"Kurumi ơi. Cho tớ chép bài tập Vật lý với."
Mutsuki thản nhiên nói, thậm chí còn không thèm chào tôi câu nào. Tuy phòng học bây giờ đang cực kì ồn ào, nhưng giọng nói của cậu ấy vẫn khá rõ ràng. Tôi nghĩ giọng của Mutsuki rất hay, ấy thế mà những gì cậu ấy nói ra lại khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi mỉm cười gượng gạo.
"…Lại quên làm bài tập nữa hả? Lần này là lí do gì đây? Chơi bời quá đà à?"
"Không phải đâu. Tớ có một lý do bất khả kháng, là đi học hỏi kinh nghiệm xã hội."
"Học hỏi kinh nghiệm xã hội?"
"Đúng vậy. Với tư cách là một học sinh, tớ đang không ngừng trau dồi kiến thức bên ngoài xã hội nên tớ không còn thời gian để làm bài tập nữa. Cậu không thể trách tớ không làm bài tập được."
"Thế có nghĩa là cậu đi chơi với bạn đúng không?"
"Thôi nào, cho tớ chép đi mà."
"Này nhé..."
Trời ạ. Lần nào cũng vậy, mồm miệng của cậu ấy chỉ giỏi bịa chuyện. Chắc chắn cậu ấy không bao giờ thua khi cãi nhau, nhưng với tôi thì không có tác dụng.
"Tớ không cho cậu xem nữa đâu."
"Đồ kẹt xỉ. Cậu cứ thế để mặc cho bạn bị mắng hả?"
"Không cho là không cho, nhưng tớ sẽ cùng làm với cậu. Vật lý là tiết ba đúng không? Chắc sẽ kịp thôi."
"Cậu đúng là thần thánh!"
"Đừng có nịnh hót nữa. Lo mà làm bài tập đi chứ."
"Bất khả thi.”
Mutsuki ưỡn ngực nói. Tôi thở dài và lấy sách bài tập Vật lý ra khỏi bàn.
Một buổi sáng bình thường như mọi ngày lại bắt đầu. Dĩ nhiên, những gương mặt trong lớp cũng qua đỗi quen thuộc. Chủ đề nói chuyện rất đa dạng, nào là về người nổi tiếng hay tin đồn về bạn bè cùng lớp vẫn đang diễn ra.
Đã hơn nửa năm kể từ khi tôi bước chân vào cấp ba. Mọi người cũng đã quen với ngôi trường mới, nên những câu chuyện cũng không còn gì mới mẻ nữa.
"Biết gì chưa? Nghe nói Seira được Kiyomura ở lớp 4 tỏ tình đấy."
"Thiệt hả? Kết quả lần này thế nào?"
"Vẫn như mọi khi thôi."
"Ể, chán thế."
"Cơ mà, hôm nay Kiyomura xin nghỉ học rồi."
“Chỉ vì bị từ chối thôi á? Sao mà buồn cười quá vậy."
"Ừm. Dù sao thì tớ cũng hiểu cảm giác của cậu ấy."
"Gì chứ Cậu cũng là kiểu người đấy à?"
"Không, không phải thế. Chẳng phải Seira rất thẳng thừng khi từ chối sao. Lần trước còn phũ phàng bảo là không có hứng thú cơ mà."
Trong lúc tôi đang giảng bài Vật lý cho Mutsuki, cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp cứ lọt vào tai tôi. Mọi người đều thích bàn về những chủ đề như thế. Tôi, Mutsuki và Yume thì không có hứng thì gì với chuyện tình cảm, và tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện tình yêu.
Bản thân tôi vốn không để tâm đến chuyện tình cảm của người khác. Nhưng vì ở quá gần họ nên tôi buộc phải nghe.
"À... Seira đúng là đáng sợ thật. Vẻ bề ngoài thì trông mỏng manh, yếu đuối, nhưng đến lúc thì..."
"Chẳng phải như vậy thì đối phương sẽ dễ dàng từ bỏ hơn sao?"
Tôi cảm thấy bầu không khí đang chùng xuống bỗng trở nên căng thẳng một chút.
Khi quay lại, tôi đã thấy Sorahashi-san đã ngồi vào chỗ bên cạnh từ lúc nào không hay. Hai người lúc nãy đang nói chuyện sôi nổi đột nhiên khựng lại.
