Buổi trưa ngày hôm đó, một việc tôi đã đoán trước và cầu nguyện cho nó không trở thành sự thật, đã xảy ra.
“Ano… Sugino-kun, tớ nói chuyện một chút với cậu được chứ?”
Saejima đưa đầu vào từ phía cánh cửa, y hệt như hôm qua.
Chỉ có điều là thái độ lần này khác hẳn.
Tôi cảm nhận được cảm giác hối lỗi từ cô ấy. Nhân tiện thì Kohinata đang được cưng chiều bởi các bạn cùng lớp trong khi đang nghịch hộp bentou của mình.
“…Haa”
Không phải là tôi tha thứ cho Saejima, nhưng mà đằng ấy cũng chỉ hiểu lầm mà thôi. Cảm giác muốn bảo vệ Kohinata đó không phải là tôi không hiểu được.
Nói thật thì tôi không muốn nói chuyện cho lắm, nhưng mà phớt lờ cô ấy thì cũng thật không phải.
Do đó, tôi trao đổi ánh mắt với Keiichi, nhờ cậu ta đối ứng với Saejima thay tôi. Tôi đang bận nhai phần cơm nắm này rồi.
“Saejima, cậu có việc gì với Tomoki sao?”
“K-Kasakura-kun!? Tại sao cậu lại ở đây?”
“Đây là chỗ ngồi của tớ mà. Hôm qua tớ cũng có mặt ở đây đó.”
“V-Vậy sao… Hôm qua cậu dựa lưng vào tường nên tớ đã không để ý――Tớ muốn xin lỗi Sugino-kun về chuyện ngày hôm qua.
“Có vẻ là không được nhỉ...” Saejima chùng xuống.
Cô ấy hoàn toàn đã có thể mặc kệ và xem như không có gì xảy ra. Dù sao thì chúng tôi cũng không học cùng lớp. Cơ mà với tinh thần chính nghĩa đó thì hành động này không phải là không đoán trước được.
Để đánh lạc hướng bản thân khỏi cô ấy, tôi vừa nhìn điện thoại vừa ăn phần cơm nắm. Cơ mà hôm nay nhân cơm nắm là mơ sao. Chua ghê.
“Tomoki, tớ giải thích với cô ấy một chút được chứ?”
Tôi vẫn nhìn vào điện thoại mà gật đầu trả lời Keiichi. Có cảm giác như tôi vừa trở thành Kohinata thì phải.
“Saejima, Tomoki rất ghét con gái.”
Xém tí nữa thì tôi sặc cơm. “Giải thích một chút” không có nghĩa là cắt hết đầu đuôi câu chuyện như thế!
“Etto, cái đó thì tớ có nghe qua rồi... Quả nhiên là Sugino-kun thích con trai sao――”
“Không đúng! Đừng có hiểu nhầm Saejima! Nó sẽ trở thành một tin đồn khác mất!”
Tôi bất ngờ đến mức phải vội vàng thanh minh. Câu chuyện bỗng đi xa quá mức rồi. Bằng cách nào mà suy luận ra được “Ghét con gái = Thích con trai” vậy kìa. Trong đầu cô chỉ toàn là hoa thôi sao?
Mà “Quả nhiên” là sao cơ? Ể? Có cả tin đồn đó luôn à?
“X-Xin lỗi! Tớ lại hiểu nhầm rồi――”
Saejima dùng tay che miệng, mắt đảo qua đảo lại liên tục.
Cứ để cho Keiichi tiếp tục giải thích cũng được, nhưng mà câu chuyện bằng cách nào đó đang đi theo hướng kì lạ, khiến tôi buộc phải lên tiếng chen vào.
Không lẽ tên Keiichi này cố tình nói theo cách đó để làm cho Saejima hiểu nhầm nhỉ…? Riêng cậu ta thì có thể lắm.
Tôi cùng Keiichi giải thích sự tình cho Saejima khoảng tầm 5 phút.
“――Do vậy cho nên, cơ thể tớ có thể có phản ứng xấu khi được bắt chuyện bởi các bạn nữ có khí thế quá dồn dập. Tớ nghĩ nó cũng khá giống với mấy hội chứng như là chứng sợ độ cao. Bởi thế nên tớ không thoải mái khi tiếp xúc với một Saejima nói nhiều như vậy. Đến nỗi hôm qua tớ đã nôn khá nhiều. Nói thật hiện tại tớ vẫn còn đang cảm thấy bất an khi nói chuyện với cậu.“
Có lẽ Saejima bị tổn thương sau khi bị nói thẳng mặt là “không thoải mái” hay sao, mà cô ấy cau mày như sắp khóc vậy. Sau khi dùng tay áo lau mắt của mình, cô ấy mở miệng.
