Vol 12: Gấu-san đến thành phố Dwarf (377-422)

Chap 410: Gấu-san nhận thưởng

2025-08-17

4

Dịch và edit bởi JunnySnow

ʕ-`ᴥ´-ʔ

Cuối cùng, tôi chẳng thấy bóng dáng Fina đâu sau khi đã phá vỡ bức tường trước mặt. May mà con bé không gặp nguy hiểm gì, nhưng bị chơi một vố lớn như vầy làm tôi giận không kiềm nổi luôn á!

「Rojina-san! Chuyện gì vừa diễn ra vậy?! Mọi người đang hùa vô lừa con đúng không?!」  Tôi bực mình hỏi.

「Con có hỏi thì ta cũng chịu. Ta còn không biết có kiểu thử thách như vậy nữa. Hồi trước ta từng chứng kiến một thử thách dùng vũ khí đập tường rồi nhưng đâu có vụ nào có người nhốt ở trong đâu. Vụ này chắc hội trưởng Tarotova biết đó」 Rojina-san vừa nói vừa đẩy trách nhiệm sang cho ông hội trưởng.

「Thật không?」

Tôi nheo mắt nhìn sang ông hội trưởng.

「À, cũng có thứ tương tự như vậy xảy ra rồi」 Ông hội trưởng gãi đầu, vẻ mặt lúng túng.

「Vậy sao ông không báo cho con sớm hơn để con không phải lo lắng cuống cuồng chứ?!」 Cơn giận trong tôi như muốn bùng nổ.

「Đây là một bài kiểm tra, nếu cô biết trước thì còn gì là bất ngờ nữa. Nó không chỉ kiểm tra độ sắc bén của vũ khí mà còn kiểm tra cả bản lĩnh và tinh thần của người dùng. Thiếu một trong hai thì không một ai có thể hoàn thành bài thử thách này được. Bởi vậy nếu ta báo trước thì toàn bộ quá trình kiểm tra từ trước đến giờ đều trở nên vô nghĩa 」 Ông hội trưởng từ tốn giải thích.

「Đúng là vậy nhưng mà... Làm vậy có hơi quá đáng không?」 

Dám lôi Fina ra để dọa tôi, đây chính là bài kiểm tra khó khăn nhất từ trước tới giờ đó!

Chỉ nghĩ thôi cũng làm tôi giận sôi máu. Giờ tôi nên trút cơn giận này lên cái gì đây nhỉ?

「Không phải ai cũng gặp thử thách kiểu này đâu. Chỉ những người tài giỏi có vũ khí thuộc hàng siêu cấp mới phải trả qua bài kiểm tra tinh thần như vậy. Cả đời ta chỉ chứng kiến điều này xuất hiện đúng hai lần thôi. Cô đã được sự chấp thuận từ Cổng kiểm định. Lẽ ra cô nên thấy vinh hạnh mới đúng」 Ông hội trưởng nghiêm túc nói.

Vinh dự?! Nếu người thân bị ai đó bắt cóc, bản thân lo sốt vó và phải làm tất cả mọi thứ để cứu người nhà để rồi mọi thứ chỉ là lừa dối thì ai mà không nổi điên cho được? Chơi kiểu này tới thánh cũng phải bực mình đó chớ!

Tâm trạng hiện giờ của tôi cực kỳ tồi tệ. Cơn thịnh nội trong tôi cứ trực trào, chỉ thiếu một ngòi nổ là tôi biến thành Gấu điên thiệt luôn đó!

「Khả năng người thân của mình bị bắt cũng có mà. Vấn đề ở đây là mình có thể bình tĩnh giải quyết nó hay không mà thôi. Dù vũ khí có tốt tới mấy nhưng tâm trí không vững thì khó mà phát huy hết khả năng vốn có. Đây chính là mục đích của bài kiểm tra này」 Ông hội trưởng giảng giải.

Ai mà có thể bình tĩnh nổi khi người thân mình gặp chuyện chứ?!

