Vol 01

Chương 02: Chào mừng đến với hội Illuminati (1)

2025-08-28

4

"Không, đó giống với phản ứng nhân vật chính trong mấy bộ phim hài tình cảm thập niên 90 hơn là của mấy bộ Light Novel đấy."

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đến trước sảnh chính của học viện Azure như đã hẹn với Luna-san. Trái ngược hoàn toàn với một Luna-san, người đang ăn mặc sạch sẽ và chỉnh tề, khắp người ngợm tôi lại lôi thôi lếch thếch vì phải cắm trại qua đêm với đàn dê sau khi hứng chịu đòn tấn công trời giáng đó.

"Thế đêm qua của cô như thế nào, Luna-san? Trông cô không giống như đã ra ngoài ngủ bụi cho lắm."

"Hửm...À, tôi tận dụng cơ thể mình một chút thôi."

"Hả?"

"Vậy, chỗ của cái người tên là Von đó, chúng ta đi đến đấy ngay chứ?"

Cô bắt đầu thoăn thoắt bước đi trong khi tôi vẫn đứng đực ra đấy.

(Tận dụng cơ thể mình... Ý là sao vậy?)

Tức là sử dụng vũ khí đặc trưng của phái nữ đấy hả? Kiểu như, ừm, đổi lấy việc ở nhờ qua đêm bằng cách "làm mềm lòng" đối phương và ấy ấy đúng không. Thế giới của người lớn quả thực quá lằng nhằng và rắc rối để cho một thằng nhóc như tôi có thể hiểu được.

(...Cơ mà, tại sao mình lại thất thần như này...?)

Tôi đăm đăm nhìn theo dải ruy băng đung đưa theo gió của cô ấy và đứng đó lấy một lúc.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                           

"Chào mừng đến với hội 'Illuminati'."

Bước dọc theo dãy hành lang trắng muốt của học viện Azure, Von Simon mỉm cười nhạt. Vẫn là Von-san tôi thấy ngày hôm qua, người đàn ông cao lớn lúc nào cũng có một nụ cười thiếu tự tin chực chờ trên mặt. Những vết thâm quầng dưới khóe mi là minh chứng rõ ràng nhất cho guồng làm việc hối hả của anh ta.

"Hội Illuminati... có phải là cái hội Illuminati đó không?"

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Von-san chỉ đơn giản cười khổ mà gật đầu.

Hội IlluminatiMột tổ chức huyền bí nổi tiếng ngay cả giữa thế giới trần tục kia, hay thường được xướng tên trong các thuyết âm mưu. Người ta rỉ tai nhau rằng, hội ẩn mình trong bóng tối, giật dây và thao túng các sự kiện lớn của thế giới. Một tổ chức được thêu dệt và tô điểm không ngớt bằng những lời đồn thổi vô căn cứ. 

(Mình từng một mực tin những thứ như vậy không hề tồn tại...)

Như Von-san từng giới thiệu, hội 'Illuminati' là một trong những tổ chức trực thuộc học viện Azure và anh ta chính là người phụ trách điều hành tổ chức này.

"Dù sao thì, chúng tôi không thể cứ vậy mà ngang nhiên hành động giữa chốn thanh thiên bạch nhật được. Điều đó ắt hẳn sẽ gây nên sự náo loạn không hề nhỏ đối với cánh truyền thông báo chí. Chúng tôi phải đứng ra kiểm soát ký ức của các nhân chứng hay nạn nhân, cũng như xử lý các vấn đề chính trị phát sinh nhằm dễ triển khai các chiến dịch hơn."

Tiếp tục men dọc theo dãy hành lang, tôi bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang đứng sau tấm kính trong suốt mà tổ chức họp báo.

"Chờ đã. Đó có phải là tổng thống Richard không? Người đang giữ vị trí tổng thống đương nhiệm của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ"

Tôi không nói lên lời bởi cảnh tượng người đàn ông mặc bộ đồ trắng tháo rời cái đầu của tổng thống Richatd ra và nối dây nguồn điện với nó, rồi bắt đầu thực hiện một số việc trông như là bảo trì.

"Ừm, đúng rồi đó. Hiện nay chúng tôi đã thành công thay thế khoảng 80% nguyên thủ của các quốc gia bằng các người máy hình người."

"Ha, hả? Anh nói gì cơ?"

"À, hãy coi chuyện này như bí mật giữa chúng ta thôi nhá." 

Von-san nở nụ cười gượng gạo trên môi. Không, anh ta vẫn có thể mỉm cười ngay cả khi tiết lộ một thứ chấn động như vậy sao?

"Kính chào ngài quản trị viên. Chúc ngài một ngày tốt lành!"

Von khẽ gật đầu đáp lại một sinh vật rõ ràng không phải con người đó là một con quái vật đầu thằn lằn trong bộ đồ vest.

