Ngày hôm ấy, Xích Ngọc Thành, vốn bị bao phủ trong màn đêm vĩnh hằng, lần đầu tiên sôi sục phấn khích sau cả trăm năm.
―“Bệ hạ tái thế! Chúng thần xin dâng niềm kính ngưỡng lên bậc hí tôn, đấng ngang hàng cùng thần minh!”―“Bệ hạ tái thế! ! Chúng thần xin hiến dâng thân xác và linh hồn cho công chúa, hiện thân của sự tuyệt mỹ, và cao quý nhất suốt muôn đời!!”―“Bệ hạ tái thế! ! Chúng thần – ma tộc của Xích Hoàng Triều – sẽ một lần dâng lên người vinh quang hiển hách của đế quốc!!!”
◆◇◆◇
Trong tôi giờ ngập tràn hối hận.
…Sao trước kia mình lại có cái sở thích này cơ chứ?
Vốn dĩ, kỹ năng độc nhất của Công chúa Huyết tộc ― “Ma Nhãn” ― có thể triệt tiêu ý chí chiến đấu của mục tiêu, hiệu quả với cả người chơi lẫn quái. Tỉ lệ thành công còn tùy vào chênh lệch cấp độ. Nhưng rồi một ngày, người tôiphát hiện nó còn ảnh hưởng đến tỉ lệ thu phục quái và thú cưng. Và thế là tôi sinh ra một thú vui điên rồ mới: “Tóm mọi con quái trong game về làm pet.”
Liếc quá bên cạnh, tôi bắt gặp Mikoto đang đứng kế bên ngai vàng.
Cô ấy là phần thưởng đầu tiên tôi có được từ việc gacha, một thú cưng SR (Super Rare) thuộc tộc Seraph. Lúc đó, tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng, và kể từ đó tôi có một niềm đa mê bất diệt với việc gacha pet trong game.
Có cần, tôi lỡ mồm nói ra hóa đơn gacha của mình với guilde là nó đã chạm trần, còn kho đồ thì chật ních lũ pet. Thế là mấy thím ấy vui như mở hội, đang chán vì đã MAX LEVEL rồi và đang không biết làm gì.
Thế là, trước cả khi tôi kịp nhận ra, họ đã gom đủ 36 mảnh bản vẽ “Thiên Không Đảo”, thứ có tỉ lệ drop rất thấp, từ quái ở tàn tích nền văn minh cổ ― “Vườn Phế Tích.”
Tiếp đó, bọn tôi phải xách giò đi farm tiếp 20 loại nguyên liệu hiếm, mỗi thứ lên đến 50 cái. Những nguyên liệu chỉ có trong rương báu hay mỏ hiếm, mà ngay cả đội hình 10 người max cấp cũng từng bị boss trong [Mê Cung Dị Giới] quét sạch khi đi săn.
Một trò hành xác đúng nghĩa!
Về phần tôi, đi loanh quanh các khu vực lân cận, lôi đám thợ máy lẫn giả kim khắp thế giới về cho chỗ lão ẩn sĩ, ép họ nhận nhiệm vụ chế tác. Quá trình chế tác đôi khi lại thất bại, thế là tôi lại lết xác đi farm tiếp.
.. Ừ thì công nhận nó vui thật, tôi thừa nhận tôi đã rất hăng say khi tham gia việc đó.
Cuối cùng, chỉ chưa đầy 4 tháng, Thiên Không Đảo đã thành hình!
Không phải tôi khoe khoang hay gì đâu, nhưng toàn bộ thành viên guild tôi, Calico Cat Trail, đều đã chuyển class 3 lần. Trong số đó còn có 5 thím sở hữu danh hiệu “Quan phẩm” đặc biệt. Trong cả server, chẳng có cao thủ nào không biết đến bọn tôi.
Vậy mà… cũng phải tốn tận 4 tháng… Cơ mà với thời gian vui vẻ mà chúng tôi có được thì nó hoàn toàn xứng đáng. Lúc đó, khi ma pháp trận thành hình hòn đảo bay. Thú thật, tôi suýt khóc luôn ấy.
Ngay lúc mấy thím trong guide bên cạnh tôi còn đang hò hét “BALSE! BALSE!”, admin lại tuyên bố giao quyền sở hữu Thiên Không Đảo cho tôi. Kèm theo đó, tôi bị trao cho cái danh hiệu xấu hổ muốn độn thổ ― “Thiếu nữ yêu kiều của Thiên Không.” Tôi cũng được thăng hạng lên thành “Quan phẩm” và tên tôi vang khắp kênh thế giới, khiến tôi chỉ muốn gào lên: “Đây là kiểu cưỡng hiếp tinh thần gì thế?!”
Và rồi, trong cơn phấn khích, cả đám đã biến cả hòn đảo thành một pháo đài ma vương u ám, chẳng khác nào đang dùng bản mod “demon.”
Còn tôi, nhận thêm đặc quyền kho riêng trên đảo, nâng sức chứa của mình lên gần 2.000 đơn vị. Tuyệt vời! Thêm nữa, lâu đài còn cho phép trưng bày 100 thú cưng quanh đảo, thế là tôi lại lao vào bắt thêm mất con pet hiếm để đem chưng. Mấy bố trong hội thậm chí còn đặt tên nơi đây là “Ma Vương Thành” hay “Đảo Quái Vật”.