"Chào buổi sáng, hai cậu."
"À, ừm. Chào cậu."
"Chào buổi sáng, Seira."
Nụ cười của Sorahashi-san có vẻ có tác dụng khiến người khác ngượng ngùng. Họ mỉm cười như từ nãy đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra.
Sorahashi Seira.
Tôi nghĩ không ai trong lớp này… hay đúng hơn là trong ngôi trường này, lại không biết cái tên đó. Cậu ấy nổi tiếng đến mức luôn là tâm điểm chú ý.
Cũng phải thôi. Bởi vì cậu ấy dễ thương một cách phi lí, tính cách lại hoạt bát và dễ được lòng mọi người xung quanh. Nói không ngoa thì cả lớp học này chỉ xoay quanh cậu ấy. Thậm chí có thể cả ngôi trường cũng vậy.
Thế giới cậu ấy đang sống quá khác biệt. Nói một cách đơn giản thì là như vậy. .
Dù ngồi cạnh nhau, giữa tôi và cô ấy vẫn có một ranh giới vô hình. Thậm chí còn hơn cả ranh giới giữa hai quốc gia nữa.
"A, Kurumi, chào buổi sáng nhé."
Ánh mắt của cậu ấy hướng thẳng vào tôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày được cậu ấy gọi tên, nên đã sững lại một chút.
Tim tôi đập mạnh.
Sorahashi-san vẫn đang chờ câu trả lời của tôi.
Đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy đang phản chiếu hình ảnh của tôi. Tôi hơi do dự một chút rồi cất tiếng:
"Chào buổi sáng, Sorahashi-san."
"Ừm, chào cậu."
Hình như Sorahashi-san không có gì đặc biệt muốn nói nên sau khi nói vậy, cậu ấy bắt đầu lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp. Và rồi, cậu ấy lại tiếp tục trò chuyện với bạn bè xung quanh như chưa có gì xảy ra.
Vừa rồi là sao nhỉ?
Thật lòng mà nói, tôi và Sorahashi-san hầu như không có mối liên hệ nào. Thỉnh thoảng cậu ấy làm rơi bút chì bấm, tôi sẽ cuối xuống nhặt giúp, nhưng nếu nói là trò chuyện thì hầu như không có.
Nếu tôi nhớ không lầm thì lâu lắm rồi tôi không được cậu ấy chào buổi sáng.
"Kurumi ơi. Giảng cho tớ bài tiếp theo đi."
Nghe giọng của Mutsuki, tôi cuối cùng cũng hết mơ màn. Cảm giác tim đập mạnh cũng dần dần lắng xuống.
Mutsuki dường như coi bài tập quan trọng hơn Sorahashi-san, còn đang miệt mài viết tới viết lui.
Đáng lẽ cậu ấy nên quyết tâm như vậy ngay từ đầu mới phải chứ.
"Ừm, tiếp theo là… à, bài này. Bài này thì…."
Tôi đã giúp Mutsuki làm bài tập cho đến khi chuông bắt đầu reo. Đến lúc tiết sinh hoạt đầu giờ bắt đầu, tôi đã quên cả chuyện Sorahashi-san đã bắt chuyện với tôi.
Tôi cứ ngỡ ngày hôm nay cũng sẽ bắt đầu và kết thúc như một ngày bình thường.
Hoặc ý nhất là tôi nghĩ vậy.
"…Ơ?"
Sau giờ học. Khi đang dọn dẹp để về nhà, tôi nhận ra có thứ gì đó ở trong hộc bàn.
"Sao thế?"
Mutsuki đã dọn đồ xong, chuẩn bị đứng dậy đi về. Cậu ấy nói sẽ đãi tôi một món đồ uống mới ra để cảm ơn vì đã giúp làm bài tập. Tuy tôi rất vui, nhưng…
Tôi rút tay ra khỏi hộc bàn.
Trong đó có một lá thư. Và trên đó có nét chữ "Gửi Kurumi" rất dễ thương. Chẳng lẽ đây là…
"Thư tình à?"
Mutsuki hỏi.