"B-b-ban nãy, có phải là...."

"Tôi không khuyến khích việc bộc bạch hết cảm xúc của mình ra mặt như vậy đâu."

"Nhưng đó không phải là người thằn lằn sao?!"

"Ngưng mấy cái suy nghĩ phân biệt đối xử như vậy lại đi. Và họ là người bò sát."

Nói mới nhớ, tôi từng nghe phong thanh mấy thứ như vậy trước đây. Kiểu như đám người thằn lằn, ý tôi là người bò sát, đã âm thầm xâm nhập vào xã hội loài người và thao túng con người, hoặc chí ít thì trong mấy cái thuyết âm mưu là như vậy.

"Aaaaaaaah!"

Tôi biết mấy cái thứ liên quan đến cái 'học viện Azure' này đều không bình thường rồi. Dù sao thì họ cũng đã tiêu diệt nữ thần và sống trên bầu trời bấy lâu nay. Nhưng có nhất thiết cứ phải liên tiếp phá vỡ giới hạn như này không?!

"Cảnh báo! Cảnh báo! Một hiện tượng nghịch lý thời gian vừa xuất hiện tại phòng thí nghiệm A-923! Yêu cầu điều động Blank Maker đến phòng thí nghiệm A-923 ngay lập tức!"

Âm thanh báo động chói tai vang lên, kèm theo đó là ánh đèn đỏ nhấp nháy đáng nghi ngại. Von-san làm vẻ mặt mệt mỏi lầm bầm "Lại nữa sao?". Lại nữa?! Sự cố nghịch lý thời gian này không phải lần đầu sao?!

"Ở đây nguy hiểm lắm. Mau chóng đến văn phòng hội học sinh ngay thôi."

Đúng là rất nguy hiểm. Từ phía đằng sau tôi còn vọng lại tiếng la thất thanh "Gyaaaa". Tưởng chừng như dưới gầm cầu thang đang phun trào ra một thứ chất lỏng màu đỏ (quá khiếp đảm để cho tôi nhìn vào).

"Này, cậu không sao chứ?"

Thấy tôi sợ mất hồn mất vía, Von-san mỉm cười trấn an.

"Có lẽ là không."

Chắc vậy.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                

"Hai người không sao chứ? Kotoha-kun? Luna-kun?"

Phòng hội học sinh là một căn phòng rộng rãi với không gian thoáng đãng. Qua khung cửa kính, cảnh phố phường xanh ngát hiện đại của Quận 12 hiện lên bao trọn lấy tầm mắt.

"....ổn cả." 

Chủ tịch hội học sinh, Elif Anatolia. Bản thân tôi đang có rất nhiều thắc mắc trong đầu muốn nhờ cô ấy giải đáp. Có thể nói trong đầu tôi là cả một mớ câu hỏi, nhiều tới mức tôi lúng túng không biết nên bắt đầu từ đâu. Như thể nhìn thấu những suy tư đó, cô ấy gật đầu.

"Cậu đang muốn hỏi rằng 'đây là đâu' và 'tôi là ai', có đúng không?"

"Đúng vậy, ngại quá."

Elif nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

"Vậy chúng ta cùng bắt đầu cuốn giai thoại này nhé. Về thành phố nổi này, về học viện Azure này, về thế giới này và cả chính bản thân cậu nữa."

Và cứ thế, cô bắt đầu kể, một câu chuyện vĩ đại về vũ trụ bao la.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                

Hồi Kết của vũ trụ sắp đến rồi.

Đây là sự thật không thể phủ nhận hay chối cãi đối với các tổ chức đang phải đối mặt với vô số thực tại khác nhau.

Lời lý giải cho chuyện này rất đơn giản. Đó chính là 「tuổi thọ」.

Vũ trụ đã tồn tại từ thuở hồng hoang, trước cả khi những tia sáng nhiệt được sinh ra từ vì sao đầu tiên nở rộ.

Quá lâu đến nỗi khiến cho những định luật, định lý khoa học vốn đẹp đẽ, hoàn hảo và sắp xếp một cách chặt chẽ nay đã bộc lộ những lỗ hổng của mình.

Và chính những lỗ hổng đó là tiền thân của [Hồi Kết].

"Hồi Kết ư?"

Chủ tịch Elif khẽ gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

"Một lỗ hổng khoa học. Một biểu hiện của tính định hướng mãnh liệt. Có thể coi nó là thứ đối địch với vũ trụ này."

"Tính định hướng...mãnh liệt..."

Tính định hướng hay còn có nghĩa là một "ước muốn" mạnh mẽ. Một nỗi "khát vọng" mạnh mẽ.

