Tại trường Cấp ba Yamaboshi, tất cả các học sinh đều phải tham gia các hoạt động câu lạc bộ.
Ngay từ lúc bắt đầu năm nhất, học sinh đã bị yêu cầu phải chọn một câu lạc bộ từ danh sách (gồm các câu lạc bộ tiềm năng) dài đến nực cười, và nộp đơn đăng kí đúng thời hạn. Bất kể học sinh có muốn tham gia không, có việc làm thêm không, hoặc có kế hoạch về thẳng nhà và chơi game mỗi tối hay không. Tất cả đều phải tham gia, không trừ một ai.
Đơn đăng ký được gửi cho giáo viên chủ nhiệm của lớp họ vào cuối tháng 4. Hầu hết đều được chấp thuận ngay lập tức. Sau đó, bắt đầu từ tháng 5, học sinh được phép tham gia vào các hoạt động mà họ đã chọn.
Đối với hầu hết học sinh tại Yamaboshi, đó là điều thường gặp. Nhưng quy trình này không hoàn hảo. Mọi quy trình đều tồn tại ngoại lệ. Và năm nào cũng vậy, luôn có một số học sinh gặp rắc rối với chuyện này. Ví dụ như là, câu lạc bộ mà họ muốn tham gia không đáp ứng được điều kiện có it nhất 5 thành viên.
Nhưng dù có là “ngoại lệ” thì cũng không thoát khỏi luật lệ, và những học sinh đó cũng không tránh khỏi việc bị chuyển sang một câu lạc bộ đang hoạt động khác. Tuy nhiên, khi nói đến việc họ sẽ bị chuyển như thể nào thì…
Năm nay, các giáo viên không muốn giải quyết vấn đề này cho lắm—vậy nên họ đã chọn một cách đi hơi khác.
—Ngày 1 Từ góc nhìn của Yaegashi Taichi—
Yaegashi Taichi và 4 học sinh khác đi theo Gotou Ryuuzen, chủ nhiệm lớp 1-C, đến tòa nhà của trường.
“Vậy thì, đây là nơi được chỉ định cho các em làm phòng Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa. Các em biết đấy, phòng bên cạnh là phòng trống, nhưng… Nghe này, mấy đứa, đừng có gì nghịch ngợm linh tinh quá đấy, hiểu ý tôi chứ?” Gotou cười toe toét như một đứa trẻ con mới chỉ bằng nửa tuổi ông ấy và mở cửa phòng số 401. “Và—phải rồi! Có vẻ câu lạc bộ trước đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, sẽ tiết kiệm được khối thời gian đấy! Vào đi nào, mấy đứa!”
Theo sự hướng dẫn của ông ta, 5 học sinh lần lượt vào phòng. Trên bức tường bên trái, ở trong góc, là một cái két sắt, tiếp đó là một tủ để đổ với một chiếc ghế sofa đen có hơi sờn ở phía đối diện căn phòng. Ngoài ra còn có một vài hộp các tông nằm xung quanh, với đầy rẫy thứ linh tinh bên trong. Bên phải căn phòng là một tấm bảng đen, và ở giữa phòng là hai chiếc bàn dài cùng 6 cái ghế xung quanh.
“Giờ thì! Như tôi đã giải thích, tất cả những gì mấy đứa cần làm bây giờ là quyết định hoạt động của câu lạc bộ. Tôi không biết mấy đứa định làm trò gì, nhưng bất kể là gì, nhớ đảm bảo rằng hoạt động đó trông phải thật ổn trrên giấy tờ, hiểu chứ?”
Thật vậy, rõ ràng từ giọng điệu vui vẻ của ông ta cho thấy lão chẳng quan tâm gì đến chuyện này cả.
“Khi quyết định xong, hãy cho tôi biết. Tất nhiên tôi sẽ là người giám sát câu lạc bộ này đấy! Nghiêm túc mà nói, mấy đứa may đấy. Tôi cũng đang làm giám sát cho vài việc khác nữa, biết đấy, kiểu… kỹ thuật ấy. Dù sao thì, vui vẻ nhá!”
Và thế là, không đợi trả lời từ phía 5 học sinh, Gotou đã bước ra ngoài rồi.
“Cái… Này, đợi đã! Gotou-sensei!” Inaba Himeko, một người bạn cùng lớp 1-C với Taichi, hét lên.
Inaba là một cô gái xinh đẹp, nhưng dựa theo những quan sát hạn chế về cô, cậu biết, cô ấy rất dễ xúc động và cáu kỉnh. Họ là bạn cùng lớp được một tháng rồi, nhưng Taichi hầu như chưa bao giờ nói chuyện với cô cả; cô ấy thường toát ra cảm giác “thù địch”, nên hầu hết mọi người đều tránh xa.
“Ông có nghe không?! Tôi nói—ugh, ông ấy biến mất rồi.”
Buồn thay, lời nói của cô ấy giống như nước đổ lá khoai vậy, vì Gotou đã đi thẳng về phòng giáo viên rồi.
“Lão già đó quá lười để trở thành một giáo viên. Những kẻ như thế là gánh nặng đối với xã hội.”
“Nào, nào, Inaba-san. Nhớ những gì thầy ấy nói với chúng ta chứ? Thầy ấy đang cố tỏ ra thân thiện và dễ gần đấy. Đừng quên, thầy ấy muốn chúng ta gọi thầy bằng biệt danh mà, Gossan ấy,” Nagase Iori giải thích, cô ấy cũng là bạn học cùng lớp với Taichi.
Nagase có ngoại hình cực kỳ ưa nhìn, đến mức Taichi đã vô số lần nghe mấy tên con trai trong lớp nói về việc cô ấy “nóng bỏng” hay “dễ thương” như thế nào. Mái tóc của cô ấy được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa bị rối, dù trông có vẻ không được buộc cẩn thận lắm, nhưng cô ấy vẫn trông rất xinh.
“Gossan? Đó là cái biệt danh ngu ngốc nhất mà tôi từng nghe. Tôi sẽ gọi hắn là Gotou, chỉ thế thôi.”
“N-Nhưng điều đó thật thiếu tôn trọng…” Kiriyama Yui, từ lớp 1-A, nói thì thầm.Điểm đáng chú ý nhất ở Kiriyama là mái tóc dài, màu hạt dẻ. Taichi chưa từng nói chuyện với cô ấy trước đây, nhưng cậu nhớ rằng đã từng thấy đám con gái thủ thỉ với cô (có vẻ là như vậy) trong giờ thể dục học chung (cả nam và nữ). Nếu cậu nhớ không lầm thì có vẻ cô có khả năng thể chất cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng điều đó cũng chẳng bảo vệ cô khỏi ánh mắt sắc lẹm từ phía Inaba (bởi sự bất đồng ý kiến giữa hai người). Ngay khi bị Inaba nhìn, cô tỏ ra hoảng sợ và khép mình lại.
“Khoan đã, Inaba-saaan! Đừng tỏ ra cáu kỉnh với mọi người nữa! Chúng ta đều bị “mắc kẹt” ở đây, thế nên chúng mình nên trở thành bạn của nhau, đúng chứ?” Aoki Yoshifumi - lớp 1A - chen vào giữa hai người.
Taichi cũng nhận ra người này từ cùng lớp thể dục ở trên. Aoki, dáng cao và gầy như que củi, thường xuyên pha trò với vẻ mặt ngốc nghếch. Thật khó để không để ý tới một người như vậy.
“Cút đi”, Inaba “khạc” ra những ngôn từ mang tính xúc phạm.
“Cái gì, thật đấy hả? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà cậu đã bảo tớ biến đi rồi! Nó khá là thô lỗ đấy, cậu không nghĩ thể hả?” Aoki than vãn một cách khó chịu. Để đáp lễ, Inaba chặn họng cậu ta với thái độ coi thường.
Rất rõ ràng là, không ai trong số hai người họ sẽ giảng hòa trong một sớm một chiều, vì vậy Nagase lại lần nữa trở thành người hòa giải bất đắc dĩ.
“Nào, nào, mọi người. Cứ ngồi xuống trước đã, được chứ? À… OK, tớ biết là hôm nay tớ đã nói ‘nào, nào’ nhiều lần rồi, nhưng đây không phải là câu cửa miệng của tớ đâu nhé, hiểu chứ?”
“Thật ra là sẽ chẳng có ai nói cậu như vậy”, Taichi vặn lại cô một cách khe khẽ.
Vì điều này nên Nagase ngoảnh mặt lại và nhìn thẳng vào mắt cậu. Rồi cô nở một nụ cười “ngọt hơn đường”.
Sau cùng thì, kết quả của nụ cười đó là khiến tim cậu đập nhanh hơn.
***
Đúng ra thì sáng hôm nay, Gotou đã giới thiệu tất cả mọi người với nhau rồi, nhưng để cho đúng “quy trình”, họ đã đi quanh phòng và giới thiệu bản thân thêm lần nữa. Sau đó, chủ đề thảo luận tiếp theo là nhiệm vụ mà Gotou đã giao cho họ.
“Nói tóm lại thì… tôi nghĩ chúng ta là những kẻ lạc loài, không thể gia nhập một câu lạc bộ thật sự”, Inaba bồn chồn nói. Có vẻ như “chịu trách nhiệm” là một phần trong tính cách của cô, bời vì chính cô đang dẫn dắt cuộc thảo luận này. Cô buông lời đùa cợt. “Các cậu nghĩ rằng hắn sẽ chọn câu lạc bộ cho từng học sinh, nhưng không, đây là thứ mà chúng ta nhận được. Hắn ta có gan đấy, dám ném chúng ta vào cùng một câu lạc bộ.”
“Thế giờ chúng ta đều đã là thành viên của “CLB Nghiên cứu Văn hóa” này rồi phải không? Thế, mục tiêu của chúng ta là gì?”
“Tớ nghĩ là ‘một phạm vi nghiên cứu rộng lớn và không bị bó buộc bởi khuôn khổ hiện tại’.” Nagisa giải thích.
Taichi gật đầu. “Nghe khá là mơ hồ. Ý tớ là, về cơ bản thì nó giống như là ‘tất cả mọi thứ đều được’ vậy, phải không?”
“Tất cả mọi thứ đều được?! Vậy cơ bản là chúng ta chỉ làm mấy thứ linh tinh thôi hả?! CLB này hay thật!”. Trông có vẻ Aoki là người duy nhất không cảm thấy chút căng thẳng hay khó xử nào, dù là nhỏ nhất, trong cản phòng toàn những người mà cậu chỉ vừa mới gặp.
“Mấy người thực sự nghiêm túc với CLB này à?” Inaba hỏi với thái độ hoàn toàn trái ngược Aoki.
“Huh? Không phải chúng ta đã là thành viên rồi hay sao?” Aoki hỏi.
“Sao chúng ta lại phải gia nhập vào cái nơi vô nghĩa—oh, tôi hiểu rồi. Tất cả những gì ta cần làm là gia nhập chỗ này, để vẫn được làm những thứ mà mình muốn… Được rồi, tôi sẽ cần sử dụng phòng xử lý dữ liệu, vì vậy tốt hơn là chúng ta nên đăng ký sử dụng nó từ bây giờ.”
“Để làm gì?” Taichi hỏi cô.
“Một trong những điểm tốt ở ngôi trường này là cho phép truy cập rất nhiều trang web mà không cần phải trả phí thành viên. Và như tôi đã nói, sở thích của tôi là thu thập và phân tích thông tin.”
“Được rồi, vậy, có lẽ là cậu muốn làm việc đó, nhưng—" Kiriyam bắt đầu nói.
“Ừ, tôi có. Thế thì sao?” Inaba “trả lời” với giọng điệu như đang thách thức Kiriyam.
“Um…” Bị “đe dọa”, Kiriyama ngồi thụp xuống đất như một chú thỏ đang sợ hãi.
“Không giống như mấy người, tôi thực sự muốn làm điều gì đó quan trọng,” Inaba đổ thêm dầu vào lửa bằng cách cười nhếch mép và liếc nhìn xung quanh căn phòng.
Taichi, trước hết, không thích việc mình bị hạ thấp—
“Đ-…Điều đó không đúng!” Kiriyama hét lên và đứng dậy, làm chiếc ghế cô đang ngồi kêu to.
“Hay đấy!” Nagase cười khúc khích.
Với việc hiện giờ Kiriyama là tâm điểm của sự chú ý, má cô ấy đã ửng đỏ. Rõ ràng là cô đang cực kỳ lo lắng… nhưng dù vậy, cô ấy vẫn dũng cảm nói tiếp.
“Tớ, um… tứ thực sự thích những thứ dễ thương! Thích, thật lòng! Những thứ dễ thương thật tuyệt vì chúng khiến mọi người vui vẻ! Vậy nên,… tớ khá chắc điều đó… cũng quan trọng.” Sau khi nói xong, cô ngồi thụp xuống ghế.
Trong khi đó, Aoki huýt sáo và đột ngột vỗ tay. “Tuyệt lắm, Yui à!”
‘Cái…? Cậu có thể bình tĩnh lại được không? Và một điều nữa—Tớ đã bảo cậu đừng gọi tớ bằng tên nữa! Cậu chỉ là một thằng con trai ngốc nghếch! Một thằng con trai! Một thằng con trai!”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe thấy chuyện này, Taichi nghĩ vậy. Rõ ràng cô có hiềm khích nào đó với nam giới.