Tôi tưởng "thư tình" đã trở thành từ cổ rồi chứ. Mẹ tôi nói ngày xưa bà ấy cũng từng nhận được, nhưng tôi nghĩ bây giờ làm gì có ai còn dùng thư để tỏ tình nữa. Hóa ra không phải vậy.
"Nếu cậu đi từ chối thì tớ sẽ đi cùng."
"Không hẳn là thư tình đâu."
"Nhưng mà, có miếng sticker hình trái tim nè."
"…Đúng là thế thật."
Trên lá thư có dán một miếng sticker màu hồng nhạt. Tôi không biết nên nhận xét gì về phong cách này nữa. Ai mà lại muốn chơi khăm tôi co chứ, nhưng bảo đây là một lá thư tình nghiêm túc thì cũng hơi khó tin.
Thôi thì, cứ mở ra đọc đã.
"Cậu về trước đi. Có thể tớ sẽ về trễ hơn mọi khi."
"Ừa… Vậy mai gặp lại nha."
"Gặp lại sau."
Thấy bạn thân nhận được thư tình, Mutsuki không hề làm ầm ĩ lên. Hay đúng hơn, cậu ấy chẳng tỏ ra chút hứng thú nào. Tôi mỉm cười, bước ra hành lang và mở lá thư.
Trong thư viết, hãy đến một phòng học trống ở tầng ba một mình.
Tôi đoán ở đó tôi sẽ được ai đó nói "Tớ thích cậu" hay đại loại vậy. Tôi quay lại lớp lấy cặp rồi đi đến phòng học mà người đó hẹn.
Tôi không quan tâm đến chuyện yêu đương. Nó quá xa vời đối với tôi. Nếu người gửi thư thực sự có tình cảm với tôi, tôi phải trả lời cho đàng hoàng. Vì đây là lần đầu tiên nên tôi cảm thấy vô cùng bồn chồn.
Hành lang ồn ào lúc ban ngày, giờ chỉ còn nghe lờ mờ tiếng của một câu lạc bộ nào đó. Gần đây trời đã trở lạnh nên cửa sổ đều được đóng kín, tiếng ồn từ bên ngoài cũng nhỏ hơn so với mùa hè.
Nhìn ánh sáng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, trong thoáng chốc tôi nghĩ mình phải về nhà sớm thôi.
Bây giờ tôi cũng không cần phải về sớm. Bố mẹ tôi cũng không để tâm nếu tôi về muộn hơn mọi khi.
Tôi đứng trước phòng học trống. Không giống như phòng giáo viên, tôi không cần phải gõ cửa và nói "Em là học sinh lớp nào, tên gì". Nhưng tôi vẫn gõ cửa.
"Mời vào."
Đó là một giọng nói quen thuộc.
Tôi mở cửa ra và thoát chống bất ngờ, vì...
"May quá, cậu đến rồi, Kurumi."
"…Sorahashi-san?"
Tôi mở to mắt. Tôi hoàn toàn không nghĩ cậu ấy lại ở đây. Nhưng nhờ vậy, tôi biết lá thư này không phải là thư tình. Làm gì có chuyện Sorahashi-san lại gửi thư tình cho tôi cơ chứ.
Trong lúc tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm thì cánh cửa đã bị đóng lại, còn phát ra tiếng khóa cửa nữa.
Một tiếng "cạch" giống như một thứ âm thanh từ một thế với khác vang lên. Có phải là do tôi và cậu ấy sống ở hai thế giới khác nhau không, hay là do điều gì đó khác?
"Là Sorahashi đây. Cậu đã đọc thư tớ viết rồi nhỉ. Lâu rồi tớ chưa viết thư nên lần này tớ đã cố gắng lắm đấy... Cậu thấy thế nào?"
Cậu ấy vừa nói vừa cười.
Mọi thứ xung quanh quá mơ hồ.
"…Chữ cậu đẹp lắm. Mà, có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại gọi tớ đến một nơi như thế này?"
Tôi hơi hồi hộp vì nghĩ đây là một lời tỏ tình. Nhưng khi nhận ra không phải, tôi đã bình tĩnh lại đôi chút.
Trước câu hỏi của tôi, cậu ấy chỉ cười.
"Tại sao tớ lại gọi Kurumi nhỉ? Cậu nghĩ là vì sao?"
