Tập 41: Đôi cánh tung bay trên Avalon

Chương 864: Tình cảm không thể dừng lại

2025-11-04

7

 

"Ha... Cuối cùng cũng hạ được ngươi rồi."

 

Tôi đâm sâu Đại Thực Quỷ vào xác chết không đầu của Mariabelle. Nhìn từ bên ngoài, hành động này chẳng khác gì phá hoại thi thể một cách quá mức, nhưng đối thủ của tôi là Tông Đồ. Mà dù không phải Tông Đồ, tôi cũng đã từng gặp nhiều kẻ vẫn có thể phản công dù bị chặt đầu.

 

Kinh nghiệm thực chiến đã chứng minh cho tôi thấy sự cần thiết của việc tấn công dứt điểm vào cơ thể.

 

Tuy nhiên, lần này tôi đã lo lắng thừa.

 

Những chiếc răng nanh của Đại Thực Quỷ, đang xuyên qua vị trí trái tim của Mariabelle, nhanh chóng hút cạn ma lực còn sót lại trong cơ thể cậu ta. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng đây chỉ là một cái xác không hồn.

 

Có vẻ như khi chết đi, dòng chảy bạch ma lực từ linh hồn của Bạch Thần cũng dừng lại. Nếu nguồn cung cấp ma lực vô tận bị cắt đứt và nhanh chóng cạn kiệt, thì có lẽ Mariabelle vốn không phải là một người có lượng ma lực dồi dào.

 

Dù năng lực bình thường, nhưng một khi trở thành Tông Đồ, cậu ta sẽ được ban cho sức mạnh to lớn. Và khi được ban cho sức mạnh, cậu ta phải chiến đấu vì thần... Nhưng tôi không nghĩ Mariabelle là người thích hợp cho chiến đấu. Misa còn phù hợp hơn cậu ta.

 

Hoặc có lẽ chính vì không có tài năng chiến đấu nên cậu ta mới được ban cho năng lực đặc biệt là Triệu Hồi.

 

"Nếu muốn oán hận, thì hãy oán hận vị thần đã chọn ngươi trở thành Tông Đồ đi."

 

Tôi cảm thấy thương hại cho cậu ta, người lẽ ra có thể sống một cuộc đời bình thường như bao thiếu niên khác. Nhưng tôi không hề hối hận. Nếu không giết cậu ta, chúng tôi sẽ không có tương lai.

 

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi hoàn toàn tiêu diệt một Tông Đồ... nhưng tôi không cảm thấy thỏa mãn hay thành tựu gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi. Tôi cất Kibidan và Đại Thực Quỷ vào trong bóng.

 

"Kurono-kun!"

 

"Whoa, Nell..."

 

Như thể đã chờ đợi tôi cất vũ khí xong, Nell lao đến ôm chầm lấy tôi.

 

Tôi theo bản năng cảnh giác khi thấy người vừa thực hiện kỹ thuật bắt kiếm bằng tay không với Tông Đồ lại lao thẳng về phía mình. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi lập tức gạt bỏ ý định né tránh.

 

Tôi dang tay đón Nell, ôm cô ấy vào lòng.

 

"Tớ nhớ cậu... nhớ cậu rất nhiều..."

 

Đây có lẽ chính là cảm giác của một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc.

 

Nell nghẹn ngào, ôm chặt lấy tôi.

 

Bình thường, tôi sẽ cảm thấy ngại ngùng khi thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy, nhưng lần này, niềm vui đoàn tụ đã lấn át tất cả. Tôi ôm Nell thật chặt.

 

"Nell, tớ mừng là cậu không sao."

 

Cảm giác thành tựu mà tôi không cảm nhận được khi kết liễu Mariabelle, giờ đây đã tràn ngập trong tôi. Tôi đã tìm lại được thứ mình đã mất.

 

"Tớ rất vui. Vì cậu đã đến cứu tớ, Kurono."

 

Thực ra, còn nhiều lý do khác nữa.

