Kinh đô Cộng hòa Amitia, thành Alra.
Trước kia, Alra vốn được biết đến rộng rãi là một thành phố tự do. Thế nhưng, cùng với việc Amitia đổi tên từ vương quốc thành cộng hòa, kinh đô cũng theo đó mà dời từ Chaedia – nơi đường sá quanh co hiểm trở – về Alra.
Thông thường, việc dời đô kéo dài đến hàng năm trời. Nhưng nhờ quyết đoán của quốc vương Collard, một người vốn tính giản lược, họ chẳng dựng cung điện mới mà chỉ cải tạo tòa thị chính để lo việc triều chính. Nhờ thế, một công việc vốn bất khả thi trong thời gian ngắn lại thành sự thật.
Thế nhưng, ngay khi Collard khải hoàn trở về quê cũ – vốn cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của ông ta, được dân chúng hân hoan nghênh đón – thì trước mắt hắn hiện ra một tòa thành lộng lẫy, mái nhọn đỏ rực như bước ra từ chuyện cổ tích.
Tòa thành này được Chân Chủ của Xích Hoàng Triều ngấm ngầm dựng nên.
Trong thiên hạ, kẻ gọi nàng là “Ma Hậu”, kẻ lại xưng “Ma Đế”, song nếu nhìn từ vẻ đẹp của nàng, 'Công Chúa' sẽ phù hợp hơn cả. Chính thức mà nói, tòa thành được coi như tặng phẩm cho Collard. Từ nguyên liệu, nhân lực, đến các khoảng phí đều do Xích Hoàng Triều chi trả.
Collard, quỳ bẹp trên đất với cái mặt như thể thất tình, lẩm bẩm:
“Vụ báo thù phản tác dụng rồi…”
Kết quả là chỉ trong hơn nửa năm, Alra đã hóa thành thành thị lớn nhất Amitia, cả về diện tích lẫn dân số.
Song, đối với thường dân, chuyện “đổi vương”, “đổi quốc hiệu”, hay “chịu dưới trướng ma quốc” đều chả là gì so với việc lo xem mai có đủ tiền mua gạo mà ăn không. Với họ, chế độ hiện tại chẳng có gì bất mãn. Mọi thứ vẫn y nguyên, ngày vẫn cứ trôi.
Nếu nói có khác biệt, thì là tầng lớp quý tộc đã bị xóa bỏ. Nhưng vốn dĩ quý tộc không trực tiếp ảnh hưởng đến dân thường, ngoại trừ việc thu thuế. Giờ đây, thuế má do quan lại trực tiếp đảm trách, không còn cảnh sưu cao thuế nặng cát cứ từng vùng. Thuế suất khắp nơi được thống nhất, nên với những vùng từng chịu áp bức, việc đổi chủ này lại là tin tốt.
Tuy vậy, những biến đổi rõ rệt, hiển hiện khắp phố phường. Chuyện vốn không tưởng – như goblin hay orc ngang nhiên ngã giá ngoài chợ – nay đã thành thường nhật. Bởi Xích Hoàng Triều buộc các quốc gia chư hầu phải công nhận quyền công dân của ma tộc, cho họ sống lẫn cùng nhân loại. Ma tộc không có thêm đặc quyền gì. Họ cũng phải đóng thuế, phạm pháp thì chịu trừng trị. So với thời quý tộc cũ, xã hội nay công bằng hơn, bình đẳng hơn, cũng an ổn hơn.
◆◇◆◇
Ngồi trên ghế đá công viên, hướng ra đại lộ, Joey lặng lẽ ngắm dòng người tấp nập.
“Thành phố này… thay đổi nhiều thật.”
