Trường tư thục Misasagi. Một ngôi trường cấp ba tọa lạc gần chân núi. Nằm tại một tỉnh lẻ, nơi tứ bề phải tới ba bề là núi non, trên sử sách xa xưa hẳn vẫn còn lưu lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học lớp 1 - 3, có thể thấy những cây anh đào đã trổ lá. Mới đầu năm học vẫn thẹn thùng gò má hồng, ấy vậy mà chỉ mới bước sang đầu tháng Năm, nàng đã mơn mởn xanh, háo hức được chuyển mình.
Phía bên kia cửa sổ, ai ngồi cạnh người nào thì làm quen người nấy, dần dà thì kết bạn với lập hội chơi chung. Giữa bầu không khí ấy, chỉ có hai cái tên vẫn xa mặt cách lòng, dẫu với tay một cái đôi bên chạm nhau ngay,
“Ơ kìa, nhìn mãi mới thấy đấy! Có phải cậu mới xỏ khuyên tai phải không vậy?”
“Xỏ một bên thôi mà trông xinh dã man ấy! Người đẹp thì đúng là không cần cố cũng đẹp.”
“Nhìn thích thật đấy nhỉ? Cơ mà đục lỗ tai… nghĩ thôi mà đã muốn bủn rủn chân tay rồi~”
“Ừ, biết mà, sợ lắm. Nhưng muốn đẹp phải biết hi sinh chứ sao giờ~ Chuẩn chứ, Kotori-chan ơi?”
“À thì… cũng không hẳn như vậy…”
Toàn bộ cuộc hội thoại xoay quanh một nữ sinh, đang có vài cô bạn khá xinh sáp lại gần. Gương mặt đẹp tuyệt trần phẳng lặng không gợn sóng, cô đáp lại hững hờ, rồi tiếp tục ra vẻ như chưa hề bận tâm. Tóc cô nhuộm sáng màu, tạo kiểu hơi bồng bềnh nhưng vẫn rất tự nhiên. Y phục trên người cô phải nói là khá thoáng, tôn lên bộ ngực nở lẫn cả cặp đùi thon.
Tên cô là Nabata Kotori, và có vẻ như cô vừa có khuyên tai mới. Chỉ thế thôi cũng làm tiếng rì rào rộn lên, rải rác khắp nơi chứ không riêng một chỗ nào. Đó chính là minh chứng cho sức hút của cô, cùng đám con gái đang không ngớt giọng trầm trồ, dưới tư cách chễm chệ đứng đầu chuỗi thức ăn.
“.........”
Nằm chống cằm xuống bàn ngay vị trí vệ tinh, Hashio Takumi nhìn theo, ngước đôi mắt bẩm sinh đã hốc hác bơ phờ. Lòng có hơi chùng xuống, bỗng nhiên cậu phát hiện bóng dáng một nam sinh tóc nâu bước lại gần, chìa tay hòng bắt chuyện với lại Kotori.
“Nhìn hợp với cậu đấy, Nabata. Tươi tắn thêm chút thôi là quá tuyệt vời rồi.”
“Vậy à.”
“Tại vì Nabata vốn đã đẹp sẵn rồi. Việc gì phải chấp nhận thua kém chỉ bởi vì thiếu thân thiện đúng không? À mà mình có biết một chỗ này hay lắm. Khi nào rảnh tụi mình đi chơi cùng nhau đi.”
“Thôi…”
Mặc kệ cậu bạn kia nói muốn văng nước miếng, Kotori gần như bơ cậu ta toàn tập. Đám con gái xung quanh còn phải cố nhịn cười, quay sang mà an ủi cậu chàng tội nghiệp kia.
“Nào, không sao, không sao. Chủ động đã là hơn khối ông ngoài kia rồi!”
“Nể ông thật đó nha. Nghe danh người ta mà điếc không sợ súng nữa. Công chúa băng giá này không phải dạng vừa đâu.”
“Lần sau nhớ đọc thêm Đắc Nhân Tâm vào nhé. Ha-ha-ha…!”