Nụ cười dễ thương và hoàn hảo đến mức khiến tôi nghĩ cậu ấy là một con búp bê. Cùng với đó là mái tóc vàng đang đung đưa trong gió, kết hợp với ánh mặt trời buổi chiều, đẹp đến mức làm tôi không thể rời mắt.
"Cậu có chuyện gì muốn nhờ tớ sao?"
Nói ra rồi tôi cũng muốn bật cười. Không đời nào Sorahashi-san lại cần nhờ đến tôi. Chắc chắn cậu ấy có rất nhiều người bạn đáng tin cậy hơn tôi. Và một người như Sorahashi-san cũng không đời nào lại chơi khăm tôi. Vậy thì tại sao?
Khi tôi còn đang băn khoăn thì cậu ấy cười khúc khích.
"Nói là muốn nhờ cậu thì cũng đúng."
Mặc dù nói là không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng tôi có thể hiểu được một chút cảm giác của những người đã tỏ tình với Sorahashi-san. Mọi hành động của cậu ấy đều rất đáng yêu, tôi tự hỏi liệu con người này có thật sự tồn tại hay không.
"Nếu tớ nói tớ có chuyện chỉ muốn nhờ Kurumi thì cậu sẽ làm gì?"
Giọng nói đầy vẻ dụ dỗ.
Cậu ấy cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi.
Một người cao hơn tôi lại nhìn tôi từ dưới lên.
"Thì tớ sẽ lắng nghe thôi. Dù sao thì hai đứa mình đều là bạn cùng lớp mà. Nếu cậu gặp khó khăn gì, tớ sẽ giúp."
"Thật chứ?"
"Thật. Vậy cậu cần tớ giúp gì nào.“
Một chuyện phiền phức mà chỉ có thể nhờ cậy tôi, một người hầu như không có liên quan đến cậu ấy ư?
Nghĩ vậy thôi chứ tôi nào có thể bỏ mặc một người đang gặp khó khăn được. Ngay cả khi đó là chuyện tôi không thể giải quyết, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức, với tư cách là một con người bình thương.
"Ừm..."
Cộc cộc, cộc cộc.
Sorahashi-san chầm chậm đi vòng quanh tôi. Mỗi bước đi, một mùi hương dịu mát như bãi biển mùa xuân lại thoang thoảng, lôi kéo tôi vào một thế giới khác.
Bộ chuyện này khó nói đến vậy sao? Khi tôi còn đang suy nghĩ, có thứ gì đó chạm vào vai tôi. Tôi biết đó là tay của cậu ấy. Khoảnh khắc tôi bị những chiếc móng tay lấp lánh làm cho cuốn hút, hơi thở của cậu ấy phả vào tai tôi.
Tôi giật mình.
"Làm chủ nhân của tớ đi, Kurumi."
"…Hả?"
Tôi đứng hình.
Chủ nhân. Chủ nhân là sao cơ?
"À, không phải là chủ nhân và hầu gái, mà là chủ nhân và cún cưng cơ. Tớ là cún cưng, còn Kurumi là chủ nhân. Tớ muốn chúng ta có mối quan hệ như thế."
Tôi hoàn toàn không hiểu Sorahashi-san đang nói gì. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ giở trò chơi khăm, có lẽ tôi đã lầm. Tôi mở cửa lớp một lần nữa và nhìn ra hành lang nhưng không có ai ở đó.
"Đây là chuyện bí mật mà, đừng mở cửa chứ."
Nói rồi, cậu ấy lại đóng cửa và khóa lại.
"…Ơ, ý cậu là sao?"
"Có gì khó hiểu à? Ý tớ là Kurumi hãy làm chủ nhân của tớ..."
"Cái đó thì tớ hiểu rồi. Không phải cậu đang đùa à?"
"Tớ không làm những trò vô bổ như thế đâu. Tớ không ưa mấy trò đó.”
Cậu ấy nói một cách dứt khoát.
Dù chưa nói chuyện với nhau nhiều, tôi biết Sorahashi-san là người sống thật với cảm xúc của mình. Tất nhiên cậu ấy sẽ không trêu chọc người khác.
Cơ mà...
Nếu cậu ấy nói thật thì sẽ rắc rối đấy.
"…Tại sao lại là tớ? Còn những người bạn khác của cậu thì sao? Chủ nhân là ý gì mới được?"