"Ban đầu, nó chỉ là một kẽ hở nhỏ thôi. Tầm mức chỉ có thể thay đổi vũ trụ một chút. Thế nhưng, mọi [Hồi Kết] đều có cùng một bản chất. Đó là- 'Tiến hóa'."

"Tiến hóa..."

"Đó là quy luật tất yếu và đơn giản nhất của tự nhiên. Bất cứ thứ gì trên đời này ít nhiều đều ám ảnh, thôi thúc bởi ý nguyện được tiếp tục tồn tại. Và tiếp tục tồn tại cũng đồng nghĩa với tiếp tục tiến hóa."

Có vẻ như ngay cả những thứ phi tự nhiên cũng tuân theo quy luật giới tự nhiên. 

"Dù xuất phát điểm có là một tiên linh nhỏ bé đến nhường nào, nhất định một lúc nào đó sẽ không tránh khỏi việc biến thành một con quái vật khổng lồ."

"....Lớn đến mức nào vậy?"

"Đủ để nuốt chủng cả cái vũ trụ này."

Đó sẽ là Hồi Kết cho vũ trụ, là ngày tận thế của thế giới. Vị chủ tịch nhỏ nhắn lẩm bẩm.

"Lấy ví dụ như 'Kẻ thì thầm' của cậu đi. Lúc này có thể nó chỉ có khả năng tiên đoán tương lai. Nhưng nếu ta để mặc đấy vài năm ngắn ngủi nữa, sức mạnh của nó sẽ tiêu diệt cả ngàn binh lính chỉ bằng một cái phẩy tay. Trong vài thế kỷ tiếp theo, con số đó có thể lên tới vạn người. Và rồi khi vài thiên niên kỷ qua đi, quy mô sẽ vươn đến tầm mức cả vũ trụ."

"Không, chuyện như vậy không thể nào xảy ra...."

"Đúng vậy. Đấy là điều không thể tránh khỏi. Thật là tuyệt vọng mà, nhỉ?"

Hồi Kết. Đó là vết nứt trong vũ trụ sẽ phá hủy thế giới trong tương lai không xa.

Là tôi với Luna-san. Là thứ mà học viện này đang chiến đấu chống lại.

"Mà, đừng lo lắng quá, Kotoha Yozoru-kun. Tiềm năng Hồi Kết của cậu mới chỉ ở mức 4, Kích thích <Excitatio>. Nên chưa đủ để phá hủy thế giới ngay đâu. Hơn nữa, các Hồi Kết mang hình hài con người thường bộc lộ thiếu sót trong khoản kháng cự sự hủy diệt. Vạn nhất cấp độ có đột ngột leo thang đi, xử lý nó cũng sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào."

"Liệu cứ tùy tiện như vậy có ổn không?"

Chủ tịch Elif không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cứ như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười.

"Dĩ nhiên là ổn làm sao được cơ chứ!"

"...Hả?"

"Thế nhưng, tình trạng hiện tại không còn dễ chịu như vậy nữa Von"

Von Simon, người được gọi tên mang cảm xúc rối bời trên mặt trong khi đặt màn hình chiếu hình ảnh ba chiều lên bàn. "Chà, đúng là khoa học viễn tưởng". Luna-san, người có vẻ ngoài khoa học viễn tưởng nhất trong phòng, lẩm bẩm.

"Số lượng [Hồi Kết] được ghi nhận tính tới thời điểm này là '12,897'."

Màn hình ba chiều hiện thị bản đồ địa cầu, cho thấy vị trí của các Hồi Kết được xác nhận trên khắp thế giới.

"Trong đó, 2,180 [Hồi Kết] đã được giải quyết triệt để."

À, ra là vậy. Hóa ra đấy là điểm khiến chủ tịch Elif cảm thấy buồn cười. Rơi vào tình cảnh này thì cô còn có thể làm gì khác ngoài nở nụ cười chua chát chứ.

"Nói ngắn gọn, nhân loại đang đứng trước thảm cảnh rồi. Hằng năm số lượng [Hồi Kết] vẫn tiếp tục tăng. Ở một góc tối nơi những tia sáng chẳng thể nào chạm tới, hàng triệu sinh linh cứ thế biến mất bởi Hồi Kết. Ngày tàn sắp đến rồi."

"...Chẳng lẽ... đó là lý do tại sao..."

"Chính xác là vậy. Chúng tôi là 'Ủy ban Trì Trệ Hồi Kết'. Bởi sự tận diệt là điều không thể tránh khỏi. Bởi những phản thực tại đáng nguyền rủa nhiều vô số kể này. Chúng tôi đang cố hết sức làm nó đình trệ lại."

Không phải là ngăn cản chặn đứng, cũng chẳng thể xóa sổ hoàn toàn. Trì trệ. Là tất cả những gì còn có thể làm.

