Vol 1: Cõi Tái Sinh

Chương 10 – Đàm phán đổ vỡ

2025-09-23

2

Đây mới chỉ là lần thứ hai tôi vào phòng hội trưởng, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc.

Ở hai phía của ghế sofa, đang ngồi là hội trưởng Collard và một mạo hiểm giả khoảng 25 tuổi mặc giáp da ngồi đối diện.

Collard có vẻ căng thẳng, nhưng khi thấy tôi bước vào sau Gald, cơ mặt ông giãn ra một chút.

“Tuyệt, thế là mọi người đã có mặt.”

Hai gã lính gác đứng ở cửa trước không có ở đây… có lẽ bây giờ họ được cho là không cần thiết vì Collard nói đã đủ người. Nhưng chỉ có bốn người thôi… không biết sao? Bầu không khí này chắc không phải để chơi mạt chược đâu ha.

“Mời cô ngồi. Tôi có chuyện hơi rắc rối muốn nói―”

Nói rồi Collard đứng dậy, nghiêm túc rót một ấm trà đen vào tách và đặt trước mặt tôi (kiểu chu đáo này thì Gald thiếu trầm trọng — có vẻ là đúng người đúng việc rồi).

Sau đó ông trải ra một tờ giấy khá to trên bàn làm việc (không giống trong game, giấy ở đây khá phổ biến, giấy da dường như là chuyện thời xưa).

Tờ giấy trông như bản đồ khu vực quan trọng xung quanh thị trấn này.

Bản đồ khá sơ sài, tỉ lệ và vị trí có lệch lạc. Có lẽ kỹ thuật đo đạc chưa phát triển, hoặc cố ý để che giấu chi tiết quân sự, tôi không rành, nhưng về tổng thể thì bản đồ không hoàn toàn sai.

Tôi có kỹ năng cần thiết cho người chơi là ‘Tự động vẽ bản đồ’ (kỹ năng vẽ bán kính 500m quanh vị trí người chơi, không dùng được trong vài ngục tối), trước khi đến Alra, Tengai đã cưỡi tôi bay vòng quanh khu vực, nên bản đồ trong đầu tôi được dựng lên như GPS.

Tuy vậy, nên giữ kín lợi thế của bản thân, nên tôi giả vờ chăm chú xem bản đồ.

“Giới thiệu trước, đây là anh Frank, mạo hiểm giả hạng C thuộc guild này, là thủ lĩnh nhóm ‘Astor’… đúng hơn là đã từng là.”

Khi hội trưởng giới thiệu, người tên Frank khẽ nhăn mặt tiếc nuối. Nếu nhìn kỹ áo giáp, nhiều vết móng mới, da mặt có màu khác thường — như vết sẹo vừa được phép hồi phục chữa lành.

“Frank, tiểu thư đây là… một quý nhân đang lưu lại thành này. Vì bây giờ chúng ta đang trong tình trạng khủng khoảng, tôi mời cô ấy tới để bàn.”

Lời giới thiệu nghe hòa nhã, nhưng Frank vẫn im lặng nhìn tôi đầy nghi hoặc. Anh ta cúi người vì nghĩa vụ, còn tôi giả vờ không nhìn và bơ gã.

Rốt cuộc, chào hỏi trang trọng có ý nghĩa gì nếu không có cảm xúc kèm theo? Vô nghĩa thôi.

Trong lúc thở dài vì bầu không khí giữa tôi và Frank, Collard nói thẳng lý do mời tôi.

“Tiện đây, tiểu thư có biết hiện tượng gọi là ‘hỗn loạn’ không?”

À… tôi đây không biết có mấy cái ‘hỗn loạn’ khác ngoài kĩ thuật đấu vật chuyên nghiệp đâu.

Như đã đã đoán trước, thấy tôi ngẩn ra, Collard tiếp:

“Thỉnh thoảng trong rừng lớn này có hiện tượng quái vật di cư ồ ạt — trung bình khoảng 15 năm xảy ra một lần, kéo dài trong thời gian ngắn, có thể là vài tháng.”

