Vol 01

Chương 3: "Cùng nhau đi chợ trời nào!"

2025-10-10

1

Trans note: nguyên văn của chợ trời là bazaar, thuật ngữ này bắt nguồn từ tiếng Ba Tư để chỉ khu chợ công cộng của một thị trấn, đôi khi cũng được dùng để chỉ chung các thương gia, chủ ngân hàng và thợ thủ công làm trong công việc đó. Để thuận tiện và dễ hình dung thì dùng chợ trời nhé.

Tran&Edit: CCPD.

Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu khi tôi bước ra khỏi học viện Azure.

"A, Kotoha-kun. Mọi chuyện ổn Làm gì mà mặt cứ nghệt ra vậy?"

Luna-san đang đứng đợi tôi ở cổng chính của học viện.

"Thế mà trông cậu vẫn hớn hở gớm nhỉ?"

"...Ừm"

Sau nụ hồn đầy bất ngờ lên má đó, trái tim tôi tan chảy nhũng nhão hết rồi. Thành thật mà nói, đó là tất cả những gì tôi có thể suy nghĩ lúc này.

"Vị chủ tịch hội học sinh đó nói gì với cậu vậy?"

"Không. Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là chút chuyện phiếm thôi."

"Thế à. Vậy là không có gì kinh khủng xảy ra với cậu đúng không?"

"..........."

"Sao tự dưng lại im bặt thế?"

Người đó, chủ tịch hội học sinh, cô gái tên là Elif.... cực kỳ đáng sợ.

E rằng cô ấy đã thành công khiến tôi khắc cốt ghi tâm điều đó cùng với cái ngày này theo mình xuống dưới nấm mồ.

"Thôi, hãy nghe chuyện mà cô bé này muốn nói trước đã."

Luna-san chỉ tay vào một cô bé mang dáng vẻ như một con thú nhỏ với mái tóc ánh tím Violet.

"Koshiba Nyao, đã có mặt để nhận nhiệm vụ!"

"A, chào em, Koshiba-san."

"Cứ gọi đơn giản là Nyao cũng được, không cần phải khách sáo đâu ạ!"

"...Koshiba"

"Thiệt đó, Nyao thôi cũng được mà?"

Gọi hẳn tên cúng cơm con gái người ta như vậy, vẫn là rào cản tâm lý quá lớn cho tôi có thể vượt qua. (thực ra thì “tên cúng cơm”, hay còn gọi là “tên hèm”, vốn chỉ dành cho người đã mất, nhưng dùng "tên thật" nó cứ sao sao ấy.) 

Có lẽ vì nhìn thấu điều này, Luna-san cứ nhếch mép cười khẩy mãi không thôi.

"Nếu tí nữa có rảnh thì hai người có muốn dự buổi tiệc chào mừng dành riêng cho hai người không?"

"Buổi tiệc chào mừng?"

"Nói đao to búa lớn là thế, nhưng thực ra chỉ là một bữa ăn nho nhỏ tại chính ký túc xá thôi."

Mới nhắc đến hai từ "bữa ăn" mà bụng tôi nó đã đói cồn cào cả lên. Nói mới nhớ, cũng lâu lắm rồi tôi chưa ăn một bữa đàng hoàng tử tế. Lần cuối cùng có lẽ là từ hồi còn đang nằm trên giường bệnh viện truyền dịch.

"Hahh, người đâu mà bụng dạ thật thà quá đó. Đồ yếu xìu~"

"Em mới nói gì đó?"

Cô bé đi lên trước với những bước chân thoăn thoắt của một con thú nhỏ.

"Vậy thì, chúng ta ghé mua chút đồ trước khi về nhà nhé!"

Dường như trong suy nghĩ của Koshiba-san, chuyện hai chúng tôi nhận lời tham gia bữa tiệc chào mừng đã được coi là điều hiển nhiên. Luna-san với tôi liếc nhìn nhau một cái, khẽ mỉm cười rồi đi theo sau cô bé ấy.

"Cùng nhau đi chợ trời nào!"

Nơi đây, Quận 12 của thành phố nổi Fructus, là một thành phố xây dựng và phát triển xoay quanh một khu chợ trời khổng lồ. Tôi có từng đi qua nơi này vài ngày trước, nhưng hồi đó đã khuya nên đường xá không một bóng người.

