Thời tiết hôm nay ở lãnh thổ Nam Tước Spiralhorn thật đẹp.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, nhưng ngay bên dưới khu mỏ Mithril lại là một nơi bẩn thỉu, nơi những nô lệ lấm lem bụi bẩn trông như đàn kiến bò lổm ngổm.
Mithril, kim loại thánh thần. Một kim loại quý hiếm, tỏa sáng ánh bạc, nổi tiếng với ma lực mạnh mẽ, chỉ được khai thác từ sâu thẳm những đường hầm tối tăm, chật hẹp và đầy nguy hiểm.
Hôm nay cũng vậy, vô số nô lệ bị lùa vào hang động để tìm kiếm thứ kim loại ma thuật thiêng liêng này.
"Mẹ kiếp, mày đang làm cái quái gì thế!”
Tiếng gầm của một người lính vang lên chói tai trong khu mỏ vào buổi sáng sớm.
.
Một goblin bị đá văng ra khỏi hàng người đang vác dụng cụ khai thác chuẩn bị vào hầm, ngã lăn ra đất.
"Ư... Tôi đã làm gì sai ạ?”
"Mày đi đứng lảo đảo làm rối loạn hàng ngũ, đồ ngu!"
Tên lính nhổ nước bọt vào mặt thiếu niên Goblin đang bối rối vì cơn đau bất ngờ.
Cậu chỉ đang đi bộ mà thôi. Do những ngày lao động nặng nhọc liên tục và môi trường khắc nghiệt, việc một goblin vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi đi đứng loạng choạng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng thật không may, khoảnh khắc cậu ta lảo đảo đã lọt vào mắt tên lính.
"Thằng đó này bị sao vậy?"
"Hôm qua nó thua đậm."
“Haha, trút giận à, đúng là vô dụng.”
"Chúng mày im đi!"
Tên lính cau mày, dùng giáo đâm vào người thiếu niên Goblin. Dù không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng cú đánh mạnh bằng cán giáo cũng có thể gây ra những vết thương chí mạng.
"Rồi rồi. Là do nó đi sai hàng ngũ, đúng không?"
"Phải trừng phạt mấy đứa làm sai. Hay là bẻ gãy tay nó nhỉ?"
"Bọn mày giữ nó lại. Để tạo tự tay dạy dỗ nó."
Thiếu niên Goblin run rẩy, mặt mày tái mét khi nghe thấy cuộc trò chuyện đáng sợ đó.
Tên lính cười khẩy, không hề có chút thương hại. Những nô lệ khác trong hàng cũng làm ngơ, sợ rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Không thể làm gì được. Họ có thể bị chà đạp cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí là bị tước đoạt mạng sống, chỉ vì một ý thích bất chợt của những kẻ cai trị. Đó là số phận của nô lệ.
‘Dừng lại ngay."
Một người đàn ông đứng chắn trước mặt thiếu niên Goblin.
Mái tóc vàng hoe bạc màu, bộ râu lởm chởm và thân hình trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần. Một vẻ ngoài điển hình của nô lệ trong mỏ, nhưng thân hình cao lớn và cơ bắp cuồn cuộn của anh ta lại không hề giống một nô lệ bình thường.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tên lính với đôi mắt xanh rực lửa, toát lên vẻ uy nghiêm như một con sư tử đói.
"Hả? Mẹ kiếp mày là cái thá gì, đừng có xía vào chuyện của người khác, tao giết mày đấy, thằng Spada mọi rợ.”
"Khoan, đừng động vào hắn!"
"Chậc, cậu ấm đến rồi..."
Vốn đã bực bội, giờ lại bị một tên nô lệ quèn cãi lại, tên lính tức đến đỏ mắt, giận dữ ra mặt, nhưng đồng nghiệp đã bước lên ngăn cản hắn.
Mày chưa nghe chuyện về gã này à?"
"Nó kà thằng đéo nào?"
"Kai Est Galavie, người được Nero bệ hạ sủng ái. Hắn ta từng là thành viên trong nhóm của Nero-sama, và là một đại quý tộc Spada."
"Cái gì, thế sao hắn ta lại..."
"Tao không biết, chắc là có lý do gì đó. Dù hắn đang làm nô lệ, nhưng nếu hắn xảy ra bất chắc gì, thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
"Con mẹ nó... Mày còn đứng đó làm gì? Cút đi!"
Tên lính nói "cút đi", nhưng chính hắn ta lại là người vội vã bỏ đi.
"Này, cậu có sao không?"