"À thì, tình hình không ảm đạm đến mức đấy đâu. Dù sao thì giữa những trường hợp được ghi nhận, chỉ có vài trăm Hồi Kết đang ở mức 6 hoặc cao hơn."

"Chừng đó thôi đã là quá đủ rồi."

Von-san bất ngờ trưng ra khía cạnh lạc quan hiếm có của mình và mỉm cười thiếu tự tin.

"Được rồi, để mở màn cho chương trình hù dọa lính mới, tôi sẽ cho hai người xem những thực thể Hồi Kết nguy hiểm chưa có lời giải đáp."

Chủ tịch Elif chuyển sang tông giọng hào hứng khi cô trượt ngón tay trên màn hình ba chiều.

"Bắt đầu từ thứ này. Mã hiệu 017 'White Wings'[note79455]. Một Hồi Kết mang hình hài con người, chủ yếu được tìm thấy tại những quốc gia có sự phân hóa giàu nghèo sâu sắc. Sở hữu khả năng 'xuất hiện ngẫu nhiên trước mặt con người và ban tặng cho họ một điều ước'."

"Nếu như vậy thì coi bộ cũng tốt tính đấy chứ. Cứ như thần đèn bước ra từ những trang truyện vậy...."

"Cô ấy là một người tốt. Chắc chắn mục đích của cô không hề ẩn chứa chút ác ý nào. Nhưng cô ấy sẽ biến mọi điều ước thành sự thật, bất kể nó có phi lý, nhẫn tâm hay nặng mùi phân biệt đối xử đến nhường nào."

Nói cách khác, nếu như ta có thốt ra "cầu cho cái thế giới này mau mau bị hủy diệt đi!" với 'White Wings', điều ước đó sẽ lập tức được thực hiện ngay. Cả vũ trụ sẽ đi tong chỉ với một mong muốn bồng bột vị kỷ của một người.

"Nghe thật kinh khủng?!"

"Đúng như vậy. May thay, nửa thập kỉ qua chưa một ai từng thấy cô ấy xuất hiện."[note79450]

Chủ tịch Elif mỉm cười rồi tiếp tục trượt ngón tay.

"Tiếp theo cùng đến với mã hiệu 5674 'Ốc sên tháp Effiel'. Ngay lúc này, một con ốc sên khổng lồ với chiều dài ước lượng khoảng 198 mét, đang bám dính lấy tòa tháp Effiel, biểu tượng của thủ đô nước Pháp."

"Ờm... đó là gì vậy? Tôi chưa từng nghe đến nó trước đây."

Cái tình huống giống như phim Kaiju thế này mà chưa có một báo đài nào đưa tin thì kỳ quá nhỉ?

"Nó có khả năng gây tắc nghẽn thông tin cực mạnh. Bất cứ ai nhìn thấy con ốc sên sẽ mất ký ức về nó ngay sau đó."

Gây tắc nghẽn thông tin? Nghĩa là can thiệp hoặc cản trở quá trình lan truyền thông tin đấy hả?

"Vậy...nó có thể làm gì...?"

"Con ốc sên đó ngẫu nhiên hoán đổi tính cách, thân phận và linh hồn của những người bước vào tháp Effiel."

"Ể...?"

"Thử tưởng tượng nếu một gia đình ba người cùng nhau bước vào tòa tháp Effiel, thì khi trở ra sẽ trở thành một gia đình hoàn toàn khác. Thân phận của mỗi người sẽ bị hoán đổi với thân phận những người xa lạ một ông lão 72 tuổi ngồi trong xe đẩy của cặp đôi trẻ, trong khi cô con gái 12 tuổi của họ trở thành giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn[note79451]."

"Không lẽ...chẳng có ai chú ý sao?"

"Không, không một ai. Đó chính là phần phiền phức nhất."

Thật đáng sợ. Nếu tôi đi vào trong tháp Effiel, cơ thể và lý lịch của tôi sẽ bị hoán đổi với một người khác. Trở thành con người khác và tôi thậm chí không thể nhận ra điều đó.

"Nhưng...nếu vậy chẳng phải cứ cấm cửa tháp Effiel là xong sao...?"

Chủ tịch Elif khẽ lắc đầu.

"Thứ đó sẽ còn lớn hơn nữa nếu không động đến bản chất của mình."

"Sao cơ?"

"Lúc mà con ốc sên lần đầu tiên được phát hiện, kích cỡ của nó mới chỉ khoảng 15 cm. Thế nhưng chỉ một tháng nuôi trong phòng kín, con số này đã lên tới 3m."

"Tức là...nếu không có ai đến tháp Effiel...."