"Ồ!"

Nhưng hôm nay thì khác.

"Tươi ngon nhất khu này là gian hàng của tôi! Nói đến đu đủ thì chỗ tôi là đỉnh nhất!"

"Nào nào nào! Bùa hộ mệnh hoàn hảo để làm quà lưu niệm đây!"

Không khí tràn ngập mùi hương của đủ thứ gia vị, và những quầy hàng bày bán vô số loại rau củ quả đầy sắc màu. Hình như đằng kia họ còn đang buôn bán cả mấy con động vật còn sống nữa? Tìm cách len lỏi qua dòng người đông đúc, chúng tôi tiếp tục bước đi. 

"Thế thì, hôm nay ta làm món gì được đây? Hai người có ghét hay dị ứng với thứ gì không?"

Koshiba-san quay người lại và luân phiên nhìn giữa tôi với Luna-san.

"K-không có. Anh ăn gì cũng được."

"Vậy thì hay quá♪" Koshiba-chan mỉm cười.

"Tôi thì chưa từng động vào thức ăn nên không rõ."

Koshiba-san đứng hình tại chỗ, làm vẻ mặt như mèo mù vớ phải tất thối.

"Koshiba sẽ cố gắng hết mình!"

Câu đùa của Luna-san khó hiểu quá.

"Ugh...mùi này làm tôi đói quá..."

Hương thịt thơm lừng tỏa ra từ chiếc nồi lớn và tiếng dầu mỡ nổ lách tách thật kích thích làm sao! Trong lúc đang chịu đựng cơn đói mốc đói meo, Luna-san tiến tới và đưa cho tôi một quả trái cây mọc lông bên ngoài.

"Trái gì vậy?"

"Cũng không biết nữa. Sạp hàng đằng ấy họ có bán thứ này."

"Thế chúng ta lấy ở đâu ra tiền giờ?"

"À, phải rồi. Von-san có ứng trước cho một khoản phí sinh hoạt đây. Nè, chúng ta chia nhau đi."

Luna-san thản nhiên rút từ trong túi mấy đồng xu kèm theo vài tờ tiền giấy và đưa chúng cho tôi. Những hoa văn thiết kế của chúng đều khá xa lạ đối với tôi. Có lẽ đây là đơn vị lưu hành riêng của thành phố này.

"Trái này... ăn sao vậy?"

"A, đó là trái chôm chôm. Đâu tiên anh hãy tách vỏ nó ra như này rồi ăn thôi."

"Ồ, ra là thế... Mmm, ngon quá!"

"Pffft. Có cách ăn chôm chôm thôi mà cũng không biết ư? Biết tại sao anh bị gọi là đồ gà mờ đi chợ rồi đấy."

"Em mới nói gì"

Vừa càu nhàu với Koshiba-san, tôi vừa ăn hết quả chôm chôm. Nó mọng nước với kết cấu dai dai và hương vị khá giống với vải thiều.

"Này, nhìn qua đây đi, Kotoyozoru-kun. Họ có bán thứ gì đó lạ lắm."

Luna-san chỉ tay vào một túp lều yên vị tại một góc của khu chợ trời, nơi có ánh đèn neon sáng chói tới độ mắt tôi không tài nào chịu nổi.

"Chào mừng."

Có vẻ như người đàn ông có vẻ mặt cáu kỉnh, ngồi phía sau gian hàng kia chính là chủ quán. Trên kệ và trong các thùng gỗ là vô số món đồ lặt vặt kỳ quặc, bí ẩn chẳng rõ công dụng là gì, được xếp chồng chất thành một đống.

"Oa, thứ này... bắn được tia sáng luôn đó hả!"

Luna-san tùy tiện nhấn vào một nút bấm trên thiết bị hình tròn, thì đột nhiên, một tia sáng dài cỡ 15 cm bắn ra kèm theo tiếng "Viu". Rốt cuộc cái này là để làm gì đây? Trông giống mấy thứ công nghệ trong khoa học viễn tưởng lắm.

"Đó là một con dao laser."

"Một con dao làm bếp à..."

"Nó rất tiện dụng vì không cần phải đem rửa sau mỗi lần dùng. Và đương nhiên, nó chạy bằng pin."

"Phải dùng pin sao..."

