Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Sau khi bổ sung ma lực cho viên ma thạch, ông hội trưởng và tôi rời khỏi phòng. Vừa thấy chúng tôi, Rojina-san mừng ra mặt.
「May quá, có vẻ mọi chuyện suôn sẻ rồi ha?」
Rojina-san nói, mắt sáng rực vì mọi thứ xung quanh giờ đã tràn ngập ánh sáng, khác hẳn lúc mới tới. Có vẻ viên ma thạch đã hoạt động trở lại.
「Giờ chúng ta có thể tạm thời che mắt thiên hạ rồi. Chỉ không biết nó sẽ trụ được bao lâu thôi」 Tôi thở phào nhẹ nhóm.
「Chúng ta phải xem tình hình thế nào thôi」 Ông hội trưởng đáp.
Nếu tình huống xấu đi thì tôi có thể tới sạc điện cho nó thêm lần nữa. Tuy hơi lằng nhằng nhưng hy vọng là chuyện không đến nỗi nào.
「Với lượng ma lực kinh khủng như vậy, con thừa sức trở thành pháp sư mà. Đâu có cần phải luyện dao giỏi đến mức này?」 Rojina-san thắc mắc.
「Đúng đó! Có ma pháp đã là một lợi thế lớn rồi. Mấy pháp sư mạnh ai lại đi lao đầu vào đánh cận chiến khi họ có thể niệm chú tấn công từ xa chứ?」 Ông hội trưởng phụ họa thêm.
Đương nhiên là vậy rồi, tấn công từ xa an toàn hơn hẳn mà, tuy nhiên muốn dùng được ma pháp thì phải luyện tập cực khổ lắm chứ bộ. Tôi cũng chỉ là một tên ma mới luôn luyện tập ma pháp mỗi ngày. Nếu đã có thời gian luyện dùng vũ khí thì thà dành chỗ thời gian đó đi luyện phép còn hay hơn. Người ta cũng nói “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh” mà.
Bởi vậy, mấy người có ma lực khủng thường không bao giờ cầm vũ khí chiến đấu đâu. Trong game cũng y chang như vậy. Pháp sư chân chính ai đời dùng kiếm. Chỉ có mấy ông ma kiếm sư mới chơi cả hai hệ thôi.
「Nhưng ở tuổi của con làm gì có ai có kinh nghiệm chiến đấu thành thạo như vậy chứ?」 Rojina-san tỏ vẻ không tin.
He he, tất cả là nhờ chơi game đó!
Khác với thế giới này, trong game tôi có thể luyện tập suốt 24/7. Cứ bước ra khỏi thành phố là có quái để farm, ra chiến trường thì có NPC để luyện tay. Ở thế giới thật, lỡ mà kiệt sức hay bị thương là xong phim, thằng nào điên mới ráng cố quá để rồi quá cố. Còn trong game, tụt HP hay MP thì cứ nốc thuốc cái là khỏe re, muốn nhiêu có nhiêu.
Cứ thế trong một năm, số lần tôi chiến đấu đã bỏ xa lắc xa lơ tất cả người dân ở thế giới này rồi. Làm gì có ai ở đây đã làm gỏi 10.000 con quái vật? Hay chiến đấu với vô số đối thủ khác nhau như mị chớ?
Và quan trọng nhất, không một ai từng chết nhiều như tôi. Đi ăn chung mâm với tổ tiên rồi thì học được cái gì nữa? Nhưng tôi thì khác, tôi đã ngủm củ tỏi không biết bao nhiêu lần, nhờ vậy mà tôi đã học được rất nhiều từ những sai lầm đó. Đây chính là sự khác biệt giữa tôi và người ở thế giới này.
Thật mỉa mai làm sao, tất cả những thứ đó không thể nào dùng được nếu không có bộ đồ Gấu này. Tôi nhìn xuống bộ dạng tròn tròn mũm mĩm của mình, buông một tiếng thở dài. Giá mà tôi được mặc bộ nào cool ngầu hơn xíu thì tốt biết mấy...