"Nó sẽ còn lớn hơn thế này. Khi đó, tầm ảnh hưởng của con ốc sên sẽ lan rộng ra và cuối cùng, bản chất của nó sẽ tác động đến khắp tận cùng ngõ ngách trên địa cầu. Mọi người sẽ không thể tin nổi cái con người mới một giây trước là chính họ.... hay đúng hơn là họ thậm chí còn không nhận thức được điều đó?"

Quả thực đó sẽ là dấu chấm hết cho loài người. Mọi người không nhận ra tình trạng thay đổi của bản thân, vòng tuần hoàn xã hội dần trở nên tê liệt vì hỗn loạn và cuối cùng thế giới sẽ diệt vong. Vì lẽ đó, không thể ban bố lệnh phong tỏa đối với tháp Effiel.

"Thế còn tiêu diệt nó thì sao? Con ốc sên đấy?"

"Hừm, tôi không biết. Nếu như cánh của tôi, Koito Hikari-kun nghiêm túc một phen thì biết đâu đấy."

Cô gái ấy quả thực rất mạnh đó nhỉ.

"Này, Von. Theo phương pháp đó thì thiệt hại dự tính sẽ là bao nhiêu?"

"Thành phố Paris sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ... nếu chúng ta may mắn."

Còn nếu không may mắn thì sao? Nó sẽ còn khủng khiếp đến chừng nào nữa?

"Con ốc sên đó, xét về góc độ vi mô... từ góc nhìn chủ quan đơn chiếc thì nó có thể là một vấn đề lớn, nhưng nếu mở rộng tầm mắt để nhìn nhận bức tranh vĩ mô thì tác động của nó đến xã hội lại tương đối nhỏ. Cho nên mặc kệ nó là phương pháp khả dĩ nhất."

"Ừm...."

Nhân tiện, tiềm năng của 'White Wings' là mức 8, đại hỏa hoạn <Conflagratio>. Còn 'Ốc sên tháp Effiel' là mức 7, tàn phá <Devastatio>. So với chúng, cấp độ của tôi còn dễ thương chán.

"Nói cách khác, chúng tôi đang ở trong tình trạng cấp bách. Nếu chúng tôi vẫn mãi bảo thủ không chịu tận dụng những [Hồi Kết] cấp thấp nhưng hữu dụng, thì ngay ngày mai, vũ trụ sẽ bị hủy diệt mất thôi."

Tôi không khỏi ngạc nhiên trước những lời của Von-san.

"Không phải chính anh đã phản đối việc sử dụng tôi sao...?"

"Trên danh nghĩa thì đúng vậy. Có rất nhiều lời phản đối về việc sử dụng [Hồi Kết]. Nếu cán cân quan điểm của hai cánh lúc nào cũng nghiêng về một phía, cấp dưới sẽ rất dễ tích tụ sự bất mãn trong lòng. Tôi là người theo chủ trương ôn hòa, còn Koito thì là chủ trương cấp tiến. Đó là cách chúng tôi duy trì sự cân bằng."

"Chỉ trừ việc não cô ấy quá phẳng để nghĩ sâu xa như vậy." Von nói với chất giọng nhẹ nhàng, không ẩn chứa chút mỉa mai ác ý nào, mà anh ta thực sự nghĩ nhu vậy. Có lẽ miệng lưỡi của anh ta khá là chua ngoa.

"Đó là tình hình hiện tại của thế giới, và là bản chất thật sự của cậu."

Là vậy sao? Tôi chính là Hồi Kết của thế giới. Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ phá hủy thế giới này...

"Cuối cùng, đó là thành phố này 'thành phố nổi Fructus'."

"Được rồi."

"Về chuyện này thì chúng tôi cũng chịu."

"Hả?"

Chủ tịch Elif vẫy tay.

"Vì một nguyên do nào đó, không gian này đột ngột xuất hiện giữa kẽ hở của các chiều không gian bên trên bầu trời. Kích thước của nó gấp khoảng năm lần Trái Đất, nhưng chỉ có 1% là những sinh vật như con người chúng ta có thể sinh sống được. Phần lớn còn lại không thể tiếp cận được và đến nay những công trình nghiên cứu về nó vẫn chưa có tiến triển gì cả."

"Chả lẽ không một ai biết nguồn gốc của nó sao?"

"E rằng đã có sự can thiệp vào luồng thông tin chúng tôi nhận được. Không một ai biết được lịch sử hay gốc gác của thành phố này. Chỉ biết rằng khi tôi được sinh ra, học viện Azure này đã tồn tại và tiếp tục kéo dài sự sống của thế giới cho đến ngày nay."

Quả là một câu chuyện kì lạ. Đầu tôi giờ hơi choáng váng rồi đấy.

"Vậy hai người còn thứ gì muốn hỏi không?"