 

Tôi nhận thấy đây là cơ hội tốt để tấn công Avalon. Các điều kiện để giải phóng Nell đã được đáp ứng. Mối đe dọa từ Mariabelle và Chén Thánh. Trận chiến này không chỉ đơn giản là giải cứu công chúa.

 

Nhưng bây giờ, những điều đó không còn quan trọng nữa.

 

Suy cho cùng, lý do chính khiến tôi đến Avalon là để cứu Nell.

 

"Ừ, tớ đến để cứu cậu. Nhưng hình như cậu đã tự mình thoát ra được rồi."

 

Nếu tôi có thể phá cửa xông vào và đón cô ấy đi, thì sẽ ngầu hơn nhiều.

 

Nell đã tự mình xuất hiện trong trận chiến cuối cùng, và tung ra đòn quyết định. Thật dũng cảm.

 

"Không sao. Những chuyện đó không quan trọng... tớ hiểu tấm lòng của cậu mà."

 

"Vậy sao. Nghe cậu nói vậy, tớ.."

 

"Anh đã mong muốn em đến vậy sao?"

 

"Hửm?"

 

"Anh đã bất chấp nguy hiểm, xông vào Avalon chỉ để tìm em... ufufu, cảm giác làm công chúa bị giam cầm cũng không tệ. Giống như trong truyện cổ tích vậy."

 

Hình như câu chuyện đang đi lạc hướng rồi thì phải.

 

Đôi mắt Nell nhìn tôi từ dưới lên, long lanh một cách kỳ lạ. Có lẽ do sức mạnh của Thánh hộ vẫn còn hiệu lực, nên đôi mắt xanh dương thường ngày của cô ấy giờ đây đang phát ra ánh sáng đỏ rực... không, phải nói là màu hồng thì đúng hơn, và tôi có cảm giác như đang nhìn thấy những hình trái tim lấp lánh trong đôi mắt ấy...

 

"Đến nước này rồi, em cũng phải đáp lại tình cảm của anh thôi."

 

"Ể, không, không cần đâu…"

 

"Không sao đâu, không cần nói gì thêm nữa. Anh đã chứng minh tình cảm của mình bằng hành động rồi."

 

Bầu không khí đang trở nên kỳ lạ.

 

Bình tĩnh nào. Chúng ta cần bình tĩnh lại và nói chuyện.

 

Trước hết, tôi cần phải thoát khỏi tình trạng "dính chặt" này-- không được! Tôi không thể nào di chuyển được!

 

"Kurono-kun."

 

"A, vâng."

 

Tôi lại chạm mắt với Nell.

 

Lần này, ngay cả cổ tôi cũng không thể cử động được nữa. Tôi không thể nào né tránh ánh mắt của cô ấy.

 

Cái ôm siết chặt, như thể cô ấy không muốn tôi rời đi.

 

"Chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đã đến cứu em, không, phải nói là Quỷ Vương cưỡi Hắc Long."

 

Nell mỉm cười, đôi mắt màu hồng lấp lánh, nhìn thẳng vào tôi và nói:

 

"Em cũng yêu anh. Hãy kết hôn với em."

 

"Cái..?"

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, môi cô ấy đã áp lên môi tôi. Một nụ hôn nồng cháy.

 

Tôi không thể né tránh hay phòng thủ, chỉ có thể chấp nhận số phận.

 

"Ưm, ưm!"

 

Nell rên rỉ, nhưng không hề rời khỏi tôi. Chiếc lưỡi nóng bỏng của cô ấy quấn lấy lưỡi tôi.

 

Nếu là lần đầu tiên, chắc chắn đầu óc tôi sẽ trống rỗng.

 

Nhưng may mắn thay, tôi đã từng trải qua chuyện này rồi. Tôi đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Nell, và cuối cùng cũng nhận ra.

 

À, ra vậy... Nell thích mình sao...

 

"Ưm - ha!"

 

Nell cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của tôi, như thể đã đạt đến giới hạn.

 

Cô ấy nín thở sao? Khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển của Nell trông thật đáng yêu.