Tuy mang vẻ ngoài cộc cằn là vậy, nhưng bất ngờ thay, chủ cửa hàng lại tận tình giới thiệu sản phẩm với tôi.

"Bên này là máy sấy lượng tử. Đằng kia là thớt hiện thị ba chiều. Còn đây là bóng đèn LED."

"Đây là một cửa hàng đồ dùng nhà bếp khoa học viễn tưởng!"

Thật xứng với cái danh chợ trời của thành phố nổi. Có quá nhiều thứ mà tôi chưa lần được thấy trước đây.

"Hmm nên lựa loại rau nào đây ta?"

Bên cạnh gian hàng lều bạt với đống gia vị chất cao chót vót, Koshiba-san chăm chú quan sát từng loại rau củ. Trong tay cô bé đã là một chiếc túi chứa đầy ắp các loại nguyên liệu khác nhau.

"Túi của em trông khá nặng đấy. Cần anh phụ một tay không?"

Koshiba-san tròn xoe mắt.

"Đừng có mà coi thường em! Koshiba này khỏe lắm đấy. Có muốn thi vật tay để kiểm chứng không? Nhào vô đi!"

"Đâu có, anh chỉ nghĩ là một tay sách đồ một tay lựa đồ thì sẽ bất tiện lắm."

"...Anh sợ à. Nếu vậy thì chỉ vật ngón tay thôi thì sao? Vô đây mà kiếm ăn!"

Sao cô bé lại hiếu thắng quá vậy? Thôi được, trước mắt cứ thử vật tay với con bé trước đã.

"Woof woof!"

"(Né đòn tấn công và đè sập ngón tay đối phương) Bắt được rồi!"

"UUUUUOOAAA!!"

Chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh vì thua cuộc, cô bé lảo đảo lùi bước mà khụy gối.

"Kuun.... tỉ số của Koshiba chuyển thành thắng 3 thua 1 rồi..."

"Hả? Từ khi nào mà anh thua tận 3 lần rồi thế?"

"Một khi về nhà, Koshiba yêu cầu một trận tái đấu ngay lập tức!"

Chẳng sao cả. Chứng kiến một Koshiba-san khịt mũi trong đói khát chiến thắng thế này không khỏi khiến môi tôi bất giác nở một nụ cười. Trông cô bé cứ như một chú cún con đang ra sức khẳng định lại vị thế thống trị của mình.

"Nào nào, hai người. Vui đùa thế đủ rồi. Đứng quên mục đính chính chúng ta tới đây là để mua sắm chứ~"

Luna-san bước đến gần tôi khi trên tay đầy ắp những món đồ công nghệ hiện đại. Có vẻ như cô ấy là người tận hưởng khu chợ trời này hơn bất cứ ai ở đây từ lúc nào không hay.

Tôi, Mehleeza Janebekova, chìm đắm trong suy tư trong khi hút bụi phòng ở cá nhân.

(...Ngày hôm nay, sẽ có nam sinh chuyển vào sống cùng trong ký túc xá này.)

Đúng là tôi quen sống chung với mọi người rồi. Hồi còn là một đứa trẻ, tôi từng sống trong lều yurt nên chưa có phòng riêng như bây giờ.

(Mình đã quen với lối sống ở thành thị mất rồi.)

Tôi không giỏi giao du với đám con trai. Vì vốn chẳng biết họ ẩn chứa những suy nghĩ gì trong đầu. Nghe đồn là bọn con trai thường hay nghĩ đến mấy chuyện khâm diêu. Mà tôi thì chưa từng tưởng tượng đến mấy thứ như thế.

(Cơ mà, chuyện khâm diêu.... đó là gì vậy?)

Tôi còn chưa nghe được tí manh nha nào về mấy chuyện như thế. Người dân thành thị là những con người rất sành điệu, cho nên ắt hẳn họ đều biết về nó. Khoan đã, tôi từng chứng kiến ngựa phối giống với nhau. Chả lẽ con người cũng làm như vậy sao? Nhưng bằng cách nào chứ?

"Ờ..ờm..ừ..ừm..à..àm.."

Tôi cảm thấy mặt mình nóng như chảo rán. Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện thiếu đứng đắn như này thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy như mình đang làm chuyện tồi tệ nào đó. Nguyên nhân tôi ghét con trai đấy!