Đột nhiên, chẳng vì lý do gì, Nagase lại buồn cười. “Hai cậu như là những người bạn tốt vậy!”
“Không, chúng tớ không phải!” Kiriyama bật lại ngay, trong khi đó Aoki lại hét lớn “Tớ biết mà, các cậu thấy đúng như thế phải không?”
Rõ ràng là họ không cùng “pha” với nhau.
“Đúng là một lời nói dối trắng trợn, Aoki-kun! Từ khi nào mà chúng là những người bạn tốt vậy?”
“Từ khi mà tớ quyết định đấy!”
“Êu! Cậu bị ảo tưởng sức mạnh hả?”
Và hai người, Kiriyama và Aoki, tiếp tục “chửi nhau” thêm một lúc nữa. Lạ thay, cậu lai thắc mắc liệu họ có như thế này khi ở lớp học không. Nếu đúng là vậy, thì có thể Nagase không phải người duy nhất nghĩ như vậy.
Sau cùng thì hai người cũng làm hòa.
“Ugh… Thật tốn sức quá… Kệ nó đi, thì, chúng ta đang nói về cái gì thế? Kiriyama hỏi.
“Ồ, đúng rồi nhỉ. OK, ừm—”
“Này, cậu,” Inaba gọi.
“Vâng?”
Vừa mới khi nãy, Inaba đang “thét ra lửa”, nhưng bây giờ cô lại do dự và lo lắng. Cô gãi đầu và tránh nhìn thẳng vào Kiriyama. “Thì, ừm… Tôi xin lỗi vì… đã chửi bới sở thích của cậu.”
“Ồ, ưm… tớ không sao đâu”, Kiriyama gật đầu đáp lại.
Và mặc dù 3 người còn lại không “liên quan trực tiếp”, trong khoảnh khắc đó, họ cảm thấy tất cả bọn họ đã trở nên thân thiết hơn một chút.
“Chỉ là tớ thấy, hay là… Inaba-san thật sự dễ thương vậy?” Nagase cười nhe răng ra.
“Cái gì, dễ thương á! Có phần nào của chuyện này là ‘dễ thương’ à?” Inaba hét lên và đập tay xuống bàn.
“Khoan đã… Dễ thương á? Inaba-san à? …Ồ đúng rồi, cậu nói quá chuẩn… Sợ thật, tại sao lúc trước tớ lại không nhận ra chứ? QUÁ CHUẨN! Inaba thật sự dễ thương!”
“Khiếp quá, Kiriyama, bình tính đi! Cậu làm tôi sợ đấy! Và mấy người đừng có gọi tôi là dễ thương nữa! Tôi không phải là thú cưng của 2 cậu!”
“Nhưng dễ thương là điều mà mọi cô gái đều mơ ước!”
“Không phải như thế này!”
“Ok, đã hiểu!” Nagase vỗ hai tay lại với nhau. “Cậu muốn thật ngầu trong mắt mọi người, nên cậu mới chửi thề nhiều thế! Đúng không?”
Có vẻ Inaba cảm thấy bị xúc phạm hơn bao giờ hết. “Cá… Tôi không làm thế vì người khác! Đây là cách nói chuyện của tôi!”
“Chờ đã, Inaba-san! Tại sao cậu lại chọn trở nên không dễ thương?! Như kiểu, cố ý vậy?!”
“Đừng đùa với tôi, Kiriyama! Trời ạ, tôi chẳng thể nào hiểu được sở thích của mấy người!”
“Có gì mà không hiểu chứ?! Những thứ dễ thương chỉ đơn giản là… dễ thương thôi!”
“Giải thích như thế thì chẳng ai hiểu được cả!”
Taichi đã tìm thấy cơ hội để lên tiếng. “Khi nãy, khi cậu bảo ‘mấy người’… là bao gồm cả tớ và tình yêu của tớ với đấu vật chuyên nghiệp ấy hả?
“Không, chết tiệt, đồ ngốc! Một đám người trưởng thành đánh đấm lẫn nhau thì có gì hay chứ?! Chả có ý nghĩa gì cả!”
“Có gì không hiểu chứ…? Đấu vật chuyên nghiệp chỉ là… đấu vật chuyên nghiệp thôi!”
“Như tôi đã nói, giải thích như thế thì chẳng ai hiều được gì cả! À, và nhân tiện? Cậu… thời đại này rồi mà cậu vẫn còn có sở thích từ những năm 1980 như thế!”
“Này! Rút lại ngay! Cậu có thể không thích đấu vật chuyên nghiệp nhưng đừng có mà xem thường nó như thế!”
“Đó còn chả phải đánh nhau thật! Tất cả chỉ là diễn thôi!”
“Haah… Cậu không phải là fan thì cậu không hiểu được đâu. Không quan trọng việc đó chỉ là diễn. Đúng, đấu vật là một chương trình đã được lên kịch bản trước. Nhưng vấn đề không phải là ai thắng ai thua—mà là ai làm công việc giải trí cho khán giả tốt hơn! Thành thật mà nói, tử ‘chương trình’ không hoàn toàn miêu tả đúng chiều sâu của nó. Chỉ có ‘đấu vật chuyên nghiệp’ mới có thể miêu tả nó một cách hoàn hảo—"
“Oa, Yaegashi-kun tự dung nói nhiều thật!” Aoki bình luận.
“Cậu ấy có vẻ giống kiểu người ‘à, thực ra là’!” Nagase đồng ý với ý kiến của Aoki.
“Và vừa nãy tớ đã nghĩ cậu ấy là người bình thường…” Kiriyama thở dài.
Inaba tặc lưỡi. “Đây là lý do tôi không thể chịu được mấy tên fanboy như cậu.”
“T-Tớ đã nói gì à…?”
“Giờ nghĩ lại,” Inaba nói, “Tất cả chúng ta đều bị coi là lập dị ngay từ khi chúng ta cố tham gia vào mấy cái câu lạc bộ khác thường đó, phải chứ? Vấn đề giờ là, ta vẫn chưa biết hai người kia muốn làm gì.”
“Tớ thấy sao cũng được, miễn là nó vui! Với lại, miến là Yui ở đây thì mọi thứ đều ổn!” Aoki đang tạo một tư thế chiến thắng.
Trong khi Kiriyama đỏ bừng mặt lên và bắt đầu hoảng hốt. “Tớ… Tớ đã nói là, đừng có tưởng tượng linh tinh nữa! Đừng có nói chuyện với tớ! Đừng có nghĩ về tớ!
Có phải là Aoki chỉ đang trêu chọc cậu ấy, hay đó là cảm xúc thực sự của cậu?
“Ừ. Miễn là câu lạc bộ vui theo một cách nào đó, tớ sẽ theo,” Nagase cười thật tươi, cô là người đã nhờ giáo viên chọn câu lạc bộ cho mình.
***
Cuối cùng thì, Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa đã trải qua ngày đầu tiên với không một chút tiến triển trong việc quyết định hoạt động của câu lạc bộ. Nhưng cũng có nghĩa là, Taichi đã hiểu những người bạn cùng câu lạc bộ hơn một chút.
Inaba Himeko thoạt nhìn có vẻ là một người cáu kỉnh và xa cách, nhưng xét theo cách cô ấy xin lỗi Kiriyama, có vẻ cô ấy cũng là một người tốt. Cách nói chuyện “độc mồm độc miệng” của cô ấy cũng không thật sự phản ánh con người thật của cô; cô ấy chỉ đơn giản là một người không bận tâm tới việc tô vẽ ý kiến của bản thân.
Kiriyama Yui có hơi nhút nhát, nhưng rõ ràng là cô ấy thật lòng với sở thích của mình (thậm chí là có chút hơi quá), và cô ấy vẫn có đủ can đảm để có thể phản ứng lại người khác, đặc biệt là với Aoki. Có lẽ sẽ vui hơn rất nhiều nếu cô ấy mở lòng với họ…
Giống như những gì mà Taichi đã chứng kiến trong lớp thể chất, Aoki Yoshifumi có hình mẫu giống với kiểu “chúa hề lớp học”. Cậu ấy thậm chí còn không tỏ ra tế nhị trong những lời cậu ấy nói với Kiriyama—nhưng cậu ấy có thực sự chỉ đang chọc ghẹo không? Bởi vì trông cậu có vẻ nghiêm túc với chuyện này.
Cuối cùng là Nagase Iori. Thật lòng thì, Taichi vẫn chưa chắc nên mô tả cô ấy thế nào. Rõ ràng là cô ấy vô cùng xinh đẹp, tử tế, chu đáo và hài hài hước… nhưng cảm giác trong cô vẫn còn một thứ gì đó. Một thứ gì đó mà cậu không thể chạm tới.
Tóm lại, tất cả bọn họ đều là nhũng người tốt bụng, vui vẻ và thú vị. Nhưng, Taichi có một chút lo lắng về vấn đề tỉ lệ giới tính hiện tại. Xét cho cùng, nếu Aoki vắng mặt—nếu cậu ta bị ốm hoặc giống thế—thì Taichi sẽ là nam giới duy nhất trong một căn phòng toàn nữ. Như thế sẽ rất khó xử. Họ sẽ nói gì vào lúc đó?
Nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở hoạt động của CLB
Taichi là một người hâm mộ trung thành của môn Đấu vật chuyên nghiệp, và ngay khi cậu biết rằng ở trường có một “CLB Nghiên cứu Đấu vật chuyên nghiệp”, cậu đã quyết tâm phải tham gia bằng được. Nhưng ở trong CLB Nghiên cứu Văn hóa này, chẳng có thành viên nào là fan của môn thể thao này cả. Thậm chí bọn họ còn chẳng thèm tìm hiểu về nó cơ (mặc dù họ được tự do nghiên cứu).
Vậy thì việc ở lại CLB này còn nghĩa lý gì nữa chứ? Chẳng lẽ cậu sẽ lãng phí 3 năm cấp ba để làm những việc vô nghĩa hay sao?
Có lẽ cũng chưa quá muộn để chuyển CLB.
Ở cấp hai, cậu ở CLB bóng chày; gia đình cậu cũng khuyến khích cậu tham gia đội tuyển bóng chày của trường cao trung. Không chỉ vậy, mà một người bạn cùng lớp cậu cũng đã mời cậu tham gia CLB bóng đá.
Nếu cậu không tham gia một CLB “hẳn hoi”, cậu sẽ nuối tiếc suốt đời này… đúng không nhỉ?
Hít thở sâu, Taichi bắt đầu liệt kê những điểm lợi và hại… và càng liệt kê nhiều, cậu càng cảm thấy mình cần phải chuyển CLB. Dù cậu có nghĩ như thế nào đi nữa, tham gia một CLB thể thao vẫn tốt hơn nhiều.
Cậu biết quy định của trường Yamaboshi cấm học sinh rút khỏi CLB, nhưng cậu khá chắc mình được cho phép đổi CLB… Mình nên xem lại sổ tay học sinh cho chắc chắn.
Một thứ mà Taichi để ý và thấy đáng ngạc nhiên: với một nhóm người mà (gần như) chưa từng nói chuyện với nhau trước đây, lại có cảm giác rằng họ rất nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Người ta có thể nghĩ rằng một nhóm 2 nam, 3 nữ như này sẽ khó nói chuyện với nhau, nhưng nhìn cách họ nói chuyện, chính Taichi cũng thấy thoải mái khi ở cùng bọn họ—giống như đây không phải lần đầu tiên cậu gặp bọn họ vậy.
Kỳ lạ thật.
—Ngày thứ 3 Từ góc nhìn của Kiriyama Yui—
Sao điều này có thể xảy ra được chứ? Tôi tự chửi thầm chính mình.
Tên của mình là Kiriyama Yui, và mình thích những thứ dễ thương. Rất thích.
Trái với trường tư thục đó, có vẻ như quy định của trường Yamaboshi khá lỏng lẻo, nên mình đang định thể hiện bản thân nhiều hơn. Và thật may khi cùng khối với mình có rấtttt nhiều cô bạn gái dễ thương (tin mình đi, mình đã tìm hiểu rất kĩ rồi)! Mình biết việc mình chọn trường Yamaboshi thay vì trường nữ sinh đó là hoàn toàn chính xác.
Và khi đến lúc chọn CLB cho mình, tôi đã tìm thấy một lực chọn hoàn hảo: Câu lạc bộ Phong cách. Ôi, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầy tiên! Mình vô cùng nóng llòng và háo hức muốn khám phá sự hào nhoáng và quyến rũ đang đợi tôi!
Nhưng đáng buồn thay, điều đang chờ đợi mình là…
“Chúng ta có thể đi xem đấu vật chuyên nghiệp mỗi tháng một lần được không, sau đó sẽ tìm ra điểm tốt trong đó?”
‘Hmmm… Thay vì thiét lập một lịch trình nghiêm ngặt như thế, sao ta không thay phiên nhau chọn ra hoạt động của CLB trong từng ngày?”