“Chậc…”
Phải ngoái lại lần cuối ra hiệu “Cứ đợi đấy”, cậu ta mới hậm hực quay mặt rồi bước đi. Kotori lúc này mới thở phào một cái, trong khi khắp chung quanh ai nấy khúc khích cười. Lời từ chối của cô lạnh lùng chẳng khách sáo, nhưng chính vì thế nên mới thành cả nghệ thuật.
“Nabata-san nghe oách xà lách thật chứ.”
“Giá mà tao cũng được phũ một lần xem sao.”
“Ha-ha, hài nha bay. Mà cũng hợp lí phết.”
Cả lớp học nhiệt liệt hưởng ứng Kotori, từ trầm trồ thán phục đến khôi hài bông đùa. Takumi vừa nghe vừa nhíu mày khịt mũi, cặp mắt vẫn chán nản hướng về Kotori. Tuyệt nhiên không có ai bắt chuyện với cậu cả. Ấy vậy dẫu chẳng kém lạnh lùng hơn là bao, cô bạn ngồi cạnh lại như đóa hoa kiêu hãnh, chỉ cần ngồi yên thôi cũng khối kẻ ngắm nhìn.
Tựa như nước với dầu, thế giới của hai người ngay từ bản chất đã chưa từng thuộc về nhau.
Bỗng nhiên, điện thoại Takumi thông báo có tin nhắn. Cậu liền mở màn hình, phát hiện ngay tin nhắn đến từ Kotori, mới gửi một sticker có hình con mèo đang huơ loạn xạ chân trước.
Đọc vị được cô bạn đang cần giúp gì đó (hẳn có liên quan đến đám con gái quây quanh), lại thêm một lần nữa cậu chỉ biết nhíu mày.
Sau giờ học hôm đó, Takumi dừng chân tại nhà Nabata. Bên trong căn phòng riêng giá sách chật kín tường, với trên kệ đầy ngập merch từ những thương hiệu manga dòng shounen, còn dưới sàn ngổn ngang tạp chí về thời trang và làm đẹp phái nữ, Kotori yếu ớt van xin trong bất lực.
“C-chuyện là… Takumi…”
Miệng thở dài não nề, Kotori bám lấy cánh tay Takumi đứng bên kia bàn trà. Cô bạn ngồi khuỵu xuống, đôi chân dạng hai bên, mắt long lanh ngước lên trông rõ là tội nghiệp. Thấy hơi hơi nhức đầu, Takumi day trán, rồi hỏi lại lần hai.
“Rốt cuộc chuyện gì nữa?”
“C-chuyện là nãy… bạn học có rủ mình… ghé qua Futaba…”
“Futaba? Cái chuỗi tiệm cà phê nổi tiếng gì đó hả?”
“Ừ, cái chi nhánh trung tâm thương mại Cá Vàng ấy. Tại mới ra món mới… gì mà… sữa tươi dầm dâu tây… kiểu kiểu vậy…”
”Thì ra là thế à. Mấy hôm rồi trên mạng nhớ không nhầm là có quảng cáo phải không nhỉ. Cơ mà… thế sao còn chưa đi?”
“N-Nãy mình dặn người ta… đợi mình một chút rồi…”
Cô bạn lắp bắp mãi mới nói dứt được câu.
Hóa ra chẳng có gì đáng quan ngại hết cả. Chỉ là bạn cùng lớp ngỏ ý mời cô nàng đi chơi cùng cho vui. Nhân tiện thì Cá Vàng là trung tâm thương mại lớn nhất tại khu này, với cơ sở vật chất bao gồm một cụm rạp chiếu phim đa chức năng, cùng với hơn hai trăm tiệm bán hàng chính hãng. Ngay từ hồi còn nhỏ, đây đã là điểm đến vô cùng quen thuộc với cậu lẫn Kotori. Trút một tiếng thở dài như trút hết tâm can, Takumi bực dọc đi thẳng vào vấn đề.
“Được rủ thì đi thôi. Quan tâm làm gì nữa.”
Nghe thấy thế, cô bạn liền cuống lên, khóe mắt ngân ngấn nước.
“Kh-Kh-Không được, không được đâu! Người ta cũng thuộc dạng hoa khôi của lớp đấy! Không đùa được với lại mấy người hướng ngoại đâu! Sơ sảy một cái thôi là bị nuốt sống liền!”
