Vol 10

Chương 3: Ngày tái sinh

2024-11-29

9

1

Người Sáng Lập Nebulis.

Trong quá khứ, cô ấy đã nhấn chìm thủ đô Đế Quốc trong biến lửa. Cô ta chính là tinh linhh pháp sư tối cường và già dặn nhất. Mặc dù các tinh linh pháp sư đều được Đế Quốc gọi là phù thủy, song người này chính là cá nhân duy nhất được nhắc tới bằng danh xưng Đại Phù Thủy.

“Cơn cuồng nộ khát máu nhất thế giới. Sự oán hận sùng sục như vậy là đã đủ để tận diệt hoàn toàn Đế Quốc.”

Ngài Mặt Nạ ngước mặt lên, không thể nào che giấu nổi sự run rẩy vì hân hoan trong tông giọng mình.

Như vậy là đã quá tay rồi. Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột. Sau cơn chấn động đã khiến cho hồ nước ngầm bên dưới rung chuyển, cô gái đó giờ đã bừng tỉnh trước mặt y.

“Người Sáng Lập Đáng Kính…”

Chỉ còn những mảnh thủy tinh vỡ là còn đọng lại trên chiếc quan tài. Những mảnh vỡ đó đang không ngừng bay phấp phới trong giữa không trung bởi dòng linh lực khổng lồ, hệt như là một cơn bão tuyết.

“Tuyệt mỹ…”

Màu sắc của thứ năng lượng đó chuyển từ đỏ sang vàng, rồi lại sang lam, kế đến là màu lục.

Trong ánh sáng đó, một cô gái với nước da ngăm trỗi dậy từ quan tài. Mái tóc màu ngọc trai của người đó không ngừng đung đưa.

“Thật vinh dự khi được diện kiến ngài, hỡi Người Sáng Lập Đáng Kính.”

Ngài Mặt Nạ khuỵu một chân xuống và cúi đầu trước cô gái đó.

Đây đích thị là Người Sáng Lập. Mặc dù linh lực đã bắt đầu tan đi, song tuyệt nhiên không có kẻ nào lại dám nghi ngờ việc việc người này là ai sau khi đã được chứng kiến thứ sức mạnh thánh thần mà cô ấy vừa mới giải phóng khi thức dậy.

“……….”

Cô gái đó đứng hiên ngang trước Ngài Mặt Nạ.

Cơ thể mảnh khảnh rám nắng của cô ấy lộ ra từ bên dưới chiếc áo choàng. Nếu chỉ xét đến mỗi vẻ ngoài thôi thì cô gái này trông cứ như là chỉ mới mười ba hay mười bốn tuổi.

Người Sáng Lập sau đó lướt mắt qua hồ nước ngầm bên dưới.

“Đây là tầng hầm bên dưới lâu đài…?”

“Vâng, đúng là như vậy.”

Ngài Mặt Nạ cúi sâu đầu xuống. Y không thể nào che giấu nổi nụ cười nhếch hình bán nguyệt đang nở rộ bên dưới chiếc mặt nạ của mình.

Tại sao là vào lúc này? Tại sao cô ấy – tinh linh pháp sư hùng mạnh nhất từng tồn tại, lại tỉnh giấc vào đúng lúc này?

Tất cả đều không quan trọng.

Thứ quan trọng là sự trừng phạt---báo thù dành cho Đế Quốc. Đối với nhà Zoa - những kẻ với khao khát lớn nhất là giải cứu Growley, thì việc thấu hiểu về bí ẩn của Người Sáng Lập không quan trọng.

Tất cả những gì chúng cần là những cảm xúc tiêu cực của cô ấy.

Miễn là cả hai bên vẫn còn cơn thịnh nộ được thúc đẩy bởi khao khát trả thù Đế Quốc, như vậy thì đã là quá đủ với những gì mà nhà Zoa cần.

“Thành thật xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân mình sớm hơn. Tôi là On, cố vấn của nhà Zoa."

“Zoa?”

“Em gái của ngài – thế hệ đầu tiên trong dòng dõi của chúng ta, đã hạ sinh được ba người con gái. Hiện tại thì hoàng tộc được chia thành ba nhánh: Lou, Zoa và Hydra.”

“…” Người Sáng Lập im lặng. Trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung của mình, biểu cảm trên mặt cô ấy lại rất phức tạp và rất đỗi trưởng thành.

“Ta không quan tâm…”

“Tôi hoàn toàn hiểu được cảm xúc đó. Đối với ngài, hỡi Người Sáng Lập, thì chế độ quân chủ hiện thời chỉ là chuyện vặt vảnh.”

Y đứng lên. Ngài Mặt Nạ chuyển sang cúi người trước cô gái nhỏ nhắn và búng tay.

“Tôi sẽ nhanh chóng tập hợp các gia tộc lại. Chúng tôi sẽ phục vụ tất cả mọi thứ cho---"

“Không cần thiết.”

“Vậy thì ngài muốn tôi làm gì?’

“…”

Mái tóc màu ngọc trai của Người Sáng Lập đung đưa khi cô ta liếc mắt về phía Ngài Mặt Nạ.

“Ta sẽ làm điều đó một mình. Đích thân là sẽ thiêu rụi Đế Đô thành---"

“Dừng lại ở đó!”

Một giọng nói ngọt ngào vang vọng trong hang động đá vôi. Bọn họ sau đó nghe thấy tiếng của những bước chân vọng lại.

“…..Ugh.”

Một thiếu nữ với mái tóc màu vàng kim hết hơi chạy tới, và điều đó đã đủ khiến cho Ngài Mặt Nạ phải chặc lưỡi.

Cơn rung chấn vừa rồi là rất lớn. Y đã lường trước về việc có ai đó xuất hiện, song Ngài Mặt Nạ không ngờ rằng cô ấy lại là người đầu tiên xuất hiện ở đây.

“Chà, không biết có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tại sao cô lại trông thất thần như thế?”

Y không trưng ra bất kỳ biểu cảm gì cho thấy sự khó chịu trên mặt mình, và thay vào đó là chào đón đối phương với nụ cười tươi tắn nhất mà bản thân có.

“Hả, Alice ơi?”

==========