"Vì tớ thấy Kurumi là người phù hợp. Những người bạn khác của tớ không có tố chất làm chủ nhân. Tớ mong muốn được làm thú cưng cho một người… Cậu còn câu hỏi nào khác không?"
Lời nói của cậu ấy cứ thế tuôn ra như nước chảy.
"Tố chất làm chủ nhân là gì cơ?"
"Thì theo nghĩ đen luôn đó? Là tố chất để trở thành một người chủ có thể nuôi tớ, có lúc dịu dàng, có lúc nghiêm khắc!"
Sorahashi-san di chuyển đến trước mặt tôi như đang nhảy múa.
Chiếc váy xòe bay lên. Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như đang ở trong môi trường không trọng lực. Chiếc váy lẫn và mái tóc vàng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Đây có phải là thật không? Hay chỉ là một giấc mơ thôi?
"Nè, sáng nay cũng vậy đúng không?"
"…Sáng nay?"
Khi tôi nghiêng đầu, cậu ấy mỉm cười giải thích.
"Cậu có chút lạnh lùng với Nakamura-san, nhưng cuối cùng vẫn dịu dàng giảng bài tập cho cậu ấy. Tớ thấy điều đó rất giống với hình mẫu chủ nhân mà tớ tìm kiếm."
Một nụ cười xa vời, nó thuộc về một tầng lớp hoàn toàn khác so với tôi. Mỗi lần đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh của tôi, tôi lại có cảm giác kỳ lạ. Kiểu như cả thế giới đang nói rằng Sorahashi-san đúng còn tôi thì sai vậy.
"Nếu đó là tố chất làm chủ nhân, thì ai cũng..."
"Không đâu. Trong số những người tớ từng gặp, chỉ có mỗi Kurumi là có tố chất đó thôi. Nên tôi muốn Kurumi trở thành chủ nhân của tớ… Vậy, câu trả lời của cậu là?"
Tôi nghẹn lời. Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó nói thẳng ra cảm xúc của mình, chắc đó là nguyên nhân làm tim tôi đập nhanh hơn một chút.
Tôi lúc nào cũng dịu dàng với Mutsuki, hay đúng hơn là tôi vui khi được cậu ấy dựa dẫm nên luôn đối xử tốt với cậu ấy. Đôi khi tôi cũng nghiêm khắc, vì như vậy mới tốt cho Mutsuki. Mếu gọi đó là "tố chất làm chủ nhân" thì tôi không biết nói gì.
Mình nên làm gì đây, tôi tự hỏi. Phải từ chối thế nào để không làm tổn thương cậu ấy...
"Cậu ghét tớ đến thế sao?"
"Không phải là ghét… chỉ là, tớ đang không hiểu lắm."
"Hửm… Vậy Kurumi sẽ không làm chủ nhân của tớ à."
"…Tớ xin lỗi."
Cậu ấy nói với vẻ chán nản, rồi khẽ thở dài.
Ngay cả tiếng thở cũng nghe hay hơn người khác, có thể là vì Sorahashi-san là một người đặc biệt. Tôi đã bị cậu ấy làm cho mê hoặc trong thoáng chốc.
Có hơi lãng phí quá không nhỉ?
Trong thâm tâm tôi có nghĩ vậy. Tôi yêu cuộc sống bình thường của mình. Nếu tôi đồng ý với lời đề nghị của cậu ấy thì cuộc sống của tôi có thể thêm một chút sắc màu chăng. Có điều, đó không phải là thứ tôi mong muốn.
Dành thời gian với Mutsuki và Yume mỗi ngày, thỉnh thoảng về nhà nói chuyện với Mizuki.
Đó chính là cuộc sống của tôi từ khi vào cấp ba, là thứ đáng trân trọng nhất đối với tôi. Hơn nữa, tôi còn không biết nhiều về Sorahashi-san, liệu tôi có đủ hiểu biết để nuôi cậu ấy không?
"Tiếc quá. Tớ đã nghĩ Kurumi sẽ đồng ý làm chủ nhân của tớ cơ. Xin lỗi nhé, đột nhiên lại nói những chuyện kỳ quặc."
"Không sao đâu…"
Sorahashi-san chầm chậm chớp mắt. Khi tôi còn đang ngạc nhiên vì hàng mi dài của đó thì ánh mắt của cậu ấy lại hướng về tôi.