 

"Nell, bình tĩnh lại nào."

 

"Ha... ha... a, mùi vị của anh... em muốn nhiều hơn nữa..."

 

Không ổn rồi. Cô ấy hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Nụ hôn lãng mạn trong khung cảnh tuyệt đẹp này đã khiến cô ấy quá đỗi hưng phấn. Dù đang nhìn tôi, nhưng có vẻ như cô ấy không nghe thấy tôi nói gì.

 

"Ưm, ha... ngon quá... ngon quá..."

 

Nell lẩm bẩm, vừa hôn lên cổ và má tôi, vừa liếm láp.

 

Đối phương là Nell, và tôi cũng có tình cảm với cô ấy. Tôi không thể nào đẩy cô ấy ra, chỉ có thể để mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.

 

"Kurono-kun... cởi đồ ra."

 

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

Hai tay Nell đang mơn trớn eo tôi. Giáp Bạo Chúa Maximilian là áo giáp cổ đại, không có khóa hay dây đai như áo giáp thông thường. Nó không được thiết kế để có thể cởi ra, nhưng tôi có cảm giác Nell sẽ phá hủy nó nếu tôi không chịu hợp tác.

 

"Cởi ra... em muốn cảm nhận anh nhiều hơn nữa."

 

"Chờ đã, Nell. Bình tĩnh lại nào, trước hết chúng ta nên tách ra đã."

 

"Anh không cần phải ngại ngùng. Tình cảm của chúng ta đã được kết nối rồi."

 

Tôi đúng là đang ngại, nhưng không phải theo cách mà cô ấy nghĩ.

 

Chúng tôi đang ở trên sân thượng, trên nóc của lâu đài Avalon. Đây không phải là nơi thích hợp cho những chuyện này.

 

"Tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải là lúc cho chuyện này."

 

"Không vấn đề gì. Vì em và anh sẽ kết hôn mà. Anh không cần phải kiềm chế nữa... cũng không cần phải ghen tuông nữa... em sẽ yêu anh rất nhiề…."

 

"Ách."

 

Bụp! Một âm thanh tàn nhẫn vang lên.

 

"Kyaaaaaaaaaa!?"

 

Tiếng hét thất thanh của Nell.

 

Nell không thể nào biết chuyện gì vừa xảy ra, vì cô ấy đang quay lưng lại với tôi, nhưng tôi đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

 

"Sariel... làm thế thì hơi quá đáng."

 

"Tôi thấy cần phải can thiệp khẩn cấp. Bất cứ giá nào."

 

Sariel buông tay, những chiếc lông vũ trắng rơi lả tả xuống đất, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, vô cảm.

 

Tôi đã nhận ra sự xuất hiện của Sariel trên lưng Pegasus khi tôi chặt đầu Mariabelle.

 

Sariel đã giao Thiên Thần khổng lồ cho Bellclozen và đội quân mặt đất, còn cô ấy thì lập tức đến chỗ tôi. Lý do tôi không tấn công dồn dập Mariabelle, người đã bị thương nặng là vì tôi đang chờ đồng đội đến, bao gồm cả Sariel.

 

Dù đã bị dồn vào đường cùng, nhưng chúng tôi không thể nào lơ là cảnh giác với một Tông Đồ. Tôi muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng Nell đã tung ra đòn quyết định, và tôi chỉ việc kết liễu cậu ta.

 

Sariel, người đến đầu tiên, đã đứng im lặng quan sát cảnh tượng tôi và Nell hội ngộ, tay ôm lấy đầu của Mariabelle. Nhưng khi Nell bắt đầu mất kiểm soát, cô ấy buộc phải can thiệp.

 

Sariel lặng lẽ tiến đến phía sau Nell, và nhổ một nắm lông vũ trắng từ đôi cánh của cô ấy, không chút thương tiếc. Động tác của cô ấy chẳng khác gì một người đầu bếp đang chuẩn bị nguyên liệu.

 

"Sariel...!"