“Tức là, Sugino-kun đang cố gắng vượt qua nỗi sợ và làm thân với Asuka, vậy mà tớ không chỉ cản trở mà còn khơi dậy vết thương lòng cũ của cậu sao...”
“Đúng là như vậy.”
Lời nói của Keiichi như một cái tát thẳng mặt vậy.
Giọng điệu gai góc này chứng tỏ là ít nhiều cậu ta cũng đã nổi giận vì tôi nhỉ.
Khi thấy bộ dạng buồn bã của Saejima, tôi bèn quăng một cái phao cứu sinh cho cô ấy. Quả nhiên tôi vẫn không thể nhìn bộ dạng này của người khác.
“Đây không phải là vấn đề của mỗi Saejima, mà còn là vấn đề của tớ nữa. Việc tớ tham gia vào những xung đột thời tiểu học dẫn đến sự xuất hiện của tin đồn là không thể chối cãi... Chuyện ngày hôm qua thì tớ không để ý đâu, do đó cậu chỉ cần mặc kệ tớ là tớ biết ơn lắm. Đâu có nhất thiết phải dính líu với những người mà mình thấy không hợp đúng không? Chó và khỉ[note82427] thì phải tách nhau ra mới hạnh phúc được.”
Tôi thử so sánh tình huống này với chó và khỉ, nhưng Saejima không phản ứng gì cả.
Keiichi trông có vẻ không hài lòng lắm. Đối với tôi thì giải quyết như thế này là êm đẹp rồi, cơ mà cậu ta lại không thích kết quả này sao?
“Được rồi được rồi, cậu không quay về đi là không còn thời gian ăn trưa đâu đấy nhé.”
Tôi ra dấu đuổi Saejma đi. Cô ấy đặt tay lên cửa, thì thầm “Tớ xin lỗi” rồi rời khỏi lớp tôi.
☆ ☆☆☆☆
“Ngay cả tao cũng có cảm giác tội lỗi chứ bộ.”
Trong lúc đang chơi game ở căn hộ của mình, tôi trải lòng với Keiichi đang ngồi cạnh tôi. Chủ đề là cuộc trò chuyện với Saejima lúc trưa.
“Biết hối hận thế thì đáng lý lúc trưa mày đã không nên đối xử lạnh lùng với cô ấy.”
“Tao làm thế là bởi vì tao không muốn dính líu gì đến cô ấy nữa.”
“Tao hiểu cảm giác đó của mày, nhưng mà giả sử ra ngoài xã hội, người như thế lại là cấp trên của mày, lúc đó thì mày tính sao hả?”
“… Dùng nghị lực để vượt qua thôi.”
“Câu trả lời không thực tế một tí nào cả.”
“Lắm chuyện.”
Chỗ làm thêm của tôi vào những ngày cuối tuần là một quán cà phê cách nhà tôi 15 phút đi xe đạp.
Tôi đang làm phục vụ bàn của quán, và đến bây giờ vẫn không gặp vấn đề gì to tát cả. Quán cũng không đông khách lắm. Kể cả vào những ngày cuối tuần có đông khách hơn đi nữa, thì nhân viên phục vụ cũng chỉ có duy nhất một người là tôi. Nhiệm vụ chính của tôi là dọn dẹp và tám chuyện với chủ quán.
Tôi nghĩ là bây giờ thì không sao, nhưng một lúc nào đó sẽ cần phải cải thiện vấn đề này của tôi.
Không thể giữ cái điểm yếu này suốt cả đời được.
Nghĩ thế nên tôi đã tiếp cận Kohinata, cũng như đến điểm hẹn theo lời của Saejima.
Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “GAME OVER” to tướng trên tivi, Keiichi bắt chuyện với tôi “Này nhé”. Mắt của cậu ta vẫn hướng về phía màn hình.
“Mày cứ để mọi thứ cho tao lo. Tao sẽ không làm gì gây hại cho mày đâu.”
“Mày tính làm gì đấy? Làm vệ sĩ cho tao như Saejima ấy hả?”
“À thì, mày cứ trông chờ dần đi.”
“…Chắc không phải cái gì kì lạ đâu nhỉ?”
“Tao lúc nào cũng nghĩ cho Tomoki đầu tiên hết đó!”
“Nói cái kiểu đó người khác nghe được thì hiểu lầm bây giờ? Mày ít nhiều cũng là người nổi bật đó, suy nghĩ đàng hoàng trước khi nói đi.”
Tôi nổi hết da gà lên, mặc dù tôi không phải đối mặt với một cô gái nào cả.
Tên này rốt cuộc đang tính làm gì vậy?