“Nghe hay đấy! Nhưng thực tế thì—nếu ta làm thế, thì về cơ bản là chúng ta sẽ từ chối cùng nhau làm bất cứ việc gì. Ý tớ là, nhìn xem! Đã hai ngày rồi, và ta vẫn chưa quyết định được bất kỳ cái gì cả!”
Aoki nói đúng. Thay vì tìm ra một hoạt động hợp với CLB, chúng mình đã dành vài ngày qua chỉ để chơi với nhau. Nhưng công bằng mà nói, tại sao họ lại lập ra một CLB cho bọn tôi và sau đó mong chúng tôi “tìm ra điều gì đó”? Cảm giác, như là, hoàn toàn ngược lại so với những gì mình nghĩ.
“Cậu nghĩ sao, Yui?” Aoki hỏi cô.
“Tớ đã nói rồi, dừng lại—ugh…” Thật tình, lúc này, tôi đã phát mệt với việc mắng cậu ấy vì cứ gọi tên riêng của tôi. “Cá nhân tớ muốn dành thời gian trong CLB để tìm ra những thứ dễ thương, hoặc tự làm chúng.”
Inaba, người đang ngồi đối diện tôi, phát ra một tiếng thở dài. “Đó là điều tôi không hiểu. Tại sao cậu lại đặt tất cả các hoạt động của mình dung quanh một thứ chủ quan như là ‘dễ thương’?”
Tôi cau mày. “Ờ thế à? Vậy sở thích ‘lên mạng và thu thập thông tin’ của cậu có ý nghĩa gì vậy? Kiểu, cậu cần nó để làm gì?”
“Thông tin có đủ loại công dụng. Ví dụ…” Cô ấy dừng lại, nhìn vào mắt tôi. “Từ rất lâu về trước, cậu được coi là một thần dồng karate.”
Cô ấy biết về quá khứ của mình?
“Vô cùng hữu ích khi biết những thứ như này, cậu nghĩ vậy không? Nếu có kẻ xấu nào muốn tấn công tôi, cậu sẽ là người đầu tiên tôi gọi. Dù tôi không mong điều đó xảy ra.”
“Đợi đã, Kiriyama-san học karate ư?” Nagase hỏi cô
“Ngầu thật đấy, Yui!” Aoki hét lớn.
“Nếu cậu thích võ thuật, có thể cậu cũng sẽ thích đấu vật chuyên nghiệp đấy!” Yaegashi nói thêm vào.
“Ch…Chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi,” Mình cố gắng giải thích khi đang gượng cười.
“Quan điểm của tôi là, chúng ta nên dành thời gian cho CLB của mình một cách có ích, thay vì làm mấy thứ nhảm nhí, vô bổ. Nên là tìm mọi cách để duy trì nó đi. Tất cả những gì tôi quan tâm là được sử dụng phòng xử lý dữ liệu.”
“Nhưng cậu là người duy nhất đạt được được lợi ích từ việc đó!” Nagase chỉ ra.
Chúng mình hoàn toàn không có một tí điểm chung nào. Inaba thực sự… thực sự rất thực dụng hoặc kiểu như thế. Aoki và Nagase thì chỉ quan tâm đến chuyện có vui vẻ hay không. Yaegashi thì lúc nào cũng nói chuyện đấu vật một cách ngu ngốc. Với mình thì, mình chỉ quan tâm đến những thứ dễ thương.
Với việc mong muốn của mọi người hoàn toàn khác nhau như này, rõ ràng là khó mà có thể đi đến một ý kiến thống nhất. Và thế là chúng mình tiếp tục vòng vo như thế… cho đến khi Inaba mất hết kiên nhẫn.
“Ý tôi là, dù sao thì chúng ta cũng chỉ là một đám vô công rồi nghề thôi! Sao ta không làm mấy thứ mình thích, viết một bài báo cáo về chuyện đó rồi nộp nó, thấy sao?”
Một mặt, cô ấy chỉ đang nói mấy thứ linh tinh vớ vẩn, mặt khác, nó là ý tưởng tốt nhất từ trước đến giờ. Dù vậy:
“Tớ không thích thế,” Mình nói chắc nịch. “Chỉ là… nó giống như chúng ta đang cố tính lách luật của trường vậy.”
Có đâu đó một khoảng dừng trước khi cô ấy lườm mình một cách sắc lẹm.
“Lách luật? Hah… Cuộc sống cậu chắc buồn tẻ lắm nhỉ?!”
“Xin lỗi?!”
“Nhưng…” Vẻ mặt lạnh lùng của Inaba dần chuyển thành một nụ cười dịu dàng mà tôi không biết rằng cô ấy có thể làm được. “Cậu là một người tốt, Kiriyama.”
“Một người… tốt…?”
Nó đột ngột quá, mình không thể xử lý thông tin ngay lập tức được. Sau đó, dần dần, điều đó thấm vào.
“Một người tốt… heehee…” Hài lòng, mình tự mỉm cười với chính mình.
“Thật là một người đơn giản,” Inaba nói với cách nói có phần mỉa mai. Mình mặc kệ cô ấy.
Ngay lập tức, mắt Nagase sáng lên như pháo hoa. “Chờ đã—không phải trước cũng đã xảy ra chuyện này rồi hay sao?! Tớ có bỏ lỡ tia xét tình ái nào không?! Hai cậu định thành một cặp chứ?!”
Rồi đến lượt Aoki hét lên. “Nói với tớ là điều đó không đúng đi, Yui! Còn tớ thì sao?! Tớ phải làm gì với chuyện này giờ?!”
“Đừng có khiến chuyện này trở nên kỳ lạ, bọn khốn!” Inaba quát.
“Đ-Đúng, như cô ấy nói!” Mình chen vào. “Nói cho biết, tình yêu của tớ chỉ dành cho sự dễ thương kể cả với mọi người, trong khi đó thì Inaba-san ‘xinh đẹp’ nhiều hơn là ‘dễ thương’. Tớ vẫn rất vui khi được chơi với cô ấy. À, còn nữa, tớ cũng thực sự muốn chơi với cậu nữa, Nagase. Sự dễ thương của cậu kiểu như, hoàn toàn hiển nhiên! Nhưng cậu biết đấy, khi tớ nói ‘chơi với’, tớ không nói về điều gì kỳ lạ cả đâu. Ý tớ là giống như mấy con mèo khi chơi với nhau—hả?”
Bỗng nhiên, mình nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Và họ trông… không được thoải mái cho lắm.
“…Uh, mọi người? Có chuyện gì vậy?”
Thật đấy, họ bị sao vậy? Không, được rồi, nghĩ thông nào. Có lẽ mình… đã nói cái gì đấy lạ chăng…? Cái gì đấy… khiến họ hiểu nhầm…?
“Mọi người, không! Không phải thế, hiểu chứ?! Tớ chỉ đơn giản là thích những thứ dễ thương, và con gái cũng dễ thương, nên—n-nhưng không phải theo nghĩa gì kỳ lạ đâu! Argh!”
Càng giải thích, mình càng thấy mình đang tự đào hố chôn thân.
Rồi Taichi lên tiếng.
“Vậy ý cậu là… cậu là con gái thích con gái khác… nghĩa là…”
“KHÔNGGGG!”
SAI RỒI! Mình thừa nhận, mình không thấy thoải mái với con trai, nhưng KHÔNG! Mình 100% KHÔNG phải loại con gái như thế? Phải chứ? Phải! Được rồi, mình cần phải giải thích với họ rằng họ đã hiểu nhầm! Uhhh…
“Chỉ là… không! Không phải thế! Tớ, um…”
Giải thích đi! Bất kì điều gì! Nhưng trước hết, mình cầm phải bình tĩnh lại đã! Mọi người đang nhìn mình! Mình chỉ cần… Ugh, mình không làm được!
“Grrrrrr!”
Chán nản, mình lao ra khỏi phòng trước khi kịp hiểu tại sao mình lại chạy.
Phía sau, tôi nghe tiếng cảu Nagase, “Mấy thứ như thế cần phải kín đáo hơn chứ, Yaegashi-kun!”
Ugh, mình sẽ chết vì xấu hổ mất!
“Yui! Cậu đang tinh đi đâu với cái tốc độ 100 kilomet 1 giờ đấy vậy?!” Một trong những người bạn cùng lớp tôi hét lên sau khi tôi chạy ra khỏi phòng và băng qua sân tập bộ môn điền kinh.
“Dừng lại, Yui!” một tiếng gọi vang lên khác.
Vẫn chưa muộn, nhưng các hoạt động câu lạc bộ của họ đã kết thúc trong ngày, và bây giờ thì họ đang rời khỏi trường để đến trung tâm thành phố.
Yamaboshi có nhiều CLB hơn so với các trường cao trung bình thường, vậy nên là, bọn họ phải thay nhau sử dụng sân và phòng tập. Đương nhiên, các hoạt động của CLB kết thúc khá sớm vào nhũng hôm mà họ không được sử dụng được các địa điểm cần thiết.
“Nghe này Yui, cậu thực sự nên tham gia vào CLB điền kinh với tớ đi. Tốc độ bàn thờ của cậu sẽ bị lãng phí mất!” Yukina, người bạn luôn ăn trưa cùng tôi, nói.
“Tốc độ bàn thờ á? Thôi, xin,”
“Không, nghiêm túc đấy! Tớ mới thấy cậu chạy lúc nãy! Không hiểu sao cậu lại ôm mặt và vò đầu bứt tai, cơ mà… Ugh, tớ muốn bỏ cuộc và vứt đôi giày thể thao của mình đi quá!”
Mình thực sự không nghĩ là mình chạy nhanh đến thế, mà sao cũng được. “Nhưng—”
“Nếu không phải là điền kinh, thế bóng rổ thì sao? Bọn tớ không có nhiều thành viên nên chắc chắn cậu sẽ có chỗ trong đội hình! Nói thật nhá, tớ rất nóng lòng muốn mời cậu vào kể từ lúc chứng kiến cú nhảy điên rồ mà cậu đã làm ngay ngày đầu đến trường!” Kaori thốt lên.
“Bóng rổ? Tớ không giỏi mấy môn đấy lắm…”
“Gì cơ? Sau những gì cậu thể hiện trong lớp thể dục á?! Ugh, giờ tớ muốn vứt giày thể thao đi thật.”
“Tương tự,”
Không, nghiêm túc đấy, các cậu! Tớ đâu có giỏi đến mức đấy!
“Tin tớ đi, các cậu không muốn tớ đâu. Ý tớ là, tớ…”
Mình đã một lần từ bỏ đam mê, nên với tớ mà nói, các cậu mới là những ngôi sao thực thụ.
“Tớ đoán là nếu cậu định tham gia vào một CLB thể thao nào đó thì nó sẽ là karate đúng không? Đó là chuyên môn của cậu mà,”
“Chờ đã, gì cơ? Cậu có tập karate á? Ngầu quá đi!”
“Tớ…Tớ thực sự đang nghỉ karate! Tớ đã bỏ lâu rồi,… tất cả chỉ là quá khứ.”
Phải rồi, tất cả đề là quá khứ.
“Mà, dù sao đi nữa! Tớ không biết các cậu làm gì trong ‘Câu lạc bộ Ngiên cứu Văn hóa’ hay gì đó, nhưng cậu nên chuyển sang một đội thể thao nào đó đi,”
“Ừ! Tài năng của cậu sẽ bị lãng phí mất. Kiểu như, sẽ hợp lý hơn nếu CLB của cậu hướng đến một mục tiêu nào đó, nhưng các cậu lại không!”
“Nngh…” Mình thực sự không phản bác được tí nào.
Nói thật thì, mình hiểu ý của họ mà. Câu lạc bộ của mình còn chẳng có nổi một mục tiêu hay hoạt động nào cơ mà. Các hoạt động hoàn toàn vô nghĩa… Được cái là các thành viên đều thú vị cả.
Yaegashi Taichi cực kỳ hâm mộ môn đấu vật chuyên nghiệp, đồng thời cũng thường xuyên có những bình luận khó ưa, nhưng mình thích sự trung thực của cậu ta.
Inaba Himko, mới gặp thì mình thấy rất đáng sợ, nhưng mà nói chuyện nhiều thì mình mới thấy cô ấy chẳng đáng sợ chút nào. Thậm chí, mình còn chắc chắn rằng ẩn sâu bên trong Inaba là một con người rất ngọt ngào nữa.
Nagase Iori rất dễ thương. Phải gọi là dễ thương quá ý chứ. Thêm nữa, cô ấy có tính cách vui vẻ và hướng ngoại, nên có thể coi cô ấy là hoàn hảo không nhỉ? Nhưng mình luôn có cảm giác… cô ấy luôn che dấu một quá khứ đen tối. Hay là do mình tưởng tượng ra nhỉ?
Người cuối cùng, Yoshifumi Aoki… Thật ra thì, mình không thoải mái lằm khi nghĩ về cậu ta. Mình biết là cậu ta thích mình, nhưng… Xin lỗi. Không, thực sự thì. Đây không phải lỗi của cậu ấy, nhưng mà…
Mình có thể hòa thuận với họ, nhưng… những gì mà họ mong muốn khác hoàn toàn so với mình. Ở câu lạc bộ này, mỗi người chúng mình đều theo đuổi những thứ khác nhau. Chính vì vậy, thật khó để cả câu lạc bộ cùng theo đuổi một thứ.