Không hiểu sao, tất cả âm thanh xung quanh bỗng im bặt.
"Sorahashi-san. Chuyện hôm nay tớ sẽ không nói với ai đâu."
Tôi nói như vậy để đề phòng.
Dù tôi có kể với mọi người rằng Sorahashi-san đã bảo tôi làm chủ nhân thì chắc cũng chẳng ai dám tin. Nhưng nếu làm cậu ấy lo lắng việc tôi sẽ đi kể cho người khác thì tội nghiệp lắm.
Cậu ấy đi qua tôi, mở cửa phòng học rồi quay lại nói.
"Cậu có thể nói mà."
"Hả?"
"Tớ định ngày mai sẽ công bố rộng rãi với mọi người."
"Sao cơ?"
"Cậu có biết Kiyomura-kun ở lớp 4 không?"
"Tớ có biết."
"Ngày mai khi Kiyomura-kun đến trường, tớ định sẽ nói với cậu ấy."
Sorahashi-san vẫn mỉm cười tỉnh bơ còn tôi thì đứng chết lặng một chỗ.
"Cậu sẽ nói chuyện này á? "Hãy làm chủ nhân của tớ" ấy hả? Vào buổi sáng? Ở trường luôn?"
"Ừ. Tại lớp 4."
Giọng nói của cậu ấy vẫn rất vui vẻ.
Cho dù Sorahashi-san có được mọi người yêu mến đến đâu, nếu cậu ấy nói một chuyện này ở một lớp khác, thì điều gì sẽ xảy ra? Cuộc sống ở trường của cậu ấy sẽ bị xáo trộn mất, lỡ như Kiyomura-san đồng ý thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến tôi choáng váng.
Một mối quan hệ chủ nhân và cún cưng giữa hai người con gái, nghe đã rất kì quặc rồi. Với người khác giới thì có khi còn tồi tệ hơn gấp bội.
"Tại sao? Thế còn tố chất làm chủ nhân của tớ?"
"Thì… nếu Kurumi không chịu thì tớ không thể ép cậu được. Biết đâu Kiyomura-kun lại phù hợp hơn."
"Hả…"
Sorahashi-san vẫn mỉm cười tươi rói.
"Vậy nhé, hẹn gặp lại ngày mai. Cảm ơn cậu vì hôm nay đã đến."
Tôi nín thở.
Tôi và Sorahashi-san không phải là bạn. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau nên lẽ ra tôi không cần phải can thiệp sâu vào chuyện này.
Nhưng tôi đâu thể bỏ qua chuyện này, tôi không muốn cậu ấy bị vướng vào rắc rối.
Phải làm sao đây?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Sorahashi-san đã bước ra ngoài. Tiếng bước chân "cộc cộc" vang vọng trên hành lang vắng vẻ làm tôi giật mình rồi vội vàng đuổi theo cậu ấy.
"Chờ đã!"
Nghe thấy tiếng gọi, cậu ấy quay người lại.
Mái tóc vàng óng nhẹ nhàng lay động, nó đẹp đến mức không tưởng.
Bụng tôi nặng trĩu, đây là lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác này mà không phải ở nhà.
"Sao vậy, Kurumi?"
Giọng nói tĩnh lặng, nụ cười dịu dàng, cùng với mùi hương thơm phức. Ba thứ tưởng chừng như đơn giản, hóa ra lại hoàn toàn khác so với tôi. Cử chỉ của cậu ấy cứ như được trung hòa bởi những điều mà con người chưa thể nào khám phá ra.
Sorahashi-san đã phải trải qua một cuộc đời như thế nào vậy?
Sao đột nhiên tôi lại đặt ra một câu hỏi hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh thế này.
"Cậu không nên làm vậy đâu."
"…Làm gì mới được?"
"Việc công khai muốn người khác làm chủ nhân của cậu."
"Chuyện này đâu còn liên quan đến Kurumi nữa? Chẳng phải cậu đã từ chối làm chủ nhân của tớ rồi à?"
"Thì… đúng là như vậy."
Đôi mắt đó quá đỗi thẳng thắn. Cậu ấy chắc hẳn không phải là kiểu người sẽ đề nghị một người xa lạ làm chủ nhân của mình.