Nếu người thân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay trước mặt thì ai cũng hoảng hết. Nghĩ kiểu gì mà bắt người ta phải bình tĩnh chứ? Quá là vô lý! Đây là điều không tưởng với người bình thường. Tôi cứ tưởng nó sẽ kết thúc khi tôi dùng ma thuật nhưng té ra là không. Nói chung còn nhiều thứ vô lý làm tôi tức giận lắm!

「Mà đứa nhỏ kia quan trọng với cô nhỉ? Cách cô phản ứng như thể con bé là người thân hay người yêu vậy」 Ông hội trưởng tò mò hỏi.

「Fina là em gái đáng yêu của con!」 Tôi khẳng định chắc nịch.

Với tôi, ba mẹ có cũng như không, ngoài ra cũng tôi chưa có bạn trai. Vì thế chẳng có ai trong số họ xuất hiện. Nếu có thì chắc là ông tôi, người hiểu tôi nhất. Tôi thấy có lỗi với ông vì tôi đã đến thế giới này.

Fina đúng là một người quan trọng trong đời tôi. Gấu Yuru, Gấu Kyuu, Noa và Shuri cũng vậy. Nghĩ mới thấy số người tôi quan tâm đã tăng lên từ khi tôi đến đây. Những người tôi gặp đều rất tốt và tôi muốn bảo vệ họ. Mà trên hết là tất cả mọi người đều tận hưởng cuộc sống này. Không như ba mẹ tôi, những kẻ chỉ biết hút máu con mình.

「Có người để yêu thương là một điều tốt, dù đó chỉ là em gái. Nó sẽ khiến cô mạnh hơn. Nhiều người không còn trân trọng mạng sống của mình khi phải làm những việc nguy hiểm như mạo hiểm giả. Có người mình yêu thương chờ mình trở về mới là điều đáng trân quý」 

Ông hội trưởng nói, giọng ông ấy đầy vẻ từng trải. Chắc do ông ấy đã gặp qua rất nhiều thợ rèn và mạo hiểm giả.

Một nơi để về à... Với tôi đó là nơi có Fina.

「À, chuyện gì đã xảy ra với người đã thực hiện bài kiểm tra giống như tôi?」 Tôi hỏi, tò mò về những người đã bị lừa một cú tương tự.

Chắc mấy ổng cũng giận như tôi ha, bị lừa một vố lớn như vậy mà.

「Bí mật. Cô cũng không muốn ai biết về mình đúng chứ?」 Ông hội trưởng nhát mắt.

Chậc, đương nhiên rồi. Tuy tò mò lắm nhưng tôi không muốn ông ta kể về tôi với người khác đâu. Nếu chuyện đó xảy ra thì sao tôi có thể quay lại đây được nữa.

「Theo luật thì ta không thể tiết lộ điều đó với bất kì ai」 

Ủa, có luật như vầy hả?

「Nếu nội dung các thử thách bị biết trước thì nó đâu còn là thử thách nữa. Bởi vậy mới có luật không được phép nói cho ai về các bài kiểm tra」 Ông hội trưởng nghiêm túc nói.

Ờ ha, nếu biết trước đáp án thì còn gì là thi thố nữa. Nội dung bị biết trước thì người tham gia có thể tìm cách giải quyết hết từ trước rồi.

Bởi vậy Rojina-san, Ghazal-san và Gordo-san đều im lặng nên Ricca-san mới không biết chuyện gì xảy ra ở đây.

「Nên cô đừng có nói cho ai biết về những chuyện vừa rồi nhé」 Ông hội trưởng dặn dò.

「Kể với Fina và Ruimin ở trên cũng không được luôn?」 

Tôi sẽ không nói với ai, nhưng tôi muốn kể cho hai đứa nhỏ đang đợi ở trên biết.

[Đúng rồi. Bởi vì khi hai đứa nhỏ kia lớn lên, lỡ chúng trở thành mạo hiểm giả và tham gia sự kiện Cổng kiểm định thì sao?」 Ông hội trưởng nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa đần.

Fina… làm mạo hiểm giả?!

