Tập 01

Chương 1 phần 3

2025-08-31

6

"Ngài hẳn đã mệt mỏi sau chuyến đi dài rồi. Xin chào mừng."

"Thành thật cảm ơn ngài."

Dù không thuộc dòng dõi quý tộc hạng nhất, tôi vẫn được xuất thân từ một gia đình quý tộc. Tuy đã nghĩ rắng ít nhất thì bản thẫn chắc cũng sẽ không bị từ chối, tôi vẫn đã chuẩn bị tinh thần cho vài lời châm chọc. Thế nhưng, trong thực tế tôi lại được đối xử tốt một cách bất ngờ.

"Ngài có uống hồng trà không ạ?"

"À vâng, cảm ơn nhiều"

Một hầu gái đứng gần đó rót trà đen vào tách trà. Một mùi hương dễ chịu dần lan tỏa khắp căn phòng.

Chúng tỗi có trao đổi them một vài câu xã giao nhưng ngoài ra thì tôi vẫn không cảm nhận được chút ác ý nào cả.

"Thôi, tôi không nán lại làm gì nữa. Tôi sẽ đi gọi Alfred ngay."

"Cảm ơn ngài, tôi rất cảm kích."

Nói xong, ngài Gilbart rời khỏi phòng. Tuy rằng chủ nhân đã rời đi rồi nhưng tôi vẫn được một nữ hầu giá ở lại để túc trực.

...Kỳ lạ thật.

Vương quốc Mirestia - nơi ma thuật phát triển mạnh mẽ - đã được thành lập bởi những con người tài giỏi trong mặt phát thuật. Vì vậy mà các dòng dõi quý tộc hạng nhất thường có năng lực ma thuật, dù mức độ khác nhau đi nữa.

Nói cách khác, ma thuật về phần lớn đều thuộc về giới quý tộc.

Có những trường hợp cực kỳ hiếm hoi khi mà thường dân có được năng lực ma thuật, nhưng đó là những trường hợp ngoại lệ mà thôi.

Việc bạn có thể dùng ma thuật hay không. Xét theo lịch sử gắn liền với vương quốc này, ranh giới này sẽ không bao giờ biến mất được cả.

...Ít nhất là tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng tôi không cảm nhận được điều đó từ ngài Gilbart vừa rồi.

Thậm chí, tôi còn thấy một sự tôn trọng nhất định... Tôi thực sự không hiểu được ngài ấy.

-Cốc cốc

Như thể đang phớt lờ đi những câu hỏi đã trào dâng trong tâm trí tôi nãy giờ

Hầu gái đang đợi gần đó lập tức mở cửa..

"Thành thật xin lỗi vì đã để ngài chờ lâu."

A, một hình ảnh thật là hoài niệm. Cảm xúc từ lâu bỗng trào dâng khi gặp lại nhau.

Dù có vẻ là đã có nhiều sự thay đổi kể từ lần cuối hai người gặp nhau.

"Phụt..."

Nhìn Alfred cúi đầu nghiêm trang, tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

"Tôi sẽ tiếp quản từ đây. Cô có thể lui đi được rồi."

"Vâng, Alfred-sama."

Hầu gái rời đi. Giờ chỉ còn hai chúng tôi, tôi và Alfred.

Alfred ngồi xuống ghế đối diện, châm điếu thuốc và hút một cách thản nhiên. - Và rồi,

"Yeah..."

"Phụt, ha ha ha! Giờ ra dánh một quản gia thực thụ rồi nhỉ, Alfred? Ai có thể tin người đã từng bị khiếp sợ với danh hiệu [Ác Quỷ] phó đội trưởng đội kỵ sĩ trên chiến trường lại ra dánh như thế này cơ chứ?"

Không thể nhịn được nữa, tôi ôm bụng cười lớn.

"Dù mới gần đây cậu vẫn còn lúng túng khi dùng kính ngữ thế mà đã được như này rồi."

"CHuyện mấy năm trời đã qua rồi thì đừng có nói như chỉ vừa mới gặp hôm qua vậy."