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Chúng tôi mở cánh cổng dẫn đến tòa nhà nơi Fina và Ruimin đang chờ. Vừa thấy tôi, hai bé chạy ào tới chỗ chúng tôi. Hình như hai em ấy chờ đừng sẵn ở cửa chờ suốt từ nãy đến giờ.
「Yuna-oneechan!」
Fina reo lên, làm tôi giật mình.
「Yuna-oneechan?」 Fina bối rối hỏi.
「Em là người thật đúng không?」 Sau những gì vừa trải qua, tôi nghi ngờ hỏi.
「Người thật?」
Fina nghiêng đầu khó hiểu.
Đúng là hàng thật rồi. Sau vụ bị lừa quay như cái chong chóng bởi cái bóng và giọng nói ma quỷ kia, tôi phải cẩn thận mới được. Nhưng Fina đứng trước mặt tồi đây thì đảm bảo 100% là hàng real rồi.
Tôi nhẹ nhàng dùng Tay gấu xoa đầu em ấy. Fina hơi ngượng ngùng khi thấy tôi làm vậy.
「Hai đứa không có bị gì đúng không?」 Tôi lo lắng hỏi.
Có thứ gì kì lạ đã xảy ra với hai đứa không, ví dụ như trí nhớ của mấy đứa mới bị quét qua á?
「Etto, có vài nhân viên của hội ở đây ạ」 Fina nói.
Tôi nhìn ra sau lưng em ấy và thấy hai cô gái mặc đồng phục của hội đang làm việc của mình. Khi nhìn thấy chúng tôi, họ liền vội vàng chạy tới.
「Hội trưởng! Ngài đã đi đâu vậy!? Khi chúng tôi tới, ngoài hai đứa nhỏ này thì không có một ai ở đây hết. Hai đứa bé này nói ngài đã vào trong Cổng kiểm định 」 Một nhân viên hốt hoảng nói.
「À, ta chỉ vào kiểm tra bên trong chút thôi」 Ông hội trưởng qua loa trả lời.
「Cùng với ngài Rojina và cô gấu này ư?」
Cô ấy nhìn sang Rojina-san và tôi hỏi.
「Cái đó...」 Ông hội trưởng ấp úng.
「Xin lỗi nhé, là tại ta. Có người quen của ta ở xa mới tới, muốn tham quan Cổng kiểm định chút thôi à」
Rojina-san nhanh chóng tự nhận là do yêu cầu ích kỷ của bản thân để giải nguy cho ông bạn già của mình. Ông ấy vừa nói vừa liếc nhìn tôi, ý là không muốn tôi nói mình đã tham gia thử thách. Nhưng vụ này đâu phải lỗi của tôi đâu?
「Hội trưởng, có thật là vậy không?」 Cô nhân viên thứ hai tỏ vẻ không tin.
「... Là lỗi của ta」 Ông hội trưởng đành phải thừa nhận.
「Nhân viên của hội không được phép vào trong mà không có lệnh từ hội trưởng, sao ngài lại để một đứa trẻ vào chỉ vì ngài Rojina đã yêu cầu chứ!」
Ông hội trưởng giật nảy mình khi thấy khuôn mặt giận dữ của cô nhân viên kia.
「Thôi nào, thôi nào, ta cũng đâu có tự mình cho cô ấy tham gia thử thách đâu」
Ông hội trưởng chối bay chối biến. Hình như phẩm giá của hội trưởng không nằm trong từ điển của ôn già này thì phải. Hoặc cô nhân viên đây quá cứng đi?
「Tuy nhiên, luật là luật. Ngay cả ngài cũng phải tuân thủ!」 Cô nhân viên kiên quyết.
「Ta xin lỗi」 Ông hội trưởng hạ giọng.
「Cho ta xin lỗi」 Rojina-san cũng xin lỗi theo.
「Em xin lỗi」Tôi cũng nhanh chân nhận lỗi luôn.
Hai cô nhân viên chỉ biết thở dài.
