Vào khoảng thời gian Kurono giải phóng lãnh thổ Nam Tước, Lily đang ở trên tàu.
Không phải là Thiên Không Chiến Hạm Shangri-La, vũ khí cổ đại mà cô tự hào, mà là một con tàu chở hàng hết sức bình thường. Con tàu gỗ cũ kỹ này đang đi trên biển Lemuria, vùng biển trải dài từ tây sang đông của lục địa Pandora.
Trời quang mây tạnh, biển lặng gió hiền, sóng vỗ nhẹ nhàng. Chuyến hải trình đến Rune diễn ra suôn sẻ.
Tuy nhiên, do mất một chút thời gian trước khi khởi hành nên lịch trình có phần gấp gáp. Việc mãi không tìm được con tàu phù hợp là do…
“Thuyền, thuyền trưởng! Không xong rồi!”
"Gì thế? Có gì mà hốt hoảng thế hả?"
"Hải tặc! Hải tặc xuất hiện rồi!"
Tiếng hét thất thanh của thủy thủ canh gác khiến cả con tàu trở nên hỗn loạn.
Hải tặc.
Đúng như tên gọi, là những tên cướp trên biển. Chúng chủ yếu tấn công các tàu buôn để cướp tài sản hoặc hàng hóa quý hiếm, hoặc bắt giữ thuyền viên và hành khách để đòi tiền chuộc Một băng nhóm tội phạm tàn ác.
Lily, người lớn lên ở Rừng Tiên, nơi không có biển, cũng biết về sự tồn tại của hải tặc qua sách vở, và bản thân hải tặc cũng rất nổi tiếng.
Tuy nhiên, hoạt động của hải tặc ở khu vực này chỉ mới gia tăng gần đây.
Tuyến đường biển từ Selene của Avalon đến Rune là một tuyến đường thương mại nhộn nhịp với rất nhiều tàu thuyền qua lại. Vì lưu lượng tàu thuyền lớn, tuyến đường này rất an toàn, hải tặc khó có thể hoạt động.
Nhưng kể từ khi Nero lên ngôi và thành lập quốc gia Thập Tự Giáo Neo Avalon, việc giao thương với các quốc gia khác, bao gồm cả Rune, đã bị gián đoạn.
Hầu hết các thành phố quốc gia ven biển Lemuria, tạo thành Cộng Đồng các thành phố trung tâm đều là những quốc gia ủng hộ Neo Avalon, với loài người là chủng tộc thống trị, nhưng cũng có một số quốc gia bao gồm nhiều chủng tộc khác nhau, hoặc các quốc gia trung lập như Rune, không công khai ủng hộ Neo Avalon.
Kết quả là Neo Avalon và các thành phố đồng minh đã ngừng giao thương với những quốc gia này.
Tất nhiên những quốc gia bị ảnh hưởng đã phản đối và cố gắng đàm phán, nhưng xét theo giáo lý của Thập Tự Giáo, những yêu cầu này không thể nào được chấp nhận. Đối với họ, những quốc gia quỷ tộc là kẻ thù, không xứng đáng để giao thương.
Trước khi hiểu được tư tưởng này của Thập Tự Giáo, những người đầu tiên chịu thiệt hại là các thủy thủ của những quốc gia đột ngột mất đi việc kinh doanh.
Họ là những người đàn ông mạnh mẽ của biển cả, có kỹ năng điều khiển tàu thuyền điêu luyện, rồi đột nhiên mất việc, mất phương hướng. Việc họ trở thành hải tặc, vừa để kiếm sống, vừa để trút giận là điều dễ hiểu.
Và hiện tại, biển Lemuria, được bao quanh bởi Cộng Đồng các thành phố trung tâm đã trở thành một vùng biển nguy hiểm với sự hoành hành của hải tặc. Ngay cả tuyến đường biển lớn giữa Avalon và Rune cũng không còn an toàn nếu không có tàu hộ tống.
Và ngay lúc này, họ phải đến Rune càng sớm càng tốt.
Vì số lượng người ít, lại phải che giấu thân phận nên không thể làm những việc gây chú ý như vung tiền thuê một đội tàu hộ tống đủ mạnh, Họ muốn di chuyển một cách bí mật, trên một con tàu duy nhất.
Nhưng trong tình hình này, việc tìm một con tàu sẵn sàng đi đến Rune mà không có tàu hộ tống là rất khó khăn.