"Cảm ơn... Thực sự cảm ơn anh..."
"Không có gì. Tôi cũng chẳng làm được gì nhiều."
Sau lời cảm ơn, cậu thiếu niên goblin chạy đi như thể trốn vào trong hầm mỏ.
Kai lẩm bẩm: "Chết tiệt."
"Thật thảm hại. Giá trị của mình bây giờ, chỉ còn là được Nero để mắt đến thôi sao.”
Kai không hề hối hận khi từ chối lời mời của Nero trong phòng ngai vàng.
Sau đó, anh bị đưa đến mỏ Mithril này. Tên lính áp giải anh ta chỉ nói rằng nếu anh đổi ý, anh có thể đến gặp Nero bất cứ lúc nào.
Kể từ đó, anh đã làm công việc lao động cưỡng bức ở đây, giống như những nô lệ hầm mỏ khác.
Cuộc sống nô lệ hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của một quý tộc thuộc tứ đại gia tộc Spada, nhưng Kai đã quen với những khó khăn trong cuộc sống mạo hiểm. Anh nghĩ rằng chỉ cần có một nơi để ngủ, không phải lo lắng về quái vật tấn công, anh có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Anh đã quen với gian khổ và bẩn thỉu. Với sức mạnh siêu phàm của mình, công việc khai thác mỏ không phải là vấn đề lớn đối với Kai. Chỉ là anh hơi đói bụng vì khẩu phần ăn ít ỏi.
Anh có thể chịu đựng cuộc sống nô lệ.
Chỉ là anh không thể làm gì cả. Anh không thể ngăn cản Nero, không thể giành lại Spada, và thậm chí không thể giúp đỡ những người bạn đang bị giam cầm ở đây. Điều đó khiến anh cảm thấy đau khổ.
Mình đang làm gì ở đây vậy...?
"Chào , Kai. Nghe nói cậu đã giúp thằng nhóc nhà tôi, cảm ơn nhiều nhé.”
"Gustav, là người của ông à?"
Gustav, một người Orc có làn da đỏ tiến đến chỗ Kai đang cầm cuốc chim cau mày khó chịu.
Họ đã ở cùng phòng khi bị giam cầm tại pháo đài Galahad, bị tách ra khi được Nero gọi đi, kết quả là bây giờ họ lại gặp nhau ở cùng một nơi.
Có vẻ như thiếu nién Goblin mà Kai vừa cứu là mạo hiểm giả tân binh, được "Thiết Quỷ Đoàn" của Gustav dìu dắt.
"Mà hơn cả chuyện đso, kế hoạch thế nào rồi?"
"Cũng tạm ổn."
"Vẫn chưa xong sao?"
"Không nên vội vàng. Nhưng nhờ có Falkius, mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp."
Họ đang nói về kế hoạch trốn thoát.
Nếu cứ tiếp tục làm nô lệ ở đây, họ sẽ không bao giờ được tự do. Trừ khi họ được Nero sủng ái, hoặc tìm thấy một mỏ Mithril cực lớn.
Nhưng đối với Kai, việc chỉ có mình anh được tự do là vô nghĩa.
Vì vậy anh đang lên kế hoạch trốn thoát cùng với tất cả nô lệ Spada ở đây.
"... Bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào danh tiếng của Nero để đuổi mấy tên lính đó đi."
"Như vậy là đủ rồi. Nhờ có cậu, chúng tôi đã được giúp đỡ rất nhiều. Giờ đây, có rất nhiều người tin tưởng cậu hơn tôi đấy."
Dù Gustav nói đúng, nhưng Kai vẫn không cảm thấy hài lòng.
Gustav là người lập kế hoạch và chỉ đạo cuộc vượt ngục. Kai cũng hợp tác, nhưng anh ta không biết chi tiết về tiến độ của kế hoạch, để đề phòng trường hợp bị lộ thông tin.
Kai được phép rời khỏi đây bất cứ lúc nào nếu anh ta muốn. Họ sẽ lợi dụng điều này khi thực hiện kế hoạch.
Và Falkius, người cũng bị giam cầm ở đây, cũng là một cộng sự quan trọng.
Anh ta đã lợi dụng nhan sắc của mình để lấy lòng viên quan quản lý mỏ, và thu thập thông tin. Sơ đồ của khu mỏ, tình hình an ninh, và lịch trình của lính canh.
Vì quá được sủng ái, nên anh ta thường xuyên ở trong khu nhà ở sang trọng của viên quan, khiến Gustav gặp khó khăn trong việc liên lạc với anh ta.
