dinh. ―Song liền sau đó, một luồng quang diễm cực mạnh giáng xuống lưng hắn.

“―Cái… gì!?”

Không thể coi thường, hắn xoay lộn giữa không, ngoái nhìn.

Kẻ vừa tấn công là một thân thể tinh thể chói lọi nhiều mặt, đường kính vượt bảy mươi trượng, tua tủa xúc tu, chính giữa là một con mắt to. Chính là Ikaruga, kẻ đứng đầu Thập Tam Ma Tướng. Đây là hình thái thực của hắn. Bình thường, hẳn chỉ thông qua không gian bậc cao Umr-At Tawil để trò chuyện.

Hắn trừng mắt trách mắng Kurashi:

“Ngươi đi xa quá rồi đấy. Lượt của ngươi chỉ là bọn dơi kia thôi. Định chiếm phần của người khác chắc?”

“Ồ, thì ra là Ikaruga. Ta cứ ngỡ sẽ có đối thủ khó nhằn, nào ngờ địch yếu quá, thành thử hơi lố tay. Xin lỗi nhé…”

“Hừm. Biết vậy thì mau lui. Sau còn nhiều kẻ đang chờ đến lượt.”

Nghe vậy, Kurashi ngoái nhìn về đại doanh của mình. Cảnh tượng khiến hắn hơi bối rối.

“…Này Ikaruga, sao ai nấy đều tiu nghỉu, chỉ riêng công chúa nhảy nhót vui thế?”

“Oh―” Ikaruga cũng liếc sang rồi đáp: “Họ cá cược xem ngươi hạ bọn dơi mất bao lâu. Chỉ công chúa đặt trúng – bốn mươi ba giây.”

“Cái gì? Ta liều mạng đánh, mà bọn họ đem ra làm trò cá cược à? …Mà chẳng phải chính công chúa phàn nàn là chúng ta cần phải nghiêm túc trong trận chiến sao? Giờ chính người là kẻ vô tư nhất đấy?”

“Với công chúa, đây chỉ là trò tiêu khiển thôi. Lúc nào, ở đâu chẳng thế?”

“…Ừm, ngươi nói cũng đúng. Đúng là công chúa.”

“Phải.”

“Vậy thì, giao lại cho ngươi. Hết mình mà đánh đi.”

Dứt lời, Kurashi quay về nhóm hỉ hả. Ikaruga đưa mắt nhìn nhân loại đang bò dưới đất như kiến, run sợ trước đôi mắt khổng lồ của hắn. Một tiếng thở dài vang ra từ đáy lòng.

Khác hẳn những bậc siêu phàm (người chơi) từng hạ hắn chỉ bằng một phần mười số quân, lũ này yếu kém vô cùng.

“Chán thật. Không nương tay thì chẳng còn gì cho mấy người sau cả…”

◆◇◆◇

“Thắng rồi! Một năm phiếu ăn toàn bộ quán xá trong khu phố, thuộc về ta!!”

Tôi vung tay trong màn mưa vé thua. Sau lớp mặt nạ, Maroudo nhìn tôi, giọng nhàn nhạt:

“…Xem ra vui lắm nhỉ~”

―Ugh, chết tiệt! Cái cảnh đó chắc khiến hắn thấy khó xử. Tí nữa là tôi sa đà vào… Thật đáng sợ, cờ bạc đúng là ma lực!

“À thì…, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút cũng là cần thiết!”

“Khi thần nhìn quanh, có vẻ đã lâu rồi mọi người chưa được vui vẻ như này…”

Đừng có nói mấy lời thâm sâu thế chứ! Tôi vội lái chuyện:

“À mà này, hình như Kurashi vừa thổi bay tổng hành dinh địch. Nếu bộ chỉ huy tan tành, chẳng lẽ mới 1 phút mà trận chiến đã kết thúc sau?”

Dĩ nhiên, tôi sẽ không bừa bãi giết kẻ đầu hàng. Nhưng nếu sớm kết thúc thì càng tốt.

Maroudo lắc đầu:

“Không. Đám tướng lĩnh kia chỉ là bù nhìn. Tên chỉ huy hiện tại, bá tước Giovanni Antonio, vốn là tay mơ, chưa từng chinh chiến. Ngay từ đầu, mỗi lãnh chúa đều tự quản quân mình, nên dù tổng bộ bị phá cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Không có trung tâm chỉ huy, làm sao phối hợp được?”

“Thứ như phối hợp không tồn tại đâu. Chúng chỉ chăm chăm đoạt lấy chiến lợi phẩm và công trạng riêng thôi.”

Nghe vậy, tôi chỉ biết há hốc.

“…Nếu thế thì chẳng qua là lũ thổ phỉ khoác áo quý tộc thôi.”

“Thẳng thắn thì đúng vậy. Chẳng qua chỉ là khác cách gọi.”

Maroudo cười khan.

“…Nếu vậy, bước kế tiếp chắc là quân riêng các lãnh chúa kéo đến?”

