Web novel: Chương 49 - 104 <<ĐANG TIẾN HÀNH>>

Chương 71: Người yêu của bạn thân

2025-10-04

1

Trans + edit: Yuuki

——————————————————

“Cuối cùng cậu cũng đến. Chào buổi sáng, Ryoma!”

“Otsuki-san hả?... Haa… chào buổi sáng.”

Đáng lẽ ra hôm nay tôi được ngủ nướng vì không phải hoạt động câu lạc bộ, như mẹ trẻ này cứ khăng khăng muốn gặp tôi lúc sáng sớm.

Thế là tôi đành phải dậy, gọi Tsumugi và Reo, để lại trên bàn tờ giấy ghi chú rồi ba chân bốn cẳng chạy tới trường.

Rốt cuộc cậu muốn gì, Otsuki-san?

Bọn tôi ngồi lên chiếc ghế đá gần vườn của câu lạc bộ làm vườn.

“Cậu có người yêu rồi đấy. Tớ không nghĩ gặp thằng con trai khác vào lúc này là hay đâu.”

Nhỡ Otsuki-san vô tình khiến Reo buồn thì sao? Thật may là sáng nay Reo không hỏi tôi lý do phải ra ngoài sớm.

Tôi không muốn Reo hiểu lầm rằng bạn gái cậu đang ngoại tình, càng không muốn xảy ra xích mích. Chắc chắn đây là lần cuối cùng tôi gặp Otsuki-san như thế này.

“Ổn thôi. Reo-kun đã cho phép tớ rồi.”

“Hả?”

“ ”Ryoma thì không vấn đề gì” - Reo-kun bảo thế đấy. Phải nói là Reo-kun tin tưởng cậu đến lạ kì luôn. Không phải cậu đã “tẩy não” bạn trai tớ đấy chứ?”

“Cậu làm gì có tư cách để nói những lời đó. Cậu cũng đã “tẩy nã Arisa còn gì.”

Hirasawa Reo… Với tôi, Reo là bạn thuở nhỏ, cũng là người bạn thân nhất. Nhưng thành thật mà nói,  Reo còn là cứu tinh của tôi chứ không chỉ đơn thuần là bạn. Tôi nợ cậu ấy rất nhiều.

Nếu không được Reo giúp đỡ, có lẽ tôi đã chẳng thể nào quay lại trường học.

Vì thế, tôi không muốn làm bất cứ việc gì khiến Reo phải khó chịu. May mà Reo đã cho phép tôi gặp Otsuki-san, nên lòng tôi cũng phần nào cũng đã yên tâm.

“Mỗi lần gặp Arisa, lúc nào cô ấy cũng nói về cậu thôi, Otsuki-san. Mà cũng phải, cậu đã chiều Arisa thành phế vật mất rồi còn gì.”

“Ừ… với tớ, Arisa là thế đấy…”

Giọng Otsuki-san có chút thay đổi, nhẹ nhàng, dễ nghe hơn. Tôi cứ tưởng rằng cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi bị tôi “trả đũa” cơ.

Mà, đổi chủ đề nói chuyện thôi.

“Nghĩ lại thì… cái fan club của Reo ấy. Cậu làm kiểu gì mà điều hành club suôn sẻ vậy? Tớ tưởng khó lắm chứ?”

Hirasawa Reo là một trong những người nổi tiếng nhất trường.

Dù mới là học sinh năm nhất, cậu đã nhanh chóng trở thành át chủ bài của đội bóng rổ, cộng thêm vẻ ngoài điển trai khiến không ít người phải ghen tị. Cậu chạy nhanh hơn mọi học sinh trong câu lạc bộ điền kinh của trường.

Về thể lực, cậu vượt xa tất cả các thành viên đến từ các câu lạc bộ trong trường - ngay cả câu lạc bộ bóng đá cũng phải giương cờ trắng.

Có thể nói, Reo là một tấm gương sáng trong thể thao để các bạn trẻ học tập.

Bên cạnh thành tích thể thao xuất sắc, cậu còn lọt top 10 học sinh có điểm số cao nhất trường, hát hay, nhảy tốt. Tất cả những điểm mạnh trên khiến cậu luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Nếu chỉ xét về độ nổi tiếng thì Reo được nhiều người ủng hộ hơn Arisa - nữ sinh xinh đẹp nhất trường.

