Enjoy!
---------------------------------------
Kết thúc
“Haruto sẽ không bao giờ phải cô đơn đâu. Em sẽ luôn ở bên anh. Ở ngay cạnh anh, như một gia đình.”
Giọng Ayaka nghiêm túc, ánh mắt cô nhìn thẳng vào cậu, như muốn khắc sâu từng lời vào trái tim Haruto.
Những câu nói ấy khiến Haruto cảm thấy tim mình được ai đó dịu dàng ôm ấp. Bao nỗi cô độc, sợ hãi vốn gặm nhấm tâm hồn bấy lâu nay, giờ đây dường như tan biến phần nào.
“...Ayaka...”
“Không sao đâu, em ở đây mà. Ngày mai, rồi cả sau này, mãi mãi…”
Trong từng lời Ayaka là sự chắc chắn không chút do dự. Haruto có thể cảm nhận rằng đó là những lời chân thật, xuất phát từ tận đáy lòng cô.
“Cảm ơn em.”
Không còn cô đơn.
Cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.
Từ khi còn nhỏ, Haruto đã mất cả cha mẹ. Lên cấp hai, cậu lại mất thêm ông nội. Và giờ đây, người bà – người thân duy nhất còn lại – cũng có thể sẽ rời xa.
Đối với Haruto, đang bị nỗi sợ hãi đó bao trùm, những lời của Ayaka như một tia sáng lớn lao soi rọi trái tim.
“Để ngày mai còn có thể bình tĩnh chờ Kiyoko-san tỉnh lại, giờ chúng mình đi ngủ nhé?”
“Ừ... đúng nhỉ.”
Nghe Ayaka nói, cuối cùng Haruto cũng nằm xuống tấm futon. Nhưng khi nhắm mắt lại, bóng tối vẫn như nuốt chửng lấy cậu.
Ngay lúc ấy, khi Haruto còn đang bất an, cậu bỗng cảm nhận một hơi ấm mềm mại bao trùm lấy mình.
“Em ở đây mà. Không sao đâu.”
Giọng Ayaka thì thầm sát bên tai. Cô nằm xuống cạnh Haruto, vòng tay ôm lấy cậu.
Haruto được kéo sát vào lồng ngực cô, cảm nhận rõ sự ấm áp và bình yên lan tỏa. Từ khi mất cha mẹ lúc còn nhỏ, cậu gần như đã quên đi cảm giác được mẹ ôm.
Thế nhưng lúc này, trong vòng tay Ayaka, ký ức hiếm hoi về những lần được mẹ vỗ về lại sống dậy, dù chỉ một chút thôi.
“Anh không cô đơn đâu. Em sẽ mãi ở bên anh.”
Lời nói dịu dàng chứa đầy yêu thương vang ngay bên tai, kèm theo nhịp tim vững vàng từ lồng ngực cô truyền sang, khiến nỗi sợ trong lòng Haruto dịu xuống.
Sự tiếp xúc ấy mang đến cho cậu cảm giác an toàn, chậm rãi kéo cậu vào giấc ngủ.
Cuối cùng, Haruto nhắm mắt lại, thiếp đi trong vòng tay Ayaka. Cô nhìn gương mặt người con trai mình yêu đang say ngủ, ánh mắt tràn đầy trìu mến, rồi cũng dần chìm vào giấc mơ.
Sáng hôm sau, Haruto khẽ cảm nhận ánh nắng sớm lọt qua rèm cửa, từ từ mở mắt. Ngay trước mắt cậu là gương mặt người con gái mà cậu yêu thương.
Ayaka vẫn đang ôm Haruto trong vòng tay, ngủ bình yên.
“Ayaka... cảm ơn em.”
Haruto từng bị xiềng xích bởi nỗi cô độc. Nhưng nhờ Ayaka luôn ở bên, cậu mới có thể đối diện với chính mình.