(Nhưng cậu thiếu niên Kotoyozoru kia...)

Những vết thương in hằn trên cơ thể cậu ấy thực sự quá sức kinh khủng. Đầu tiên là một vết sẹo kéo dài trên mặt. Bàn tay cũng rách bươm và thậm chí vài ngón còn không thể mọc lại móng tay được. Nghe bảo cậu ấy đâu đây cũng trạc tuổi tôi nhưng sao mà cơ thể lại có thể gầy gò đến vậy.

(Rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì mà đến nông nỗi như vậy nhỉ...)

Tôi đưa ra vài phỏng đoán nhưng cái nào nghe cũng thật thảm khốc. Nhưng nếu không thì cậu ấy đã không có nhiều vết thương đến thế. Ắt hẳn đã có chuyện tồi tệ xảy ra.

(Thế mà mình lại...)

Tôi đã dùng tới vũ lực để xua đuổi cậu thiếu niên tiều tụy, bầm dập vết thương ấy ra khỏi nhà.

(...Tất cả chỉ vì ba cái lý do như là không muốn người nào nhìn thấy cơ thể mình.)

Không, đó không phải chuyện tầm phào. Bà nội có dạy phải biết trân quý bản thân. Nhưng nếu đem đi so đo với nỗi đau mà cậu ấy phải chịu đựng, chuyện của tôi thực chẳng có chút vị gì.

Hơn nữa, có ai lại đi hứng thú với thân hình to con của mình cơ chứ.

"...Thụp"

Tâm trạng dần trở nên u ám, tôi dựa người vào tường, bắt đầu đâm ra chán ghét chính bản thân.

"Em về rồi!"

Tiếng ồn ào, ầm ĩ ngoài kia hẳn là từ Koshiba-san mới quay trở về ký túc xá. Tôi cứng người lại vì căng thẳng, nhưng rồi cũng nhanh chóng nắn chỉnh lại tư thế và hắng họng một cái. Ba người họ vừa nói cười rôm rả vừa hướng đến phòng ăn.

"A"

Và rồi, đó là lúc ánh mắt tôi va phải cậu trai đó, Kotoha-kun. Tôi biết mình cần phải xin lỗi, nhưng vì lo lắng quá thành ra không một lời nào thoát ra khỏi cổ họng tôi. Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, cậu ấy đã cúi thấp đầu của mình xuống.

"Xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua."

"Hả?"

"...Tôi chắc chắn sẽ xóa bỏ hoàn toàn những hình ảnh đó khỏi trí nhớ của tôi. Cho nên. Thực sự, thực sự thành tâm xin lỗi."

Giá mà tôi có thể thành thật đáp lại: "Tôi cũng vậy, xin lỗi." nhưng sau cùng tôi...

"Không sao đâu. Ổn mà. Tôi cũng định để chuyện đấy chìm vào dĩ vãng rồi."

… chỉ có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy. Aisss, trời đánh cái bản tính vụng về này.

"Ồ, tuyệt quá! Làm hòa là một điều đáng mừng. Vậy nên, để thúc đẩy tình bạn của chúng ta trở nên bền chặt hơn nữa, sao chị không ra ngoài vườn và xử lý một trong hai con gà ngoài đấy hộ chúng em nhỉ?"

Nyao-chan mỉm cười vô tư lự. Thiệt tình, đứa trẻ này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng hết trơn.

"...Há?"

Kotoyozoru-kun bỗng chốc mặt mày trắng bệch mà hỏi ngược lại.

"À phải, chúng ta bỏ lông vào đây được chứ?"

Nyao-chan đặt vào tay kotoyozoru-kun một chiếc túi rác màu đen. 

Mà hình như cậu ấy là dân thành phố đúng không nhỉ? Nếu vậy chắc hẳn cậu ấy sẽ sợ mấy việc như xử lý cơ thể gia súc. Tôi tự nhủ mình phải thật nhẹ nhàng. Nhân cơ hội này phải thể hiện cho cậu ấy thấy mặt đáng tin của mình.

"Đã tiếp nhận nhiệm vụ. Chúng ta đi luôn chứ, Kotoyozoru-kun?"

"...Thật, thật sao?"

Cậu ấy thốt lên bằng giọng run rẩy. Và rồi, tôi nhận ra một điều.