Thế nên, việc tồn tại một fan club về Reo là điều dễ hiểu. Cũng bởi vậy, một khi Reo mà có bạn gái thì… chà, hẳn cô bạn gái ấy sẽ gặp không ít khó khăn.

Nhưng nhìn Otsuki-san bây giờ thì có vẻ như cô ấy chẳng gặp vấn đề gì đáng kể.

Mà, dù nổi tiếng đến đâu thì Reo vẫn là Reo. Cậu vốn ngại giao tiếp, lại không có hứng thú với người khác giới, nên chẳng mấy ai thực sự nhắm đến vị trí bạn gái của Reo. Cậu ấy chỉ nổi tiếng thôi, không phải idol.

Bên cạnh đó, cậu còn không nhận sô-cô-la Valentine, quà sinh nhật từ các bạn khác, đúng hơn là chỉ nhận từ câu lạc bộ.

Mặc dù không liên quan lắm, nhưng mà Reo năm nào cũng xin tôi sô-cô-la Valentine và quà sinh nhật cả.

“Cậu đang nghĩ cái gì mà vẻ mặt tự hào thế Kogure-kun?”

Tiếc là bắt đầu từ năm nay, người tặng quà và sô-cô-la cho cậu ấy sẽ là Otsuki-san chứ không phải tôi. Kể ra cũng… buồn thật đấy.

Đành chịu vậy.

“Lúc đầu thì công nhận là làm quản lý rất vất vả, nhưng sau một thời gian, tớ nhận ra rằng có nhiều người ủng hộ Reo-kun hơn tớ tưởng. Tớ đã trò chuyện, làm quen với họ, rồi trở thành người đứng đầu câu lạc bộ luôn.”

“Sao mà thuận lợi thế?”

“Arisa bảo tớ làm như thế là hợp lí đấy.”

Cô ấy đã làm cái quái gì vậy?

Tên của cô gái bên cạnh tôi đây là Otsuki Shizuku. Kể từ ngày thành một đôi với Reo, độ nổi tiếng của cô đã tăng đáng kể.

Thực ra, tôi giống Otsuki-san đến nỗi… có lúc tưởng rằng mình vừa bị Reo phản bội vậy.

“Trông cậu cứ như đang tức giận ấy.”

“Phù… Cậu gọi tớ ra đây vì có chuyện muốn nói nhỉ? Đến giờ tớ vẫn chưa đoán được cậu thắc mắc cái gì nữa.”

“Hmmm… thắc mắc cái gì à? Muốn nghe không?” - giọng Otsuki-san xen lẫn chút cợt nhả.

Otsuki-san đang dần trở nên dễ thương hơn sau khi trở thành bạn gái của Reo. Cô bắt đầu dành thời gian chăm sóc sắc đẹp, cốt là để khiến cho bạn trai say đắm. Hơn thế nữa, ngay bên cạnh cô là Arisa - nữ sinh xinh đẹp nhất trường - nên việc cải thiện sắc đẹp trở nên cực kì thuận lợi.

Trước kia, Otsuki-san cho rằng trang điểm chỉ tổ tốn thời gian, do Arisa lúc nào cũng ở bên cô, nhưng giờ thì khác rồi.

Liệu… tôi có thay đổi ngoạn mục giống Otsuki-san… nếu có ai đó sẵn sàng ở bên không?

“Chuyện cậu định nói liên quan tới Arisa… hoặc Tsumugi, phải chứ?” - tôi đoán mò.

“Đúng. Tớ đã trao đổi với Arisa về những gì cậu làm ngày hôm qua rồi. Kogure-kun là một cục rác khi dám đưa một cô gái khác tới nơi mà cậu-đáng-lẽ-ra-phải-ở-một-mình-với-Arisa. Cậu không sợ bị cả gia tộc Asahina coi là kẻ thù à?”

“Ugh! Biết hết luôn à…”

“Cậu sợ phải ở một mình với Arisa… Cái đó tớ có thể thông cảm được. Thường thì đúng là cậu nên tránh ở riêng với Arisa, nhưng tớ muốn cậu tránh đưa Tsumugi-san đi cùng nhiều nhất có thể.”