"Chậc, đúng như dự đoán, hải tặc xuất hiện rồi."
Người thuyền trưởng, một người đàn ông trung niên lực lưỡng, da ngăm đen, trông như một thủy thủ thực thụ, thầm chửi thề.
"Nhanh chóng quay đầu lại! Mấy thàng kia, chèo hết sức mình đi!”!!"
“Đợi, đợi đã!”
Người đàn ông cải trang thành thương gia - Quốc Vương Miraldo, lên tiếng ngăn cản khi thuyền trưởng ra lệnh và thủy thủ đoàn bắt đầu hoảng loạn.
“Không thể quay đầu ở đây được! Chúng tôi bằng mọi giá phải đến Rune!”
“Này, ông già, trên tàu thì phải nghe lệnh của thuyền trưởng là tôi, điều đó đã được ghi trong hợp đồng rồi. Bây giờ đừng có lải nhải nữa!”
Đây là thuyền trưởng mà họ đã khó khăn lắm mới tìm được, người sẵn sàng ra khơi chỉ với một chiếc tàu buôn.
Ông ta là một thuyền trưởng giàu kinh nghiệm, dĩ nhiên cũng biết về những nguy hiểm gần đây, nhưng ông có lý do không thể từ chối lời đề nghị nguy hiểm này.
Ông ta đang rất cần tiền.
Ông ta đã tập hợp một nhóm thủy thủ đang gặp khó khăn về tài chính, và dụ dỗ họ bằng một khoản tiền lớn. Chỉ cần trả trước một phần tiền đặt cọc là đã nhanh chóng tập hợp đủ người.
Dù là đám người đang sa cơ lỡ vận, nhưng họ vẫn là những thủy thủ chuyên nghiệp. Họ sẽ không bao giờ liều lĩnh chống lại hải tặc chỉ với một con tàu buôn.
Mặc dù phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ rất hấp dẫn, nhưng đã có tiền đặt cọc rồi, và quan trọng nhất, nếu mất mạng thì chẳng còn gì cả. Việc thuyền trưởng quyết định bỏ chạy là một kết quả hết sức bình thường.
“Xin, xin ông! Tôi biết là rất sức nguy hiểm, nhưng nếu chúng tôi không đến được Rune, vận mệnh của chúng tôi sẽ…"
"Chậc, đám thương nhân tham lam. Không biết câu ‘còn người còn của’ à?”
Thuyền trưởng thở dài, nhìn Miraldo đang cố gắng thuyết phục ông ta.
Chắc hẳn Miraldo đang đánh cược cả cuộc đời vào thương vụ này, ông ta. không muốn bị cuốn vào chuyện làm ăn của Miraldo. Nếu Miraldo muốn chết cùng với tài sản của mình, thì cứ việc.
Trong những tình huống nguy hiểm như thế này, bản chất thật sự của con người sẽ được bộc lộ. Họ sẽ bình tĩnh hành động để sinh tồn, hay hoảng loạn và làm những điều ngu ngốc? Thuyền trưởng cho rằng Miraldo là một tên ngốc, không hiểu gì về thực tế.
"Nếu ông còn tiếp tục ồn ào, ta sẽ phải dùng vũ lực. Bọn hải tặc đang đến gần, đừng có làm điều gì ngu ngốc."
Thuyền trưởng đẩy Miraldo ra và nắm lấy bánh lái.
Ngay lập tức, một ánh sáng chói lòa lóe lên,
"ĐÙNG!!"
Một tia sáng chói mắt và tiếng nổ xé toạc cả màng nhĩ vang lên.
Thứ thổi vào da thịt không phải là gió biển mà là một luồng khí nóng bỏng, cùng với cơn gió gào thét và những con sóng lớn, thân tàu nghiêng hẳn sang một bên.
"Ối! Chuyện, chuyện gì thế này!?”
Khi ánh sáng tắt dần, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt thuyền trưởng là một tiên nữ.
Một cô bé nhỏ nhắn với hai đôi cánh phát sáng, đứa trẻ được cho là con gái yêu của người thương nhân, đang đứng ở mũi tàu.
Và hướng mà cô bé đang chỉ tay tới, là một con tàu hải tặc đang chìm dần.