Liệu mình có đạt được điều gì đáng kể khi tham gia câu lạc bộ này không? Còn nếu tham gia câu lạc bộ thể thao thì sao? Mục đích của việc tham gia các hoạt động của câu lạc bộ là gì? Điều gì sẽ xảy ra nếu những hoạt động đó vô nghĩa? Đó sẽ là những câu hỏi mà mình tự đặt ra nếu mình tự nguyện tham gia câu lạc bộ này, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Thành thực mà nói, không chỉ có mỗi Yukina và Kaori cố gắng chiêu mộ mình vào câu lạc bộ của họ. Mình biết rằng có một ngoại lệ đối với quy tắc tối thiểu năm thành viên của các câu lạc bộ: Nếu số lượng thành viên giảm xuống dưới mức tối thiểu sau khi câu lạc bộ đã được phê duyệt, câu lạc bộ đó vẫn sẽ tiếp tục hoạt động trong phần còn lại của năm học. Nói cách khác, việc mình từ bỏ Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì cho các thành viên còn lại.
Mình đã quyết tâm từ bỏ karate mãi mãi, vì vậy nếu mình sẽ tham gia một câu lạc bộ thể thao, thì chắc chắn không phải là câu lạc bộ karate... Có lẽ đã đến lúc mình suy nghĩ về việc này.
Tài năng của cậu đang bị phí phạm đó. Liệu mình thực sự có tài năng không? Cảm giác mình đang bị nói quá ý.
Mặc dù vậy…
Dĩ nhiên, bản thân mình là người khá ồn ào và năng động, nhưng bình thường thì mình sẽ không bao giờ hét lớn như vừa rồi khi ở trước mặt những người mà mình chỉ vừa mới quen biết. Nếu nói chúng mình đã trở thành bạn của nhau thì thật sự vẫn còn quá sớm, nhưng đồng thời... bằng một cách nào đó, mình đã cảm thấy được thoái mái và tự nhiên khi ở bên cạnh họ.
Và mình còn để ý một việc nữa: mình không cảm thấy lo lắng khi có mặt của Yaegashi và Aoki. Bằng cách nào đó mà họ ít đáng sợ (một chút) hơn nhưng tên con trai bình thường.
Nhưng nếu mình có thể hiểu được tại sao lại như vậy, có thể mình—
—Ngày thứ 5 theo góc nhìn của Aoki Yoshifumi—
Năm ngày đã trôi qua kể từ khi thầy Gotou nói với chúng tôi rằng “Kể từ hôm nay, các em sẽ là thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu văn hóa” và thả chúng tôi ở phòng câu lạc bộ, và đã đến thứ sáu rồi.
Về phần tôi, Aoki Yoshifumi, thì tôi đã cố bày tỏ quan điểm của mình bằng việc có mặt tại phòng 401 mỗi ngày sau tan học. Buồn thay là cuộc thảo luận vẫn chưa nhích được một li nào.
“Này, tớ biết rồi! Mỗi người cùng đặt cho nhau biệt danh đi!” Nagase tuyên bố, đổi hướng cuộc thảo luận.
“Biệt danh á? Đề làm gì vậy?” Yaegashi hỏi.
“À thì chúng mình đều là thành viên một câu lạc bộ rồi nhỉ? Không thể cứ tiếp tục gọi nhau theo kiểu ‘Họ — san’ và ‘Tên — kun’ như là người lạ được!”
Quả là Nagase, lại một đề xuất hay nữa. “Phải rồi! Tớ đồng tình! Cực kỳ đồng tình!” tôi cao giọng, giơ tay lên trời. Chúng tôi cần có biệt danh để không cảm thấy xa cách nữa.
“Xin kiếu. Nghe xàm quá,” Inaba nhau mày phàn nàn. Nhưng Nagase không chịu bỏ cuộc.
“Thôi nào, đừng như vậy chứ Inaba-san! Biệt danh không nhất thiết phải lố bịch đâu—dùng tên của nhau cũng được mà!”
“À, thế tớ hiểu rồi. Thế khi cậu nói ‘cùng đặt cho nhau biệt danh đi,’ ý cậu là ‘cùng xem chúng ta gọi nhau như thế nào.’”
“Phải vậy chứ Yaegashi-kun! Nói về vấn đề chính đi… về phần tớ thì, tớ không thích gọi cậu là ‘Yaegashi-kun.’ Nhiều âm tiết quá! Tớ cảm giác lúc nào tớ cũng vấp khi nói mất!”
“Ồ… Xin lỗi…”
Này, cậu không phải xin lỗi đâu, tôi nghĩ bụng. Đáng nhẽ ra mình nên nói hẳn ra cho cậu ấy nghe.
“Được rồi, xem nào… Gọi Yaegashi-kun là gì… Uhh… Yaa-kun… Yaecchi… Yaa-chan… Yaa-kun-san…”
“Nagase, dù cậu có gọi tớ là gì, thì đừng có dùng cái cuối cậu vừa nói. Người ta sẽ nghĩ tớ là một tên yakuza mất.”
Còn phải nói nữa, tôi nghĩ.
“Hmmm… Tên cậu là… Taichi nhỉ? Taichi… Hmm… Taichi. Ừ, Taichi nghe ổn đấy.”
“Taichi,” Tôi nói to, để thử trước. “Ừ, nghe hợp đấy. Nói cũng dễ nữa. Hoàn hảo!”
“Tớ không có vấn đề gì khi Aoki gọi tớ thế, nhưng khi đó là một đứa con gái thì nó cảm giác… kiểu là hơi… bạo dạn ý.”
“Ôi thôi nào! Cậu đang nghĩ hơi nhiều đấy. Các cậu không ngại đâu, đúng không?” Nagase hỏi Yui và Inaba.
“T-Taichi… Okay, Taichi. Được rồi,” Yui tự gật đầu như là đang tự động viên bản thân mình để nói.
Chờ đã, sao cô ấy lại đỏ mặt? Phải chăng là vì cảm thấy ngượng khi gọi con trai bằng tên? Cô ấy không có tình cảm gì đặc biệt cho cậu ta đúng không? Không, không thể nào. Và nếu có thì, khi nào cần thì mình sẽ làm cho ra nhẽ.
“Tôi không có vấn đề gì khi gọi cậu ấy là Yaegashi cả, nhưng… cũng được, Taichi vậy. Chắc là cũng tiện… Ugh. Giờ tôi bị kéo vào trò của cậu rồi đấy.” Inaba trông không được hào hứng lắm, nhưng cũng sẵn lòng.
Ê, cứ đà nay mình sẽ khiến Yui gọi mình là Yoshifumi! Hay một cái biệt danh nào đó dễ thương! Một cơ hội hoàn hảo để làm sâu đậm tình cảm của chúng mình!
“Riichi!”
“Ờm, Aoki-kun? Cậu vừa nói gì vậy?” Yui mơ hồ hỏi.
“Hả? À, tớ không biết. Tớ nghĩ là, nếu đây đang là một ván mạt chược [note54556], đây sẽ là lúc mình nói từ đấy, phải không?” Tớ thì chịu. Đã chơi mạt chược bao giờ đâu mà biết.
“V… Việc này có gì giống với mạt chược chứ…?” Cô hỏi lại tôi với ánh nhìn ảm đạm.
Không phải lo—tôi biết chắc đây sẽ là lần cuối cô ấy nhìn tôi như vậy. Một khi đã đặt được biệt danh cho mình rồi, đó sẽ là thời cơ để tôi vực dậy… không phải là tôi đang thua hay gì đâu!
“Giờ đến lượt Kiriyama-san… Bạn cậu gọi cậu là Yui, đúng không? Tên đấy cũng đáng yêu mà,” Nagase đề xuất.
“Ừ… Nhiều bạn cũng lớp tớ cũng gọi thế.”
“Cả tớ nữa! À, nhưng… tớ cũng ước là tớ là người duy nhất được gọi cậu thế… biết không, để tớ cảm thấy đặc biệt…” Cũng dể hiểu mà, phải không?
“Vậy hả? Tớ thì ước cậu là người duy nhất không thể gọi tớ như thế!”
Chà, cô nương phản đối dữ quá! Thật lòng thì, mình biết là mình gọi như thế thì cô ấy không có vấn đề gì đâu mà… Không phải cô ấy lại chấp nhận cho qua chỉ bởi vì cô ấy biết là không thể cản mình lại được, đúng không nhỉ?
Nhỉ?
“Yui, ờ… À, ừm… tớ cảm thấy thế này có hơi quá vội, nên tớ có thể tiếp tục gọi cậu là Kiriyama đến khi ta biết nhau rõ hơn được không?” Taichi hỏi.
“Ôi thôi nào, Taichi! Chơi theo đi chứ!” Nagase khăng khăng.
“Sao vậy, Taichi? Cậu lo là tớ sẽ coi cậu là đối thủ à?” Tôi hỏi. “Đừng có vậy. Tớ không phải loại con trai thế đâu, tin tớ đi.”
“Đây không phải là về cậu,” Taichi và Nagase cùng nhau đáp lại. Căn giờ ăn ý đấy, hai tên này.
“Chỉ là… tớ thấy ngại, thế thôi.”
“Cậu không phải ép bản thân mình đâu nếu chưa sẵn sàng.”
“Đ-Được. Cảm ơn vì đã hiểu, Kiriyama.”
Chờ đã… Sao cô ấy lại tốt bụng với Taichi vậy?
“Tớ thì dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ mãi gọi cậu là Yui!”
“Cậu trật tự!”
Hừm… Cô ấy vẫn nghiêm với mình. Cứ cho vậy là bằng chứng là cô quan tâm đi.
“Thế vậy nghĩa là tớ được gọi cậu là Iori nhỉ?” Yui hỏi Nagase.
“Được chứ, sao không? Vài bạn cùng lớp tớ cũng gọi vậy rồi mà.”
“Iori…Hmmm. Tớ không thể cứ thế gọi cậu theo tên được, thế thì bằng với Yui mất. Không thể thế được.” Nữa là nếu tôi cứ gọi cả đống đứa con gái bằng tên thì người ta lại nghĩ mình là dân chơi mất. “Nên thay vào đó… tớ sẽ gọi cậu là Iori-chan!”
“Ok, được hết!” Cô đưa ra cử chỉ “okay” bằng ngón tay. Cô vẫn thoải mái chơi theo như mọi khi.
Nếu chỉ nói về sự nhiệt tình, tôi nghĩ mình hợp nhất với Iori-chan… nhưng theo tôi thì, sự ăn ý đó không nhất thiết đồng nghĩa với sự phù hợp về mặt tình cảm. Có thể có người sẽ tìm được nửa kia chỉ từ một khía cạnh nào đó của một cô con gái, nhưng tôi thì không. Tôi muốn phải hợp mọi thứ về cô ấy cơ.
“Tớ thì… chắc là hiện tại gọi là… Nagase, cũng được nhỉ.”
“Trời, Taichi, cậu rụt rè thật đấy!” Iori trêu, nháy mắt về phía cậu với ánh mắt của một chú cún.
“Nngh… Nagase, đừng nhìn tớ như thế nữa! Tớ… tớ không cho phép!”
Có thể thấy chiêu này cực kỳ hiệu quả lên Taichi. Tôi có thể hiểu được. Ánh mắt đó có sức quyến rũ rất mạnh mẽ đối với tôi, thậm chí ngay cả khi nó còn không hướng đến chỗ tôi.
“Đáng yêu đến mức không được phép sao?”
Iori-chan khúc khích. “Trời đất ơi, cậu đang đỏ mặt kìa!”
Cô ấy đã nắm chắc cậu trong lòng bàn tay… Ghi chú với bản thân: Iori-chan không chỉ dễ thương đâu. Phải biết dè chừng sức mạnh của cô ấy!
“Ugh… Cậu đáng yêu quá, Iori! Đến tớ cũng ngại đây này!”
“Yui, tôi tưởng cậu bảo là cậu không có tình cảm với Iori mà,” Inaba nhận xét. Nhìn kìa, ngay cả quý cô Cọc Cằn cũng bắt đầu gọi mọi người bằng tên.
“À thì, Iori-chan cũng đáng yêu với các thứ đó… nhưng Yui sẽ luôn là số một với tớ!”
“Cậu có ngừng hướng mọi cuộc trò chuyện về tớ được không?! Ai nghe cũng biết là cậu đang nói suông! Cậu như bể bơi trẻ em ấy, cực nông cạn!”
Cô ấy nói vậy… trong khi rõ ràng là đang e thẹn. Mình biết là nó hiệu quả mà. Cứ đà này là sẽ thành công thôi!
“Mà nói nghe này, tôi không thích để mọi người gọi tôi bằng tên,” Inaba cảnh báo. “Gọi là Inaba thôi.”
Chậc, đúng là “nữ hoàng băng giá” mà. Cậu kiếm bạn ở cấp 2 kiểu gì vậy?
“Aaufuu, nhưng Himeko nghe dễ thương lắm!” Yui phàn nàn.
“Tôi không thích vậy. Chấm hết.”
“Ừm… đành vậy. Phải dùng Inaba thôi… nhưng đừng nghĩ là tớ không buồn đâu!”