Ông chỉ vào bản đồ, phía đông-bắc Alra. Ở rìa bản đồ có vệt rừng. Góc hiển thị lệch tới bảy lần hướng thật và khoảng cách đến mép rừng thực tế hơn bản đồ khoảng 30 km.

“Nguyên nhân có biết không?” tôi hỏi.

“Có, chung quy có ba lý do chính:

Lý do thứ nhất là thiếu thức ăn. Lương thực không đủ, quần thể quái tăng quá mức dẫn tới tràn ra ngoài.

Lý do thứ hai là đấu đá nội bộ trong rừng. Bên thua bị đuổi ra khỏi nơi ở, chúng tấn công làng mạc và tất cả thứ gì chúng gặp trên đường.

Cả hai trường hợp đều là những bầy đàn vô tổ chức, kể cả có lớn cỡ nào thì chúng cũng không đạt được tới tầm cỡ có thể coi là một mối đe dọa, có thể giải quyết được.

Nhưng vấn đề là lý do thứ ba: xuất hiện một cá thể thống lĩnh toàn bộ quái trong rừng.”

“Thống lĩnh? Tóm lại giống boss dã ngoại à?”

“Là cái gì vậy? Con thống lĩnh này không chỉ dẫn theo vài cá thể đâu. Con ‘đầu đàn’ là loại ma vật tiến hóa đến mức thống nhất cả khu rừng — được gọi là ‘Vương’. Lúc đó đủ loại quái sẽ theo, nhưng tất cả đều mang sức mạnh kinh hoàng.

Khi ta còn trẻ, nguyên nhân cho đợt thú triều lúc đó là ‘Thần Cây’ (Treant King). Thứ chết tiệt đó mọc rễ xuyên đất, hút máu cả trăm mạo hiểm giả cùng lúc.” Gald nhớ lại.

“Thật á? Và ông đã đánh bại nó? Tuyệt vời.”

“So ra thì nó cũng chỉ là một khúc gỗ. Chậm chạp, sợ lửa, nên bọn ta dùng thuốc toàn bộ thuốc súng, hỏa ma pháp, thiêu rễ từ xa. Va cuối cùng mấy người hạng A lao vào cùng nhau đập và đốt nó cháy rụi.”

“Ừ, đánh thế là đúng. Nếu là boss dã ngoại, các người nên giao cho ai solo được hoặc mạo hiểm giả S rank đi xử lý.”

“Cô nghĩ có bao nhiêu S-rank trên đời? Cô nghĩ sẽ tốn bao nhiêu thời gian và tiền bạc để gọi họ tới chứ?” Frank quát.

Ồ, vậy S-rank có tồn tại thật — thú vị đấy.

“Tuy nhiên đối thủ lần này không có điểm yếu như vậy, lại còn có tính cơ động nên khó xử lí hơn.” Collard cằn nhằn.

À ha — ra vậy.

Qua cuộc trao đổi, đợt ‘thú triều’ xảy ra khi một ‘Vương’ mới xuất hiện.

“Sự cố bắt đầu khoảng một tuần trước, khi liên lạc từ ngôi làng sát rừng bị cắt.”

Vùng xa ít ai quan tâm lúc đầu, nhưng khi người buôn từ các làng lân cận không trở về, các câu chuyện bắt đầu lan ra xung quanh.

Không lâu sau khi các làng lân cận mất liên lạc, guild mới cử ba đội mạo hiểm do Frank dẫn đầu đi điều tra.

Kết quả: toàn đội bị tiêu diệt, trừ Frank còn sống trở về.

“…Cảnh tượng như địa ngục. Dù chúng tôi đã bán mạng mà chạy, nhưng bạn bè, từng người một, lần lượt bị tóm, bị xẻ thịt, ăn sống…, tôi chỉ may mắn thoát chết.” Frank kể, ánh mắt vô hồn.

“Số lượng quái hàng nghìn, thậm chí, có khi chạm tới chục nghìn. Ở giữa trung tâm đó là một ogre to lớn, tôi đoán đó là ‘Ogre King’.”

Từ những bổ sung mà Gard thêm vào, đây đúng là game tag nhỉ?