Chủ tịch hội học sinh Elif hỏi chúng tôi, nhưng tôi giờ đây đang bận tiêu hóa đồng thông tin vừa được tuồn vào đầu rồi.

"Về Liên minh Thương mại Vực giới."

Chính Luna-san đã hỏi câu đó thay cho tôi.

"...Rốt cuộc bọn chúng là ai vậy?"

Cô ấy thì thầm, siết chặt nắm đấm lại trong cơn giận dữ.

"Bọn chúng là các vị khách đến từ chiều không gian khác, chắc đang ẩn náu đâu đó tại thành phố nổi này. Chúng là một trong những tổ chức được gọi là phản thực tại. Một đám người ngông cuồng chuyên kiếm lời, đổi chác từ các hành vi buôn bán các thiết bị mang đến [Hồi Kết] cho thế giới. Chúng cũng được liệt tên vào trong danh sách đen của Ủy ban Trì trệ Hồi Kết."

"Ra vậy."

"Sao cô muốn biết chuyện đó?"

"Không có gì. Tôi chỉ quyết định rằng một khi được thả tự do, nhất định tôi sẽ tính sổ với bọn chúng thôi."

Nghe vậy, chủ tịch Elif nở nụ cười trên môi như thể muốn nói: "Thật có ích!".

"Thôi, hôm nay đến đến đây thôi. Cổ họng tôi khô rát cả rồi. Hai người sẽ ghi danh vào học viện Azure từ giờ trở đi...Luna-kun. Von. Phiền hai người ra ngoài một lúc được không?"

"Hả?"

"Tôi có chuyện riêng tư cần phải bàn với cậu ta."

Chủ tịch Elif chỉ tay về phía tôi khiến tôi bất giác nuốt nước bọt. Von-san ngoan ngoãn gật đầu nói "Tôi hiểu rồi." rồi rời khỏi phòng. Luna-san cũng đánh một ánh nhìn ái ngại cho tôi trước khi khuất dạng sau cánh cửa.

"Vậy thì"

Chủ tịch Elif lẩm bẩm, nhảy thoắt lên bàn.

"Kotoha Yozoru-kun. Sao còn không mau quỳ xuống và hôn lấy ngón chân của tôi đi!"

Bộ não vốn đang trên bờ vực nổ tung, nay dừng hoạt động ngay lập tức.

Thằng bé sẽ không sao chứ?

"Cô đang lo lắng có phải không, Luna-san?"

"...Hả? À, không. Tôi không sao hết."

Nếu bảo là không bận tâm thì nói dối đó. Cậu bé đó, Kotoha Kotoyozoru-kun, thật sự không đáng tin chút nào. Không phải là tôi không tin tưởng cậu ấy, chỉ là... cậu ta làm tôi không muốn rời mắt một giây phút nào thôi.

"Không sao đâu. Cô có thể đặt trọn niềm tin nơi vị chủ tịch đó."

Lời thuyết phục của người đứng đầu hội kín Illuminati nghe bùi tai thật đấy. Chưa biết được?

"Guahhh! Dừng lại! Xin đừng nhân bản tôi nữa!"

Bởi ở rìa khóe mắt tôi, một bộ não được nuôi cấy trong bình dung dịch, đang la hét bằng chiếc loa gắn lên mình khi thấy một cỗ máy khổng lồ sản xuất ồ ạt xác thịt của bản thân. Tuy không rõ mục đích cũng như nội dung nghiên cứu cụ thể là gì, nhưng chí ít nó đi ngược lại với các nguyên tắc đạo đức trong nghiên cứu khoa học, và người đứng sau chỉ đạo tất cả những chuyện này không ai khác ngoài Von Simon.

"Cuối cùng cùng tìm thấy rồi...Von-senpai."

Một giọng nói dịu dàng, du dương đột nhiên len lỏi vào màng nhĩ tôi. Bởi dây thanh quản chỉ có thể tạo ra những thanh âm trầm thấp, tôi hằng ngưỡng mộ những con người sở hữu chất giọng như vậy. Quay người lại, tôi bắt gặp một cô gái da ngăm cao ráo.

"Mehleeza Janebekova-kun đấy à. Có việc gì không?"

Von hỏi với nụ cười nhã nhặn trên mặt. Nhưng cô gái tên Mehleeza lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt và ném cái nhìn sắc lạnh về phía Von với vẻ mặt đầy bất mãn. Người đời nói bông hồng thường có gai nhọn quả không sai.

"Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là về cư dân mới của ký túc xá thôi."

"À, chuyện đó đã được thông báo trước rồi mà. Ngay ngày hôm qua, về ủy thác săn sóc người mới đến."

"Đúng là tôi có nghe. Nhưng anh không đề cập đến việc đó là một người đàn ông!"

