Trans + edit: Yuuki
————————————————————
Lời đề nghị của Otsuki-san kì quặc tới mức đủ sức làm não tôi ngưng hoạt động.
Thật… quá sốc mà.
Khi đã lấy lại được lí trí, tôi hít sâu, đáp:
“Cậu nói cái gì thế? Arisa là người xinh đẹp nhất trường cơ mà! Làm sao mà cô ấy thích tớ được!”
Mỗi khi bị các bạn trong trường hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và Arisa, tôi đều đáp trả như vừa rồi.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tôi và Arisa khác nhau một trời một vực - kể cả ngoại hình, trí óc hay gia thế. Đó gần như là quan điểm chung của tất cả mọi người rồi.
Không nói điêu đâu…
“Cậu đang định xúc phạm tớ đấy à? Tớ là người hiểu Arisa nhất đó nha!!”
“Ugh…..”
“Tớ không quan tâm cậu nghĩ gì. Quan trọng nhất tình cảm Arisa dành cho cậu là sự thật - sự thật rõ ràng đến nỗi không thể chối cãi.”
Tôi muốn phản đối ý lắm, nhưng… trường hợp Arisa thích tôi không phải không thể xảy ra.
Tôi đã luôn tự nhủ với bản thân rằng tương lai ấy sẽ chẳng bao giờ tồn tại, nhưng nếu Otsuki-san - bạn thuở nhỏ của Arisa - mà khẳng định như vậy thì… những gì cô ấy nói ít nhiều cũng đúng. Tuy nhiên, tất cả vẫn chỉ là suy đoán của Otsuki-san thôi…
“Cậu có thích Arisa không Kogure-kun?”
“...”
Otsuki-san bắt đầu “tấn công” bằng những câu hỏi cực kì khó trả lời.
Tôi dám khẳng định là thằng con trai nào trên thế giới cũng sẽ hoảng loạn khi gặp trường hợp tương tự thôi.
Cứ tưởng Otsuki-san không bao giờ dám hỏi mấy câu này cơ… ai dè…
Tính cách cô ấy thay đổi hoàn toàn so với lúc chưa hẹn hò với Reo.
“Tớ thích Arisa như một người bạn.”
“Câu trả lời an toàn đấy.”
Tôi cố kìm nén cảm giác ngượng ngùng đang dâng lên trong lòng, nhưng khuôn mặt lại cứ nóng lên từng chút một.
Nói thật thì… có lẽ tôi thích Arisa. Thích khuôn mặt tựa búp bê, thích giọng nói ngọt ngào, thích cả ngoại hình ưa nhìn của cô ấy nữa… Nói chung là tôi có thích.
Nhưng nhất định đây không phải là “yêu”. Tôi không nên yêu Arisa… đúng hơn là không được phép.
Otsuki vuốt nhẹ màn hình điện thoại rồi chìa cho tôi xem.
“C-Cái này là…”
“Album ảnh Arisa tớ thích nhất.”
“Ô-Oh,...... Oh~~, Oh…”
“Phản ứng này… Kogure-kun, cậu yêu Arisa là cái chắc rồi!”
“Không, không hề—”
“Xin lỗi vì đã phát hiện ra sự thật. Cậu thích khuôn mặt và cơ thể của Arisa.”
“Sao cậu dám nói thế???”
Ảnh trong máy Otsuki-san cứ phải gọi là “ngon tuyệt cú mèo”.
Tấm đầu tiên là Arisa hồi sơ trung. Cô mặc chiếc áo thể thao trắng, tay nhẹ nhàng cầm trai nước, nở nụ cười đáng yêu đến mức đủ sức làm mọi trái tim sắt đá nhất tan chảy.
Tiếp đó là Arisa mặc đồ bơi. Bộ đồ ấy được thiết kế tinh xảo, tô đậm vẻ quyến rũ của ngực, kết hợp với khuôn mặt và làn da trắng sứ khiến bất cứ thằng con trai nào cũng muốn lao tới “húp”.