Lời chưa dứt, bỗng hiện lên chùm quang mang chói lòa. Từng đạo quân quanh đại doanh địch bị quét sạch.

Đó là Dị Diện Trảm – tuyệt kỹ sở trường của Ikaruga. Trong trò chơi cũng vậy, khó mà đoán nổi quy luật của đòn này.

“…Cái đó quá đà rồi! Mới đầu, chẳng phải đã tiêu diệt mất một phần năm quân địch sao!?”

Thật ra, đã nương tay nhiều rồi đấy. Nhưng khốn nỗi, chúng tôi có ba mươi ma tướng ngồi chờ, còn quân địch thì không đủ. Làm sao bây giờ?

Có nên lấy thêm phần từ cánh khác? Dù gì, nhân loại vẫn đông nghịt ngay cạnh. Khi trấn chiến này (hay cuộc thảm sát này) kết thúc, cũng phải quét sạch đám nhân loại ở đó, công chúa đã dặn. Vậy thì đánh luôn đâu có sao!

…Ôi trời, tình hình chẳng mấy tốt đẹp. Mồ hôi lạnh rịn ra dọc sống lưng.

“Người đang bận tâm điều gì sao, thưa Công chúa?” Tengai thắc mắc, song tôi lờ đi, chìm trong suy tính.

Lúc này mà để các ma tướng xuất trận, e rằng (với địch) quá nguy hiểm. Tôi phải nghĩ cách nào đó để giảm thương vong bên kia, đồng thời thuyết phục được những kẻ quanh mình…

Mà nghĩ lại, tổng tư lệnh đang đau đầu làm sao giảm bớt sức mạnh phe mình để quân địch đỡ tổn thất ― có phải sai sai không?

“Hừm…”

Đang suy tư, Maroudo chợt cất tiếng:

“Xem ra, ma tướng nào cũng thừa sức nghiền bọn kia. Nhưng công chúa vẫn đem theo quân mới, vậy có dụng ý gì?”

Dụng ý ư… thật ra, chẳng có.

Lực lượng tham chiến hiện giờ gồm các thành viên Bàn Tròn và một số ứng cử, còn lại là quần thú từ Đại Thâm Lâm, Bạch Long Sơn mạch, và đám quái bản địa từ hầm ngục mới nhập vào Xích Hoàng Triều, tổng cộng mười ngàn.

Đưa ma tướng theo là để họ xả stress – vì thường xuyên bị bỏ lại, nếu dồn nén quá lâu, nhỡ khi cần mà không chịu ra sức thì phiền. Đó là lý do.

Còn đám lính mới này, thật tình chỉ là để cho phía vương quốc Amitia thấy là tôi không đùa với chúng.

Tuy nhiên, bây giờ tôi nghĩ ― à, có thể lợi dụng đây.

“Tengai.”

“Có thần!”

“Thực lực của các ma tướng quả thực là vô song. Tuy nhiên, kẻ địch của chúng ta lại yếu đến mức thất vọng, có phải không?.”

“Đúng như Người nói, thưa Công chúa.”

“Có bảo kiếm tuyệt thế mà chỉ vung chém chuột, cũng uổng. Vậy sao không để đám lính mới gia nhập của chúng ta ra trận?”

Nghe thế, Tengai gật gù.

“Người nói phải, không có gì vinh dự hơn điều này. Đây quả thực là dịp tốt để họ được chiến đầu vì Người, Công chúa.”

Oh, ấn tượng tốt. Tôi tranh thủ thúc ép thêm.

“Ừ, ta thường ở ngoài chiến trường, ở đó mới dễ phát hiện nhân tài. Biết đâu hôm nay sẽ tìm được người như thế.”

“Thật chí lý! Thần đã sơ sót không nghĩ đến. Thần không có gì để bào chữa cả!”

Tốt! Thế này thì không thành một cuộc đồ sát một chiều nữa.

“―Các ngươi cũng nghe rồi! Chúng ta nên nhường chiến địa cho đám hậu bối. Đó là trách nhiệm của các bậc tiền bối như chúng ta. Đến lúc nhường sân khấu lại cho chúng rồi.”

Các ma tướng vẫn lộ chút bất mãn, song phần đông đồng ý rằng phải dìu dắt đàn em.

“Tốt lắm. Truyền lệnh cho quân đang chờ! Nói họ hãy dốc sức bày tỏ bản lĩnh!”

Tengai vừa dứt, bầu không khí Bàn Tròn tức thì giãn lỏng. Đám ma tướng như biến thành lão già đi xem kịch hay từ phía rìa sân khấu, kiểu “Haiz, uống chén rượu, ăn miếng thịt đã.” Rồi rảo bước về dãy sạp trong khu phố.

Thế là, trận kế tiếp giữa Xích Hoàng Triều và Amitia sẽ là cuộc hỗn chiến giữa hai đoàn binh.

◆◇◆◇

Ghi chú tác giả:

Quân Amitia: 28.000.

Quân quái vật của Xích Hoàng Triều: 10.000.

Tương quan lực lượng: 1 quái = 3 nhân loại. Thành thử gần như cân bằng.