“Tớ thì thấy hoàn toàn thoải mái khi gọi cậu là Inaba.”
“Cậu cười gì vậy hả Taichi?!” Iori lớn giọng. Rồi cô thở dài. “Tớ đã mong là bọn mình có thể gọi cậu là Hime-chan hay gì đó… Inaba nghe hơi quá, lịch sự, các cậuhiểu không? Hmm… Inaba-chan… Ina-chan… Inaban… Ồ, nghe được đấy! Phải rồi! Tớ sẽ gọi cậu là Inaban!” Mặt cô ngay lập tức bừng sáng lên.
Iori-chan đột nhiên tỏa ra một… ánh sáng tích cực, nó soi sáng cả căn phòng. Nhưng nó có cảm giác không tự nhiên—giống như là một ánh đèn sân khấu hơn là ánh nắng mặt trời.
“À, ừm… được thôi, cứ tự nhiên. Tôi không hiểu là thêm chữ ‘N’ vào sau thì có gì khác, nhưng tùy cậu.”
“Được rồi, thế thì tớ cũng dùng Inaban!... Mmm, không, nghe vẫn không ổn lắm. Inaba… Inaba-chan… Inabacchan! Hoàn hảo!”
Nhưng Inabacchan lại không có vẻ đồng tình.
“Cậu chỉ đang làm tên tôi dài hơn thôi. Gọi là Inaba phải dễ hơn không?”
“Nguội nào, Inaban,” Iori-chan trêu. “Mục đích là có phải vậy đâu.”
Rất chuẩn! G-Giờ thì…
“Được rồi mọi người! Cuối cùng thì đến lượt tớ! Biệt danh của tớ là gì? Cứ thoải mái đưa ý kiến nhé!”
Đến lúc này thì bầu không khí trong phòng đã trở nên nhẹ nhõm hơn trước, và mọi người đều nhiệt tình tham gia vào việc đặt biệt danh. Tôi đã đặt hy vọng cao vào họ.
“…Ờ, mọi người ơi? Ê này?”
Lặng im.
“Ai có ý kiến gì không? Thôi nào!”
Không một tiếng động.
“Sự im lặng này đang làm tớ điếc tai đấy mọi người?!” Sao không có ai nói gì vậy.
“Ừmmm… Tên cậu là gì nhỉ? Yoshifumi à?” Iori-chan hỏi.
“Đúng rồi!”
“Àaaaaaaa…”
“Sự năng động vừa nãy đi đâu hết rồi, Iori-chan?! Chẳng phải ai cậu cũng có một biệt danh để cho mà?!”
“Thật lòng là đến giờ tớ cũng hơi mệt rồi.”
“Nhưng chúng ta sắp xong rồi, chỉ một chút nữa thôi.”
Đừng có bỏ cuộc chứ! Đặc biệt là khi vạch đích đã ở trước mắt rồi!
“Rồi, rồi. Tớ sẽ đảm nhiệm cho cái cuối,” Yui nói.
“Tuyệt vời! Không ai khác làm việc này tuyệt hơn cậu nữa đâu!”
Có cảm giác như chúng tôi cuối cùng cũng đang xây dựng một mối liên kết với nhau. Tôi không thể chờ để nghe cái biệt danh mà cô ấy sẽ cho tôi—
“Thật tình thì, mọi người đều nghĩ gọi cậu ấy là Aoki ổn rồi, đúng không?”
“…Hả?” Tôi đơ người ra. Cô ấy đang nói rằng mọi người chỉ… vẫn gọi mình theo tên họ? Thế thôi sao?
“Ừ, Aoki nghe ổn đấy,” Iori-chan gật đầu.
“K-Khoan đã! Mọi người suy nghĩ thêm chút nữa về việc này được không?!”
“Bình tĩnh nào, Aoki,” Taichi nói.
“Đến lượt cậu là tụt hứng rồi. Quen dần đi,” Inabacchan nói.
“T-Tại sao…? Tại sao mỗi mình tớ lại bị thế…?!”
Tôi trườn người ra lên bàn và dùng tay che lấy mặt. Sao họ lại có thể nhẫn tâm với mình đến vậy.
***
Tiếc thay, không còn quyết định quan trọng nào khác được đưa ra vào ngày hôm đó. Tôi cũng phải thừa nhận, ngay cả tôi cũng đã bắt đầu tự hỏi, để làm gì cơ chứ? Tuy nhiên, tôi cũng không có vấn đề gì với các thành viên ở đó.
Yaegashi Taichi trông có vẻ hơi nghiêm túc quá, nhưng tôi vẫn ưa cậu ta. Chắc là cậu ấy sẽ vui hơn khi mọi người đều thân quen nhau.
Inaba Himeko lại là một loại nghiêm túc nữa, và cô ấy chưa hẳn là muốn mở lòng cho chúng tôi lắm, nhưng tôi có thể nhận thấy trông thâm tâm cô ấy rất tốt bụng. Tuy mồm luôn phàn nàn, cứ tan học là cô ấy lại xuất hiện. Và kể cả khi cô ấy không hẳn là hứng thú với cái trò đặt biệt danh này, cô vẫn đồng ý tham gia.
Nagase Iori rất đáng yêu, năng nổ, và hoạt bát—cơ bản là hoàn hảo. Tôi có thể hiểu được tại sao lũ con trai khối mình lại mê mẩn cô ấy. Thế mà… tại sao trong tâm trí tôi lại băn khoăn liệu cô ấy có thật sự đang vui khi ở với bọn tôi không? Hay là tôi chỉ đang suy nghĩ thái quá thôi?
Kiriyama Yui—người này thì dễ. Cô ấy cực dễ thương. Siêu dễ thương. Đến nỗi, tôi cho ấy vào danh mục riêng. Dù sao thì, tôi đã phải lòng cô ấy mà.
Thật lòng mà nói thì, khi thầy Gotou gọi chúng tôi đến phòng giáo viên và nói rằng chúng tôi sẽ vào trong cùng câu lạc bộ, tôi đã chắc đó là định mệnh… Được rồi, tôi đã tin chắc đó là định mệnh kể từ khi hai người chúng tôi được cho vào cùng lớp, nhưng điều này chỉ củng cố thêm cho nó thôi.
Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy trong lớp học, tôi để ý là cô trông rất giống một người tôi từng quen. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô. Nhưng ngay sau đó thôi, nó như thể là, phập! Nó đâm trúng tim tôi, mũi tên tình ái. Nên chắc đó mới là ấn tượng thật đầu tiên của tôi về cô ấy.
Hình dạng khuôn mặt của cô… Mái tóc dài, xinh xắn đó… Dáng hình nhỏ con và khỏe mạnh ấy… Tôi thích nhiều đặc điểm bề ngoài của cô, nên theo lẽ đó, đây là một tình yêu sét đánh. Nhưng không phải là cách nhiều người nghĩ khi nhắc đến điều đó. Thứ tôi cảm thấy không phải chỉ là từ ngoại hình của cô—mà là một thứ khác. Một thứ hơn cả điều trên.
Đúng là tôi cũng không rõ tại sao mình lại chắc chắn như vậy về điều này như thế. Không phải như là tôi đã phân tích được rõ mọi thứ đâu. Nhưng dù cái cảm xúc này có là gì, tôi có thể thấy là nó rất quan trọng. Và nếu tôi có thể giải thích được nó, tôi có cảm giác rằng cuộc đời mình sẽ trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Tại sao ư? Không biết nữa. Nhưng tôi muốn biết được điều đó.
Thế là như vậy đấy, chúng tôi kẹt trong cùng câu lạc bộ. Không ai quyết định chúng tôi cần phải làm gì cả, nhưng nếu mà nghĩ lại thì, nó cũng có nghĩa là làm gì trong đây cũng được, và nghe cũng tuyệt phết đấy chứ. Nhưng hơn trên hết, trong đó có Yui… và Yui có ở trong đó… và Yui… Thế thôi, còn phải nói nữa sao!
Nhưng giờ tôi lại nghĩ… Nếu Yui không có trong đây thì sao? Khó mà hình dung được, nhưng nghe này. Giả sử, cô ấy rời khỏi câu lạc bộ thì sao? Mình sẽ ở lại không?
Rõ ràng là tôi không thể cứ bám theo cô ấy đến cùng câu lạc bộ khác được. Nhưng giờ chúng tôi ở cùng một nơi rồi, tôi muốn chuyện này được trót lọt.
Một phần trăm lớn động lực để tiếp tục ở lại câu lạc bộ Nghiên cứu Văn học này là việc Yui sẽ ở đó. Nhưng nếu cô ấy không đến nữa thì sao? Mình sẽ còn tiếp tục ở đây không? Chúng mình sẽ có thể cùng nhau có chung một mục tiêu không khi thứ hai người quan tâm lại đến khác nhau đến vậy?
Nhưng cho cùng thì, thứ tôi thật sự quan tâm đến là được vui. Nhưng để có được “niềm vui” phức tạp hơn bạn nghĩ. “Vui” không có nghĩa là ngồi im mãi trong một căn phòng việc ai nấy làm.
Người ta thường gộp “vui” với “dễ” với nhau, nhưng họ sai hết. Nếu thế thì, câu lạc bộ Nghiên cứu Văn học có thể cuối cùng cùng nhau tìm được một hoạt động nhóm mà ai cũng thấy vui không?
Cứ theo đà mà chúng tôi đang tiến triển, có vẻ như là không.
Tuy vậy…
Ừ thì, tôi thừa nhận là có đôi lúc tôi đã trở thành “tên hề” tron nhóm, như trong cuộc thảo luận về biệt danh vừa rồi… nhưng nó thường không xảy đến… nhanh đến vậy. Điều gì đã khiến câu lạc bộ này đặc biệt đến vậy?
Nói mới nhớ, khi năm người chúng tôi mới gặp, tôi có thể cảm nhận được—tôi có thể nhận được cú nện mạnh của định mệnh. Ban đầu tôi cứ tường đó là vì trong đó có Yui, nhưng nhìn lại thì, có thể còn hơn thế nữa. Vậy thì tôi cùng tần số với ai? Hay là với cả câu lạc bộ luôn?
Nếu vậy thì, có thể tôi sẽ—
—Ngày thứ 8 theo góc nhìn của Inaba Himeko—
Chưa kịp chớp mắt, thứ Hai lại đến rồi. Và xem lại về các hoạt động sau giờ tan trường của tuần trước thì—nếu mà gọi chúng là thế được—tôi tự hỏi: Mình đang làm cái quái gì vậy? Inaba Himeko ngẫm nghĩ.
Chúng tôi đã chảng làm được gì có nghĩa; chỉ có ngồi không nói chuyện vặt suốt tuần. Nhưng cứ gật đầu và mặc kệ để mọi chuyện xảy ra [note54557] không giải quyết được gì đâu… Mẹ nó, sao mình lại đổ lỗi cho bản thân trong việc này cơ chứ? Mình không làm gì sai cả! Tôi có thể cảm thấy được sự ức chế đang dồn nén trong bản thân.
Lại một hôm nữa, sau tan học tôi tôi lại xuất hiện ở phòng 401 với những người bạn cùng câu lạc bộ—ugh, “bạn” câu lạc bộ ư? Mình đang hơi thân với bọn họ rồi quá nhỉ?
“Nhắc lại cho tôi nghe tại sao họ lại bắt chúng ta vào trong câu lạc bộ này đi? Lão Gotou đang giỡn chơi hay gì à?”
“Cậu không muốn gọi thầy ấy là Gossan chút nào nhỉ, Inaban?” Iori tươi tắn trả lời, nhưng tôi lờ cô ấy đi.
“Cứ nghĩ đi! Nếu ta báo chuyện này lên, ai đó cũng sẽ bị sa thải thôi. Tiêu đề của bài báo hiện rõ trong đầu tôi rồi: Giáo Viên Ép Học Sinh Vào Câu Lạc Bộ Ngoài Ý Muốn Của Các Em.”
“Nhưng đó là lỗi của bọn mình khi đã không đăng ký vào câu lạc bộ nào đúng hạn mà,” Taichi chỉ ra. Dù có khó chịu đến thế nào, cậu ta cũng có ý đúng.
“Hmph. Thêm chút thời gian nữa thôi, tôi đã có thể tái sinh được Câu lạc bộ Xử lý Dữ liệu. Chỉ cần cướp đủ thành viên từ Câu lạc bộ Máy tính hay đâu đó… Các cậu mà nghe được tôi có phải dễ hơn không.”
Tiếc thay là giấc mơ đó đã bị phá vỡ, vì tuần trước đã là hạn chót cho việc tạo hay tái lập câu lạc bộ rồi.
“Chúng ta đã kẹt ở đây rồi. Cậu phải chấp nhận đi chứ,” Yui thở dài. “Mà này, nếu thầy ấy đã ra tay chọn câu lạc bộ cho mình rồi, giá mà thầy đã cho mình vào một cái đã tồn tại rồi thay vì một cái mới linh tinh như này.”
“Y-Yui?! Sao cậu lại có thể nói thế?! Thầy ấy đã đưa bọn mình đến với nhau mà!”