Về sau còn vài tấm Arisa mặc đồ hầu gái và đeo tai mèo hôm nọ. Chắc vì bị Otsuki-san xúi dại nên cô nàng mới ăn mặc hang như thế, cộng thêm dáng vẻ ngượng ngùng nữa thì…
Đôi mắt tôi không thể dứt khỏi điện thoại.
“Kogure-kun, khi đêm về trong đầu cậu chỉ có mình Arisa thôi nhỉ? Hẹn hò với Arisa đi, rồi cô ấy sẽ là của cậu. Cậu sẽ được quyền “sở hữu” thân thể mà cậu hằng nhớ mong.”
“Tớ không bao giờ nhìn Arisa bằng ánh mắt kiểu đó!”
“Nhưng Arisa kể là Kogure-kun rất hay tia ngực.”
K-Không!”
Arisa biết!!
Tất cả là tại tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy thôi… Tôi biết nhìn vào đâu khi Arisa mặt bộ quần áo hở hang như thế cơ chứ!!
Nói thật thì… tối hôm trước ấy… tôi đã… Nói chung là thật kinh khủng khi Arisa có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Cậu bị cái gì thế? Ai bắt cậu phải tiến tới hôn nhân đâu? Say này nếu tìm được ai khác phù hợp hơn thì chia tay! Ví dụ như hẹn hò với Tsumugi-san này.”
“Vô lí vừa thôi chứ! Tớ không thích những lời nói thiếu suy nghĩ như vừa rồi đâu. Muốn hẹn hò thì trước hết phải có tình cảm đã—”
“Tại cậu chưa xác định được cảm xúc của mình thôi, Kogure-kun.”
“Tớ…!”
Tôi ngỡ ngàng.
Cậu thì biết cái gì về cảm xúc của tôi cơ chứ?
Nếu được thì tôi đã lao đến băm Otsuki-san ra thành nghìn mảnh rồi. Nhưng nếu làm như thế cả đời tôi sẽ chẳng còn yên ổn nữa…
“Tớ sẽ không hẹn hò với bất cứ ai. Tớ đã quyết định rồi. Ngay cả khi Arisa rất quyến rũ… tớ có lí do của riêng mình để từ chối.”
“Lí do lí trấu cái gì? Tớ không quan tâm.”
“Hả?”
“Vì nếu tớ hỏi tại sao, rất có thể cậu sẽ chần chừ, tốn cả thời gian. Thế nên, không cần quan tâm tới quá khứ của cậu làm gì.”
“... Sao cậu lại muốn tớ hẹn hò với Arisa đến vậy?”
Otsuki-san lúc nào cũng “ác” với tôi, nhưng cô ấy vốn không phải người có tính cách bồng bột.
Cảm giác như Otsuki-san đang cố hoàn thành ước nguyện của mình vậy.
“Cậu làm như thế… là vì Arisa, đúng không?”
“!!”
“Vậy là tớ đoán đúng rồi. Otsuki-san gần như chỉ hành động vì một người duy nhất, đó là Arisa.”
“Ừ, đúng đấy.”
Otsuki-san nhìn tôi, giọt nước mắt lấp lánh trào ra từ khóe mắt cô.
“Tớ đã khiến Arisa phải chịu tổn thương. Tớ đã làm Arisa phải buồn. Arisa lúc nào cũng quý mến tớ, vậy mà…”
Có lẽ cô ấy muốn nhắc tới xích mích xảy ra trước khi cô hẹn hò với Reo, vào cái ngày tôi bước đầu thân thiết hơn với Arisa hơn.
“Từ khi ấy, lòng tớ lúc nào cũng day dứt. Tớ đã rất hối hận… vì làm Arisa đau lòng… Tại sao tớ lại nhẫn tâm đến thế cơ chứ? Nếu không có cậu giúp đỡ, có lẽ mọi chuyện đã chẳng thể nào ổn thỏa như bây giờ.”
“Nhưng sau cùng cậu đã làm hòa thành công, đúng không? Giải quyết xong xích mích rồi thì cậu còn day dứt cái gì nữa?”