"Này, nếu chúng ta trốn thoát được--"
"Thôi, chúng ta không nên nói chuyện thêm nữa. Ít nhất cũng phải giả vờ làm việc chăm chỉ, cho chúng nó thấy!”
Gustav cười lớn và bỏ đi. Kai nhìn theo bóng lưng của ông ta với vẻ mặt u ám.
Kế hoạch trốn thoát chắc chắn sẽ thành công.
Dù có rất nhiều lính canh ở đây, nhưng không có những con quái vật như Tông Đồ, thậm chí có cao thủ hạng 5 hay không cũng là một dấu hỏi. Nếu có đủ vũ khí, họ có thể dễ dàng chiếm được khu mỏ.
Nhưng sau đó thì sao?
Đây là Avalon, chứ không phải Spada. Và giờ đây nó là lãnh thổ của kẻ thù, bij Thập Tự Giáo thống trị.
Kai biết mình rất ngốc. Anh ta biết vung kiếm vào kẻ thù trước mặt. Đó là cách anh sống, và anh nghĩ rằng như vậy là đủ.
Nhưng ngay cả anh cũng hiểu. Tương lai thật mờ mịt.
Nếu trốn thoát được, họ sẽ đi đâu? Họ không có nơi nào để về. Họ không có ai để dựa dẫm. Họ sẽ bị bỏ rơi giữa lòng địch, và họ không thể bỏ mặc hàng ngàn đồng đội của mình.
Làm thế nào để nuôi sống họ? Cướp bóc các làng mạc, thị trấn ở Avalon sao? Làm vậy thì được gì? Họ không thể nào ngăn cản Nero. Họ chỉ là những con quái vật, tấn công người khác để sinh tồn.
"Mình nên làm gì đây..."
Kai nằm trên chiếc giường cứng ngắc, bụi bặm, và suy nghĩ miên man.
Dù có suy nghĩ đến đâu, thì anh cũng không thể tìm ra câu trả lời. Nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ, về một tương lai u ám, đầy bất an.
Cơ thể mệt mỏi của anh được rèn luyện trong suốt những năm tháng làm mạo hiểm giả, buộc anh phải chìm vào giấc ngủ…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!!
"Gì vậyì!?"
Kai giật mình tỉnh giấc bởi tiếng nổ lớn và luồng ma lực mạnh mẽ.
Trời đã sáng.
Không cầm theo thứ gì, Kai là người đầu tiên lao ra khỏi khu nhà chật chội.
Tiếng nổ lớn đã đánh thức tất cả mọi người. Họ hốt hoảng chạy ra ngoài.
Bên ngoài vừa lúc bình minh, ánh nắng chói lòa đang chuẩn bị chiếu sáng toàn bộ khu mỏ.
"...Dậy đi, hỡi những người Spada!"
Một giọng nói vang lên. Mọi người đều ngước nhìn lên.
Người đàn ông đó đang đứng trên đỉnh tháp canh, ở trung tâm khu nhà ở của nô lệ.
Bộ giáp đen tuyền của anh ta lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Ta tên là Quỷ Vương Kurono. người được thừa hưởng Thánh hộ của Quỷ Vương cổ đại Mia Elroad!"
—---------------------
Chúng tôi quyết định tấn công mỏ Mithril vào lúc bình minh.
Những nô lệ bị giam cầm phải được trang bị vũ khí ngay tại chỗ và biến thành lực lượng chiến đấu ngay lập tức, nếu không việc trấn áp khu mỏ rộng lớn sẽ rất tốn công sức. Phe chúng tôi chỉ có một trung đội khoảng 150 người.
Nếu chỉ cứu vài người thì có thể lẻn vào vào lúc nửa đêm, nhưng đây là một cuộc nổi dậy đồng thời của hàng ngàn nô lệ, nên làm lớn chuyện một chút sẽ tốt hơn. Và nếu trời tối, chúng tôi có thể sẽ tấn công nhầm đồng đội.
Và rồi vào ngày 21 tháng Thái Dương
Chúng tôi cải trang thành thương nhân và vệ sĩ, chia thành nhiều nhóm nhỏ và đột nhập vào lãnh thổ Nam Tước, rồi tập trung tại mỏ Mithril, và chờ đợi bình minh theo đúng kế hoạch.
"Đến lúc rồi chứ?"
Fiona hỏi, dưới ánh nắng ban mai.
Mặt trời mới chỉ ló ra một nửa từ sau bóng núi, nhưng đã đủ sáng. Sắp đến lúc rồi.