Tại sao cậu ấy không hề tỏ ra do dự khi nói ra mong muốn như thế.
Với một người bình thường, lẽ ra sẽ cảm thấy xấu hổ vì những gì mình vừa nói.
Ừ nhỉ, từ "bình thường" không đủ để đánh giá con người của Sorahashi-san, dù tôi chỉ mới quen, nhưng…
"Sei…"
Tôi định gọi tên của cậu ấy nhưng rồi lại dừng.
Ánh mắt đó đã ngăn tôi lại. Tôi nhận ra là dù tôi có thuyết phục Sorahashi-san đến đâu thì cậu ấy cũng không thèm để tâm tới. Lời đề nghị nghe có vẻ như một trò đùa này, thực ra lại vô cùng nghiêm túc, tôi sợ cậu ấy đang gặp chuyện trắc trở gì đó không thể nói ra.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nếu cứ tiếp tục, cậu ấy sẽ tự đẩy mình vào con đường hủy hoại bản thân. Tôi buộc phải ngăn chuyện đó xảy bằng bất cứ giá nào.
Lần đầu tiên trong đời tôi được một người nói "tớ muốn Kurumi", nói không hạnh phúc thì chắc chắn là nói dối. Tôi cứ ngỡ rằng mình là một người có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, bất kì ai cũng có thể thay thế vai trò của tôi.
Cún, thú cưng, chủ nhân…
Tôi không hiểu những từ ngữ đó. Nhưng…
"—Seira."
Tôi hít một hơi thật sâu nữa rồi gọi tên cậu ấy.
Nếu tôi không hiểu, tôi chỉ có thể làm theo cách mà tôi có thể làm. Giống như cách tôi từng làm với Mizuki, và giống như cách tôi đã làm với Mutsuki.
"Cậu đừng bướng bỉnh nữa, tớ không vui đâu."
Tôi không hiểu rất nhiều thứ. Tôi không hiểu cậu ấy thấy gì ở tôi, tôi không hiểu mình phải làm gì ngay lúc này.
Tôi chỉ biết làm theo trái tim.
Vì tôi đã sống như thế suốt bao năm qua.
"Tớ không biết cậu mong muốn một chủ nhân đến mức nào… Nhưng cậu không được nói với Kiyomura-san."
"…Cậu cứ nói không được thế này, không được thế nọ, tớ không hiệu gì hết."
Tôi phải nói những lời Sorahashi-san muốn nghe, còn không thì cậu ấy sẽ không chịu dừng lại. Tim tôi sắp ngừng đập luôn rồi, tôi quyết định đáp lại:
"Thôi được… Tớ sẽ làm chủ nhân của cậu. Cậu không nên làm mấy chuyện nguy hiểm như thế đâu, không thì sẽ có người phải buồn đấy."
"…Aha. Vậy là Kurumi đồng ý rồi sao?"
"Ừ… Nếu người tớ quen gặp nguy hiểm thì làm sao tớ vui cho nổi."
Giọng nói của tôi dứt khoát đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên.
Đó là sự thật nên tôi không cần phải sửa lại.
Sorahashi tỏ ra hơi ngạc nhiên, rồi sau đó lại khúc khích cười.
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy thì cậu phải đeo vòng cổ cho tớ cẩn thận đấy nhé?"
"Vòng cổ...?"
Đó là một cách nói ẩn dụ, hay là...?
Cậu ấy cứ thế tiến lại gần tôi.
Cứ như một nàng tiên đang mời gọi tôi vào một thế giới thần tiên vậy. Trong giây lát, tôi cảm thấy bụng mình còn nặng hơn cả lúc nãy. Tôi không thể quay đầu được nữa rồi.
"Từ giờ mong chị chiếu cố, thưa chủ nhân."
Cậu ấy mỉm cười ngây thơ.
Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết há hốc miệng. Tuy tôi không nói gì, Sorahashi-san vẫn tỏ vẻ hài lòng và bước đi.
Liệu tôi đã làm đúng chưa?
Khi bụng tôi nặng trĩu, thường là lúc có chuyện không hay sắp xảy ra, hoặc đã xảy ra rồi. Lẽ ra tôi đã có một cách tốt hơn để xử lí vấn đề này. Cuối cùng thì lồng ngực tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