"Ha ha, ra vậy. Đã lâu đến thế rồi à? Thời gian trôi qua nhanh thật."

"Rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì, Elka? Làm gì có chuyện lặn lội đường xa tới tận đây chỉ để gặp mặt bạn cũ đâu thôi đúng không?"

"Vẫn như xưa cả nhỉ, đến giờ cái tính đó vẫn chưa thây đổi được nhỉ. Chào hỏi nói chuyện một chút đã không được sao?"

"Một gã như tôi thì không có mấy chuyện như thế đâu."

"He he, đúng thật. Tôi mừng là ít nhất cái tính đó vẫn còn như cũ. - Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn."

Tôi tạm dừng một chút, rồi tiếp tục.

"Tôi muốn cậu giúp tôi đào tạo một người đệ tử."

Vì khi nói chuyện với nhau tôi không cần phải vòng vo làm gì nên tôi nói ra mục đích chuyến đi cho Alfred.

"Tôi đã nhận một đứa trẻ mồ côi và tình cờ dạy nó kiếm thuật. Tên nó là Abel, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó thôi."

Đâây là lời thật lòng của tôi, không có một chút gì được giấu diếm cả.

"Ồ... thằng nhóc đó có tài năng không?"

"Hả?"

"Nó có tài năng không?"

Đó là một câu hỏi lạ lùng.

Bất kỳ những ai biết về người đàn ông tên Alfred chắc chắn sẽ nghi ngờ tai mình khi nghe thấy câu hỏi đó.

Alfred là một thường dân. Xuất thân từ một gia đình cận nghèo. Không có ai chỉ dạy lại kiếm thuật cho Alfred cả.

Nhưng Alfred đã tự mình vươn lên. Bằng một sự nỗ lực khổng lồ không ai bằng.

Anh ấy là người có đôi mắt của một Con sói hoang đang đói. Chỉ bằng cách vung lên một thanh kiếm thô sơ, anh ấy đã tự mở một con đường cho riêng mình. Từ trước tới giờ chưa có một lần nào mà hai chữ "tài năng" được phát ra từ miệng của Alfred cả.

... Cho đến tận bây giờ. Nhưng một khi đã được hỏi thì tôi không thể nào không trả lời được.

"Tài năng kiếm thuật... không. Thằng nhóc có vẻ như có mang trong mình khả năng sử dụng phép thuật nhưng vì là một thường dân nên không thể dùng được phép thuật nguyên tố."

Thật khó để tôi... thẳng thắn thừa nhận rằng đứa đệ tử mà mình cưng chiều không có tài năng.

Nhưng dù có muốn thì cũng không thể nào tránh khỏi được sự thật.

Thế nhưng sự thật rằng điểm mạnh của Abel không thể nào dùng được một từ tầm thường như "tài năng" để miêu được 

"Tuy nhiên-"

Vì vậy, tôi tự tin tiếp tục.

"Nó sở hữu một sức mạnh tinh thần kinh khủng. Thực sự... kinh khủng. Một con quái vật theo đúng nghĩa đen."

Đúng vậy, sức mạnh đáng sợ tôi cảm nhận được ở Abel - chính là thứ sức mạnh tinh thần điên rồ đó.

Chỉ nhớ lại thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình.

"Cậu không tò mò sao?"

Tôi hỏi Alfred.

Thành thật mà nói, tôi muốn nói nhiều hơn và kỹ hơn về Abel.

Tôi có cả một núi câu chuyện muốn kể. Nhưng tiếc là không có thời gian.

Vì vậy, tôi đã hỏi với một sự tự tin rằng Alfred chắc chắn sẽ quan tâm.

... Nhưng phản ứng mà tôi nhận được lại hơi khác so với tưởng tượng.

Đôi mắt Alfred trống rỗng đến đáng sợ.

Alfred ngả người trên ghế sofa, thổi khói thuốc lên trần nhà.

"Này Elka. Chúng ta thường có những cuộc trò chuyện như thế này nhỉ. Cái nào đến trước, kiếm hay tâm? Nhớ không?"

"À... ừ."

Alfred hỏi ngược lại tôi, bơ đi câu hỏi tôi đã đưa ra..