Giờ mà có cỗ máy thời gian của con chồn xanh béo nào đấy, chắc chắn tôi sẽ ngăn bản thân mình dấn thân vào cái thú vui điên rồ đó!
Đã thấu hiểu tình cảnh hiện tại của mình. Tuyệt đối… tôi sẽ không bao giờ đem về thêm mấy con boss hay quái cấp cao nữa ――――!!!
Ngồi trên “Ngai Tối Thượng” (một món đồ mua bằng xiền thật, nó được dát vàng và nạm ngọc lòe loẹt), mồ hôi lạnh túa ra, tôi đưa mắt nhìn hàng ngũ quái vật xếp thẳng tắp trước mặt, có gì đó trong lòng tôi đang gào thét thì phải.
Tengai ở cạnh tôi, gõ nhẹ xuống đất, rồi kín đáo nháy mắt.
…A, ra hiệu phải phát biểu. Nhưng biết nói gì bây giờ? Một bài diễn văn hùng hồn? Biết thế quái nào được! Tốt nhất xong nhanh để còn đi ngủ.
Thôi thì… phải nghiêm túc vậy.
"――Chư vị, kính an vạn phúc!"
…Có nói sai gì không nhể?
“QUÝ NƯƠNG VẠN TUẾ――――――!!!!!”
Toàn bộ quái vật đồng loạt cúi đầu. Có đứa dập mạnh đến nỗi nứt cả nền đá???
Ê đây vốn item bất hoại cơ mà… Này sửa được không vậy?
Trong khi tôi còn mải nghĩ vẩn vơ, Tengai khoan thai cất giọng:
“Công chúa đã ban ân, cho các ngươi vinh hạnh cúi đầu trước Người. Ngẩng mặt lên!”
Ngay lập tức, toàn bộ ngẩng đầu đồng loạt.
Uwaaaaaaah! Đ-đáng sợ quá~~~~~!!!
Dù quen thuộc, tất cả đều là thú cưng tôi từng thu phục, nhưng đứng trước mặt tôi lúc này, chúng chẳng còn giống cái avatar chibi dễ thương bám theo nhân vật trong game nữa. Giờ nếu chạm mặt ngoài đời, chắc tôi ngất tại chỗ.
Mà tình hình còn tệ hơn nữa――
Tôi thử kiểm tra trạng thái của Kokonoe, “Tế Tư Ma Nhãn”, kẻ vốn yếu nhất trong dàn này:
Chủng tộc: Tế Tư Ma NhãnTên: KokonoeChủ nhân: HiyukiSinh mệnh lực (HP): 6,255,000Ma lực (MP): 7,780,000
▼
“……”
…Thế mà đây lại được coi là hàng tép riu. Đám còn lại toàn boss cấp thảm họa! Và dường như tất cả bọn chúng đều đã bị gỡ giới hạn chỉ số.
Thật sự, ngay cả khi tôi không ở đây, chắc chúng cũng đủ sức nghiền nát cả thế giới.
Nhưng bây giờ, từng ánh mắt dồn về phía tôi, đầy xúc động:“Oooh, công chúa bệ hạ…”“Người thật sự đã trở lại!”“Vẻ đẹp của Người bất biến…”“Chói lọi quá…”“Cuối cùng thần cũng được diện kiến Người…”
Có đứa thậm chí còn bật khóc nức nở.
Kề bên ngai, hắc kỵ sĩ Kokuyou dằn mạnh trường thương xuống sàn. Cạnh hắn, Utsuho – cửu vĩ hồ yêu – phe phẩy quạt xếp, quát lớn:
“Các ngươi đều là Ma Tướng Tối Cao của hội bàn tròn huy hoàng này, thế mà lại vô kỷ luật như lũ trẻ con! Trước mặt Công chúa bệ hạ, chẳng lẽ không thể giữ dáng vẻ đường hoàng sao?!”
Lời của cổ khiến bầu không khí căng thẳng thêm bội phần.
…Khoan, cho tôi xin cái không khí ấm áp ban nãy đi mà! Ít ra nó còn đỡ run hơn!
Rồi Tengai cất giọng như sấm:
“Thần tử của Xích Hoàng Triều, những ngày tháng tăm tối đã chấm dứt! Công chúa điện hạ đã trở lại! Vinh quang và huy hoàng của đế quốc sẽ lại rực sáng khắp cõi, cho dù là lũ phàm tục ngu muội cũng phải khiếp phục!!”
“OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH!!!!”
Tiếng hò reo long trời lở đất.
Tôi choáng váng, trượt khỏi ngai, phải chống tay xuống chứ không ngã lăn ra đất mất.
Mọi ánh mắt lại dồn hết về phía tôi, tràn ngập kỳ vọng…
…Phải nói gì đó, không thì sẽ có chuyện mất.Không lùi được nữa rồi. Thôi thì… bắt chước lời của Tengai vậy.
“――Đứng lên, hỡi thần tử của ta! Cùng ta cất cao tiếng hô khải hoàn, ngợi ca chiến thắng!!”
FOR THE EMPEROR
Lập tức, toàn bộ chúng đồng loạt đứng dậy, gầm vang:
“UOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOH!!!!!!”
Tiếng gầm còn mạnh gấp đôi vừa rồi.
“…――――――”
Khoảnh khắc đó, tôi chết lặng. Trong vài giây, ý thức tôi trôi tuột đi, đứng trơ như tượng.
Khi thần trí trở lại, tôi chẳng còn gượng nổi, đổ người ngồi sụp xuống ngai vàng.