「Cô bé này, trừ hội trưởng ra thì chỉ có những người tham gia sự kiện mới được vào bên trong thôi. Nhân viên tụi chị cũng không được phép vào đâu. Đừng vì tò mò muốn xem gì ở trong mà bắt người khác làm theo ý mình nhé」 Cô nhân viên đầu tiên nói với tôi.
Chắc thấy tôi còn nhỏ nên cô ấy cũng dịu dàng hơn.
Thì, ai mà ngờ được tôi đã hoàn thành các thử thách của Cổng kiểm định đâu nè.
「Hội trưởng nữa, đừng vì con bé còn nhỏ mà ông làm lơ luật nghe chưa」 Chị ấy liền quay sang nghiêm giọng nhắc nhở ông hội trưởng.
「Vâng, ta biết rồi」 Ông hội trưởng cúi đầu.
「Giờ chúng tôi có thể bắt đầu mở cửa cho các thợ rèn và mạo hiểm giả đang chờ ở ngoài được chưa?」 Chị nhân viên hỏi.
「Được rồi」 Ông hội trưởng gật đầu.
Cánh cửa vừa mở ra, rất nhiều cặp thợ rèn và mạo hiểm giả tiến vào trong tòa nhà. Chắc họ đều là thợ học việc và mạo hiểm giả mới.
Một trong hai chị nhân viên sẽ ngồi trực quầy còn người còn lại sẽ chờ ở ngoài.
「Cũng may là chúng ta đã mở cửa đúng giờ」
Ông hội trưởng vui mừng khi thấy các thợ rèn và mạo hiểm giả trẻ. Sau đó, nhóm đầu tiên đã xếp hàng trước quầy lễ tân để làm thủ tục.
「Tarotoba, cảm ơn ông nhiều nha」 Rojina-san nói.
「Sao cũng được, giờ thì ông lo mà rèn vũ khí thật tốt rồi quay lại đây vào năm sau đi. Vậy thì tôi không giận nữa」 Ông hội trưởng đáp lại.
「Biết rồi, ta sẽ mang tới món vũ khí tốt nhất của mình!」
Rojina-san vừa nói ông ấy sẽ mang vũ khí tới kìa. Không lẽ...
「Tuy nhiên, nếu cô Gấu đây muốn tham gia thì làm ơn hãy đến vào ngày cuối nhé. Đây là yêu cầu duy nhất của ta đó」
Ông hội trưởng vui mừng khi nghe Rojina-san nói thế rồi quay sang dắt nhóm đầu tiên tham gia thử thách của Cổng kiểm định ở cánh cửa đằng kia.
Dù ông hội trưởng nói vậy, nhưng tôi không có ý định sẽ tham gia nữa. Tôi không muốn dính vào rắc rối nữa đâu. Với lại tôi đã vô cùng thỏa mãn với các thử thách lần này rồi.
「Rojina-san, con cũng về đây」
Trễ hơn xíu nữa là người đông nghẹt luôn đó. Tôi muốn chuồn đi trước khi việc đó xảy ra.
「Con đã cho ta thấy nhiều thứ thú vị lắm. Cảm ơn nhé, cô Gấu. Ta sẽ hoàn thành đơn hàng của mấy đứa vào ngày mai, nhớ tới lấy hàng đó」
Rojina-san nói sẽ ở lại xem các thợ rèn đến tham gia thử thách một lúc nữa.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Tôi gọi Fina và Ruimin đi về.
「Yuna-oneechan, các thử thách ở Cổng kiểm định thế nào ạ?」
Fina hỏi khi chúng tôi đã đi xuống cầu thang.
Ruimin đã bay vèo vèo xuống trước chúng tôi xa lắm rồi. Tôi hỏi con bé có muốn xuống chung không thì em ấy đột nhiên chạy mất.
「À, nó... Nó là bài kiểm tra khả năng của vũ khí, người dùng nó và cả tâm trí của người dùng vũ khí nữa」 Tôi giải thích qua loa.