Đó là một con tàu cỡ trung, tương đương với kích thước của con tàu buôn này, đã được vũ trang và cải tạo một chút để làm hải tặc. Để đánh chìm nó, có lẽ cần cả một đội ma thuật sư.
Con tàu hải tặc như vậy đã bị phá hủy một nửa. Mũi tàu dường như bị thủng một lỗ lớn, không chỉ có một lượng lớn nước biển tràn vào mà dầm chính cũng bị gãy, phần mũi tàu đang kêu răng rắc và nứt ra. Ngay cả một người không chuyên cũng có thể thấy rằng đây không phải là mức độ có thể xử lý bằng các biện pháp khẩn cấp.
Bọn hải tặc hoảng loạn nhảy xuống biển, không còn tâm trí nào để tấn công tàu buôn nữa.
"Thật tình, Lily đang vội đến Rune, đừng có mà cản đường! Hiểu chưa?"
Lily đang đứng ở mũi tàu, giận dữ nói, và chĩa "Star Destroyer", vũ khí cổ đại không hề đáng yêu chút nào vào con tàu hải tặc còn lại.
Và lần này, thuyền trưởng lần này đã tận mắt chứng kiến.
Đòn tấn công chói lọi của nàng công chúa tiên.
Con tàu hải tặc còn lại chìm nghỉm.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lái tàu đi chứ?”
"À, vâng."
Thuyền trưởng vội vàng điều chỉnh bánh lái.
Con tàu tiếp tục tiến về phía trước, bỏ lại phía sau những mảnh vỡ của tàu hải tặc và những tên hải tặc đang bám víu vào đó, kêu cứu trong tuyệt vọng.
—-------------------------
Chuyến đi đến Rune diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Ngày 21 tháng Thái Dương
Thủ đô của Rune, Sancrane
Một đô thị lớn với cảng biển sầm uất bậc nhất lục địa. Là một quốc đảo nằm giữa biển Lemuria, Rune từ lâu đã phát triển phồn thịnh nhờ giao thương hàng hải.
Dù đang trong tình trạng hỗn loạn do chính sách thương mại của Neo Avalon và sự hoành hành của hải tặc, cảng Sancrane vẫn rất nhộn nhịp. Vô số tàu thuyền, từ tàu chở hàng khổng lồ đến tàu buôn nhỏ, và cả tàu chiến đang neo đậu tại đây.
Trong số đó, có một con tàu buôn cỡ trung lặng lẽ cập bến.
"Đến nơi rồi!"
Lily nhảy từ cột buồm xuống bến cảng trước khi con tàu cập bến. Cô vươn vai, thở phào nhẹ nhõm sau chuyến đi dài nhàm chán.
Như vậy, Lily và những người khác đã đến Rune an toàn.
"Chúng thần đã đợi người, Thưa Nữ Hoàng Lily."
Người đến đón là thành viên của phái đoàn sứ giả Karamara được cử đến Rune trước. Thành viên chủ yếu là các Homunculus và những cựu nghị sĩ của Karamara có quan hệ với Rune.
Đến đây rồi thì Lily và mọi người không cần phải che giấu thân phận nữa.Họ đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa lộng lẫy, vàng son, thể hiện sự uy nghiêm của nữ hoàng vĩ đại.
"Không ngờ Quốc Vương Miraldo thật sự đã đến... Ngài bình an vô sự thật là tốt quá.”
"Ừm, cũng vất vả cho các vị rồi."
Và ngoài phái đoàn Karamara, hoàng gia Rune cũng cử người đến đón Miraldo. Nhà ngoại giao đại diện có quen biết với chính Miraldo , chỉ cần gặp mặt là đủ.
Có lẽ hoàng gia Rune cũng không chắc chắn lắm về việc Miraldo sẽ đến đây bằng đường biển. Nhà ngoại giao vội vã chuẩn bị quay trở lại cung điện để báo cáo.
"Mời hai bệ hạ nghỉ ngơi sau chuyến đi dài…"
"Chúng ta không có thời gian, ngay bây giờ."
Lily cắt ngang lời của thành viên phái đoàn, nhìn nhà ngoại giao Rune.
"Tôi hiểu rồi. Quốc vương Avalon, Miraldo bệ hạ, và Nữ hoàng Pandemonium, Lily bệ hạ. Xét thấy tình hình khẩn cấp, Quốc Vương Rune sẽ tiếp kiến hai ngài ngay lập tức."
