Trên con đường từ ga tàu trở nhà.
Đi bên cạnh tôi, Chloe-san vừa đi vừa khe khẽ ngân nga, tâm trạng xem chừng rất phấn khởi.
Chỉ mới ba mươi phút trước thôi, hai đứa còn phải chen chúc trong cái phòng thử đồ chật chội.
Khoảng cách gần đến mức nghe rõ cả nhịp thở của Chloe-san trong bộ đồ bơi… tôi chỉ dám đứng im thin thít, chẳng dám động đậy hay nói lời nào.
Trong tình huống đó, lẽ ra phải xảy ra cái này cái kia, kiểu như trong manga hay light novel… nhưng tất nhiên là chẳng có gì cả.
Xin lỗi nếu ai đó đã mong chờ một sự cố “nóng bỏng” nào đó, nhưng đời thực không giống như truyện tranh.
Chỉ cần lỡ gây ra tiếng động khiến Torishima hay Shinra-san nghi ngờ rồi phát hiện ra chúng tôi đang trốn trong đó thì coi như tiêu đời. Không chỉ tôi, ngay cả Chloe-san cũng coi như “chết” về mặt xã hội.
Có lẽ vì vừa thoát được một phen hú vía, lại còn mua được bộ đồ bơi mới mà giờ Chloe-san mới hớn hở đến mức ngân nga hát như vậy.
“Trông em hôm nay vui hơn mọi khi nhỉ?”
“Vâng. Vì em đã mua được món đồ ưng ý mà.”
“Cũng hơi có chút rắc rối đấy chứ.”
“Không phải “hơi”, mà là khá nhiều luôn đấy. Nhưng mà cũng có chuyện vui mà.”
Chuyện vui ư?
Nếu tính luôn chuyện tôi lỡ nhìn thấy chiếc áo lót màu hồng nhạt viền ren trắng xinh xắn của Chloe-san thì cũng chẳng còn gì đặc biệt ngoài phần nhận xét bộ đồ bơi.
Mà phần nhận xét của tôi cũng nghèo nàn hết sức, chỉ buột miệng kêu “rất dễ thương”… y như mấy đứa tiểu học.
“Có chuyện vui à?”
“Có chứ. Vì Masaki-kun đã nói bộ đồ bơi mới của em rất dễ thương.”
“Chỉ vì câu đó mà em vui thế à?”
Chloe-san lập tức dừng tiếng ngân nga, nheo mắt lườm, rồi đưa ngón tay chọc chọc vào ngực tôi.
“Anh thử nghĩ kĩ đi. Từ trước đến giờ, Masaki-kun đã từng khen em dễ thương bao giờ chưa?”
“Anh khen em dễ thương á…”
Tôi vốn vẫn nghĩ Chloe-san rất dễ thương, nhưng hình như đúng là chưa bao giờ thốt ra thành lời.
“Đúng chứ? Chưa từng.”
“… Trong trí nhớ của anh thì đúng là chưa.”
Nghe cứ như chính trị gia đang bị truy vấn vậy.
Nói cho công bằng thì, thời buổi này mà tùy tiện khen con gái “dễ thương” thì có khi bị kiện quấy rối ngay. Tôi vốn là đứa luôn chủ trương sống yên ổn, nên thường tự dựng sẵn hàng rào phòng ngừa ở mấy chỗ đó.
“Trong trí nhớ của em cũng chưa có.”
Chết rồi, chẳng lẽ tôi vừa giẫm phải gì rắc rối sao?
“Ờ thì… anh đâu phải là không nghĩ em dễ thương.”
“Thế trước giờ anh nghĩ em thế nào?”
Câu hỏi này khó thật.
Trước khi thành người một nhà…một cô bạn cùng lớp xinh đẹp, như thuộc về một thế giới khác.
Sau khi thành em gái kế… vẫn dễ thương, nhưng khoảng cách quá gần khiến tôi lúng túng.
Dù sao cũng không thể nói thẳng ra như vậy…
“Anh lúc nào cũng nghĩ em dễ thương cả. … Chỉ là, nếu lúc nào cũng buột miệng khen dễ thương thì trông cứ như đang tán tỉnh em g… gúh!!”
Trong lúc tôi đang nghiêm túc giãi bày thì cú chọc “điuk-shi” chí mạng của Chloe-san giáng xuống.
“Anh phải nói chứ. Con gái mà được khen dễ thương thì sẽ vui lắm đấy.”
“Thật sao?! Không sợ thành #MeToo[note79887] à?”
“Chỉ cần không có ý xấu thì với em không sao. Nhưng với người khác thì có thể khác, nên anh cứ cẩn thận.”
“Hiểu rồi. Vậy thì, khi nào thấy em dễ thương anh sẽ nói.”
“Vâng, nhờ anh vậy.”
Chloe-san lại mỉm cười rạng rỡ.
Tôi cứ tưởng em ấy vốn quen được khen dễ thương rồi, nên giờ cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng hóa ra không phải vậy.
“À mà này, em cũng phải khen anh đẹp trai khi thấy anh ngầu chứ. … Mà chắc hiếm lắm.”
“Ê… Ể!? À, ừ… v-vâng…”
Tôi chỉ đùa thôi mà em ấy đỏ bừng hết cả mặt. Tôi vốn cũng chẳng mong Chloe-san sẽ gọi tôi là “đẹp trai” gì đâu.
“Masaki-kun thì… lúc nào cũng…”
Chloe-san cúi gằm, giọng lí nhí, tôi chỉ nghe được loáng thoáng.
“Hả? Anh thì lúc nào cũng sao?”
“Á… à thì, em… em chỉ nghĩ anh lúc nào cũng chọn thịt thay vì rau thôi.”
“Dạo này khác rồi. Nhờ Misaki-san với em nấu ăn cân bằng nên anh đã ăn nhiều rau hơn hẳn.”
“Thế à… Ư ư… nhưng anh phải ăn nhiều hơn nữa. Nhắm tới chế độ ăn thật lành mạnh ấy.”
Chloe-san có định biến tôi thành… bò hay cừu chuyên gặm cỏ không vậy?
Trong lúc tôi còn nghĩ vẩn vơ kiểu có nên tập uống nước ép rau không thì đã về gần tới nhà.
“Masaki, có thể cho tớ mượn chút thời gian không?”
Ngay trước cổng, Kasumi đứng chờ, gọi với sang.
“Có chuyện gì vậy? Cậu định gửi bộ manga hôm trước nhờ giữ à?”
“Không. Tớ nhắn LINE mà cậu không đọc nên mới phải tới tận đây.”
Câu nói nghe cứ như mấy cô nàng “yandere” vậy. Tất nhiên tôi chẳng dám nói thế.
Kiểm tra điện thoại thì quả thật Kasumi đã gửi mấy tin nhắn.
“Thế có chuyện gì?”
“Ờm… tớ có chuyện muốn nhờ.”
Kasumi chắp tay, cúi đầu nói tiếp…
“Cuối tuần này có buổi giới thiệu CLB ở trường trong ngày hội Open Campus. Cậu có thể thay hội trưởng CLB tham gia được không?”
Có vẻ như, ngay trước thềm kỳ nghỉ hè, cuộc sống thường nhật của tôi đang chuẩn bị cuốn vào một cơn bão thực sự…