“Nói vậy thì chịu đấy. Cơ mà Kotori… chẳng phải giờ cũng là hoa khôi của lớp à?”
“Ừ thì… c-chắc là thế…”
Takumi nhíu mày, chán chẳng buồn nói thêm.
Thực tế bấy lâu nay, tính tình Kotori vốn nhút nhát tự ti, hiếm khi dám bảo vệ chính kiến của riêng mình. Rốt cuộc chẳng biết ai lại đồn đại cô nàng là công chúa băng giá, khi cô chỉ đơn thuần ngại giao tiếp không hơn. Nếu không may sự thật về cô mà lộ ra, hẳn khỏi nghĩ cũng biết bạn bè xung quanh cô sẽ vỡ mộng cỡ nào. Về phần mình, Kotori vẫn cứ liên tục là đổ lỗi, lấy hoàn cảnh bên ngoài bao biện cho bản thân.
“Ý-Ý là, mấy cái chỗ sang chảnh như là Futaba… mới đến lần đầu thì sao quen được ngay chứ. Đã thế còn phải hô thần chú khi gọi đồ, kiểu như… Short White Moca Non-Fat Milk Decaffeine, đại loại thế. Mãi mới thuộc được chứ có phải chuyện đùa đâu…”
“Ồ, nghe được đấy chứ. Nói tròn vành rõ chữ liền một mạch luôn mà.”
“H-hì hì… Thật đó hả…?”
Ngượng ngùng vì lời khen, cô bạn đưa ngón tay gãi nhẹ lên gò má. Cú xoay chuyển bất ngờ đến không kịp trở tay, bắt buộc Takumi không muốn cũng phải cười.
“Ừ, nó phải thế chứ. Trôi chảy được như này thì cứ kệ thiên hạ mà ngẩng cao đầu thôi.”
“N-Nhưng mà, nhưng mà… mục đích khi đến đấy ắt phải là để gọi món mới chứ đúng không? Nếu thế thần chú kia… làm sao dùng được giờ…”
“Thế thì cứ gọi món cơ bản nhất là xong. Muốn thêm phần thuyết phục thì kiếm cớ gì đó, như là phải đầu xuôi đuôi mới lọt chẳng hạn.”
“Ư, nhưng mà… Sợ lắm, ngượng chết thôi… Trước nay đã bao giờ dám bén mảng tới chỗ Futaba đâu trời… H-hay là… giúp mình làm chuyện ấy… giống như mọi lần đi…?”
Hai gò má đỏ ửng, cô bồn chồn không yên, tiếp tục dùng cặp mắt cún con mà van nài. Điệu bộ của cô nàng quả thực rất biết cách làm xiêu lòng đối phương, và cũng tình cờ thay… Takumi biết rõ Kotori muốn gì.
“Theo “nghi thức” đúng không?”
“Ừ-Ừm…”
Nói “nghi thức” ở đây, tức là đang ám chỉ việc thực hiện hành động dựa trên những quy tắc thống nhất và khách quan, để mỗi lần thực hiện đi đến cùng kết quả, tránh bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc chủ quan.
Với người có bản chất tự ti giống như cô, “nghi thức” đóng vai trò gây dựng sự tự tin, thuyết phục bản thân cô rằng cô đủ khả năng để không làm phật ý dàn hoa khôi lớp mình. Và trong công cuộc ấy, Takumi chính là người cộng sự của cô.
Tuy rằng giữa hai người chẳng còn cái “lần đầu”, khuôn mặt Takumi vẫn đượm vẻ lo lắng. Cậu hắng giọng thật to, xong dè dặt hỏi lại.
“Sao cũng được đúng không?”
“C-Cậu muốn sao cũng được…”
“.........”
“.........”
Đôi trẻ nhìn chằm chằm một hồi vào mắt nhau, không khỏi thấy nhồn nhột nỗi bất an trong lòng. Căn phòng lẫn gò má hai người nóng bừng lên, ngỡ như tiết trời xuân mới chuyển sang chớm hè. Bỗng nhiên nhìn lảng đi, Takumi cộc lốc phá tan bầu không khí.