Hai nguyên thủ quốc gia đến cùng một lúc. Chắc chắn là không thể để họ chờ đợi được, nhà ngoại giao lập tức đồng ý sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt.
Và buổi chiều hôm đó, họ được tiếp kiến.
Miraldo, người vừa mới thoái vị vẫn được nhiều người ở Rune biết đến. Và Quốc Vương Rune, người bạn của ông ta đã tiếp đón ông ta rất nồng hậu.
Từ thái độ này. Xem ra họ không có ý định bắt giữ Miraldo và giao nộp cho Neo Avalon.
"Miraldo, cậu đã đến. Ta rất lo lắng cho cậu, nghe nói tình hình ở Avalon đang rất hỗn loạn."
"Lâu rồi không gặp, Hanau. Bị đuổi ra khỏi nước, thật là mất mặt quá."
"Đừng nói vậy,, ta rất vui vì cậu vẫn an toàn."
Hanau Goldsun Rune, Quốc Vương Rune, mỉm cười chào đón Miraldo.
Phòng ngai vàng của Rune khác với Spada và Avalon,với những bức tường trắng, cột màu đỏ son, và những họa tiết vàng lấp lánh như ánh mặt trời. Mặc dù rất muốn ngắm nhìn kỹ lưỡng với tâm trạng của một khách du lịch, nhưng Lily hiện tại không có tâm trí đó.
Cô chỉ chào hỏi xã giao, rồi lùi lại phía sau, để Miraldo nói chuyện với Quốc Vương Hanau.
Và rồi, cô tập trung thần giao cách cảm vào Vua Hanau đang ngồi trên ngai vàng.
Hanau, Quốc Vương Rune đã 70 tuổi. Ông là một người gầy gò, đang mỉm cười nói chuyện với Miraldo, trông đúng kiểu một ông lão hiền hậu.
Ông không nổi tiếng về võ nghệ như Leonhart. Trong mắt Lily, ông ta chỉ là một ông lão bình thường.
Cô nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của ông ta từ khoảng cách này, nhưng...
"... Bị chặn lại?"
Thần giao cách cảm của Lily bị cản trở.
Hanau không có vẻ gì là có khả năng phòng thủ tinh thần mạnh mẽ. Và cũng không có kết giới nào được triển khai xung quanh ngai vàng.
Vậy thì, có ai đó ở đây đã phát hiện và ngăn chặn thần giao cách cảm của cô.
Lily liếc nhìn xung quanh.
Bên phải ngai vàng là Tể Tướng của Rune. Và hai bên là các đại thần và quan lại, bao gồm cả nhà ngoại giao đã đón họ ở cảng.
Và những hiệp sĩ hoàng gia, mặc giáp kín mít, đứng bất động...
"Ra vậy, có một Telepathist (Nhà Ngoại Cảm)."
Cô nhanh chóng tìm thấy anh ta. Hoặc anh ta cũng không có ý định che giấu.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông có địa vị dường như ngang hàng với các đại thần.
Anh có mái tóc màu xám nhạt, đeo kính, khuôn mặt điển trai.Thân hình cao ráo, phong thái lịch lãm như một công tử quý tộc, nhưng cơ thể gầy gò săn chắc của anh ta cho thấy anh ta là một chiến binh.
LChỉ cần nhìn là biết ngay. Người đàn ông đó rất mạnh. . Có lẽ còn mạnh hơn cả những hiệp sĩ hoàng gia đang bảo vệ nhà vua.
—-------------------
" Được rồi, ta sẽ giao mọi việc cho Tể Tướng. Miraldo, yên tâm đi, Rune sẽ luôn ủng hộ cậu."
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, Hanau. Ân tình này, một ngày nào đó ta nhất định sẽ báo đáp.”
Buổi tiếp kiến kết thúc.
Đó chỉ là một buổi gặp mặt xã giao, cuộc đàm phán chính thức sẽ được tiến hành với Tể Tướng. Họ được đưa đến một căn phòng khác.
Và cuộc đàm phán với Rune, điều kiện quan trọng nhất cho chiến dịch giải phóng Avalon, bắt đầu.
Ngồi đối diện với Lily và Miraldo là Tể Tướng Rune và một người nữa.
Đó là người đàn ông tóc bạc đeo kính, người đã chặn thần giao cách cảm của Lily trong phòng ngai vàng.