Cũng ráng tưởng tượng lắm mà hông thấy hợp với em ấy chút nào. Em ấy nên ở nhà là tốt nhất. Nhưng em ấy có kĩ năng phân xác tuyệt vời mà nhỉ? Dù không thể cầm vũ khí chiến đấu nhưng Fina có thể dùng ma thuật và trở thành mạo hiểm giả. Ờm…. tôi vẫn không thể tưởng tượng cảnh Fina chiến đấu với quái vật.

Chà, có lẽ tôi không dược phép nói với những người có khả năng tham gia thử thách trong tương lai luôn.

「Tarotova, nói vậy đủ rồi. Đã đến lúc trao thưởng rồi đó」 Rojina-san lên tiếng, kéo chúng tôi trở lại vấn đề chính.

「Có phần thưởng?」 Tôi hỏi, hai mắt sáng rực lên.

Rojina-san chà xát các ngón tay với nhau. Khi nhìn vào đầu ngón cái của Rojina-san, tôi thấy vòng tròn ma pháp thứ ba, khác với cái để cắm vũ khí vào và nơi đối thủ xuất hiện, sáng lên trước mặt tôi.

「Con sắp được nhận thưởng ư?」

Ước gì họ có nói vụ này cho tôi biết ngay từ đầu. Biết là có thưởng thì tôi đã cố gắng làm quả speed run rồi. Nếu phần thưởng phụ thuộc vào thời gian hoàn thành bài kiểm tra thì tôi sẽ bực lắm luôn đó.

Chắc cái máu gaming của tôi đang dở chứng, cứ nghe tới thưởng là mắt sáng rỡ liền!

「Đừng có mong quá, phần thưởng cũng không lớn như con tưởng đâu」 Rojina-san nói.

Vậy hả?

Mà tôi cũng không muốn thứ gì hiếm thuộc cấp thần hay gì đâu, miễn là nó hữu dụng là tôi vui rồi.

「Rồi, phần thưởng cho cô là..... Một cục sắt! Hãy dùng nó vào lần thử thách tới nhé」 Ông hội trưởng tự mãn nói.

Cái méo~?! Sắt?! Sắt thì tôi không cần đâu, tôi còn cả đống golem sắt trong túi rồi. Dù có lấy thêm cũng chẳng để làm gì.

À, lấy nó làm quà lưu niệm cho Ghazal-san đi ha, thợ rèn thì ai cũng quý sắt như quý vàng nhỉ? Dù gì thì tôi cũng tham gia với cặp dao của Ghazal-san mà.

「Nó là một cục sắt đặc biệt sao?」 Tôi tò mò hỏi.

「Làm gì có! Cục sắt bình thường thôi. Mà nó là sắt tinh khiết nên tốc độ chế tác vũ khí sẽ nhanh hơn nhiều」  Rojina-san trả lời, dập tắt hy vọng của tôi.

Cổng kiểm định không cho Mithril cho người dùng vũ khí Mithril sao?

Khi nghe tôi hỏi vậy thì họ đồng thanh trả lời: “Mơ đi!” Chán thiệt luôn á.

Tôi bước tới vòng tròn ma pháp phát sáng. Ánh sáng dần tan biến và một vật không ngờ tới xuất hiện ở ngay giữa vòng tròn ma pháp.

「Cái quái gì thế này?!」 

Ông hội trưởng giật mình khi thấy giải thưởng.

Tôi đưa tay lên dụi dụi mắt.

Chắc mắt tôi bị sao rồi, chứ dạo này thấy gì cũng mờ mờ, dù tôi không còn xem tv, chơi game hay đọc manga với tiểu thuyết thâu đêm nữa. Tôi còn đi ngủ sớm dậy sớm, đời sống vô cùng healthy và balance. Lâu lâu cũng có ngày tôi lười tý thôi. Nói chung là tôi không có làm gì tổn thương mắt của mình hết.

Chúng tôi tiến đến chính giữa vòng tròn ma pháp nơi vật bí ẩn đó xuất hiện.

「Một con gấu!」 Ông hội trưởng thốt lên.

「Ờ, đúng là một con gấu…」 Rojina-san cũng bàng hoàng.

Như họ nói, một cái tượng gấu sáng loáng màu bạc tinh kiết nằm chình ình ở đó!

Rojina-san và ông hội trưởng chạm vào bức tượng gấu kia.