 

Nell xoa xoa chỗ bị nhổ lông, trừng mắt nhìn Sariel, đôi mắt đỏ rực giận dữ. Ánh mắt đó không khác gì ánh mắt của tôi khi đối đầu với Tông Đồ thứ bảy trong cuộc chiến Galahad.

 

"Cô nên tự biết mình vừa làm gì."

 

"Tôi sẽ kết hôn với Kurono-kun! Không ai được phép cản trở tình yêu của chúng tôi!"

 

"Cô nên xem xét thời gian và địa điểm. Đây vẫn là chiến trường."

 

"Ư, grrr..."

 

Trước lời nói lạnh lùng, thẳng thắn của Sariel, Nell cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Ánh mắt giận dữ của cô ấy chuyển sang buồn bã, và cô ấy nhìn tôi.

 

"Hức, Kurono-kun..."

 

"Nell, bây giờ chúng ta cần tập trung vào việc chiếm lại lâu đài."

 

"V-vâng... em xin lỗi..."

 

Này mới đúng đó. Lời đó suýt nữa đã thốt ra khỏi miệng, nhưng tôi quyết định không nói thêm nữa

Tạm thời nếu Nell đã tỉnh táo lại, vậy là đủ rồi. Tôi cố gắng quên đi hành động mất kiểm soát vừa rồi của cô ấy.

 

"Anh hiểu tình cảm của em rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi mọi việc kết thúc."

 

"Vâng! Chỉ có hai chúng ta thôi!"

 

"À, ừ..."

 

Chỉ là nói chuyện thôi đấy nhé? Đừng nhìn anh với ánh mắt mong chờ như vậy, anh không chắc mình có thể đáp ứng được đâu.

 

Ít nhất, đây không còn là chuyện mà tôi có thể tự mình quyết định nữa...

 

"Giờ  thì, chúng ta hãy đi trừng phạt những kẻ phản bội Avalon nào."

 

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Nell biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị.

 

Tông Đồ đã chết, Thiên Thần khổng lồ cũng đã bị đánh bại.

 

Nell đã trở về, và chúng tôi còn có thêm Hắc Long, lực lượng không chiến mạnh nhất.

 

Việc chiếm lại lâu đài sẽ hoàn thành trước khi trời sáng.

—---------------------------------------------------

"... Kufufu."

 

Không được, mình lại cười nữa rồi.

 

Hành lang lâu đài, nơi đã giam cầm tôi suốt thời gian qua, giờ đây trông giống như một con đường trải đầy hoa, dẫn đến sân khấu lớn nhất của cuộc đời tôi.

 

Giống như tôi đang tự do đi lại ở đây, việc chiếm giữ lâu đài đã hoàn tất.

 

Mặc dù Hầu Tước Azrael đã để lại một số lượng binh lính đáng kể để bảo vệ lâu đài, nhưng cuộc tấn công bừa bãi của Thiên Thần khổng lồ đã gây ra không ít hỗn loạn cho quân phòng thủ. Hơn nữa họ đã mất đi lực lượng chủ chốt là Tông Đồ. Việc Tông Đồ và Thiên Thần bị tiêu diệt đã khiến tinh thần của họ suy sụp.

 

Và quan trọng nhất, "Kết Giới Thánh Đường - Sanctuary" đã bị vô hiệu hóa.

 

Đó là do tôi làm. Tôi đã tìm kiếm và tiêu diệt những người điều khiển và thiết bị kích hoạt "Kết Giới Thánh Đường bên trong lâu đài. Chỉ cần loại bỏ được kết giới này, quân nổi dậy của Kurono có thể tấn công lâu đài một cách dễ dàng.

 

Tuy nhiên, thực tế thì tôi, Kurono và Sariel đã có mặt trên sân thượng của lâu đài, và chúng tôi đã xông vào, chiếm giữ trung tâm chỉ huy, trước khi cuộc bao vây quy mô lớn diễn ra.

 

Thủ đô Avalon đã được giải phóng hoàn toàn... nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa.