Cậu thấy những chủng tộc được phương Tây gọi là bán nhân như elf - tiên tộc, dwarf - người lùn, nay ngày một đông đảo. Ở vài nơi khác họ vẫn bị xem là ma tộc. Không chỉ thế, goblin từ Đại Lâm, orc từ mê cung, hay cyclops từ dãy Long Sơn phương Bắc – vốn chỉ được xem là quái vật cần tiêu diệt, nay cũng hiên ngang đi lại giữa chốn phồn hoa.
Huống hồ, ngay bên cạnh cậu là Collard – người từng giữ chức hội trưởng công hội – nay đã khoác lên vương miện.
“Nhóc chắc đang thắc mắc tại sao thành ra thế này đúng không? Thực ra bản thân ta cũng muốn biết hơn cả đấy! Ha ha ha ha…”
Collard, nay là quốc vương, khẽ cười khổ.
Kề bên, Gald – lão sư từng huấn luyện Joey ở trường huấn luyện của hội – giờ kế nhiệm chức hội trưởng công hội, cũng chỉ còn biết gượng cười.
“Joey, hôm nay ta gọi cậu đến đây là có hai việc. Đầu tiên là chuyện này.”
Theo hiệu lệnh của Gald, Mia – vốn từ tiếp tân nay đã thăng chức thành thư ký hội trưởng – tiến tới, dâng lên một tấm huy hiệu kim loại quen thuộc.
“Thật ra thì có hơi sớm, nhưng vì hội trưởng chúng ta đã thành quốc vương… nên xin chúc mừng. Cậu chính thức được thăng D cấp. Từ nay đã thoát khỏi vỏ trứng rồi đó.”
Vừa nói, Gald vừa đấm mạnh vào ngực Joey. Đau điếng, cậu sững sờ nhận lấy huy hiệu, còn Mia rạng rỡ vỗ tay:
“Chúc mừng anh Joey! Giờ thì chính thức là mạo hiểm giả rồi nhé.”
Joey ngượng nghịu gật đầu.
“Rồi, chuyện thăng cấp tạm gác lại. Còn một việc nữa. Cậu còn nhớ lời hứa chứ?”
Lời hứa… – trong tâm trí Joey lập tức hiện lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp chẳng thể nào quên.
“T-tất nhiên! Tôi đã hứa sẽ dẫn cô ấy đi dạo rồi mà!”
Nghe cậu hăng hái quả quyết, Collard chỉ biết chỉnh gọng kính, thở dài.
“Ừ thì… Thay vì cản nhóc, điện hạ có nói vài lời về nó trong cuộc thảo luận hôm nọ”
Collard lại thở dài cái nữa.
“Ngài ấy bảo: ‘Ta đi đây! Ở đây chán quá rồi!’ … Ngay cái lúc quốc gia chúng ta đang ngập trong đống công việc đối nội đối ngoại. Ta thật chẳng hiểu điện hạ lấy đâu ra cái rảnh rỗi ấy…”
“Ừm…” Joey gãi đầu, gật gù.
Trong lòng lại nghĩ: “Nghe bảo Hiyuki còn quan trọng hơn cả quốc vương Collard… chắc là chuyện cực kỳ hệ trọng”
Joey lại nghĩ vẩn vơ “Vậy dắt cậu ấy đi dạo quanh thành phố sẽ không dễ dàng gì rồi!”
Ngay sau đó, một phong thư được đưa tận tay cậu.
“Trong này có ghi rõ thời gian và địa điểm gặp. Cậu đọc được chứ?”
“Dạ, tôi có học ở trường huấn luyện, chắc hiểu được…”
“Nghĩa là… mình sẽ được gặp lại cô ấy!” – Joey sáng rỡ cả gương mặt.
“Được rồi. Nhưng nhớ kỹ, hãy kiềm chế Ngài ấy tối đa, tránh gây náo loạn. Trên giấy tờ, chỉ ghi là ‘Một thiếu nữ đi dạo cùng mạo hiểm giả hộ tống’, nên quốc gia sẽ không can dự đâu.”