“Ngay cả khi làm hòa, việc tớ đã làm tổn thương Arisa vẫn mãi mãi là sự thật! Dù Arisa có tha thứ thì tớ vẫn không thể tha thứ cho chính bản thân mình.” - Otsuki-san hét to.
Lâu nay cậu vẫn luôn che giấu cảm giác tội lỗi sau nụ cười giả tạo đó ư?
Arisa yêu mến Otsuki-san đến mức nào thì Otsuki-san cũng trân trọng Arisa như vậy. Bởi vậy, Otsuki-san mới không thể tha thứ cho chính mình.
Giả sử tôi cũng như Otsuki-san, bỏ mặc Reo khi cậu cần sự giúp đỡ sao?
Có lẽ… tôi cũng thế thôi.
Tôi sẽ chẳng thể nào tha thứ cho chính bản thân mình, vì tôi nợ Reo rất, rất nhiều thứ.
Tôi sẽ không bao giờ làm Reo phải buồn đâu.
“Thế nên cậu mới bất chấp gán ghép tớ, ngay cả khi làm như vậy khiến cậu bị ghét bỏ ư?”
Otsuki-san gật đầu lia lịa.
Thật luôn… cậu đang nghĩ cái gì trong đầu thế?
Nhưng ôi, tôi cũng chả khác là bao. Khi bắt đầu làm quen Otsuki-san vì Reo, tôi cũng có suy nghĩ y như thế.
“”Otsuki-san có ghét tôi cũng chả sao. Miễn Reo không ghét tôi là được.”” - tôi đã nghĩ như vậy.
Nếu “chiến dịch tình yêu” mà thất bại thì có lẽ tôi cũng đã ép Otsuki-san như cách cô ấy thúc giục tôi hẹn hò với Arisa hôm nay rồi.
Nhưng nói thật, yêu cầu đột ngột của Otsuki-san khiến tôi phải trăn trở. Vì Arisa chưa từng xác nhận nên không rõ những gì Otsuki-san nói là thật hay điêu. Cũng bởi vậy, câu “Arisa thích cậu đấy” cứ thế nhảy nhót trong đầu, khiến tôi không tài nào tập trung suy nghĩ cho thấu đáo được.
Chẳng rõ sau khi biết Arisa thích mình, tôi còn có thể trò chuyện với cô ấy như trước được không…
“Thôi được rồi. Nếu mối quan hệ giữa tớ và cậu đột nhiên tệ đi, bạn thân của tớ hẳn sẽ lo lắm, nên tạm thời bỏ qua chuyện này. Đừng… mặc kệ trời đất mà bắt tớ hẹn hò với Arisa nữa, nhé?”
“... Ừ.”
“Tớ không muốn hẹn hò với bất cứ ai… cảm xúc của tớ bây giờ là vậy.”
Eh?
Chà… có vẻ như sáng nay tôi gặp rắc rối lớn rồi đây.
Tôi chợt nhận ra đôi mắt Otsuki-san vẫn còn lấp lánh vì nước mắt. Nếu Arisa hiểu lầm rằng tôi đã làm Otsuki-san khóc thì…
Bíp.
Điện thoại tôi kêu lên. Tôi mở khóa màn hình, nhìn vào tin nhắn Line mà Otsuki-san gửi.
… Tin nhắn ấy chứa “tấm ảnh quý giá” về Arisa mà tôi xem hồi nãy…
“Tớ sẽ không ép cậu nữa. Do đó…”
Otsuki-san mỉm cười ranh mãnh.
“Kể từ ngày hôm nay, khung chat của cậu sẽ ngập trong ảnh của Arisa, khiến đầu cậu lúc nào cũng chỉ nhớ về cô ấy mà thôi!”
“Rốt cuộc thì cậu vẫn chả hiểu cái gì cả!!!”
“Nếu tớ tặng cậu “cái bọc”[note81355], cậu có thể tuỳ ý “tấn công” Arisa, nhưng lưu ý là đừng mạnh bạo quá. Chỉ cần nhẹ nhàng ôm Arisa thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Ê nha! Nghe này!—-”