“Vào việc thôi.”
“Ừm.”
Kotori gật đầu. Nắm chặt lấy tà váy, cô vừa quỳ vừa lê đến gần chỗ giường ngủ. Lưỡng lự mất một hồi, hai bàn tay của cô luồn vào bên trong váy, tuột đến ngang đầu gối chiếc quần nhỏ mình ra. Cô yếu ớt lên tiếng, giọng nói tựa hồ như sắp mất hết sức lực.
“N-Nhờ cậu đấy…”
“Rồi.”
Dựa mình vào thành giường, Kotori vớ lấy chiếc gối che mặt đi, từ phần hông trở xuống chĩa thẳng về phía cậu.
Tư thế không phòng bị mới quen thuộc làm sao. Cứ hễ không chờ được mà bất giác nhấp nhô, bờ hông ấy lại khiến chiếc váy rủ xuống trông càng thêm phần trống trải. Cô bạn ngỡ như là đang mời gọi con thú trong người Takumi… Không, không phải ngỡ như. Chắc chắn là như vậy.
Tim cậu đập liên hồi, tưởng chừng sắp nổ tung.
Máu dồn hết lên não, đầu óc cậu choáng váng mà chẳng hề nhận ra. Chẳng thể dựa dẫm vào lý trí lạnh lùng nữa, cậu đem cả những chuyện tế nhị ra đùa cợt.
“Vẫn cái màu quần lót giống như mọi khi nhỉ…”
“Đ-Đừng có mà nhìn chứ…!”
“Váy đồng phục trường mới ngắn hơn váy đồng phục hồi học cấp hai đấy. Nhớ phải cẩn thận vào, không là lộ như chơi.”
“C-Chuyện đấy để sau đi. Bây giờ sao cũng được.”
Ló mặt khỏi chiếc gối, cô bạn trừng mắt nhìn, đỏ ửng tận mang tai. Cậu giơ hai tay lên, nhận lỗi về phần mình.
“Thế còn bao cao su?”
“Chỗ cũ. Trong ngăn kéo cao nhất.”
Bằng động tác chuẩn chỉ, cậu nhanh nhẹn trang bị món dụng cụ tránh thai. Suốt từ nãy đến giờ đã vào guồng hưng phấn, Takumi nắm lấy bờ hông của cô bạn. Mùi con gái ngọt ngào mân mê nơi cánh mũi, khiến cậu càng thèm thuồng cảm giác ra trận hơn.
Người xưa rỉ tai nhau, rằng tuyệt sắc mỹ nhân thì cũng sau ba hôm là vô vị nhàm chán. Riêng cậu thì có thể sẵn sàng khẳng định luôn, rằng người xưa chẳng biết thưởng thức là gì cả. Không kiềm lòng được nữa, cậu hạ giọng ra hiệu.
“Mình nhấp đây.”
“Ừm.”
Khắp căn phòng vang vọng những tiếng thở hổn hển.
Những tiếng rên nghèn nghẹn như đang cố kiềm nén.
Những ma sát ráo hoảnh mỗi khi da chạm da.
Bọn họ đang làm tình. Đang giao phối. Đang làm chuyện thân mật dành cho những tâm hồn yêu sâu đậm lẫn nhau.
Ấy vậy bọn họ lại vô hồn như cỗ máy. Như những kẻ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.
Chẳng lấy một câu nói, hay là một nụ hôn. Chưa từng một lần nào Kotori hành sự mà cởi hết quần áo, đã thế chỉ cho phép đúng tư thế cửa sau, tư thế mà cô bạn có thể giấu trọn đi khuôn mặt bản thân mình.
Giữa hai người chỉ là một nghi thức thuần túy, nơi thứ được xuất ra được đưa vào đúng chỗ mà nó cần xuất ra.
Nhưng dù thế đi nữa, thỏa mãn được nhục dục vẫn sung sướng biết bao.
Như một lẽ dĩ nhiên, Takumi là bên hưởng thụ nhiều hơn cả. Thiếu điều muốn rống lên như một con ngựa điên, khuôn mặt cậu thiếu niên đong đầy những cảm xúc.