 

"Ah, cuối cùng... cuối cùng thì khoảnh khắc mình và Kurono được ở bên nhau cũng đã đến."

 

Bây giờ, tôi đang trên đường đến phòng ngủ của anh ấy.

 

Trận chiến trong lâu đài đã kết thúc vào lúc bình minh, và sau khi xử lý hậu quả, cuối cùng thì thời khắc này cũng đã đến.

 

Mặc dù đã thức trắng cả đêm, nhưng trước viễn cảnh hạnh phúc này, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cơn buồn ngủ đã biến mất, thay vào đó là sự mong chờ, hồi hộp cho đêm nay, trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

 

Tôi phải cố gắng kiềm chế bản thân, không được chạy như bay đến chỗ anh ấy.

 

Bình tĩnh nào, Nell Julius Elroad. Em là công chúa của một vương quốc, em không được phép cư xử thiếu đứng đắn.

 

Nghiêm túc. Em phải giữ hình tượng trong sáng, không được để anh ấy nghĩ em là một cô gái hư hỏng. Em luôn muốn xuất hiện trước mặt người mình yêu với vẻ ngoài xinh đẹp nhất... nhưng không được, fufufu, em chưa được cười...

 

Tôi vừa đi vừa mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình.

 

Và cuối cùng, tôi cũng đã đến nơi.

 

Căn phòng mà anh ấy sẽ ngủ đêm nay là phòng khách sang trọng nhất của lâu đài.

 

Là Quỷ Vương mới của Avalon, lẽ ra anh ấy nên ngủ trong phòng của Quốc Vương, nhưng anh ấy đã từ chối.

 

Đó là căn phòng mà cha tôi, Quốc Vương Miraldo đã từng sử dụng, và gần đây nhất là anh trai tôi. Với tính cách của Kurono,tôi không nghĩ anh ấy sẽ sử dụng căn phòng này chỉ để khoe khoang.

 

Dù sao đi nữa, đêm nay anh ấy sẽ ở đây.

Cánh cửa gỗ hai cánh quen thuộc, giờ đây trông giống như cánh cửa dẫn đến căn phòng của trùm cuối trong một hầm ngục khó nhằn, hoặc cánh cửa của một kho báu chứa đầy vàng bạc châu báu.

 

Bước qua cánh cửa này, tôisẽ có được kho báu lớn nhất của cuộc đời mình.

 

"Mời vào. Master đang đợi."

 

"..."

 

Sariel và Prim đang đứng trước cửa, như hai người gác cổng. Và đúng là họ đang làm nhiệm vụ canh gác.

 

Sariel thì khỏi phải nói, còn Prim, theo như tôi nghe được ở làng Asbell, nơi giải cứu Charlotte, cô ấy là át chủ bài của đội quân tinh nhuệ do Kurono-kun chỉ huy. Họ là những lựa chọn hoàn hảo để bảo vệ phòng ngủ của anh ấy.

 

Tuy nhiên, cả hai đều không mặc giáp trụ, mà mặc trang phục hầu gái. Rõ ràng, nhiệm vụ của họ không chỉ là bảo vệ, mà còn là chăm sóc cho anh ấy.

 

Nếu là trước đây, chắc chắn em sẽ ghen tị với họ, vì họ luôn được ở bên cạnh anh ấy.

 

"Ufufu,vất vả cho các cô rồi."

 

Các cô cứ đứng đó canh cửa đi. Còn tôi sẽ đi tiếp.

 

Niềm kiêu hãnh và thỏa mãn khiến tôi mỉm cười. Đây chính là phong thái của người chiến thắng.

 

Sariel và Prim mở cửa, và tôi bước vào căn phòng, nơi anh ấy đang đợi tôi.

 

"Ufufu, mạnh nữa lên! Xoa nhiều hơn nữa, Chủ nhân."

 

"Bell, cô đúng là một con mèo tham lam."

 

Cái gì thế này?

 

Cái gì... sao lại như này?

 

Tôi không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt mình.