Nghe dặn dò nghiêm nghị, Joey ngần ngại gật đầu
“..nhưng, liệu nó có ổn không?”
Cậu hỏi lại theo bản năng, thầm nghĩ trong đầu ‘Liệu làm vậy có nguy hiểm không?’
Collard thở dài thêm lần nữa.
“Không biết phải giải thích như nào nữa. Trong trường hợp cậu gây nên náo loạn hay rắc rối không cần thiết, phía chúng ta sẽ chỉ bảo ‘Hả? Gì? Chúng tôi không biết gì hết á!’. Vậy nhé Joey”
“Uh-huh”
Nghe cái câu trả lời mơ hồ này khiến ai nấy đều nghĩ: “Tên nhóc này chắc chẳng hiểu gì hết…”
Gald bèn vỗ mạnh vai cậu:
“Thôi kệ, chỉ cần hộ tống cho đàng hoàng là được!”
◆◇◆◇
Đúng hẹn, Joey có mặt nơi ghi trong thư. Nhưng dáng hình thiếu nữ kia vẫn chẳng thấy đâu.
“Có sai sót gì chăng?”
Cậu cau mày, lôi thư trong túi sau ra kiểm tra lại. Tiện đó, vì nhiệm vụ này, hôm nay cậu đặc cách mặc bộ giáp da mà cậu thích nhất. Kiếm đeo bên hông, nên chỗ túi duy nhất là phía sau lưng.
“…Không sai mà. Cô ấy đang làm gì thế không biết…”
Cậu lẩm bẩm, thì từ phía sau vang lên giọng trong trẻo:
“Xin lỗi nhé, tôi đến muộn rồi.”
Joey ngoảnh lại, định trách: “Trễ quá đó!” – nhưng khi ánh mắt chạm nhau, cậu suýt nghĩ mình nhận nhầm người. Nhìn lại một lần nữa, cổ họng cậu nghẹn lại.
Hiyuki khoác váy trắng mùa hạ, đội mũ rộng vành viền ruy-băng xanh nhạt, điểm một đóa hồng đỏ. Nàng mỉm cười.
Joey sững sờ. Cậu vốn nghĩ nàng sẽ xuất hiện trong bộ lễ phục lộng lẫy thường ngày. Không ngờ, dáng vẻ thanh khiết, vô lo, không phòng bị ấy lại khiến tim cậu đập loạn.
“C-cô… hôm nay không mặc lễ phục thường ngày sao?”
“Trang phục đó quá gây chú ý rồi. Với lại, này nhé, ngày đầu tôi mặc váy chữ A, hôm sau là váy công chúa. Cậu không nhận ra sao?”
“……”
Joey cứng họng. Trong mắt cậu, cả hai chẳng khác gì nhau.
“Thôi, cũng chẳng sao. Lần này tôi cải trang thế này, có hợp không?”
Nói rồi, nàng khẽ giữ vành mũ, xoay tròn một vòng.
Làn váy trắng tung nhẹ, đôi chân thon dài hiện ra, khiến Joey đỏ mặt lúng túng.
“Hợp lắm! Lúc nãy tôi còn không nhận ra cô nữa!” – cậu vội đáp.
“Thế tức là cải trang thành công rồi.” Hiyuki cười tươi.
Song, chỉ với dung nhan ấy, nàng đã đủ khiến người qua đường phải ngoái nhìn. Joey cảm thấy chẳng thể tiếp tục đứng đây, bèn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai của nàng.
“Đi thôi! Cô muốn tới đâu trước?”
“Tùy cậu. …Nhưng vì sao lại nắm tay tôi thế này? Cứ như tình nhân vậy.”
Câu sau nàng nói khẽ, Joey không nghe thấy, chỉ nghi hoặc hỏi:
“Ơ? Mia dạy tôi khi hộ tống thì phải nắm tay như thế này. Chẳng lẽ sai sao?”
Hiyuki khẽ day trán, thở dài.