“Ừ, thế nên tớ mới ước là thầy ấy đã không làm thế! Ở chung lớp với cậu đã đủ khổ cho tớ rồi! Chắc tớ bị cái gì đó ám mất rồi!”
Chưa đầy một tuần vào kỳ học mới, mà Yui và Aoki đã trông có vẻ thân thiết rồi. Nhóm người này QUÁ thoải mái với nhau. Mình sao mà có thể như thế được.
“Cậu đã có thể xin thầy cho mình sang một câu lạc bộ khác mà. Chúng ta đều có thể làm vậy.”
“Sao cậu luôn phải đúng về mọi thứ vậy, Taichi?”
Tôi đây, gọi tên một thằng con trai như đó là một điều tự nhiên nhất trên đời. Nhưng nó không tự nhiên—nó lạ lắm. Với tôi là như vậy.
“Tớ cũng hiểu mà. Nếu tớ biết mọi chuyện lại như thế này, tớ thà chọn một câu lạc bộ nào đó bình thường còn hơn,” cậu tiếp tục.
“Thế hả? Cậu cũng hiểu cơ à, Taichi?” Lại gọi cậu ta bằng tên.
“À, ừ, đương nhiên rồi. Chúng mình đều vậy mà.”
“Phải…”
Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng mình nên không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào nữa. Kiểu là, tham gia một câu lạc bộ có nhiều thành viên rồi vô tình quên xuất hiện trong suốt ba năm. Hiện tại thì, tôi sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc trốn tham gia câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa, vì tôi ở cùng lớp với nửa các thành viên và hay gặp nửa còn lại ở phòng tập thể dục. Vả lại, tôi luôn có thể thẳng thừng nói rằng mình không muốn tham gia nữa.
Hoạt động câu lạc bộ để làm gì cơ chứ? Tôi có tham gia cái nào suốt cấp 2 đâu—cứ tan học là tôi về thẳng nhà. Tôi cũng có ý định làm tương tự khi vào cấp 3, có điều lần này tôi buộc phải tham gia chúng. Nếu không có luật đó, đáng nhẽ ra tôi đang ở nhà, và sử dụng thời gian của mình một cách năng suất hơn.
Cái câu lạc bộ này đúng là làm lãng phí thời gian của tôi mà. Trở nên thân thiết với nhau để làm gì? Ngay cả Yui và Taichi cũng có thấy được giá trị nào ở câu lạc bộ này đâu. Và về phần Iori và Aoki, họ còn chả quan tâm đến cái “giá trị” nào; họ chỉ tham gia cho vui, nên vào CLB khác cũng có gì khác biệt đâu?
Vậy thì cái câu lạc bộ này tồn tại vì mục đích gì vậy?
Rồi cánh cửa mở ra, và Gotou Ryuuzen bước vào, cố vấn lớp 1-C, giám sát của câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa, và chủ mưu đằng sau mọi chuyện.
***
“… Vậy là để tóm gọn lại: mọi chuyện lúc câu lạc bộ này mới được hình thành đã hơi rối rắm, nên thầy đã bỏ qua vài bước khi chấp thuận nó, nên vài người đang có vấn đề với việc, ờ, thiếu chi tiết trong đơn, và họ muốn thầy lược ra được các em cụ thể sẽ làm gì và kế hoạch cho việc đó như thế nào. Không thì họ sẽ phải giải thể Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa và chuyển các em sang chỗ khác.”
Giọng lão ta quá tự nhiên, như thể không có chuyện gì to tát lắm, và tôi đang cố giữ mình lại khỏi nhảy lên đấm vào mặt lão.
“Vậy là các em có hai lựa chọn. Một là: quyết định xem hoạt động của các em là gì và làm như thế nào. Theo những gì họ nói, chỉ cần các em tạo được gì đó sờ được là được. Hai là: Sang một câu lạc bộ khác. Nhanh gọn nhẹ nhỉ, phải không?”
“Khoan đã. Dừng khoảng chừng là 2 giây. Vậy thầy đang nói là bây giờ vẫn chưa quá muộn để giải thể câu lạc bộ này?” Tôi hỏi. Vì lí nào đó tôi lại nghĩ chúng tôi sẽ bị kẹt ở đây.
“Hmm? Chuẩn rồi. Cứ nghĩ đây tương tự như là, kho lưu trữ tạm thời hay gì đó.”
Thật sao? Tất cả chỉ là vậy thôi hả? Thế mà tôi lại tưởng tôi phải bỏ thời gian ra quan tâm đến cái câu lạc bộ lão tự nhiên tạo cho mình. Quả nhiên là không cần.
“Đó là cập nhật tình hình cho các em. Khi các em đã quyết định rồi thì hãy đến nói chuyện với thầy. Nhưng nếu các em muốn tiếp tục ở trong câu lạc bộ này, thì chỉ còn hai ngày để quyết định xem mình đang làm gì. Nhanh lên đấy.”
“H-Hả? Chúng ta chỉ có hai ngày để tìm câu lạc bộ mới ư?” Tôi thất thần hỏi. Tôi đã tin là những người này điên hết với nhau rồi.
“Không, không, không. Nếu các em không nghĩ ra được kế hoạch gì cho Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa trong hai ngày, thì bọn thầy sẽ cho là các em đều muốn chuyển sang một câu lạc bộ khác. Về cái hạn kia thì sẽ là việc để lúc khác lo nhé,” Gotou nhún vai. “Được rồi, hoạt động vui vẻ!”
Và thế là, lão ta rời khỏi phòng.
“Hmmm… nghe căng thẳng nhỉ,” Iori đưa ra bình luận sau khi lão đã đi.
“Căng nhỉ? Giờ chúng ta chỉ có hai ngày để quyết định xem câu lạc bộ này sẽ làm gì,” Aoki đồng tình.
“Không hẳn,” tôi chen vào. “Đầu tiên là, chúng ta nên tự hỏi bản thân… Mình có lí do gì để ở lại không?”
Lão Gotou đã khiến tôi nhận ra một điều: cả năm người chúng tôi đều vô thức nhận là việc giải thể câu lạc bộ này là một điều xấu. Dù sao thì, nó được lập ra chỉ dành cho chúng tôi, và cái cảm giác bản thân mình có bổn phận không được cứ thế rời, hay để cho câu lạc bộ bị giải thể. Dù có thích hay không, họ đã cho năm người chúng tôi là thành viên của “câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa” của trường, và sẽ không có gì ngại hơn việc từ chối điều đó muốn đến lúc này.
Nhưng tất cả chúng tôi đều lưỡng lự trong việc ở lại. Không ai chọn việc vào đây. Và trong lòng, tôi biết ai cũng đang tự hỏi bản thân rằng ở trong một câu lạc bộ bình thường có tốt hơn không. Một câu lạc bộ mà bọn tôi tự ý chọn. Một câu lạc bộ mà không vô nghĩa như thế này.
Nhưng giờ cái bổn phận đó đã bị gỡ bỏ hoàn toàn. Không gì có thể ngăn chúng tôi lại nữa. Cả tuần vừa qua, chúng tôi chỉ trôi theo dòng nước—nhưng giờ phải động tay nhiều hơn thế nữa nếu muốn câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa tồn tại. “Dòng nước” này đã đổi chiều rồi.
Ai trong số chúng tôi muốn bơi ngược chiều?
“Cậu muốn rời khỏi câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa hả, Inaban?” Iori yếu ớt hỏi.
“Tôi…” tôi định nói, nhưng không thể tìm được lời để tiếp tục.
“Cậu thì sao, Taichi? Yui? Aoki?” Cô lo lắng nhìn về phía mọi người.
“Thật ra thì, từ trước đến giờ tớ thuận theo chiều gió thổi thôi,” Taichi trả lời. “Nhưng nghĩ kĩ, tớ cũng không hẳn là có lưu luyến gì sâu nặng lắm với cái câu lạc bộ này… và thằng bạn tớ cũng đang cố chiêu mộ tớ vào câu lạc bộ của cậu ấy… cả gia đình tớ cũng bảo tớ nên rời đi…” Cậu bắt đầu kể tứ tung.
“Đây cũng thế,” Yui tiếp lời. “Thật lòng mà nói thì, câu lạc bộ này cũng không hẳn là những gì tớ mong đợi lắm. Và giống với Taichi thì, tớ cũng có bạn hỏi xem tớ có muốn vào cái của hộ không… nên tớ đang suy nghĩ về lí do tại sao tớ lại muốn ở đây, và… thì…” Cô trở nên im lặng.
“Về phần tớ thì, ờ… tớ cũng chưa hẳn đã nghĩ về nó,” Aoki ngại ngùng trả lời. Ngay cả cậu ta cũng không có câu trả lời chắc chắn.
Không một ai trong số họ nghĩ ra được một lí do chính đáng để ở lại đây.
“…Hiểu rồi,” Iori thì thầm. Rồi cô cúi đầu xuống—nhưng ngay giây cuối, tôi nhìn được nét mặt của cô ấy.
Một cái lạnh thấu xương chạy hết sống lưng tôi. Mặt cô ấy hoàn toàn trống rỗng, như một ma-nơ-canh. Cô gái vui vẻ hòa đồng đâu rồi?
Yui và Aoki đều khó xử nhìn chằm chằm xuống đất. Không khí căn phòng dần dần trở nên căng thẳng; tôi không dám nhìn vào mặt họ. Họ đều đứng trước mặt tôi, nhưng mắt tôi không tập trung vào họ. Thay vào đó, tôi cố ý lờ đi những gì thị giác tôi đang tiếp nhận.
“Ai ở đây muốn tiếp tục ở lại đây? Không ai, phải không?” Tôi hỏi.
Họ nhìn tôi.
“Ý tôi là, tại sao lại tạo ra một câu lạc bộ khi họ còn chưa biết mục đích của nó là gì chứ?”
Tôi lờ họ đi.
“Khá là vô nghĩa, đúng không?”
Vô nghĩa. Vô nghĩa. Vô nghĩa.
“Chúng ta không ai có một điểm chung nào. Không ai đang muốn ở đây. Và cũng đâu phải là cùng nhau làm được gì đâu, nên không có lưu luyến gì với cái câu lạc bộ này đâu, phải không?”
Dù sao thì, một tổ chức mà không cùng một mục tiêu không được gọi là một tổ chức nữa—chỉ là một nhóm người ngẫu nhiên ngồi cùng nhau trong một căn phòng. Nếu vậy thì gặp nhau nhằm mục đích gì nữa?
“Ý của tôi là… tại sao ai trong số chúng ta lại muốn ‘Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa’ này tồn tại chứ?”
Thật sự không tồn tại một lời giải thích hợp lý cho điều đó.
***
Cuối cùng thì, chúng tôi lặng lẽ vác cặp đi về. Hạn là hai ngày, ấy vậy mà chúng tôi còn không bàn rằng ngày mai hay ngày kia còn có gặp lại nhau không.
Tôi một mình đi về nhà. Cứ đà này, chúng tôi sẽ từ giã câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa… Nhưng các thành viên ở đó thật ra cũng không hẳn là khó chịu đến vậy.
Yaegashi Taichi là một tên thật thà đến ngu xuẩn và đam mê đấu vật đến ngu xuẩn không kém—được rồi, có thể cậu ta cũng ngu xuẩn về nhiều mặt—nhưng tôi có thể trân trọng cái tính thật thà, cởi mở đó. Những người ngu xuẩn thường trung thực như vậy. Nói vậy, tôi hoàn toàn có thể thấy cậu ta tự mình đâm đầu vào rắc rối.
Kiriyama Yui đưa tôi một ấn tượng rằng cô là một người trẻ con, suy nghĩ đơn giản, và đôi phần nhạt nhẽo. Nói cách khác thì, cô ấy là một tên đần nữa. Tuy vậy, tôi chắc chắn có thể thấy rằng cô ấy có một trái tim thuần khiết và rất chính trực. Chắc chắn là một người tốt.
Nhưng Aoki Yoshifumi là tên đần nhất—quá thảnh thơi, cái đầu của cậu chắc hẳn chưa phải vận động một giây nào trong đời. Một tên khờ chính hiệu. Cũng khá là kinh ngạc đấy.
Cuối cùng thì, đó là Nagase Iori. Với tính cách vui tươi đó, tôi có thể thấy được tại sao cô ấy lại nổi tiếng với nam và nữ… nhưng thỉnh thoảng, tôi có cảm giác như có gì đó đang ẩn mình dưới lớp vỏ bọc. Như cái biểu cảm lạnh lùng mà tôi đã thấy được hôm nay. Chắc chúng tôi đều giống nhau… nhưng trước hết tôi cần phải hiểu được cô ấy đã.
Nói tóm gọn thì, tôi không có ác cảm với một thành viên nào trong câu lạc bộ. Hiển nhiên là, điều này không tự động chuyển thành một lí do để giữ câu lạc bộ này tồn tại. Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa là một hiện tượng dị thường, được sinh ra từ sai lầm trong hệ thống trường học Yamaboshi; nó là một lỗi lầm, và lỗi lầm cần phải được sữa chữa.
Thật là, ngay từ đầu tôi cũng không phải một người muốn kết bạn. Tôi thấy việc tự nhiên trở nên thân thiết với một vài người ngẫu nhiên cùng câu lạc bộ hay lớp học với mình thật vô nghĩa. Điều đó chỉ khiến bản thân tôi sơ hở thôi. Suy cho cùng thì, còn ai dễ làm mình tổn thương hơn một người bạn?