"Liệu rằng kiếm thuật được cải thiện là nhờ một tâm hồn mạnh mẽ? Hay là tâm mạnh vì kiếm kỹ cải thiện? Và lần nào câu trả lời được đưa ra đều là một. Tâm đến trước....đúng không?"

"Đúng vậy. Tâm trước, kiếm  sau. Chí ít thì đó là điều mà tôi tin."

Lý do mà tôi không nhận một số đệ tử, dù họ có tài năng đến đâu, xuất phát từ niềm tin này.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Nghe Alfred nói thế, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Như mong đợi, Alfred vẫn không thay-

"Không... đúng hơn là tôi đã từng nghĩ vậy."

Tim tôi như bị bóp nghẹt lại.

"Ý... ý cậu là sao?"

"Đơn giản thôi. Tôi đã thay đổi câu trả lời của mình rồi."

"Tức là... kiếm đến trước?"

"Không, nói vậy vẫn chưa hoàn toàn chính xác. - Kiếm và tâm hoàn toàn không liên quan, đó là câu trả lời của tôi bây giờ."

Tôi không thể tìm thấy một chút cảm xúc con người nào trong đôi mắt Alfred.

"Làm gì có chuyện đó được!"

Tôi vô tình nâng cao giọng lên.

"Nào nào, bình tĩnh lại đi."

Dù tôi có đập bàn đứng dậy, Alfred vẫn bình thản trấn tĩnh tôi lại.

Bản thân tôi cũng cảm thất hổ thẹn khi mà đã mất bình tĩnh giữa một cuộc trao đổi giữa bạn bè với nhau.

"Lại đây một chút đi."

Alfred bất ngờ đứng lên và đi đến cửa sổ.

Dù không hiểu chuyện gì, nhưng tôi  vẫn im lặng nghe theo.

"Nhìn đi."

Theo lời, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt tôi là một khu vườn xinh đẹp và một cậu bé. Một cậu bé rất đẹp trai với mái tóc và đôi mắt vàng.

Tôi nhận ra cậu bé này - người thừa kế gia tộc Gilbart, Luke Wizalia Gilbart.

Nhưng tôi không hiểu ý nghĩa đằng sau của việc này là gì cả.

"Sắp đến giờ rồi. Luke-sama thường bắt đầu luyện tập vào thời gian này. Hãy xem và nói cho tôi cảm nhận của cậu."

"Hả? Thằng nhác này luyện kiếm thuật ư?"  ( vì kiếm thuật được miêu tả như là một sự sỉ nhục trong giới quý tộc trong setting)

"Ừ. Tôi đã dạy cậu chủ kiếm thuật được khoảng một năm rưỡi rồi."

"Ồ..."

Ra vậy, đây là lý do mà tôi đã nhận được sự tôn trọng ngài Gilbart.

Nhưng tôi vẫn không nắm bắt được ý đồ của Alfred. Một năm rưỡi cầm kiếm chẳng là cái gì cả. Chính xác thì tôi phải xem gì đây ?

Vừa suy nghĩ, tôi vừa quan sát thằng nhóc. Và rồi thằng nhóc bắt đầu.

Thằng nhóc rút thanh kiếm của mình ra.

Và-tôi đã bị rung động đến tận cốt lõi bởi một màn kiếm thuật tuyệt đẹp.

Những thế kiếm tinh tế đến kinh ngạc.

Nó nhẹ nhàng vượt qua ranh giới của kiếm thuật, trở thành một tác phẩm nghệ thuật đầy tinh xảo.

Đẹp đến mức như bị nó hút vào vậy. Dù tâm trí tôi lẽ ra phải bận rội với bao nhiều việc, trong khoảnh khắc đó, nó chỉ còn tràn ngập hai chữ "xúc động".

Đẹp thật.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấyđược một thế kiếm nào hoàn hảo đến thế cả. Kể cả khi tôi đặt bản thân vào để so sánh thì câu trả lời vẫn không thay đổi.

... Không, chờ đã.

Chờ đã chờ đã. Vì bị cuốn theo cảm xúc mà tôi đã không nhận ra ngay.