“Thật tình… tám tháng rồi mà quan hệ giữa cậu với Miya vẫn chẳng tiến triển gì sao?”
“Không đâu! Chúng tôi vẫn ăn chung, cô ấy còn làm cơm hộp cho tôi mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ. Miya thật sự rất tốt bụng!”
Nhìn Joey vô tư nói vậy, Hiyuki bất giác cười khổ, trong mắt ánh lên muôn cảm xúc khó tả.
“Là Miya quá chậm chạp… hay là cậu quá ngốc nghếch nữa đây…” – nàng thì thầm.
“Tôi không hiểu cô muốn nói gì lắm. Nhưng mà, giờ cô muốn đi đâu trước?”
“Cậu chọn đi. Ở đâu cũng được.”
Joey nghĩ ngợi chốc lát, rồi sáng rỡ:
“Thế thì… tôi đưa cô tới lò rèn tôi thích nhất!”
“…Đúng là, cậu lúc nào cũng đơn giản.”
Trong lòng, Hiyuki thầm than: “Tôi cũng có hứng thú với vũ khí trong thế giới này. Nhưng mà, dẫn một thiếu nữ đi chơi mà chọn tiệm vũ khí… thật là…”
◆◇◆◇
—Một canh giờ sau.
Joey vui sướng cài thanh trường kiếm mới toanh bên hông, vẫn tay trong tay cùng Hiyuki bước trên phố.
“Thật sự không sao chứ? Để tôi nhận thanh kiếm này?”
Vỗ vào cây kiếm bằng tay kia, Joey liên tục hỏi đi hỏi lại để xác nhận.
“Không sao. Coi như quà mừng cậu thăng cấp. Với lại, đây chỉ là kiếm thường, chẳng phải ma kiếm. Tôi chỉ đổi từ thanh cũ của cậu, nên có tốn gì đâu.”
Hiyuki nhún vai.
Joey chỉ đáp - “Ra vậy… xin lỗi nhé”. Dù thế trông cu cậu vẫn vui lắm.
“Nhưng mà ông chủ lò rèn cũng khen cô lắm: ‘Tiểu thư thật tinh mắt! Người rén ra cây kiếm này tuy trẻ nhưng tay nghề là số một đấy,’ đúng là cô giỏi thật!”
“Ừ, thanh ấy có khắc +1, bền hơn hẳn kiếm thường nhưng giá thì lại như nhau. Lần sau thay kiếm, nhớ tìm đúng dấu ấy, ta khuyên cậu cứ mua của người thợ đó.”
“Hừm…” – Joey gật gù, nhưng rồi bất chợt rùng mình.
“…Cô xem, kia có phải người quen của cô không? Gã thú nhân ấy kìa.”
“…..!?”
Hiyuki trừng mắt nhìn, thân thể run rẩy.
“…Không thể nào…”
Giọng nói run run và bàn tay lạnh ngắt của nàng khiến Joey hốt hoảng, ngước nhìn theo hướng ấy.
Một thanh niên thú nhân bước tới. Thuộc bộ tộc sói, chừng đôi mươi, mái tóc đen lẫn vệt vàng, nụ cười nham hiểm.
Y phục đơn sơ, chỉ đôi giáp tay chân có phần nổi bật. Trong mắt hắn, Hiyuki như con mồi trước nanh sói.
Hắn tiến lại, nhe răng cười:
“Yo! Lâu rồi không gặp, Hiyuki!”
Một tiếng run rẩy bật ra từ đôi môi nàng:
“…A-Animaru! Ngươi… cũng ở đây sao?”
Gã ấy, chẳng ai khác, chính là hội trưởng “Huynh đệ và Bằng hữu Hạnh Phúc”, kẻ mang tước vị ngang hàng Hiyuki – Vô Kiếm Thú Vương.
Hắn chẳng trả lời, chỉ càng nở nụ cười nham hiểm hơn.