"Phải, đây là tín hiệu khai chiến. Cho bọn họ một phát thật hoành tráng đi."
"Đã lâu rồi tôi mới được ra tay, em sẽ cố gắng hết sức."
Fiona đã không có cơ hội thể hiện sức mạnh của mình trong các nhiệm vụ bí mật ở Baxter General Assembly và pháo đài biên giới, có lẽ khiến cô ấy hơi sốt ruột.
Cô ấy là ma thuật sư mạnh nhất của chúng tôi, và là người đứng đầu "Anti-Cross". Cô ấy sẽ có rất nhiều việc phải làm.
Fiona đang đứng trên đỉnh một vách đá gần mỏ Mithril. Một vách đá dựng đứng mà người bình thường không thể nào leo lên được, nhưng đối với một mạo hiểm giả hạng 5 thì không thành vấn đề. Dù là một Phù Thủy, một ma thuật sư thuần túy, Fiona có khả năng di chuyển rất tốt. Leo lên vách đá này chỉ là chuyện nhỏ đối với cô ấy... dù cô ấy đã ăn sáng rất nhiều.
Chỉ có tôi và Fiona ở đây. À, còn có Vivian, tiên nữ, nô bộc của Fiona đang làm nhiệm vụ liên lạc.
Phong cảnh từ đây thật tuyệt vời, như thể chúng tôi đang ngắm bình minh. Ngay bên dưới là khu mỏ Mithril lớn nhất Avalon.
Khu khai thác ở đây lấy một quảng trường lớn được khai phá trên sườn núi làm trung tâm của các cơ sở. Có lẽ qua một thời gian dài, họ đã liên tục san phẳng sườn dốc, từng chút một mở rộng diện tích. Một vùng đất rộng mở một cách không tự nhiên đã xuất hiện ngay giữa ngọn núi.
Quả không hổ là mot có quy mô lớn nhất Avalon. Có một nhà kho khổng lồ để chứa quặng đã khai thác, và còn có cả một xưởng tinh luyện quy mô lớn được xây dựng kèm theo để tiến hành sơ chế tại đây.
Để vận chuyển quặng Mithril đã qua xử lý, hoặc vận chuyển thẳng quặng thô, còn có một lượng lớn xe rồng chở hàng thường trú.
Tất nhiên, cũng có những khu nhà ở cho nô lệ và tháp canh, trại lính để giám sát họ. Tòa nhà bằng đá bốn tầng cao nhất là tòa nhà quản lý, kiểm soát toàn bộ khu mỏ.
Trước đây chỉ là nơi của người đứng đầu khu khai thác và các hoạt động quản lý, nhưng bây giờ, nghe nói đó là khu ký túc xá cao cấp nơi một tên đại quan được phái đến từ thủ đô để cai quản nơi này ở. Tương tự để đề phòng bất trắc, việc canh gác xung quanh tòa nhà quản lý cũng đặc biệt nghiêm ngặt.
Tôi có thể nhìn thấy những binh lính mặc giáp đứng dàn hàng ở đó, và những tháp canh được xây dựng ở bốn phía. Nó giống như một pháo đài. Thật tình, rốt cuộc là sợ nổi loạn đến mức nào chứ.
"Mục tiêu đầu tiên là doanh trại. Đừng nhầm với khu nhà ở của nô lệ đấy."
“Khu nhà bị bao quanh bời hàng rào chắc là khu nô lệ, phải không Kurono-san?”
Để đề phòng, chúng tôi xác nhận lại lần cuối. Cả hai đều là những tòa nhà gỗ đơn sơ, nhìn từ xa không dễ phân biệt.
Hàng rào bao quanh khu nhà ở của nô lệ là một dấu hiệu dễ nhận biết.
"Vậy thì, em bắt đầu đây - "Hỏa Diễm Trường Thương - Ignis Fortis Sagitta!""
Fiona giơ cây trượng "Walpurgis" của mình lên, một quả luồng lửa khổng lồ bắt đầu hình thành.
Ma trận ma thuật dưới chân cô ấy phát sáng màu đỏ rực, cường hóa sức mạnh phép thuật.
Thuật thức của ma trận ma thuật này là "Viễn Ném - Catapult". Đó là phép thuật hỗ trợ tấn công tầm xa mà đội thuật sư đã sử dụng trong trận chiến bảo vệ Alsace.
Trên chiến trường, họ không có thời gian để vẽ ma trận ma thuật, nhưng nếu họ đứng yên một chỗ để hỗ trợ pháo kích, việc sử dụng phép thuật hỗ trợ như thế này là điều bình thường.
