Web novel

Chương 30: Hội trưởng câu lạc bộ KCC "Ikaruga Iroha"

2025-10-18

4

Sau khi thông báo từ hội học sinh kết thúc, các bạn cùng lớp bắt đầu xôn xao bàn tán.

Tất nhiên tôi không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là người tạo bầu không khí cho lớp, nên mọi người cũng chẳng có hứng thú mấy. À không, có khi tôi nổi tiếng theo hướng tiêu cực chăng. Cơ mà thế thì buồn thật.

Một số bạn nam vì tò mò mà chọc tôi: “Cậu lỡ làm gì đó rồi à?” Nhưng mà tôi cũng không rõ lí do nên chỉ lắc đầu mà trả lời: “Tớ không rõ nữa.”

Kohinata, người đang đưa tay ra ngoài cửa sổ để đập đồ lau bảng, cũng dừng lại nhìn về phía tôi.

Cuối giờ, sau khi dọn vệ sinh xong.

Chỉ mất tầm 10 phút, không còn ai trong lớp nhớ đến thông báo của hội học sinh nữa. Những người đang trong trạng thái căng thẳng cùng cực chỉ còn có đương sự và những người liên quan. Nếu tôi bị hói vì stress thì ai bồi thường cho tôi đây?

“Biết đâu nó là một việc không liên quan nhỉ?”

Tôi đặt cằm lên bàn, lẩm bẩm điều ước nhỏ nhoi của mình.

“Hẳn là không thể rồi… Có vẻ họ theo dõi cả Tomoki và đằng ấy nữa.”

“Đằng ấy” mà Keiichi nói tất nhiên là Kohinata. Hẳn là nội dung sự việc lần này lại liên quan đến Kohinata rồi.

Tôi quay mặt hướng về phía Keiichi. Cậu ta đang cất sách giáo khoa vào cặp, nhưng tôi không quan tâm mà vẫn tiếp tục nói.

“Sẽ phiền lắm nếu họ cũng giống như Saejima, không thèm nghe tao nói chuyện mà chỉ khăng khăng: 'Kẻ xấu thì tránh xa Kohinata ra!' hay đại loại vậy. Còn có những người tỏ ra khó chịu chỉ với việc tao và Kohinata ở cạnh nhau nữa.”

Nếu là trường hợp trước thì chỉ có cách cố gắng chứng minh rằng tôi không phải kẻ xấu như lời đồn, còn là trường hợp sau thì sẽ dễ dàng hơn cho tôi nếu Kohinata có thể nói ra suy nghĩ của bản thân. Mà, dù cho có là tiền bối đi chăng nữa thì cũng đừng có can thiệp vào mối quan hệ của người khác chứ. Họ còn sử dụng cả hệ thống phát thanh của trường, như thế không phải là lạm quyền trắng trợn sao?

Trong khi tôi cảm thấy khó chịu vì những suy nghĩ đó, Keiichi cười gượng về phía sau lưng tôi. Khi tôi quay lại, một cô gái vô cảm quen thuộc đang đứng đó. Ngay khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ấy lắc đầu[note82374] với khuôn mặt trông như giận dữ.

“A,… không lẽ cậu nghe thấy rồi sao?”

Kohinata gật đầu. Trong khi tôi giải thích suy nghĩ của mình, tôi nhẹ nhàng nói rằng: “Tớ có cảm nhận được những ánh nhìn kì lạ”, nhưng mà có vẻ như đó là một ý tồi. Trước mắt tôi vẫn cần biện minh một cái gì đó. 

“Những gì tớ vừa nói là khả năng thôi, có thể là tớ tưởng tượng ra không chừng, cậu đừng bận tâm làm gì. Cậu cũng thấy đó, Kohinata nổi tiếng với cả nam và nữ trong trường mà.”

Tôi cố khen ngợi Kohinata dựa trên sự thật, tuy nhiên năng lượng tiêu cực tỏa ra từ Kohinata không hề giảm đi chút nào.

“A… Vì đây là hội học sinh, có khi nào họ nghe thấy những lời đồn xấu về tớ cho nên mới gọi đến để làm rõ sự thật không? Hẳn là họ chỉ muốn cẩn thận trước tình huống xuất hiện những học sinh kì lạ thôi.”

Tôi thử đưa ra thêm thông tin chưa chắc chắn rằng đám người của hội học sinh cũng “nhìn Kohinata”. Đáng tiếc thay, năng lượng tiêu cực thậm chí còn tăng lên nhiều hơn nữa.

Cảm giác như một người chồng bị phát hiện là đang lừa dối vậy… Cơ mà với kẻ mà số năm không có người yêu = số năm tồn tại thì tình huống đó chắc chắn là tôi chưa từng phải trải qua rồi.