(Cậu bé này...là con trai mà lại lùn như hạt tiêu thế này á hả..)

Theo phản xạ, tôi hơi khuỵu nhẹ đậu gối mình xuống một chút.

Trời chập choạng tối, chúng tôi mệ lừ quay trở về sảnh sinh hoạt chung của ký túc xá.

Tôi ngồi bệt xuống tấm thảm họa tiết Arabesque và hắt ra một tiếng thở dài.

"Trời ạ, mệt chết đi được..."

Việc mổ xẻ và vặt lông gà quả là một cực hình, cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Cái cảm giác đó giờ vẫn còn vương lại giữa lòng bàn tay tôi. Nhưng đây chính là ý nghĩa của việc nhận lấy sự sống. Tôi buộc lòng phải ghi nhớ cảm giác này để có thể tiếp tục sống.

"Meh-san chắc cũng mệt rồi đúng không? Đây ạ, mời cô ly nước."

"Cảm ơn nhưng không cần đâu."

"Cô giỏi mổ xẻ quá nhỉ. Cô quen làm mấy việc như này rồi sao?

"Đúng thế."

"...Cô có đói bụng không?"

"Vâng."

Bế tắc là như thế đấy. Mehleeza-san, người vừa trở thành bạn đồng hành của tôi, cực kỳ khó để bắt chuyện. Dù chủ đề tôi đưa ra có là gì, cô ấy chỉ gỏn lọn đáp lại bằng những câu không quá bốn chữ.

《Ồ, Kotoyozoru-kun đang cố bắt chuyện với mình! Mình cũng phải nói gì đó mới được.》

《N-nhưng mà mình không biết bọn con trai thích chủ đề gì.... Auaauuu.》

...Bởi có thể nghe rõ mồn một tâm tư của cô ấy, tôi không hề thấy cô ấy lạnh lùng một chút nào. Thay vào đó, tôi cảm thấy hối lỗi vì đã đẩy cô ấy vào tình huống ngượng ngùng này hơn.

《...Có lẽ mình nên nói về mấy thứ...khâm diêu?》

《Nhưng mình hoàn toàn mù tịt về chuyện đó mà!》

Hình như Mehleeza-san đang hiểu lầm về con trai thì phải, hiểu lầm rất nghiêm trọng là đằng khác. Nếu cô ấy nhắc đến mấy chuyện nhạy cảm, tôi sẽ thấy xấu hổ lắm. Bối rối vô cùng luôn. Cảm thấy khó xử trong lòng, tôi lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác.

"Xin lỗi vì để chư vị phải chờ đợi lâu! Bữa ăn đã sẵn sàng rồi đây!"

Koshiba-san đặt một chiếc đĩa lớn xuống cái bàn thấp. Mùi gia vị, hải sản và thịt gà nướng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng. Quả là một bữa ăn thịnh soạn đến đáng kinh ngạc.

"M-mời mọi người dùng bữa!"

"Cứ ăn thoải mái đi nhé~"

Tôi ngấu nghiến với lấy đồ ăn trên chiếc đĩa lớn. Có món mì xào dẹt, có món súp cay nồng với hương vị hải sản đậm đà khó cưỡng. Mỗi món ăn cũng được nêm nếm với những hương vị lạ lẫm với tôi, nhưng tuyệt nhiên tất cả đều là mỹ vị nhân gian.

"Ngon quá!"

"Heh. Điều đó túc là thành tích 4 thằng 1 thua cho Koshiba nhé."

"À, ra dó là cách những thất bại của anh được tính dồn lại ư."

Tôi thừa nhận thất bại này của mình. Vẫn ngấu nghiến thức ăn của mình, tôi chợt thấy như muốn bật khóc ngay lúc này.

(Cũng phải nhiều năm rồi mình mới được ăn một bữa ngon như này.)

Chết tiệt. Cảm giác như tôi đang được sống vậy.

Sâu thẳm trong tâm can, tôi vẫn chưa thực sự tin vào sự tự do của mình. Tôi cứ có cảm giác tất cả những gì mình đang thấy, đang được trải nghiệm chỉ là một giấc mơ siêu thực nào đấy, và một khi tỉnh dậy, tôi sẽ lại thấy mình trong căn phòng tầng giam o hẹp dưới tầng hầm, mơ màng nhìn vào chiếc màn hình TV nhỏ xíu.