Dù chỉ có một mình, nhưng Fiona giống như một khẩu pháo hạng nặng. "Viễn Ném - Catapult" giúp cô ấy tăng tầm bắn, và có thể tấn công từ xa mà không sợ bị phản công. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ muốn đối đầu với cô ấy.
Ma thuật hình thành một luồng lửa khổng lồ bay vút lên trời, vẽ một đường cong parabola trên bầu trời trong xanh, lao thẳng xuống doanh trại.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!!
Va chạm.
Một cột lửa khổng lồ bốc lên, nuốt chửng doanh trại và những binh lính bên trong. Doanh trại bằng gỗ cháy rụi trong tích tắc. Ngọn lửa nhanh chóng lan sang các tòa nhà bên cạnh.
"Oa sức mạnh của Chủ Nhân thật đáng sợ."(Vivian)
"Đây chỉ là lửa nhỏ thôi mà."
Vivian đang đậu trên vai Fiona, nói với vẻ mặt kinh hãi.
Nhưng tôi cũng nghĩ đây chỉ là lửa nhỏ. Tôi đã ở trong nhóm với Fiona một thời gian dài, nên tôi đã quen với điều này. Cô cũng sẽ quen thôi.
"Tốt lắm, tiếp tục đi."
"Em chỉ cần đứng yên và bắn, quá dễ."
"Cẩn thận bắn nhầm đấy."
"Yên tâm đi, tầm nhìn từ đây rất tốt."
"Vậy, anh cũng đi đây."
"Vâng, anh bảo trọng nhé."
Fiona hôn tôi, như thể tôi đang chuẩn bị đi làm. Nhưng tôi thích sự ngây thơ của cô ấy. Tuy nhiên, Vivian lại nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi có người khác nhìn thấy.
Sau màn chào hỏi đó, tôi đội mũ giáp của "Giáp Bạo Chúa Maximilian".
"Giờ thì, bay nào - "Bạo Phong Quỷ Vương - Oversky!""
Tôi kích hoạt Thánh Hộ thứ năm.
Fiona nói đúng, tầm nhìn từ đây rất tốt. Tôi có thể nhảy thẳng đến đích.
Tôi nhảy khỏi vách đá với một tốc độ kinh hoàng. Cảm giác như đang bay vậy.
Mặc dù tôi đã bay ra với khí thế như thể mình đã biến thành một viên đạn pháo, nhưng nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, cú tiếp đất sẽ rất đau.
"Boost!"
"Kích hoạt động cơ phụ trợ. Điều chỉnh quỹ đạo."
Tôi nhanh chóng hủy bỏ "Bạo Phong Quỷ Vương", và sử dụng động cơ chính ở lưng để giảm tốc. Hitsugi cũng kích hoạt các động cơ phụ trợ để điều chỉnh hướng bay.
Được rồi, giờ thì chỉ cần lao thẳng đến đó.
"Tiếp đất thành công."
Tôi đáp xuống nóc tháp canh, nằm giữa khu nhà ở của nô lệ, phá vỡ một mảnh tường.
Trên đỉnh tháp canh có vài tên lính canh. Họ đang canh chừng xem có nô lệ nào trốn thoát hay không, nhưng việc đột nhiên có người từ trên trời rơi xuống có lẽ là điều họ không ngờ tới.
Nếu họ hét lên "Đội trưởng, có một người mặc giáp rơi từ trên trời xuống!", chắc chắn không ai tin họ.
"Cái... cái quái gì thế này!?"
"Xin lỗi, ta đang vội."
Vì vậy tôi sẽ nhanh chóng xử lý chúng. Ma đạn.
Tôi bắn những viên đạn xuyên qua mũ giáp của chúng, một phát một mạng. Tôi đã kiểm soát được tháp canh. Tôi định gọi các nô lệ dậy, nhưng ở đây họ khó có thể nhìn thấy tôi. Một màn xuất hiện của Quỷ Vương mà lại quá mờ nhạt.
"Không được, không thể nào mờ nhạt được."
Lời nhận xét "Nhạt nhòa quá" của Fiona hôm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, thỉnh thoảng nó lại khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Bỏ qua vết sẹo tâm lý nhỏ bé của tôi, một màn xuất hiện hoành tráng xứng danh với Quỷ Vương là gì nhỉ...? Phát sáng, bùng nổ, hay là có nhạc nền hùng tráng?
Uuuuuuuuuu...