Cá nhân cậu thừa hiểu, rằng những gì mình làm là đang đi ngược lại với luân thường đạo lí.
Cậu hoàn toàn có thể tìm mọi cách viện cớ, nhưng nếu phải trung thực mà bộc bạch nguyên do, thì đó là bởi vì quay tay không sướng bằng.
Con quỷ dục vọng đã khuất phục cậu thành công, và giờ cậu không còn đường nào quay đầu nữa. Cậu chính là cặn bã của xã hội loài người.
Cái lúc Kotori gửi cho cậu nhãn dán hình con mèo vẫy tay, nhằm ám chỉ “nhu cầu” đang cần được “đáp ứng”, sẽ là nói dối nếu khẳng định cậu không hề mong chờ gì sâu xa.
Và như thế, giữ nguyên cái bản mặt nhân vật chính giấu nghề, cậu hoàn thành “nghi thức” bên trong Kotori, giần giật như vừa có dòng điện chạy qua người. Chẳng kịp chiêm ngưỡng lấy tội ác mình tạo ra, cậu thu hồi hung khí, rồi thu dọn hiện trường. Kotori đến đây cũng vươn thẳng lưng lên, vuốt ve lại bộ đồ đã xộc xệch nhàu nhĩ.
“.........”
“.........”
Một cảm giác khó xử bao trùm lấy không gian.
Không bất ngờ gì lắm, sau những chuyện khó xử hai người vừa mới làm.
Vương vấn chút tiếc nuối, Takumi liếc nhìn thì thấy Kotori đã nhễ nhại mồ hôi, đôi gò má ửng đỏ do phải vận động mạnh. Trông cô thật nóng bỏng, đến mức gương mặt cậu cũng phải “nóng bỏng” theo, buộc cậu đánh mắt sang chỗ khác cho đỡ ngượng.
Đối với Kotori, đây là một nghi thức thiết thực cho cuộc sống, chứ không chỉ đơn thuần mua vui bằng xác thịt.
Nghi thức cần hai người, thế nên cậu chỉ là một công cụ không hơn.
Cô còn chẳng coi cậu như một người bạn trai, nên cậu cũng chẳng dám mơ những điều hão huyền.
Cậu thở dài tự giễu, còn cô thì rụt rè bày tỏ lòng biết ơn, như một vị khách hàng thỏa mãn với dịch vụ.
“… Cảm ơn cậu nhiều lắm. Vậy là mình có thể tự tin khởi hành rồi.”
“Không cần phải bận tâm.”
“À, với cả, Takumi… nãy cậu thấy sướng chứ?”
Cảm thấy mất thể diện khi phải nói thành lời, cậu bèn đưa vật chứng lên cho cô bạn xem.
“Nhìn phát là biết mà.”
“Kể cũng phải… Cậu ra nhiều thật đấy.”
Chứng kiến bịch sữa đặc căng phồng dưới chóp đuôi, đôi mắt Kotori lộ rõ vẻ hài lòng.
Ngày hôm nay, giống hệt như mọi hôm, cậu xuất tinh đại pháp đến muốn cạn sinh lực. Vờ như chẳng có gì lấy làm to tát mấy, cậu khịt mũi rõ to, gần như là cưỡng ép cô bạn đổi chủ đề.
“Thật tình chứ… Rốt cuộc từ khi nào đây lại thành nhu cầu thiết yếu của cậu vậy?”
“Cậu cũng biết rồi mà… Từ hồi học cấp hai, lúc có đứa trong trường rêu rao về mình ấy. Rằng là “Cái loại đã phò non còn xấu ói như mày, sau này đứa nào gặp cũng phải tắt nứng thôi”. Vậy nên, mỗi khi Takumi vì mình mà xuất tinh, mình mới… mới dám quả quyết rằng đấy chỉ là bịa đặt.”
Khuôn mặt cô cứng đờ, như mới phải hồi tưởng một kí ức không vui.
Mặc dù đã đạt đến tầm cỡ một hoa khôi, nhưng mãi cho đến khi nhập học trường cấp ba, vị thế của cô bạn cũng như Takumi, một nhân vật quần chúng mờ nhạt và kém cỏi.