(Mình không thể khóc ở đây được. Thật kỳ cục nếu đột nhiên bật khóc khi lần đầu tiên ăn tối với người khác.)

Giả động tác đưa tay lau khóe miệng sau khi ăn đồ cay, tôi lén lau giọt lệ tụ lại nơi khóe mi.

"Hehe, thấy chưa thấy chưa♪ Koshiba là vua đầu bếp mà lị."

Trái ngược với vẻ đắc thắng của Koshiba-san, khuôn mặt của Luna-san lại trông như đưa đám.

"Hửm? Chuyện gì thế?"

"Không có gì..."

Ánh mắt tôi va vào Koshiba-san, người mới nãy nấu ăn cùng Luna-san.

"Luna-san đang chán nản vì chị ấy không giỏi trong chuyện bếp núc. Mặc dù bản thân là một hầu gái."

"Sai rồi! Không phải do tôi nấu ăn dở đâu mà! Chỉ là nguyên liệu ở chiều không gian này tệ quá đi thôi!"

Luna-san không ngừng than vãn những lời khó hiểu trong khi nhấp từng ngụm bia.

《....bàn tay》

Đột nhiên tôi cảm nhận được suy nghĩ của ai đó hướng về phía mình. Đó là từ Meh-san.

Đôi mắt hình hạnh nhân tựa như một siêu mẫu của cô ấy hướng thẳng đến những ngón tay tôi.

(Thôi chết rồi.)

Tôi bỗng nhiên thấy mặt mình nóng bừng lên. Đúng vậy, hồi còn bị đám mafia cầm tù, những ngón tay của tôi thường bị chúng đem ra làm trò tiêu khiển dưới danh nghĩa "dạy dỗ lại", nên chúng bị biến dạng, trở nên cong queo một cách kỳ dị.

(Liệu cô ấy có sinh ra cảm giác ghê tởm với chúng không?)

Tôi vội vàng giấu những ngón tay mình đi. Ban chiều, lúc thi đấu vật ngón tay với Koshiba-san, tôi không khỏi cảm thấy cuốn hút bởi những đốt ngón tay cân xứng, lành lặn của người bình thường. Chuẩn rồi. Là tôi đấy

...Hẳn là trông tôi gớm guốc lắm. Trước giờ tôi cứ mải mê với sự sống cái chết bản thân nên không hề nhận ra một điều, rằng khuôn mặt cũng như những ngón tay đầy sẹo của tôi không phải là thứ nên trưng ra cho mọi người thấy.

"........."

Dịch vị từ dạ dạy tôi bỗng dưng trào ngược lên. Tôi luôn miệng nói mình sẽ nhắm tới cuộc sống như một người bình thường, hướng đến cuộc sống thanh xuân tươi đẹp, nhưng liệu tôi có phải kiểu người có thể đạt được những thứ đó hay không? Hay đó phải chăng chỉ là những ước muốn xa vời sinh ra từ mộng tưởng của tôi?

Danh phận là một kẻ thì thầm bẩn thỉu như tôi mà cũng dám

"Kotoyozoru-kun. Cậu không sao chứ?"

Một bàn tay lạnh toát áp lên trán tôi. Đó là tay của Luna-san. 

"Ahaha, xin lỗi...chắc là do tôi hơi mệt tý thôi."

"...Phải, tất nhiên rồi."

Luna-san, người hiểu rõ hoàn cảnh của tôi nhất, mỉm cười dịu dàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Dù luôn đeo trên mặt vẻ ngoài lạnh lùng bất cần, nhưng chính những lúc thế này cô ấy lại nở nụ cười thật lòng dịu dàng. Tôi thầm nghĩ, cô ấy đúng là một người kỳ lạ.

"Ah, Koshiba đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh rồi. Anh vô đó nghỉ ngơi trước đi."

Tôi cảm ơn ba người họ rồi một mình bỏ về phòng.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                              Căn phòng của tôi ở nhà mới, nói trắng ra thì không rộng rãi cho lắm. Kích thước chỉ lỡ cỡ khoảng 4 tấm rưỡi chiếu tatami, nhưng chừng đó là vừa đủ để tôi duỗi chân và nằm xuống.

"Trời ạ....mệt rã rời rồi..."