“Dù sao cũng phải đi thì mới biết được. Kohinata cùng với tớ và Saejima ở lại lớp học đi. Nếu như Tomoki có bị buộc tội hay bị nói những điều kì lạ, chúng ta sẽ đến phòng hội học sinh để phản đối.”

Keiichi quăng cho tôi một cái phao cứu sinh đúng lúc. Kohinata sau khi nghe lời Keiichi nói thì gật đầu một cách mãnh liệt. Vậy là đã ổn rồi, nhỉ…?

☆ ☆☆☆☆

Ngoại trừ việc Saejima xông vào lớp tôi vào lúc cuối giờ và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”, giờ tan học đến mà không có gì khác đáng chú ý. Tôi để lại ba người bạn với biểu cảm lo lắng ở lớp, một mình tiến đến căn phòng hội học sinh ở tầng trệt của trường.

“Quả nhiên là căng thẳng thật đấy.”

Có vẻ toàn bộ thành viên hội học sinh đều là nữ. Đối với kẻ vẫn còn vết thương tâm lý là tôi đây, thì mong muốn quay gót bỏ đi đang tràn ngập trong đầu tôi. Tuy nhiên, để đón Tuần lễ Vàng với tâm trạng thoải mái, thì tôi cần phải giải quyết dứt điểm vấn đề phiền phức này trong ngày hôm nay.

Tôi hít thở sâu, sau đó gõ lên cánh cửa có tấm biển “Hội học sinh” treo bên ngoài, sau đó lên tiếng “Năm hai Sugino ạ!”. Một giọng nói trang nghiêm từ sau cánh cửa cất lên “Vào đi”.

Tôi chầm chậm mở cánh cửa. Trong căn phòng có bóng dáng của hai cô gái. Khi thấy số lượng người ít hơn hẳn những gì tôi nghĩ, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngay chính diện căn phòng là một tấm kính. Phía trước đó có đặt một chiếc bàn làm việc bằng gỗ, cùng với chiếc ghế có vẻ là vị trí của hội trưởng hội học sinh. Ở đó có một người đang đan tay mà che miệng lại. Người còn lại đứng ở bên phải, ngay trước chiếc bảng trắng được đặt ngay sát tường.

Người đang hống hách ngồi ở chiếc ghế trên kia hẳn phải là hội trường hội học sinh. Tôi đã nhìn thấy mặt biết bao nhiêu lần rồi.

Còn người trông có vẻ tri thức ở phía bên phải, lúc nãy cũng đã lảng vảng xung quanh lớp C một vài vòng.

“Sugino năm hai, trước tiên cậu hãy ngồi xuống đi.”

“Vâng ạ.”

Bị hội trưởng thúc giục nên tôi đành làm theo. Chị ta có cách gọi tên độc đáo nhỉ.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn dài, ở hai bên bàn có 3 chiếc ghế gấp mỗi bên xếp đối diện nhau. Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở giữa bên trái cái bàn.

“Trước tiên thì bắt đầu từ phần giới thiệu, tôi là Ikaruga Iroha, người giữ chức hội trưởng hội học sinh năm nay."

Hội trưởng Ikaruga giữ nguyên tư thế, nói với giọng điệu nghiêm túc.

Tóc đen và dài, cặp mắt sắc bén, cùng với khuôn mặt cân đối. Một trong những lý do tạo nên bầu không khí hiện tại chính là vẻ ngoài của cô ấy.

Chỉ mới nghe tên cô ấy mà tôi đã cảm nhận được áp lực khiến tôi vô thức chỉnh lại tư thế bản thân.

Tôi đã không nghĩ gì nhiều khi nghe những buổi diễn thuyết hay các cuộc gặp mặt toàn trường của hội học sinh. Có vẻ nội dung lần nói chuyện này nghiêm trọng hơn hẳn, quả nhiên là về những tin đồn sao?

Trong khi tôi cảm nhận tiếng trống ngực dồn dập cùng giọt mồ hôi lạnh lăn trên má, hội trường Ikaruga tiếp tục giới thiệu: “Và…”

“Tiếp tục từ nhiệm kì năm trước, tôi giữ chức hội trưởng của KCC, câu lạc bộ  “Kohinata-tan Cực Cute”[note82375]

Đầu tôi bắt đầu quay mòng mòng.

―――Lời cảm ơn của tác giả―――

Đã đến chương 30 rồi!

Thật ra tôi dự tính kết thúc câu chuyện chỉ trong khoảng 100.000 từ thôi, nhưng mà mức độ nổi tiếng của Kohinata-chan đã vượt xa dự đoán, do đó tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

Từ nay về sau rất mong mọi người vẫn ủng hộ.

Ghi chú

[Lên trên]
Bunbun
Bunbun
[Lên trên]
"Kohinata Chuki Chuki" Ai nghĩ ra tên hay hơn có thể cứu tôi đoạn này ;)
"Kohinata Chuki Chuki" Ai nghĩ ra tên hay hơn có thể cứu tôi đoạn này ;)