Để có thể lột xác từ vịt hóa thiên nga, cô đã phải trải qua không biết bao công sức. Tuy nhiên, bất chấp việc ngoại hình đã thay đổi đáng kể, thâm tâm của cô bạn vẫn chẳng hề đổi thay.
Chính vì thế, mỗi khi có chuyện gì cần phải hạ quyết tâm, cô đều coi “nghi thức” như cứu cánh của mình. Đến cả chiếc khuyên tai đeo đến lớp sáng nay… cũng là do “nghi thức” nhúng tay một phần vào. Ban đầu cô thậm chí định đeo cả hai tai, nhưng cuối cùng chùn chân nên mới không dám nữa.
Ngoài ví dụ vừa nêu, “nghi thức” còn xúc tác cho không ít bước ngoặt trong cuộc đời của cô. Chẳng hạn như quyết định tự tay mua mĩ phẩm, cắt bớt váy đồng phục cho cao quá đầu gối, hay chuyển từ kính cận sang đeo kính áp tròng. Đặc biệt vào buổi sáng ngay trước giờ khai giảng, cô còn sợ đến trường đến mức phải thực hiện “nghi thức” mới an tâm, báo hại cả hai đứa suýt nữa thì chết chùm.
Mối quan hệ hai người… ngẫm lại quả mới thấy kì quái ra làm sao.
Không để bản thân mình khiến cô tiêu cực lây, Takumi lấy lại vẻ suồng sã thông thường.
“Nói thật nhé, Kotori. Cứ tiếp tục thế này… khéo sau này có khi cậu thành dâm nữ đấy.”
“I-Im đi.”
“Thế còn Futaba? Định đi luôn bây giờ, hay định để người ta chờ thêm một lúc nữa? Bãi chiến trường cứ để thằng này lo liệu cho.”
“Ờ, suýt quên. Xin lỗi, phiền cậu một chút vậy.”
“Thôi, đi đi. Mau lên.”
“Này chắc là vừa mới mở khóa được thành tựu tuổi trẻ đúng không nhỉ. À, đúng rồi, mình cất chìa khóa nhà vẫn ở chỗ cũ nhé.”
“...Biết rồi.”
Vừa mới nghe đến cụm “thành tựu tuổi trẻ” xong, khuôn mặt Takumi tối sầm trong thoáng chốc.
Về phần Kotori, cô vội vàng kéo chiếc quần lót về đúng chỗ, cầm chiếc túi xách lên, rồi tất tả rời phòng. Bơ vơ lại phía sau, cậu thở phào một tiếng, nhớ lại căn nguyên đã nối kết cậu với cô thành ra nông nỗi này.
Hồi còn học lớp chín, vào một ngày đầu đông, một nam sinh tìm đến Kotori tỏ tình. Đối phương nổi tiếng là thích gây sự chú ý, được cái là ngoại hình cũng tương đối bảnh trai. Hiển nhiên chưa từng có kinh nghiệm trong vụ này, Kotori hoang mang và trăn trở thấy rõ, thế nhưng vẫn sẵn lòng gặp trực tiếp cậu ta.
Chỉ có điều, lời tỏ tình hôm đó… thực chất là một trò chơi khăm đầy quái thai. Cụ thể như thế nào thì cậu không nắm rõ, nhưng hẳn cô đã bị lăng mạ rất nặng nề, khi có cả tin đồn đối phương đòi quan hệ mẫu thân nhà cô nữa.
Giữa dầu sôi lửa bỏng, Takumi khi ấy tình cờ bước ngang qua. Ban đầu cậu chỉ tính làm một người qua đường, coi giống tố bão bùng như gió thổi qua tai. Ấy thế không hiểu sao, cậu vẫn chọn lên tiếng, rằng cậu nhỏ của mình rất ấn tượng về cô. Và khoảnh khắc hai người bước vào cuộc đời nhau… cũng chính là khoảnh khắc Kotori đáp trả.
“C-Cậu có bị khùng không?! Không nghe thấy người ta bảo con này xấu ói, tới mức đụng vào thôi cứng cũng hóa mềm à? Hay là ngoài miệng tính an ủi động viên tôi, xong lát sau lại đi đàm tiếu linh tinh đấy?!”