 

Chiếc giường lớn ở giữa phòng. Kurono-kun đang ngồi trên giường, chỉ mặc áo sơ mi và quần dài.

 

Điều đó không có gì lạ. Anh ấy là chủ nhân của căn phòng này, nên anh ấy có quyền ở đây.

 

Nhưng cái đứa đang làm nũng, nằm cuộn tròn trên đùi anh ấy như một con mèo là ai vậy?

 

"Phải rồi, hãy cưng chiều em nhiều hơn nữa. Ngài có biết ta đã phải chịu đựng sự cô đơn bao lâu nay không... Cuối cùng em cũng đã gặp được ngài, Chủ nhân định mệnh của em."

 

"Định mệnh nghe hơi quá, nhưng cũng không hẳn là sai. những 250 năm mà."

 

Đôi mắt sắc bén đáng sợ, khiến ai cũng phải khiếp vía, giờ đây lại nhìn đứa đang nằm trên đùi anh ấy với ánh mắt dịu dàng, vừa nói, vừa vuốt ve mái tóc đen của nó.

 

Một cô bé chưa đầy mười tuổi. Mái tóc đen dài giống như tôi. Đôi mắt đỏ, nhưng không phải là đôi mắt của dòng dõi Quỷ Vương, mà là đôi mắt của loài rồng.

 

Hắc Long, đứa trẻ đã được giấu kín trong khu vườn sau của lâu đài Avalon suốt 250 năm. Vu nữ của Hỏa Xã, Nellclozen đang ở đó.

 

"... Bell... sama?"

 

"Ồ, Nell đó sao?"

 

"Nell, em đến rồi à?"

 

Cả hai đều nhìn tôi, người đang đứng chết lặng.

 

"Thế này là  sao?"

 

Tôi quên cả mỉm cười, lạnh lùng hỏi.

 

Bell-sama đáp lại câu hỏi vô cảm của tôi bằng một nụ cười tự mãn:

 

"Fufun, cuối cùng ta cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình! Nhìn xem, người đàn ông này chính là người mà ta đã chờ đợi suốt 250 năm. Người bạn đời định mệnh của ta, Kurono-sama!"

 

Vừa nói, cô bé vừa đứng dậy, ôm chầm lấy cổ Kurono, và dụi má vào anh ấy. Tránh ra!

 

"Chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, nhưng lúc đó anh cứ tưởng Bell là em gái của Nell. Không ngờ cô ấy lại là Hắc Long. Nell, em biết chuyện này đúng không?"

 

"Vâng... Hắc Long Bellclozen là một bí mật của Hoàng Gia."

 

"Vậy sao, quả nhiên là tuyệt mật."

 

"Dù các ngươi có giấu ta kỹ đến đâu cũng vô ích. Ta và Chủ nhân được định sẵn là của nhau."

 

Ah, Bell-sama.

 

Cảm ơn Bà đã chăm sóc cho con từ nhỏ. Bà đã dạy thần Jujutsu cổ đại và đặc biệt là khi con trở về từ Spada với trái tim tan vỡ, Bà đã an ủi và huấn luyện con, giúp con trở thành một bậc thầy Jujutsu.

 

Mặc dù có hình hài của một đứa trẻ, nhưng Bà sở hữu phong thái điềm tĩnh, đúng như một con rồng sống qua hàng nghìn năm.

 

Nụ cười tươi sáng, vô tư của Bà rất dễ gần. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy, con đã nhận ra một nỗi cô đơn khó tả.

 

Bà đã nói với con với một giọng buồn bã, rằng Bà bị ràng buộc bởi sứ mệnh chờ đợi Quỷ Vương, một sứ mệnh không bao giờ thành hiện thực. Chắc hẳn từ khi thức tỉnh ở thời đại này, Bà chưa bao giờ được cười thật sự.

 

Vì vậy, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy, Bell-sama, khuôn mặt tràn đầy dục vọng của Bà.

 

Sao ngươi dám... đụng vào Kurono-kun của ta.

 

"Con thằn lằn trộm cắp, phản bội kia, chết đi!"