Mấy ngày này nhiều chuyện xảy ra quá, tôi chưa kịp thở ra hơi thì chuyện này đã nối đuôi chuyện kia xảy ra... hay nói chính xác hơn là mấy năm vừa qua đã vậy rồi.

"Mời vào."

Tiếng gõ cửa vang lên. Sau lời đồng ý của tôi, cánh cửa mở ra, đứng đó là cô gái da ngăm, cao ráo, xinh đẹp tên Mehleeza-san.

"Có chuyện gì sao?"

Khi tôi hỏi, cô ấy đưa ánh nhìn tĩnh lặng nhìn tôi và nhỏ giọng lầm bầm:

"Xin hãy cởi đồ ra."

"....Hả?"

"Cởi đồ...ra...?"

Cô ấy từng bước tiếp cận tôi. Tôi trố mắt ngồi nhìn vì chẳng hiểu nổi những gì đang diễn ra. Meh-san có vẻ cũng đang rất lo lắng, đến nỗi dù có cố đọc suy nghĩ của cô ấy, tôi cũng không nhận được chút phản ứng bình thường nào.

"G-gượm đã, Meh-san! Chúng ta chỉ mới quen biết nhau thôi mà! Những chuyện như thế này thì nên để"

"(Ném tôi xuống mà không hỏi ý kiến, rồi cởi bỏ quần áo tôi)"

Gyaahhh! Sức mạnh thể chất khác nhau một trời một vực!

(...Mình đang nằm úp xuống!?)

Chờ chút! Cái tư thế này là sao thế!? Lỗ hậu của mình.... Vẫn còn quá sớm cho điều đó!

"Whoa!"

Ngay sau tấm lưng đang run rẩy vì sợ sệt của tôi là cơ thể to lớn của cô ấy.

"...,...,..."

Mehleeza-san cưỡi trên lưng tôi trong khi nhẹ nhàng thực hiện động tác mát xa cho nó.

"...Hả?"

Tuy vẫn còn đang bối rối, nhưng khi biết cô không có ý xấu, thì sự căng thẳng trong cơ thể tôi dần tan biến bởi cảm giác dễ chịu toát ra từ bàn tay cô ấy.

"Bệnh viện."

"Hở?"

"Bao lâu rồi cậu chưa đến đó?"

Chất giọng trong trẻo tựa như băng tuyết mới tan của cô ấy thật đẹp.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Bởi vì..."

Nhận ra cô ấy đang ngập ngừng, mặt tôi lại nóng bừng lên.

Bởi vì cơ thể tôi từng bị giam cầm trong một nơi chật hẹp, những khúc xương gãy bị bỏ mặc trong thời gian dài, nên như tôi đã nói, nọ bị biến dạng trở nên cong queo một cách kỳ dị. Những vết bỏng trên da do bị nhấn vào lửa, những vết dao kéo vào da thịt nhiều vô số kể. 

"À, ừm. Đủ rồi. Thế này là được...Chúng ta dừng chuyện này lại được không?"

"Vì sao?"

"...Tại xấu hổ lắm. Tôi không muốn có ai khác chạm vào....một cơ thể như thế này..."

Sự thật là tôi khác thường với mọi người. Rằng tôi sở hữu cơ thể xấu xí. Một thân thể gầy gộc đầy vết thương tích.

"........."

Tôi cảm nhận được trái tim cô ấy đang bị bao phủ bởi một nỗi buồn sâu sắc.

"Tôi sẽ không chấp nhận yêu cầu đó. Cậu cần phải được chữa trị càng sớm càng tốt."

"Nhưng mà...Meh-san không cần phải đi xa đến mức như này đâu."

"Gọi Meh thôi là được rồi. Chúng ta trạc tuổi nhau mà."

Hả, thế á? Do thần thái cô ấy toát ra sao mà trưởng thành quá, làm tôi cứ ngỡ cô ấy phải tầm tuổi Luna-san chứ... Meh dịu dàng xoa bóp những cơ bắp đang cứng đờ của tôi.

"Bố tôi là một bác sĩ. Nên tôi thường hay giúp ông ấy điều trị cho các bệnh nhân."

"Ra vậy."

"Thế nhưng...đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mang trên mình nhiều thương tích đến nhường này..."