Đáng tiếc thay, lòng tự tôn của cô lúc này đã chạm đáy, dẫn đến sự nghi ngờ tất thảy cõi nhân sinh. Takumi thì cũng đang u uất trong lòng, do chấn thương mãn tính ép cậu phải từ bỏ đam mê điền kinh đã theo đuổi bấy lâu nay. Sẵn có lòng hận đời, hai con người lao vào mà xỉa xói lẫn nhau. Người này rủa người kia chim không tìm được bướm, người kia lại rủa bướm chưa đủ trình dạy đời.
Mãi đến tận bây giờ, Takumi nghĩ lại vẫn thấy mình ngày xưa ngu xuẩn hết chỗ nói. Sau mớ hỗn độn đấy, cậu vùi đầu vào học như thể nhằm trốn tránh hiện thực mình tạo ra. Cuối cùng trớ trêu thay, sau kì thi cấp ba, cậu lại đỗ vào đúng nguyện vọng điền cho vui do tưởng rằng quá tầm. Càng kì lạ hơn nữa, là ít lâu trước ngày khai giảng vào cấp ba, bỗng nhiên Kotori, người mà Takumi tìm mọi cách né tránh, đến tận cửa nhà cậu rồi ngượng ngùng thỉnh cầu.
“Ch-Chẳng là kể từ giờ, cậu giúp mình… chuyện này với được không?”
“Chuyện” mà cô nói tới… chính xác là “nghi thức” như trên mới trình bày.
Dĩ nhiên, thoạt đầu cậu từ chối. Nghĩ thế nào cũng thấy làm vậy quá suy đồi. Ngoài ra, đối với Takumi, nam nữ thì không nên nảy sinh những quan hệ khó xác định ranh giới, kiểu như trên tình bạn nhưng lại dưới tình yêu. Cậu đã quá xốc nổi mà không nghĩ trước sau, để rồi phải hối hận suốt tận mấy tháng trời.
Thế nhưng, nhất quyết không từ bỏ, Kotori nằng nặc buộc cậu chịu trách nhiệm cho phẩm giá của cô. Cực chẳng đã, cậu đành phải nhận lời, khởi đầu một câu chuyện chẳng biết buồn hay vui.
Dòng hồi tưởng kết thúc thì cũng là lúc cậu dọn dẹp xong căn phòng. Takumi khóa cửa, để lại chìa khóa nhà bên trong hộp đựng thư. Nhìn trung tâm thương mại Cá Vàng phía xa xăm, cậu lẩm bẩm thành tiếng, khẽ giọng không để ai nghe thấy lời độc thoại.
““Mình sẽ thành hoa khôi, rồi hẹn hò một anh nào đấy thật đẹp trai, kết bạn với tất thảy những con người hào nhoáng”. Phải vậy đúng không nhỉ…”
Mục tiêu Kotori nhắm đến thời điểm này… đó chính là phục thù tên con trai đểu cáng đã từng sỉ nhục cô, bắt hắn phải bẽ bàng đến đời đời suốt kiếp.
Đoạn còn lại chắc là vẫn chưa quên hết đâu. Nào là muốn niềm nở thân thiện với người ta, muốn biết cách mau mồm mau miệng tạo không khí…
Đúng thực Kotori có nỗ lực hàng ngày, nhằm trở thành con người mà cô hằng khát khao. Tuy nhiên, muốn vượt qua cửa ải làm quen với đám bạn hướng ngoại lớp mình thôi, chắc hẳn cô vẫn phải trầy trật một đoạn dài.
Vào vai nhà tiên tri, cậu bắt đầu tiên đoán. Đâu đó giữa hội bạn đang tám đủ thứ chuyện trên trời rồi dưới biển, chắc hẳn Kotori đang ngồi câm như hến, hai tay cầm chặt lấy ly sữa dầm dâu tây. Chẳng cần phải mượn đến trí tưởng tượng cao siêu, mọi thứ cứ hiện lên, cứ như sự đã rồi.
Nhoẻn miệng cười mơ hồ, cậu thong thả cất bước dưới bầu trời nhá nhem.