“Biết rồi…”

Hình như Otsuki-san đang phức tạp hóa mọi chuyện lên một cách thiếu suy nghĩ.

Vô thức, tôi nhớ lại buổi tối mà tôi suýt chút nữa đã hôn Arisa. Nếu Otsuki-san mà không về khi ấy thì… chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra nữa.

“Tớ công nhận Tsumugi rất thân thiện và tốt bụng. Tớ và Arisa đã gọi điện nói chuyện với cô ấy một lúc sau khi về nhà ngày hôm qua. Fufu, cô ấy còn bảo tớ gọi bằng Tsumugi nữa.”

“Nhớ lại thì tối qua Tsumugi ngủ khá muộn, chắc là vì mải nói chuyện với cậu. Thôi, thân nhau là tốt rồi.”

“Tại Arisa cứ chui vào nói xấu Reo-kun nên mới lâu… Bên cạnh đó, tớ nhận ra rằng dù không thân thiết nhưng sau mười năm xa cách, Reo-kun vẫn nhận ra Tsumugi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tớ cảm nhận được rằng hai bạn ấy vốn không ghét nhau mà chỉ đơn giản là đang ganh đua.”

“Tớ cũng thấy thế. Mà, ít ra thì Tsumugi sẽ chẳng bao giờ nảy sinh tình cảm với Reo nên cậu không phải lo đâu.”

“Nhưng nếu thế thì…:

Otsuki-san nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Rất có thể người Tsumugi-san thích chính là cậu, đúng không Kogure-kun?”

“...”

Tôi bối rối, chẳng biết đáp lại thế nào.

“Cậu chỉ ác với mình tớ thôi nhỉ?”

“Chuẩn.”

Nói rồi, Otsuki-san cười khẩy, đôi mắt long lanh ngượng ngùng.

“Vì tớ chỉ có thể cởi bỏ lớp mặt nạ… trước mặt cậu thôi, Kogure-kun à.”

“Nghe hay đấy, nhưng không hẳn là tớ thấy vui đâu nhá! Mỗi lần gặp tớ là cậu cứ nói xấu chả biết ngượng luôn.”

“Cũng đúng.”

Tôi dám cá rằng cô gái ngồi cạnh tôi đây cực kì xấu tính.

Không phủ nhận là tôi ngưỡng mộ cô ấy, nhưng riêng cái tính ganh đua thì không tài nào mà ưa cho nổi.

Bọn tôi chẳng ai dám để lộ bản chất thật của mình trước người mình yêu mến. Số người mà tôi và Otsuki-san có thể thoải mái cởi bỏ lớp mặt nạ giả tạo chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Tsumugi bảo là thích tớ, thích như một người bạn thuở nhỏ thôi. Thế nên, không đời nào cô ấy muốn hẹn hò với tớ đâu.”

“Cậu chắc chứ?”

“Eh?”

“Có thể hiện giờ Tsumugi-san đang coi cậu như một người bạn, nhưng ai biết trong tương lai cô ấy sẽ như thế nào? Nhỡ một ngày nào đó, Tsumugi-san bắt đầu nhìn nhận cậu một cách nghiêm túc thì sao? Tớ đã thấy hàng nghìn cảnh tương tự như này trong light novel và manga rồi.”

Lập luận của Otsuki-san nghe khá thuyết phục.

Không… không thể nào như thế được.

Otsuki-san nhìn thằng vào mắt tôi.

“Do đó, không phải không có khả năng Tsumugi-san thích cậu.”

“Ờm… chắc thế.”

Miệng thì nói vậy thôi chứ tôi không tin một người xinh đẹp như Tsumugi lại đem lòng yêu tôi đâu.

Không thể nào! Chắc chắn là không thể!

“Trước khi viễn cảnh tồi tệ đó xảy ra…”

Otsuki-san tiến tới gần, khiến khoảng cách khuôn mặt hai đứa chỉ còn là một gang tay.

“Cậu sẽ hẹn hò với Arisa chứ? Tớ nghĩ cô ấy yêu cậu mất rồi.”

Hả?

Thật… quá vô lí!

Lời đề nghị của Otsuki-san khiến tim tôi như ngừng đập, từng tế bào não như tan nát.