「Nghe có vẻ khó ha. Yuna-oneechan có hoàn thành tất cả các bài kiểm tra không?」
Fina ở phía trước quay đầu lại hỏi.
「Đương nhiên rồi!」 Tôi tự tin đáp.
「Chị giỏi thật đó, Yuna-oneechan! Nhưng chị không thể kể nó cho ai biết đúng không?」 Fina hỏi thêm.
「Ừ, đó là luật mà」 Tôi lấy luật lệ làm cớ để lảng tránh.
Nói thật, tôi thấy xấu hổ khi phải kể cho em ấy biết về Fina fake và Yuna fake lắm. Cứ tưởng tượng cảnh chiến đấu của hai người mặc đồ gấu là tôi ngượng chín mặt.
「Nhưng em muốn thấy cảnh chị chiến đấu cơ, Yuna-oneechan」 Fina tiếc nuối nói.
「Em nữa!」
Có lẽ nghe được những gì Fina nói, Ruimin, người đang ở phía trước cũng hùa theo.
「À đúng rồi, Yuna-oneechan! Ruimin-san tính lén vào Cổng kiểm định đó. Em đã bảo chị ấy không được…!!」 Fina mách lẻo.
「A chời chời, Fina-chan! Em không cần phải nói cho chị ấy biết đâu! Với lại chị cũng đâu có vào bên trong!」
Ruimin liền chạy lên bịt miệng Fina lại.
「Chị đã nói vào xem tí xíu thôi còn gì」 Fina nói thêm.
「Fina-channnnn!」
「Nếu không có hai chị nhân viên của hội, chắc chị ấy đã lén vào trong rồi. Em không có làm lại chị ấy」 Fina kiên quyết.
「Tại chị tò mò chứ bộ…」
Ruimin ráng chống chế nhưng tôi không thể nói gì, tại tôi cũng y chang vậy mà. Chính vì tò mò mà tôi mới leo lên cái cầu thang siêu dài này để thấy cái Cổng kiểm định đó đó. Tôi thậm chí còn tham gia thử thách luôn khi nghe Rojina-san rủ. Vậy mới nói, tôi không thể la con bé được.
Sau đó, ba chị em tôi cùng nhau đi xuống dưới chân núi. Trên đường đi xuống, chúng tôi bắt gặp vài cặp thợ rèn - mạo hiểm giả đang đi lên. Mỗi lần họ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi chỉ lờ đi và tiếp tục bước.
Không biết họ sẽ gặp các thử thách gì ha? Mong là họ sẽ phát huy toàn bộ khả năng của mình khi đối mặt với các thử thách sắp tới.
「Tụi em có muốn đi đâu không? Chị thì muốn về nhà trọ nghỉ ngơi」 Tôi hỏi.
「Em sẽ về cùng chị ạ」 Fina nói
「Vậy còn em thì sao?」
Ruimin sợ phải ở một mình nên lên tiếng hỏi.
「Chúng ta sẽ đi về khi lấy đồ xong ở tiệm của Rojina-san nên em có thể làm bất kì thứ gì em muốn cho tới lúc đó」 Tôi nói.
「Em thì đã thỏa mãn với chuyến đi này rồi ạ」 Fina vui vẻ.
[À đúng rồi, giờ vẫn còn sớm nên em muốn quay về ngủ bù một chút」
Khi Ruimin ngáp khẽ nói, tôi và Fina cũng đồng tình quay về nhà trọ.
Giờ vẫn còn sớm mà. Với lại tôi đã dùng muốn cạn ma lực của mình nữa. Giờ phải về nhà trọ ngủ bù một giấc mới được.
Khi về tới phòng trọ, tôi triệu hồi hai bé Gấu Yuru và Gấu Kyuu tính ôm hai bé ngủ như ôm gấu bông. Nhưng hai bé gấu của tôi đã bị Fina và Ruimin bắt đi nên giờ tôi đành phải thui thủi cô đơn một mình một gối.
... Cô đơn quáaaaaa...