"Tôi là Sojiro Teo Redwing, Phó Chấp Chính Quan."
Anh ta cúi đầu chào hai vị vua với phong thái hoàn hảo, không chê vào đâu được, nhưng ngay cả khi quỳ gối, anh ta vẫn toát lên vẻ cảnh giác. Lily có cảm giác rằng anh ta có thể dễ dàng né tránh "Quang Tiễn - Lux Sagitta" của cô, ngay cả khi nó được dẫn đường.
Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là sức mạnh của anh ta. Có hai điều mà Lily cần xác nhận.
"Anh có phải là người của gia tộc Bá tước Redwing nổi tiếng không?"
"Vâng, đúng vậy. Không có gia tộc nào khác ở Rune mang họ Redwing."
Lily đã nghe đến cái tên Redwing cách đây khá lâu, khi cô còn sống trong ký túc xá cũ kỹ của Học Viện. Sau khi Kurono đánh bại Greedgore và Slothgill ở pháo đài Iskia và được trao huân chương... Fiona đã mang về một cuốn sách bí mật do Bá Tước Redwing viết cách đây hơn 50 năm, sau khi chiến thắng một cuộc thi ăn uống.
Và Kurono đã biết được một sự thật gây sốc: Bá Tước Redwing là Akabane Zenichi, người đồng hương và cũng là bạn trai của chị gái anh.
Nói cách khác, Sojiro Teo Redwing là hậu duệ của Akabane Zenichi, người đã sống hết cuộc đời mình ở thế giới này.
"Anh cũng là người dị giới sao?"
"Không. Trong gia tộc chúng tôi, chỉ có ông cố Zenichi là người dị giới. Nhưng chúng tôi vẫn giữ truyền thống đặt tên theo phong cách dị giới."
Có vẻ như cái tên "Sojiro" kỳ lạ là do truyền thống của gia tộc Redwing, bắt đầu từ đời Zenichi.
Dựa vào những ký ức về Nhật Bản, quê hương của Kurono, mà cô đã đọc được, Lily có thể đoán được cách phát âm chính xác của cái tên này.
"Tôi nên gọi anh là Soujirou nhỉ?"
"Không ngờ Nữ Hoàng Lily bệ hạ lại am hiểu văn hóa dị giới. Thật đáng khâm phục. Nhưng xin cứ gọi tôi là Soji. Cách phát âm tiếng Nhật chính xác hơi khó đối với chúng tôi."
Quả không hổ là hậu duệ của Zenichi, người đã đánh cược cả cuộc đời để tái hiện văn hóa Nhật Bản. Người của nhà Redwing dường như biết nhiều chi tiết hơn những người bình thường, và cũng hiểu chính xác hơn về văn hóa Nhật Bản, bao gồm cả tiếng Nhật
"Fufu, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đấy. Người ta phục vụi, Quỷ Vương Kurono cũng là người dị giới."
Lily đứng dậy và bước đến chỗ Sojiro.
Cô đưa tay phải ra.
"... Tôi không dám nhận cái bắt tay của ngài."
"Đừng khách sáo. Anh hiểu ý nghĩa của việc này mà, phải không?"
Đó là bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại của một đứa trẻ.
Nhưng Sojiro, người cũng có khả năng thần giao cách cảm, có thể cảm nhận được luồng ma lực và thần giao cách cảm khổng lồ đang cuộn trào trong bàn tay đó. Chỉ cần Lily sơ suất một chút, nó có thể gây ra một vụ nổ lớn.
"Tôi rất vinh dự. Xin phép, thưa bệ hạ.-"
Sojiro nắm lấy tay Lily.
"..."
"..."
Họ im lặng.
Họ chỉ nắm tay nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Bề ngoài, nó chỉ là một cái bắt tay bình thường. Và Miraldo không hiểu tại sao Lily lại làm vậy.
Nhưng, những điều cần thiết đã được truyền đạt.
Cuộc đàm phán đã kết thúc.
"Tôi đã hiểu."
Sojiro đứng dậy, cúi chào, quay sang Tể Tướng đang đứng bên cạnh.
"Thưa Tể Tướng, tôi đề nghị Rune liên minh với Đế Chế Elroad, và nhanh chóng yểm trợ cho chiến dịch giải phóng Avalon.”