A, tôi nhớ rồi. Đây hẳn là cô gái đã đánh bay Kotoha-kun đi như tình huống "tên biến thái may mắn" trong mấy cuốn Light Novel.

"...Chuyện đó thì việc gì cần phải nhắc tới chứ?"

"Chỗ đó trước giờ chỉ có con gái sống thôi."

"Ừ."

"Vậy cho một chàng trai ở cùng dưới một mái nhà với các cô gái không phải kỳ lạ sao?"

"... Về mặt giấy tờ thì đâu có vấn đề gì."

"Cá,cái tên khô khan này...."

"Ahaha...". Một tiếng cười khổ nhỏ nhẹ vang lên, tôi đưa mắt nhìn xuống và bắt gặp một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, đứng lọt thỏm bên cạnh Mehleeza mà bẽn lẽn nở nụ cười.

"A! Xin lỗi vì lời chào hỏi muộn màng! Em là học sinh năm nhất khối trung học cơ sở[note79452]! Tên là Koshiba Nyao ạ!"

Koshiba-chan nhận thấy ánh mắt của tôi và đưa tay lên chào như một người lính.

"Chữ Ko trong 'Koshiba' là 'con' trong cún con. Còn shiba trong 'Koshiba' là từ chú chó shiba mà ra đó nha!"[note79453]

"Thì ra là thế. Giống như một chú cún đấy hở?"

Không hiểu sao trò chuyện với cô gái mang phong thái của chú chó shiba lại giúp lòng tôi bình yên đến lạ.

"Sống chung với một người đàn ông là đi trái lại với luân thường đạo lý. Và ai biết được cậu ta có thể giở những trò gì."

"Thật sao? Theo như phân tích thì khả năng chiến đấu của cậu ta khá thấp mà nhỉ."

"Không! Không phải! Vấn đề không nằm ở đó!"

Để mặc một Mehleeza-san lạnh lùng quở trách một Von-san rõ rành rành không hiểu được vấn đề là ở đâu, tôi quay sang trò chuyện với Koshiba-chan.

"Von-san, xét về khía cạnh nào đó cũng khá nguy hiểm đấy nhở?"

"Phải nói là rất nguy hiểm luôn đấy ạ."

Hiểu rồi. Nếu chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong, thì chắc ai cũng lầm tưởng anh ta là một chàng trai thư sinh hiền lành, có chút không đáng tin ấy chứ.

"Anh ấy là con quỷ công việc bàn giấy. Nếu tính riêng khoản hiệu suất làm việc cũng như tốc độ xử lý tài liệu, khó có ai ở học viện Azure này có thể sánh bằng anh ấy. Dân gian tương truyền rằng chỉ cần Von-senpai nghỉ đúng năm ngày, toàn bộ học viện sẽ sụp đổ hoàn toàn..."

Nói đến đây, toàn thân Nyao-chan run lên bần bật. Xem ra trong quá khứ từng có một sự việc cực kì nghiêm trọng đã xảy ra.

"Mặt khác của đồng xu, anh ấy không tài nào hiểu nổi cảm xúc của người khác. Tài năng duy nhất của anh ấy chính là khả năng xử lý giấy tờ kinh hồn. Vì thế, toàn bộ cấp dưới đều có ác cảm và đã cô lập anh ấy. Nhưng ngay cả trong tình cảnh thân cô thế cô, anh ấy vẫn có thể tự mình một tay xử lý một khối lượng công việc khổng lồ, cho nên cuối cùng, mọi người đành nhờ cậy hết vào anh ấy."

"Nghe thôi đã thấy đây là một tài năng tệ hại rồi."

Chủ tịch hội học sinh gọi Von và Koito-san là 'Đôi cánh'. Có lẽ ám chỉ hai người họ là phó chủ tịch của học viện. Nhìn qua có thể thấy Koito-san không có tài năng lãnh đạo hay đào tạo nhân tài. Liệu tổ chức này có ổn không thế?

"Mehleeza-kun. Không có ai thích hợp để giám sát Kotoha-kun hơn cặp đôi cô và Koshiba-kun đâu."

"Chuyện đó thì...đúng là như vậy."

"Chúng ta không thể cứ mãi bỏ thời gian quý báu ra để những lời lẽ cảm tính và lựa chọn những phương pháp kém hiệu quả đâu. Xin lỗi vì điều đó nhé. Ký túc xá vào thời điểm này đã chật kín cả rồi, hơn nữa chúng ta cũng đang gặp khó khăn về mặt tài chính nữa."

Von-san đặt tay lên cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

"À đâu, thực ra có một phương pháp khá hiệu quả đấy chứ."

"Hả?! Đó là gì vậy?!"

"Xử lý Kotoha Yozoru-kun.... Ahaha, nếu có thể thì tôi cũng muốn né chuyện đó ra."