Câu trả lời cho câu hỏi đó, đương nhiên là chính tôi rồi.
Tôi cảm thấy một sức nặng trong lồng ngực.
—Cô có chắc sự cô đơn này là điều mình muốn không?
Trật tự. Tôi không hề cô đơn, hiểu chưa? Tôi chỉ muốn có khoảng cách giữa mình với người khác. Tôi không cần ai là bạn… Tôi chỉ cần đủ cản đảm để có thể độc lập một mình. Tôi không cần ai khác; tôi chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù vậy…
Có thể thoải mái gọi mọi người (trừ Aoki ra) bằng tên một cách tự nhiên đến vậy cũng khá là lạ. Tôi đành thừa nhận—chúng tôi đã có thể thoải mái được bên nhau. Và với họ, tôi cảm thấy như mình dễ dàng hòa nhập hơn tôi đã từng trong đời. Tại sao? Như nào? Tôi không thể nào có thể hiểu được. Điều này chỉ làm tôi muốn ói.
Nó làm tôi ấm áp đến mức muốn ói.
…Chờ đã, “ấm áp”? Tại sao sự ấm áp lại khiến mình muốn ói? Mình đang bị làm sao vậy?
Cảm xúc đó thật quen thuộc, nhưng tôi không thể giải thích rõ được nó. Tôi chỉ biết là mỗi khi tôi cảm nhận được cảm xúc này khi xưa, tôi chỉ muốn quên nó đi càng sớm càng tốt. Nhưng nó có phải là điều tôi muốn không? Có lẽ tôi—
—Ngày thứ 8 theo góc nhìn của Nagase Iori—
Một mình trong phòng câu lạc bộ—nếu nó còn là như vậy—tôi ngây người nhìn lên trần nhà.
Chúng tôi chưa kịp dành thời gian ở đây, nhưng nó đã cảm thấy giống như một ngôi nhà đối với tôi rồi. Và đây cũng không phải là diễn đâu; tôi thực sự cảm thấy như vậy. Ít nhất thì, tôi khá chắc là vậy. Tôi có thể cảm thấy được cái gì đó đang hiện diện, nó thực sự tồn tại, tuy chưa rõ ràng. Ngay cả tôi cũng khó tin được vào điều đó.
Tôi đảo mắt đi khỏi trần nhà về phía những chiếc ghế đã được gấp gọn.
Inaba Himeko, ban đầu thì, là một người thực dụng mà không hẳn muốn có nỗ lực trong việc làm bạn với ai… nhưng tôi lại có cảm giác cô ấy thật ra là một người rất cảm xúc và đang cố gắng để giữ cho mình một cái đầu lạnh bằng mọi giá. Tôi rất tò mò để biết được cô ấy thật ra là như thế nào.
Kiriyama Yui là người tốt bụng, năng động và ngây thơ của nhóm. Tôi có thể trân trọng một cô gái mà có thể sẵn sàng bộc lộ rõ cảm xúc của mình; nó khiến tôi muốn biết thêm về cô ấy. Có thể tôi có thể học đôi điều gì đấy từ cô.
Chơi với Aoki Yoshifumi thì không bao giờ là không vui. Thình thoảng cậu ta bước qua ngưỡng thảnh thơi, thư giãn và tiến đến khu vực “mất não”—nhưng đối với tôi, đó cũng không hẳn là một điều xấu. Hơn thế nữa, có gì đó bảo tôi rằng cậu ta có lí do để hành xử như vậy. Chắc triết lý sống của cậu ấy là như vậy.
Cuối cùng, Yaegashi Taichi là một tên dễ gần với điểm xấu lớn nhất là cái tinh thần hâm mộ vô tri và cái tính chân thực vô tri không kém… nhưng tuy vậy, tôi cũng có thể cảm nhận được còn có nhiều điều hơn về cậu ta hơn thế. Tôi không thể làm rõ được nó, nó như là một nguồn sáng lớn mà có thể bị dập tắt đi lúc nào không hay.
Ý chính là, tất cả mọi người đều là người tốt theo cách riêng của họ, và tôi cảm thấy rằng mình có thể học được nhiều điều chỉ từ việc được hoạt động xung quanh họ. Nhưng giờ điều đang giữ chúng tôi lại với nhau đã không còn nữa. Không ai muốn ở lại trong câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa—ngay cả tôi. Hay nói đúng ra là, tôi đã và đang không biết mình muốn gì. Ngay cả một chút.
Nhưng tuy là tôi còn không rõ cả khát vọng của bản thân, tôi vẫn là một con người với cảm xúc như bao người khác. Và khi tôi được ở bên họ, tôi cứ có một cảm giác đúng đắn. Đó có phải là nơi tôi thuộc về không? Có thể là vậy, có thể là không phải vậy. Nhưng điều đó không hẳn là quan trọng. Được trò chuyện với họ đã rất là vui và thú vị rồi.
“Đã”. Mọi chuyện đã là quá khứ.
Tôi đã tưởng mọi thứ cuối cùng đã có thể bắt đầu thay đổi. Tôi đã tưởng mình đã có thể dần dần vực dậy lên được. Nhưng chắc là tôi đã hy vọng quá nhiều.
Hóa ra thì, mọi chuyện đều chỉ là mơ tưởng hão huyền.
—Ngày thứ 9 & thứ 10 theo lời kể của Yaegashi Taichi—
Vào hôm sau hôm mà thầy Gotou đưa cho họ hai lựa chọn, Yaegashi Taichi đi cùng với bạn cậu là Watase Shingo đến thăm đội bóng đá.
Điều này làm các học sinh lớn tuổi hơn bối rối—“Tớ tưởng là thời gian tuyển thành viên đã kết thúc rồi mà… và không ai được phép chuyển câu lạc bộ trong vài tuần nữa cơ mà?” —nhưng sau một hồi giải thích, họ cười và nói “Được chứ, sao không?” Họ thậm chí còn cho cậu tham gia đá trong một trận tập với họ.
Tối đó, vào bữa tối, Taichi kể với gia đình cậu về việc này.
Mẹ cậu nói, “Con nên nắm lấy thời cơ này mà tiếp tục chơi bóng chày đi! Nhưng nếu con muốn chơi bóng đá, thì mẹ không cản.”
Em gái cậu nói, “Đúng vậy! Bóng đá hay hơn bóng chày nhiều! Anh sẽ nổi lắm!” (Cô ấy đang rất mê bóng đá; cô đang hứng thú với các anh chàng trong đội tuyển yêu thích của mình và mức lương của các cầu thủ được tuyển chọn ra đá ở nước ngoài.)
Cả ngày nay cậu đã không gặp cả Kiriyama lẫn Aoki. Và khi cậu trông thấy Nagase và Inaba trong lớp, cậu chào họ bằng một từ “chào” và tiếp tục làm việc như thường.
***
Ngày hôm sau là hạn cuối cùng. Họ có hạn đến cuối ngày hôm nay đấy để quyết định được một hoạt động nhóm, hoặc Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa sẽ chấm dứt.
Taichi đã không thật sự nói chuyện với bất kì thành viên câu lạc bộ nào kể từ lần cuối họ gặp nhau ở trong phòng. Tại sao cậu cần phải làm vậy? Trước khi gia nhập chỗ đó thì họ có phải là bạn với cậu đâu. Họ chỉ cùng là các học sinh năm nhất. Và không ai có ý định gì về việc giải cứu câu lạc bộ, nên họ có vẻ như đang dần dần trở về như trước.
Họ chỉ dành một chút thời gian bên nhau trong câu lạc bộ… và nếu nó bị giải thể, chắc hẳn họ sẽ được cho vào các câu lạc bộ khác nhau thôi. Đương nhiên là họ vẫn có thể gặp nhau trong lớp hay hành lang, nhưng… cuộc đời của mỗi người sẽ không bao giờ giao nhau như trước nữa.
Suốt cả ngày, Taichi lạc mất bản thân mình trong luồng suy nghĩ.
Như Inaba nói, không ai trong số họ có lưu luyến gì với câu lạc bộ đó cả. Họ chưa có đủ thời gian bên nhau để bầu bạn, hay có một sự kiện đặc biệt nào xảy đến mà thống nhất mỗi người cả. Thậm chí, chả ai có điểm gì chung trong số họ cả.
Dù sao thì, các thành viên ở đó đều là người tốt—là những người thú vị. Taichi không hề phản đối việc được chơi với họ thêm lần nữa. Nhưng mong muốn của cậu chỉ đến vậy. Cậu không có ước muốn cháy bỏng để câu lạc bộ bị giải thể, nhưng cậu cũng không chạy đôn chạy đáo để giữ nó tồn tại.
Rồi trong nháy mắt, đã đến giờ tan trường.
“Yaegashi! Cậu lại định ra câu lạc bộ bọn tớ, phải không? Cậu nên gia nhập đội luôn đi,” Watase gọi.
“Haha… Ừ…” Taichi trả lời nửa vời trong khi cậu vực dậy khỏi bàn mình.
Thoáng chốc, cậu nhìn về Nagase và Inaba, ngồi ở bàn phía trên bàn cậu.
Rồi cậu quay đi và ra ngoài lớp học với Watase.
***
Họ đến phòng thay đồ nằm ở một góc của sân vận động và thay sang đồng phục với các học sinh năm nhất khác. Không có học sinh nào lớn tuổi hơn ở đây cả—họ được thay đồ ở một địa điểm khác.
Ở trường cấp 3 Yamaboshi, các học sinh luyện tập bóng đá rất nghiêm khắc, nhưng không có phân bậc giữa các học sinh khác tuổi, nên cả đội như là một gia đình lớn. Ở đó cũng có nhiều học sinh cùng năm nhất, nên Taichi cảm thấy là cậu có thể làm được nhiều bạn mới.
Tóm lại là, đó là một lựa chọn hợp lý từ mọi góc. Gia đình cậu cũng đồng thuận với quyết định đó. Thêm nữa, khác với câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa, cậu không phải ngại trong việc giải thích về việc mình làm sau giờ học. Mà nó cũng giúp cậu rèn luyện cơ thể và việc ở trong đội bóng đã thường sẽ giúp tăng tiếng của mình với các bạn nữ.
Và trên hết là, cậu chỉ có một cơ hội này trong cấp 3, và nếu cậu muốn tận dụng được điều này, tốt nhất là nên tham gia vào câu lạc bộ thể thao. Đã đến lúc quên đi câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa và—
Ngay lúc đó, Taichi nghe thấy tiếng điện thoại mình reo lên trong túi quần. Tim cậu lỡ một nhịp. Có ai đó đang cố liên lạc với cậu chăng? Không, không thể là họ được, cậu tự nhủ. Dù sao thì, họ đã treo đổi thông tin liên lạc với nhau đâu. Họ chưa thân đến thế.
Chờ đã…Mình đã nghĩ là ai đang cố gọi mình? Mình đã mong đó là ai nhỉ? Có lẽ mình—
Trong khi đó, điện thoại cậu vẫn reo. Phải là do ai đó gọi rồi. Nghĩa là cậu phải trả lời họ.
Cậu mang điện thoại của mình ra và lật nó ra. Hóa ra thì, đó không phải là một điện thoại—đó là chuông báo mà cậu đã đặt trong ứng dụng lịch. Trên màn hình hiện ra thông báo:
Đến hạn: Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa
Cậu không nhớ là mình đã đặt thông báo này, nhưng chắc hẳn là cậu đã đặt nó sau khi thầy Gotou đã khiến họ phải lựa chọn. Rõ ràng là Taichi trong quá khứ đã muốn nhắc nhở đến cậu trong tương lai—nhưng tại sao? Đơn giản là cậu đã đặt nó vì bản thân cảm thấy có trách nhiệm? Hay là…
Tham gia một câu lạc bộ đúng nghĩa là điều nên làm—là một lựa chọn đúng. Một lựa chọn có lý. Một lựa chọn hợp lý. Một lựa chọn phải. Một lựa chọn thông minh. Một lựa chọn có trách nhiệm. Một lựa chọn tự nhiên. Một lựa chọn hiển nhiên. Là lựa chọn đúng nhất.
Phải, nó đúng dưới mọi góc nhìn.
Nhưng thế thì tại sao cậu có thể cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi?
Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa đang sẽ biến mất 10 ngày sau khi thành lập. Điều đó đè nặng lên vai cậu, và đang trên đà đè gãy chân cậu.
Cậu chỉ dành 10 ngày trong đó, trừ cuối tuần, và vài giờ mỗi ngày thôi. Đó cũng chỉ là một khoảng thời gian nhỏ bé, và họ cũng không làm gì quan trọng trong khoảng thời gian đó cả—chỉ trò chuyện linh tinh. Thế tại sao cậu lại cảm thấy như mình đang mất đi cái gì thật đặc biệt—thật đáng quý—và thật khó thể thay thế? Cậu không thể hiểu được. Và cậu không thể diễn đạt nó thành lời.
Nhưng cuối cùng thì…
“Ờ Yaegashi? Sao vậy? Thay đồ nhanh lên nào!”