Cô ấy đang buồn bã. Cô ấy đang thương cảm cho tôi. Nhưng tôi lại không thấy điều đấy đáng buồn hay khổ sở gì. Bởi lẽ đó là những cảm xúc quá đỗi xa lạ với tôi.

"Không đau chứ? Tôi đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể rồi."

"Không sao. Tôi cảm thấy rất dễ chịu là đằng khác."

"Hiểu rồi. Nếu cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Cô ấy nói với giọng bình tĩnh, gần như là thì thầm. Tôi lẩm bẩm đáp: "Cảm ơn." nhưng tôi biết rõ rằng mình sẽ chẳng tài nào ngủ được. Tôi không thể chợp mắt dù chỉ một giây nếu có bất cứ ai khác cũng ở trong phòng.

"..Phù.Phù..Phù..."

Meh tiếp tục cần mẫn mát xa cho tôi. Rồi 30 phút trôi qua. Đến lúc nhận ra cũng đã tròn một tiếng đồng hồ, cơ thể tôi mềm nhũn ra trong khi sức lực thì hoàn toàn cạn kiệt.

(Nhưng hà cớ gì? Động lực nào thúc đẩy cô ấy làm thế này vậy?)

Tôi thử động não về vấn đề này nhưng chẳng thể rút ra kết luận nào ra hồn.

"Vậy thì, bước cuối cùng đưa tay ra đây."

"Ể?"

"Nhanh lên nào."

Khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp tựa như bước ra từ tranh vẽ ở ngay trước tôi, chỉ cách khoảng 50 cm. Và cô ấy đang nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay và tiếp tục cần mẫn xoa bóp.

《Mình muốn xin lỗi chuyện tối qua... nhưng không biết nên lựa lúc nào để mà nói nữa.》

Tôi vô thức bật cười. Bởi vì trong suốt khoảng thời gian mát xa cho tôi, cô ấy lúc nào cũng nghĩ "Mình cần phải xin lỗi". Cô ấy đúng là một người tốt bụng.

"Meh thật là nhân hậu."

"Gì chứ?"

Cô ấy bỗng dồn thêm lực vào lòng bàn tay, khiến cổ tay tôi nhói đau. Rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tự nhiên nói cái gì vậy?"

"À thì vì cô đang mát xa cho tôi mà."

"Cậu đã được chuyển giao cho nhóm chúng tôi chăm sóc. Nên việc này là điều hiển nhiên thôi."

Cô ấy vừa xoa bóp vừa tiếp lời.

"Đây chỉ là nghĩa vụ. Đừng có mà hiểu lầm linh tinh."

《Mình chỉ muốn nói là: "Đây là chuyện hiển nhiên, không cần phải cảm ơn đâu." thôi mà.》

《Lại giở cái thói ăn nói xa cách đó rồi... Tuyệt, giờ thì không thể rút lại được lời nữa!》

Trái ngước với ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng cô ấy lại ngượng ngùng như một cô bé.

"...Meh thực sự rất nhân hậu."

"Hả?"

Cô ấy bất ngờ buông tay ra.

"Ý cậu là gì chứ? Cậu đang cố tán tỉnh tôi đấy à?"

"Hả? Không... không phải như thế."

Meh nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt dò xét.

《Bọn con trai thực sự cần phải được đề phòng nhỉ?》

《Nhắc mới nhớ, hình như nãy giờ cậu ta cứ dán mắt vào ngực mình thì phải.》

K-không phải như cô nghĩ đâu mà!

《Nhưng chắc do mình tưởng tượng ra thôi. Một cô gái to con như mình... 

《...sao có thể được con trai yêu thích được cơ chứ?》

Tôi vô thức nhìn thẳng vào cô ấy.

"Không đúng! Tôi thấy Meh cực kỳ xinh đẹp mà!"

"Hở?"

"Nhưng không phải tôi đang tán tỉnh cô hay gì đâu. Ahaha. Tôi...chưa có tí kinh nghiệm nào trong mấy chuyện đó nữa là. Nên, ừm, diễn đạt sao cho đúng nhỉ? Kiểu, đại loại thế đó. Cô có hiểu không?"

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, rồi lại cầm lấy tay tôi.

"Sao cũng được. Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ."

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                    Kỹ thuật mát xoa vốn điêu luyện khi trước này đã trở nên cứng ngắc.