Người đâu đáng sợ thế này! Không kìm nổi nỗi sợ hãi, tôi và Nyao-chan ôm lấy nhau mà run lẩy bẩy. Đáng nhẽ đó chỉ là một câu đùa thôi, nhưng cái cử chỉ và điệu bộ trông không giống đùa một chút nào. Anh ta tỏa ra luồng khí đáng sợ như sắp sửa làm chuyện đó thật.

"Dù sao thì, nếu chỉ có vậy thì tôi xin phép đi trước. Hiện tại tôi đang rất bận, chắc không cần giải thích thêm chuyện này nữa đâu, nhỉ?"

"......~~~~~."

Mehleeza-san ghim ánh mắt vào tấm lưng của Von đang bỏ đi với vẻ mặt như thể sắp sửa tặng cho anh ta một viện đạn làm quà chia tay vậy.

(Nhưng mà, Kotoha-kun thật sự có thể danh chính ngôn thuận sống trong ký úc xá nữ rồi sao? Thật tuyệt vời. Nhất cậu nhá.)

Ước mơ của cậu ấy là trở thành nhân vật chính của một cuốn Light Novel. Với tư cách là chị gái, tôi không có cách nào khác ngoài ủng hộ cậu ấy.

(Hay là mình kiến tạo một pha nhỉ?)

"Ừm... Meh-san này?"

"...Chuyện gì thế? À. Luna-san đung không nhỉ?"

Cô ấy thay đổi thái độ và quay người lại nhìn tôi. Đứng nhìn chính diện như này, cô ấy quả thực là một cô gái xinh đẹp đến đáng sợ. So với một người ở tầm tuổi đấy, phong thái của cô ấy chững chạc hơn tôi nhiều. Nhìn thấy một người đáng sợ như vậy, bản năng mách bảo tôi nên chạy trốn. 

"Về Kotoha-kun, tôi có thể nhờ cô giúp một việc này được không?"

"Hả? Tại sao phải là tôi chứ...?"

"Cậu ấy là đứa nhóc mạnh mẽ."

".... Mạnh mẽ ở điểm nào?"

Nói quá nhiều sẽ vi phạm quy tắc. Tốt nhất nên lựa từ khéo léo một chút. 

"Cô đã nhìn vào lòng bàn tay cậu ấy bao giờ chưa?"

"Lòng... lòng bàn tay sao? Chưa..."

Ghi chú

[Lên trên]
Hint đây chăng?
Hint đây chăng?
[Lên trên]
ý này bị phóng tác chút, nguyên tác thì cặp đôi kia k có can hệ gì với cô bé, đánh đổi một chút để câu văn mạch lạc hơn vậy. Thôi thì cứ giả sử cô bé có bệnh lý đi ha.
ý này bị phóng tác chút, nguyên tác thì cặp đôi kia k có can hệ gì với cô bé, đánh đổi một chút để câu văn mạch lạc hơn vậy. Thôi thì cứ giả sử cô bé có bệnh lý đi ha.
[Lên trên]
Cho ai không biết thì năm nhất trung học cơ sở là lớp 7 nhé. Bên nhật hệ thống giáo dục vẫn là 12 cấp nhưng bên bển tiểu học có 6 cấp còn sơ trung (trung học cơ sở) chỉ có 3 cấp thôi.
Cho ai không biết thì năm nhất trung học cơ sở là lớp 7 nhé. Bên nhật hệ thống giáo dục vẫn là 12 cấp nhưng bên bển tiểu học có 6 cấp còn sơ trung (trung học cơ sở) chỉ có 3 cấp thôi.
[Lên trên]
Chi tiết hơn: tên cô bé là 小柴 ニャオ, chữ 小 là tiểu, mang nghĩa là nhỏ. Còn 柴 là shiba, mang nghĩa là củi hoặc cành cây nhỏ, cành khô, bụi cây. Ngoài lề một chút, sở dĩ chó shiba (柴犬 -shiba inu) có tên như vậy do giống chó này được nuôi ở vùng núi, chuyên săn bắt trong những bụi rậm.
Chi tiết hơn: tên cô bé là 小柴 ニャオ, chữ 小 là tiểu, mang nghĩa là nhỏ. Còn 柴 là shiba, mang nghĩa là củi hoặc cành cây nhỏ, cành khô, bụi cây. Ngoài lề một chút, sở dĩ chó shiba (柴犬 -shiba inu) có tên như vậy do giống chó này được nuôi ở vùng núi, chuyên săn bắt trong những bụi rậm.
[Lên trên]
Bạch Vũ? Cánh Trắng? K nghĩ được tên nào hay hơn nên tạm thế này vậy
Bạch Vũ? Cánh Trắng? K nghĩ được tên nào hay hơn nên tạm thế này vậy