Đấy là ấn tượng đầu tiên chạy qua đầu tôi, nhưng tôi giữ im lặng — không tiện nói to. Hay đúng hơn tôi muốn nói…

“Vậy mục đích mời tôi đến là gì?”

Thẳng thắn mà nói, tôi chẳng liên quan gì tới việc này. Vả lại, theo kế hoạch, tôi định rời thành hôm nay.

Lời tôi khiến hai ông chủ guild ngần ngại nhìn nhau.

“…Chúng tôi muốn xin ý kiến cô. Xin cô cho lời khuyên, phải làm sao bây giờ?” Collard van xin.

Tôi gật “Hm…” , giả bộ xoa cằm, suy nghĩ.

“Thử nói chuyện với bọn chúng đi?” tôi đề xuất.

“Ăn nói vớ vẩn! Làm sao mà đàm phán với quái?!” Frank gắt lên, ánh mắt long sòng sọc.

Eh — không được hẻ? Có người lãnh đạo đám quái, tức phải có trí tuệ nhất định, có thể giao tiếp. Việc đầu tiên nên là thử đàm phán.

“Không thể đâu. Với chúng, con người là thức ăn. Ở làng bị phá, già trẻ đều bị ăn tới móng lẫn xương.” Gald lắc đầu.

Hmmm, không phải họ vẫn nói chuyện với công chúa ma cà rồng - là tôi - bình thường đấy sao? Mấy gã này có khi còn chưa thử mà đã bỏ cuộc rồi.

Hoặc có lẽ thử mô phỏng như này. Những thuộc hạ của tôi (đám quái) sẽ tấn công vào thị trấn của con người. Một tên sứ giả nào đó đến một mình với cờ trắng. Cái quái gì thế nhể? Một con người. Kệ đi, cứ thử xem vị của hắn ra sao đã.

Ừm, xin lỗi, đúng là không thể đàm phán được. Khéo lại thành đồ ăn thử.

“Vậy là số đông chọi số đông? Quân đội là cho những lúc như này, các người thử liên lạc với họ chưa?” tôi hỏi.

“Chúng tôi đã yêu cầu viện trợ từ vương quốc rồi, nhưng tốc độ của họ không nhanh. Phải qua nghị viện, gom lệnh, tập hợp các đơn vị rải rác. Trường hợp xấu sẽ tốn nhiều tuần, chúng ta không có đủ thời gian cho việc đó.”

Ôi trời, phiền phức thật. Không phải chỉ cần đức vua lên tiếng là được sao, đây lại là một nước quân chủ mà. Ở chỗ của tôi, chẳng cần đợi lệnh, họ cũng tự điều quân đi được, kể cả một chủ quán ramen cũng có đủ tiềm lực để lao vào bất kì trận chiến nào.

“Vậy thì chỉ còn cách cổ thủ chờ viện binh?”

“Bất khả thi. Y như cái tên của thành, các bức tường rất mỏng manh.”

“Thế bỏ thành mà chạy đi thì sao?”

“—Mẹ mày con khốn, suốt ngày đùa giỡn! Bao người đã chết bảo vệ thành này mà mày nói bỏ chạy!”

Frank đứng bật, định túm lấy tôi. Gald vội ngăn. Nhưng khi bắt gặp mắt tôi, Frank co rúm, ngồi rụt xuống như mất hết can đảm.

“…Đùa giỡn? Ta mới là người nên nói thế. Đã qua bao nhiêu đợt ‘thú triều’? Tại sao lại xây làng tiên phong ở chỗ đó? Khác gì như xây nhà trên vách đá dễ lỡ hay bờ sông dễ lũ? Cứ cho là có lí do để xây ở đấy đi, thì ít nhất, các ngươi cũng phải tuần tra mỗi ngày và xây tường phòng vệ kiên cố. Và các ngươi đã làm gì chưa? CHƯA! Thứ tốt nhất các ngươi làm là vỗ ngực tung hô bản thân thôi!”

Lửa giận từ tận đáy dạ dâng lên trong tôi. Chúng xem mạng người như đồ bỏ sao?