"Không, tôi không gọi cô."
Cô hãy ở yên trong đó đi, Người thủ mộ.
Tôi sắp dẫn đầu hàng ngàn binh lính, tôi không thể nào sử dụng "Ngục Môn Khóa- Engrave Doom" được. Đó là vũ khí hủy diệt hàng loạt, có thể biến tất cả mọi người, kể cả bạn bè lẫn kẻ thù thành zombie.
Tôi đẩy trở lại người thủ mộ, người đang định bước ra khỏi Shadow Gate với giọng hát du dương, vừa quyết định trước hết phải lên nóc nhà.
Chỉ cần đứng trên nóc tháp canh là đủ rồi. Bây giờ tôi có thể tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Pandora thì thầm bên tai tôi, bảo tôi hãy tỏa sáng hơn nữa.
Tôi đứng trên nóc tháp canh và hét lớn, sử dụng chức năng khuếch đại âm thanh của mũ giáp:
"Dậy đi, hỡi những người Spada! Ta là Quỷ Vương Kurono.người được thừa hưởng ân huệ của Quỷ Vương cổ đại Mia Elroad!"
Không cần tôi phải gọi, rất nhiều nô lệ đã chạy ra khỏi khu nhà ở. Tiếng nổ của Fiona đã đánh thức họ.
Và họ đều đang nhìn tôi. Tốt lắm, ít nhất họ cũng đang chú ý đến tôi.
"Nhiệm vụ của ta chỉ có một, đó là tiêu diệt Thập Tự Quân khỏi lục địa này. Ta sẽ giành lại không chỉ Spada, mà là toàn bộ Pandora!"
Tôi không có nhiều thời gian. Tôi phải nói ngắn gọn.
Tôi đọc to những lời đã chuẩn bị trước, với giọng điệu bình tĩnh, trang nghiêm như một Quỷ Vương.
"Vì vậy, ta không đến đây chỉ để cứu các ngươi. Chỉ những ai có đủ dũng khí chiến đấu cùng Quỷ Vương mới được đi theo ta!"
Tôi chỉ cần những người tình nguyện, những người có ý chí chiến đấu. Tôi không có thời gian để huấn luyện những kẻ hèn nhát, nhút nhát, và lười biếng. Đó là công việc của Pandemonium.
Nhưng tôi không mấy lo lắng. Hầu hết những người ở đây đều là binh lính Spada bị bắt từ pháo đài Galahad. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại.
"Nào, hãy cầm lấy vũ khí của ta, hỡi những chiến binh Spada!"
Tôi giải phóng Shadow Gate và Mộng Huyễn Bọt Ảnh.
Vô số thanh kiếm được cường hóa bằng hắc hóa bay ra từ không gian ma thuật khổng lồ như những viên đạn, ghim xuống đất xung quanh tháp canh.
Tôi chỉ cần đảm bảo rằng chúng không rơi trúng những người bên dưới.
Trong chớp mắt, khu vực xung quanh tháp canh trở thành một bãi chông đen ngòm.
Đó đều là những thanh kiếm bình thường, được sản xuất hàng loạt. Chúng chỉ cứng hơn một chút nhờ hắc ma thuật.
Chừng này vũ khí là đủ để chúng tôi chiếm được nơi này.
"— Hahaha! Anh dám tự xưng là Quỷ Vương rồi sao, Kurono!?"
Một người đàn ông hét lớn, đáp lại lời kêu gọi của tôi.
Mái tóc vàng hoe bạc màu, chỉ mặc một chiếc quần rách rưới và cơ thể lấm lem bụi bẩn. Nhưng chiến ý tỏa ra từ anh ta mạnh mẽ như một mạo hiểm giả hạng 5.
"Nếu không xưng là Quỷ Vương thì tôi không thể sống sót được. Lâu rồi không gặp, Kai. Thấy anh vẫn khỏe mạnh, tôi cũng yên tâm."
"Anh đến bất ngờ thật đấy. Kế hoạch bí mật của chúng tôi đã bị phá hỏng rồi."
"Xin lỗi nhé. Hay là hôm khác tôi tới?"
"Không cần đâu. Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Bây giờ, tôi đang có cảm giác muốn quậy một trận tưng bừng đây, nên tôi sẽ theo!”
Kai rút thanh kiếm cắm ngay trước mắt mình lên, giơ cao và hét lớn.
"Đã đến lúc chúng ta vùng lên! Hãy đi theo Quỷ Vương! Hãy giành lại niềm tự hào của Spada!!"