Liệu rằng... liệu rằng kiếm thuật này-

"Mới một năm rưỡi .....thôi ư?"

"Đúng vậy. Đây, đây chính là-tài năng."

Tôi đột ngột nhìn sang Alfred. Và ngay lập tức bị sốc.

Một nụ cười cực kỳ đáng sợ đang nở trên mặt của Alfred.

Như một tín đồ của quỷ dữ được diện kiến con quỷ mà hắn ta thờ phụng vậy.

Một nụ cười cuồng tín đến kinh người.

"Alfred... cậu..."

"... À, xin lỗi. Thôi, đủ rồi, ngồi xuống đi."

Tim tôi vẫn còn đang đập nhanh. Tôi ngồi xuống, cảm thấy như mọi sức lức trong người đều tan biến đi cả.

"Vậy, cậu nghĩ sao?"

"... Khó tin, đó là từ duy nhất tôi có thể nghĩ tới."

Không còn từ nào khác để diễn tả những gì mà tôi vừa chứng kiến cả. Tôi không thể tìm thêm từ nào nữa.

"Đúng vậy. Thế nhưng cậu chủ Luke không phải là một người tốt. Nếu một thường dân dám vô tình va vào luke-sama, cậu chủ sẽ đá họ không chút do dự. Đó là con người của Luke-sama."

"…………"

Ra vậy... thằng bé đó đã thay đổi Alfred...

"Tài năng là thứ được các vị thần ban phát một cách tùy hứng. Không có khái niệm tốt hay xấu gì về nó cả."

"Đúng... vậy..."

Tôi muốn phủ nhận. Nhưng không được. Tôi không thể nói ra được.

sau khi thấy một điều như vậy.

"Giờ nghĩ lại thì lý do tôi không thể đánh bại cậu rất là đơn giản. Cậu có tài năng, còn tôi thì không. Chỉ vậy thôi."

Alfred lẩm bẩm với ánh mắt như đang nhìn ở một nơi xa xăm.

"…………"

Không, Alfred... Alfred không phải kiểu người như thế này...

"Một lần nữa, tôi phải từ chối lời đề nghị của cậu. ... Xin lỗi."

Tôi biết mà, kết cục sẽ là vậy. Ngay từ khoảnh khắc cậu không trả lời ngay lập tức.

Không, tôi đã biết khi nhìn vào mắt cậu, ngay lúc đó.

"Tôi đã quan sát rất kỹ, để xem Luke-sama sẽ đạt được gì trong tương lai. Dù tốt hay xấu, tôi đã quan sát từ vị trí gần sân khấu nhất!! Haha, Liệu tôi ở hiện tại có khiến cậu kinh tởm không vậy, Elka?"

"…………"

Tôi không có gì để nói nữa rồi. Ở trước mắt tôi không còn một chút gì của Luke ngày xưa nữa rồi.

"Abel... phải không? Có lẽ một ngày nào đó, thằng bé đó sẽ đối mặt với Luke-sama. Tôi hy vọng bằng cả trái tim rằng thằng nhóc sẽ cố hết mình để kháng cự lại khi thời điểm đó đến."

Sau khi nghe những lời đó, tôi rời khỏi dinh thự Gilbart.

"... Tôi sẽ chỉ dạy Abel."

Tôi sẽ đặt cược tất cả vào điều đó. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại thằng bé tên Luke được.

Tôi cảm thấy một quyết tâm cháy bỏng trào dâng từ sâu thẳm trái tim của mình.

                                              ---------------------------------

Đáng lẽ ra, Alfred đã phải nhận lời trở thành người thầy thứ hai của Abel sau khi được Elka thuyết phục.

Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra, và Elka cùng Alfred bắt đầu đi trên hai con đường khác nhau.

Nguyên nhân, không cần phải nói, chính là do "tài năng" của Luke Wizaria Gilbart. Nói đúng hơn, điều thực sự đáng sợ thật ra là khi kẻ như vậy bắt đầu "nỗ lực".

Đúng vậy, Cốt truyện của câu chuyện này chệch hướng từ rất lâu rồi.