…cậu biết trong thâm tâm mình muốn gì.
“Xin lỗi nha, Watase… Có vài thứ mà tớ cần phải giải quyết.”
Cậu muốn được ở đó khi mọi việc kết thúc, dù cái giá của nó có cao ra sao.
“Hả?”
“Tớ thật sự rất xin lỗi… tớ hứa là tớ sẽ giải thích rõ cho cậu sau.”
Cậu đã nhận ra được một lý do để quan tâm, và giờ cậu sẵn sàng đứng lên. Để bảo vệ câu lạc bộ đó.
“Này! Đợi một chút—!”
Nhưng Taichi không thể chần chừ một giây nào nữa. Như cậu nói, cậu sẽ giải thích mọi chuyện sau; còn bây giờ, cậu nhanh chóng lướt ra khỏi phòng thay đồ.
Mỗi bước chạy của cậu làm lay động bãi cỏ dưới chân. Dần dần, nhịp chạy của cậu càng lớn lên. Cậu đang theo nghe theo con tim mình—và lần này cậu sẽ không vòng vo nữa.
Đến khi cậu đến tòa nhà của câu lạc bộ, cậu đã thở hổn hển. Hàng nghìn câu hỏi chạy qua đầu cậu: Có còn thời gian không? Đã quá muộn chưa? Mình đáng nhẽ ra nên kể cho ai không? Nhỡ đâu ở đó không có ai thì sao? Đến lúc này thì còn cứu vãn được gì nữa?
Nhưng chân cậu vẫn đi, đưa cậu lên cầu thang, từng bậc, từng bậc một.
Hãy nghĩ theo một cách hợp logic đi. Áp dụng lẽ thường tình vào. Có lợi gì chứ? Có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng mặc dù những xiềng xích này cố bám víu lấy cậu và kéo cậu xuống, cậu đã phá vỡ chúng ngay tức khắc. Chúng không là gì cả trước sự quyết tâm của cậu.
Cậu đến tầng tiếp theo, rồi bước lên bậc thang tiếp, lần này đi liền hai bước. Rồi, cậu cuối cùng cũng lên được đến tầng cao nhất—tầng thứ bốn.
Cậu đi qua hành lang, đến căn phòng ở bên phải. Phòng 401.
Cậu mở cửa ra.
“Không ngờ người đến muộn nhất lại là cậu đấy.”
Đó là Inaba Himeko. Và không chỉ có mình cô ấy.
Ở đó, ngồi bên cạnh cô, là Nagase Iori. Và Kiriyama Yui. Và Aoki Yoshifumi. Tất cả đều có mặt và hiện diện.
Aoki bật dậy. “Này, nhìn thấy không, đúng là dị mà!” cậu kêu lên.
“Hahaha… Chúng ta không hề hẹn nhau hôm nay sẽ gặp mặt, nhưng… lại đông đủ nhỉ?” Kiriyama thì thầm bên cạnh cậu, mắt cô mở to trong kinh ngạc.
Đối diện cô là Nagase. Nụ cười cô trông mong manh—đau đớn—nhưng trên hết là, nhẹ nhõm, và cũng thật đẹp.
“Mà các cậu đang làm gì ở đây vậy?” Cậu đã nghĩ là nhiều nhất một người sẽ có mặt. Không phải là tất cả mọi người.
“Chắc là cùng mục đích với cậu thôi.”
“Thật ra thì, Inaba, cậu mới là bí ẩn lớn nhất ở đây. Sau mọi thứ cậu nói trong hôm trước, tại sao cậu lại quay lại?”
Cô khuỵu xuống, rồi nhăn mặt và ngại ngùng quay đi.
“Taichi! Tớ đã bảo cậu rồi, đừng cứ thế mà đặt ra câu hỏi như thế! Tế nhị lên đi chứ!” Nagase mắng cậu.
“À… xin lỗi…”
“Tôi thì… chỉ là. Cuối cùng thì, tôi… ừ thì…” Inaba gãi đầu, cô nhìn lia lịa xung quanh và đi tới đi lui.
“Cậu không cần phải trả lời cậu ta đâu, Inaban,” Nagase trấn an cô.
Chỉ trong một lúc, Inaba có vẻ như đã từ bỏ việc nói ra câu trả lời của mình, nhưng cô lại lắc đầu và quyết định nói ra cho rõ:
“Tôi… cảm thấy muốn thế.”
Taichi ôm bụng cười.
“Này! Đừng cười!”
“Không, không! Tớ không cười vào cậu! Tớ chỉ… không thể đồng tình hơn được nũa.”
Nếu cậu đã đưa ra quyết định của mình dựa trên một danh sách những điểm tốt và điểm xấu hợp lý, câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa sẽ không thể nào tồn tại. Và việc xử lý mọi thứ một cách có lý trí là rất quan trọng… đôi khi lựa chọn “đúng” lại là lựa chọn mà trái tim bạn mách bạn chọn. Nói cách khác: đôi khi bạn chỉ cảm thấy vậy. Và đó là lí do duy nhất bạn cần.
Không quan trọng hoạt động của câu lạc bộ là gì—giờ nó không còn có nghĩa gì nữa. Taichi chỉ cảm thấy cậu muốn ở bên họ. Và đó là dấu hiệu lớn cho việc cậu đã tạo ra được sự liên kết thật sự. Những người bạn thật sự có được chọn ra từ phân tích hợp lý? Cậu cho đáp án là không. Nếu bạn phải dành thời gian để suy tính xem điểm tốt và điểm xấu của một tình bạn, thì nó không còn là tình bạn nữa.
Và cậu cũng hiểu rõ điều này từ chính kinh nghiệm của bản thân. Ở cấp 1 và cấp 2, không có nguyên nhân hay lí do nào để cậu tạo bạn cả—nó chỉ cảm thấy đúng. Đó là nguyên do của mọi tình bạn. Không có sự kiện lớn hay xúc động nào đã đưa họ đến với nhau; mọi thứ cứ thế xảy ra.
Nhưng không được đánh giá thấp linh tính đó của bản thân. Những mối liên kết đó không thể bị tách rời; chúng gắn dính với nhau hơn mọi lập luận và logic. Hóa ra là, trái tim có thể dẫn mọi người đến với nhau, ngay cả những người không hề có điểm chung. Cái linh cảm đó cuối cùng cũng là mấu chốt quan trọng cho mọi thứ—
Nhưng đến đây, Taichi nhận ra một điều quan trọng: cậu đã cho rằng là mọi người cũng hiểu được điều đó, nhưng cậu vẫn chưa hỏi họ cho ra nhẽ.
“Chỉ kiểm tra thôi, nhưng… các cậu có ý định quyết tâm giữ cho câu lạc bộ này tồn tại, hay chúng ta vẫn cần phải bàn về chuyện này—”
“Ôi thôi nào,” Aoki chen vào. Đóng vai một “người ngầu”, cậu đưa tay vuốt tóc. “Ai lại đi hỏi câu đấy, cậu có thấy thế không?”
Phải. Taichi có ý định đồng ý. Nhưng…
“…Chậc, tớ không thích việc cậu đúng về việc gì đó.”
“Hả… Sao vậy?! Sao cậu phải ghét tớ vậy, Taichi?!”
“Dù sao thì…”
“Yui?! Việc này cũng khá là quan trọng với tớ đấy!”
“Ôi, cậu trật tự đi được không? Như tớ đã nói, chúng mình cần phải nghĩ ra một việc gì đó, đúng không? Chẳng phải hạn là hôm nay à?’
“À phải rồi! Chắc là điều đó quan trọng hơn tớ!”
“Ừ… Chúng ta phải nghĩ ra được một kế hoạch chắc chắn,” Nagase lầm bầm, biểu cảm cô cứng ngắc.
“Hmmm…” mọi người cùng lúc lầm bầm.
Nghĩ lại thì, họ đã cả cả một tuần đễ nghĩ ra một thứ gì đó… nhưng không có kết quả gì.
“À thì… về việc đó…” Inaba chần chừ nói.
“Sao thế, Inaban?” Nagase hỏi.
“Cậu thấy đấy, tôi, ừm… à là, không phải là tôi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ về việc này đâu—tôi chỉ ngẫu nhiên nghĩ ra nó thôi. Thật đấy, tôi không kiểu thức đêm để nghĩ ra nó hay gì đâu.”
“Cứ nói ra đi,” Taichi lầm bầm.
“Đừng có giục tôi, tên kia! Cơ bản là, tôi đã… ừ thì… có một đề nghị cho hoạt động của câu lạc bộ ta.”
“Thật sao?! Nhanh thật đấy! Cậu tuyệt lắm, Inaban!”
“Cậu thật sự rất muốn giải cứu câu lạc bộ này lắm, phải kh—AU!”
Inaba gõ vào đầu cậu. Chưa bao giờ có một cô gái nào đã đập hẳn vào đầu cậu như vậy.
“Giữ bình luận của cậu trong đầu mình đi, Taichi! Và để đính chính lại, cậu sai rồi, được chưa?!”
“Awww, Inaban đang xấu hổ kìa! Đáng yêu ghê! Nagase ré lên. Đỏ mặt, Inaba nghiến răng.
“Vậy ý tưởng của cậu là gì, Inaba?” Kiriyama hỏi.
“Đơn giản mà nói, chúng ta sẽ tạo ra một bài báo trường và xuất bản nó. Câu lạc bộ Báo chi cũng đã đang làm vậy rồi, nên chắc chắn ta sẽ được chấp thuận thôi. Bằng cách đó chúng ta còn có thể được viết về thứ mỗi người đang quan tâm nữa. Thấy không? Ai cũng có lợi thôi.”
“Hả…?! Hoàn hảo lắm, Inabacchan!” Aoki lớn tiếng.
Nagase vỗ tay. “Tớ hiểu rồi! Chúng mình sẽ ném một vài thứ linh tinh vào với nhau và gọi nó là Bảng tin Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa! Còn nhớ mục tiêu của câu lạc bộ chúng mình không? ‘Một phạm vi nghiên cứu rộng lớn không bị bó buộc bởi khuôn khổ hiện tại,’ nó hợp lắm!” Rồi cô lấy hơi, đôi chút cau mày. “Các cậu biết không, ‘Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa’ đúng là mệt hơi mà. Có cách nào để rút ngắn nó lại không?”
“Phải rồi, chúng mình có thể đặt cho nó một biệt danh gì đó,” Kiriyama đồng tình.
“Hmmm… Văn-Bộ…? Nghiên-Văn…?” Đột nhiên, Nagase ngước lên, mắt cô phát sáng, kiểu tóc đuôi ngựa bật nhảy theo cử động của cô. “Thế này thì sao? ‘Văn hội’!”
Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa, hay là Văn hội. Hoạt động của họ là: xuất bản Bảng tin Văn hóa.
“Văn hội hả… Nghe cũng kêu đấy,” Inaba tự nghĩ.
“Cậu cũng có tài trong việc đặt tên nhỉ, Iori-chan?” Aoki bình luận.
“Văn hội… nghe cũng dễ thương ghê!” Kiriyama kêu lên.
“Nghe hay đấy,” Taichi thêm vào.
Kể từ hôm nay, năm người bọn họ là thành viên của Văn hội.
“Được rồi, mọi người! Giờ chúng mình chỉ cần đến gặp Gossan!” Kiriyama bật dậy, chiếc ghế gập cô đang ngồi lách cách sau lưng cô.
Nhưng Inaba vẫn đang ngồi, thẳng nghiêm. “Chúng ta cần phải bầu ra chủ tịch và phó chủ tịch, đúng không? Phải có tên ai đó trong tờ đơn chứ.”
Taichi có nhớ thầy Gotou nhắc về điều kiểu như vậy lúc trước. “Vậy quyết định kiểu gì đây? Cứ để cho mọi người tự lên nhận chức, hay bỏ phiếu bầu?”
“Tớ nghĩ ta nên để mọi người tự nguyện!” Aoki giơ tay lên, lớn tiếng. “Nhưng nói trước này, tớ không tự nguyện làm gì đâu!”
“Không, không, không. Chúng mình cần phải giải quyết chuyện này một cách sòng phẳng,” Nagase nói, đưa ngón trỏ mình qua lại. “Cùng chơi ‘oẳn tù tì’ đi.”
“Thế thì còn ‘sòng phẳng’ ở chỗ nào?! Trò đấy chỉ có may rủi thôi! Nó hoàn toàn ngẫu nhiên!” Inaba bình luận.
“Ôi thôi nào! Ổn cả mà! Được rồi, bắt đầu này! Uyn, đô, xi!”
Mọi người vội vã đưa tay ra để chơi.
“Đợi đã… vậy thì chức vụ sẽ được người thắng hay người thua nhận…?”
“À nhỉ, vẫn chưa quyết định điều đó… Được rồi, lại nào!”
“Cậu chỉ muốn chơi lại vì cậu thua thôi hả?”
“Lộ tẩy rồi ha…”
“Được rồi, Iori, cậu sẽ là chủ tịch câu lạc bộ.”
“Chào mừng đến với câu lạc bộ, chủ tịch!”
Và thế là Câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa của trường cấp 3 Yamaboshi đã chính thức được chấp thuận.