「Là sắt」 Ông hội trưởng lẩm bẩm.

「Đúng là sắt thật」 Rojina-san cũng kinh ngạc không kém.

Một con gấu bằng sắt.

Không hiểu vì lý do gì mà cục sắt đã biến thành một con gấu. Trông nó y chang mấy con gấu ở cửa hàng Nơi thư giãn của Gấu tôi làm luôn.

Không lẽ cái thứ này còn đọc được cả ký ức của tôi? Nếu thật vậy thì nó hoàn toàn biết về Fina, hèn chi con hàng fake lại giống em ấy đến mức tôi còn bị lừa. Vậy nên nó có thể tạo ra tượng gấu từ ký ức của tôi là điều hiển nhiên. Mà sao lại là gấu chứ?

「Không lẽ cục sắt sẽ biến hình tùy theo người tham gia à?」 Tôi hỏi.

「Đúng là khác nhưng ta chưa bao giờ thấy thứ nào tinh xảo như vầy.」Ông hội trưởng kinh ngạc.

「Với lại cái này quá lớn, ta chưa thấy phần thưởng nào lớn như vậy」 Rojina-san nói thêm.

Con gấu sắt to ngang Gấu Yuru và Gấu Kyuu trưởng thành.

「Hèn chi bài kiểm tra của con lại đặc biệt đến thế」 Rojina-san nói, vẻ mặt như vừa hiểu ra mọi thứ.

「Nó đúng là hơi khó thật」 Tôi gật đầu đồng ý.

「Giờ sao chúng ta có thể di chuyển cái thứ này? Nếu không làm được thì không thể bắt đầu bài kiểm tra tiếp theo được đâu」 

Rojina-san và ông hội trưởng đều là người lùn, cả hai cố gắng di chuyển nó nhưng con gấu sắt vẫn nằm yên tại chỗ.

Mà với tôi thì chuyện này dễ ợt.

「Được rồi, để con」 

Khi tôi chạm vào con gấu sắt, nó liền chui tọt vào Hộp gấu và biến mất.

Có Hộp gấu tiện ghê.

「Cái găng tay kì quái kia là túi vật phẩm?!」 Ông hội trưởng giật mình hỏi.

Ờ, nó kì, nó lạ , nó là gấu. Mà chính tôi cũng thấy kì khi dùng nó lần đầu. Nhưng người khác nói thì không được.

Lúc đang tính than phiền thì ánh sáng quanh tôi dần mờ đi.

Ông hội trưởng nhìn quanh rồi la lên.

「Không thể nào! Cổng kiểm định đang đóng lại! Nhưng mới chỉ có một người tham gia thôi mà!」 

「Vậy mới thấy con bé đã chiến đấu kinh khủng thế nào. Nó đã rút cạn ma lực của cánh cổng luôn rồi」 Rojina-san nói như đúng rồi.

「Sao ông nói như đúng rồi vậy?! Có hàng chục thợ rèn sẽ tới đây hôm nay để tham gia thử thách đó! Chúng ta phải làm gì bây giờ?!」 Ông hội trưởng hoảng loạn ôm đầu.

「Ông hỏi tôi tôi hỏi ai?」 Rojina-san nhún vai đáp.

「Ông là người mang cô ta tới còn gì!」 Ông hội trưởng liếc muốn cháy mắt.

「Và ông là người cho phép tụi này vào!」 Rojina-san không sợ nói lại.

「Đúng là vậy nhưng sao tôi biết cô ấy là một người mạnh mẽ đến thế?! Ông cũng nhìn đi, con bé ăn mặc như một con gấu, người thì nhỏ xíu và còn dùng dao nữa!」  Ông hội trưởng giận nói.

Tôi là gấu thiệt nhưng tôi không có nhỏ à nha!

「Chết tiệt, Rojina, mau mau nghĩ cách đi! Ông chỉ có thời gian từ giờ cho tới khi chúng ta quay về phòng chờ ở trên thôi đó!」

Ông hội trưởng vừa đi vừa ôm đầu nói. Rojina-san và tôi nhìn nhau rồi cũng lần lượt đi theo ông ấy.