“…Như cô nói, tất cả do sự bất tài của chúng tôi. Nhưng với tư cách hội trưởng guild Alra, tôi có trách nhiệm bảo vệ thành. Tôi xin cô, hãy cứu lấy chúng tôi lần này.” Collard cúi đầu van nài.

Nhưng cơn giận tôi chưa nguôi — chính xác hơn là mất kiểm soát.

“Và ta sẽ được gì? Tiền bạc ta không thiếu. Danh phận không cần. Ta cũng chẳng cần sự biết ơn hay lòng thành kính từ các ngươi. Vậy các ngươi có thể cho ta thứ gì?” tôi hỏi.

“…Nếu cái mạng này của tôi có thể làm cô hài lòng, tôi xin dâng cổ mình cho cô. Xin cô hãy cứu lấy người dân trong thành!”

CÁI TÊN NÀY~~~~!!!

Tôi không hiểu sao mình lại nổi điên. Hắn từ bỏ mạng mình dễ dãi vậy sao, thật là thấp kém?!

“…Ông nói điều này với tư cách là đại diện thành chứ không phải cá nhân chứ?”.

“Vâng.”

Cái gật đầu không do dự của ông ta khiến tôi chắc chắn về quyết định của mình.

“‘Hoa Hồng Tội Lỗi (Gilles de Rais)’!”

Lập tức, trên tay phải tôi hiện lên lưỡi kiếm đen tuyền hơi trong suốt — thanh kiếm yêu thích ‘Hoa Hồng Tội Lỗi (Gilles de Rais)’. Tôi chộp lấy nó.

Bất chấp ba người trợn tròn mắt, tôi chĩa kiếm về phía Collard.

“Collard! Ta tuyên bố một lần nữa. Ta là Hiyuki. Duy nhất, chủ tể bất tử của đế quốc “Xích Hoàng Triều”, tôn xưng là Tổ Thần! Ngươi nghĩ chỉ một cái mạng nhỏ bé của ngươi là đủ thõa mãn sao? Hay ngươi muốn mượn lòng thương hại để mua chuộc ta? Ngươi định xem nhẹ ta sao!”

Tôi xoay lưỡi kiếm ngang, điểm mũi về Collard, khiến mặt mày ông ta tái mét.

“Chọn kỹ đi. Ta bảo vệ thần dân của ta! Nếu ngươi chịu phục thành, và tất cả con người, mạng sống nơi này dưới thanh kiếm này. Ta sẽ bảo vệ họ đến cùng. Còn ngược lại, ngươi sẽ đối mặt với thanh kiếm này. Ta sẽ không quan tâm dù có chuyện gì xảy ra sau đó”

“……”

Collard đau đớn nhưng lắc đầu yếu ớt.

“Chúng tôi không thể. Thành này là thành tự do, chúng tôi không thể cúi mình trước cô được. Dù cô có thực sự là thần minh giáng thế đi nữa.”

“Vậy sao?”

Cơn kích động trong tôi nguội dần cùng một hơi nuốt. Hay nói chính xác hơn, lý trí trở lại.

…Tôi thấy mình vừa làm một bài phát biểu sến súa đến nỗi xấu hổ, nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi. Thôi, bỏ vào kho ký ức đen tối của mình, không xem lại.

『Thật ngu ngốc khi phí ơn ban của công chúa!』

Tengai khẽ chế giễu trong lòng tôi — thôi đi, đừng nhắc nữa!

Rồi một nhân viên guild xông vào, gõ cửa cầu cứu.

“C-có chuyện rồi! Cách đây khoảng hai ngày đường, một đàn quái khổng lồ đã xuất hiện!!”

Nghe thế, Collard và Gald tỉnh táo hẳn. Còn Frank… ôi, da anh ta trắng bệch (chắc vẫn sốc vì đồng đội chết). Tôi thu lại ‘Gilles de Rais’ lại và quay về phía cửa mở.

“Có vẻ không còn thời gian để chạy trốn. Ta muốn xem thực lực quái và mạo hiểm giả ở đây thế nào. Nên giờ ta sẽ vào vai khán giả vậy”

Hẹn gặp lại — tôi vẫy tay và rời đi.