Nỗi sợ hãi vẫn luôn ẩn sâu trong tâm hồn, chỉ chờ cơ hội bùng phát khi Kiyoko ngã quỵ. Cậu đã cố gắng chống chọi, cố gắng xua đi nó.
Thế nhưng, nhờ sự dịu dàng của gia đình Toujou và tình yêu của Ayaka, Haruto đã học cách chấp nhận.
Trước đây, cậu chỉ nhìn thấy nỗi sợ bởi nó quá lớn, che lấp mọi thứ. Nhưng khi chấp nhận, cậu mới mở lòng, tìm được khoảng bình yên.
Ngoài nỗi sợ mất đi người bà duy nhất, giờ đây Haruto còn có hy vọng rằng bà sẽ bình an tỉnh lại.
Rằng một lần nữa, tất cả sẽ cùng nhau quây quần bên bàn ăn, cùng chia sẻ những giây phút rộn rã tiếng cười.
Người con gái đã trao cho cậu sức mạnh ấy – người cậu yêu nhất.
Haruto nhẹ nhàng ôm Ayaka – người đang ngủ cạnh mình – vào lòng.
“Ưm… Haruto?”
“Chào buổi sáng, Ayaka.”
Haruto khẽ gọi. Ayaka chớp mắt vài lần, ngái ngủ. Khi nhận ra mình vẫn nằm trong vòng tay Haruto, đôi má cô bất giác ửng đỏ. Nhưng chỉ thoáng chốc, cô đã nhìn cậu với ánh mắt đầy quan tâm.
“Chào buổi sáng, Haruto. Anh ngủ ngon chứ?”
“Ừ. Nhờ có Ayaka mà anh ngủ được.”
“Vậy thì tốt quá.”
Ayaka mỉm cười an tâm, gương mặt ánh lên niềm vui. Haruto nhìn cô gái luôn lo lắng cho mình, luôn ở cạnh mình, bỗng siết chặt vòng tay thêm lần nữa.
Được ôm chặt, Ayaka khẽ nhắm mắt, khóe môi nở một nụ cười e ấp, long lanh trong hạnh phúc.
“Ừm… vậy thì dậy thôi, rồi đến chỗ Kiyoko-san nhé.”
“Ừ, đi thôi.”
Cả hai rời futon, thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện. Lần này, Shuichi lại lái xe đưa họ đi.
Haruto chân thành cảm ơn Shuichi – người luôn đối xử với cậu như con ruột, thậm chí đặt việc này lên trên công việc.
“Cảm ơn bác, Shuichi-san.”
Ngồi ở ghế lái, Shuichi vừa nắm vô lăng vừa mỉm cười:
“Haruto-kun này, con và Kiyoko-san đều như người nhà rồi. Với bác, ưu tiên gia đình hơn công việc là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, Ayaka ngồi bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh.
Cô cũng nghỉ học để ở bên Haruto, vì cô đã nói: “Em muốn ở cạnh anh.”
Haruto thầm nghĩ:
Thật tốt khi mùa hè này mình đi làm thêm. Thật may mắn khi khách hàng đầu tiên là gia đình Toujou.
Đến bệnh viện, họ ngồi đợi đến giờ thăm trong phòng chờ. Rồi đến giờ thăm đầu tiên vào buổi trưa.
Một lần nữa, họ bước vào phòng thăm của khu hồi sức tích cực.
Kiyoko vẫn nằm yên sau lớp kính, giữa vô số thiết bị y tế. Haruto từ từ tiến lại gần tấm kính ngăn cách.
“Bà ơi…”
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy theo dõi vang lên đều đều.
Lúc ấy, Ayaka nhẹ nhàng đến bên cạnh, nắm chặt tay Haruto:
“Kiyoko-san, xin bà hãy tỉnh lại. Mọi người đang chờ bà mà.”
Giọng Ayaka khẽ vang qua lớp kính:
“Con vẫn còn nhiều điều muốn bà dạy lắm. Nấu ăn này, đan len này… còn nhiều thứ nữa. Cho nên… xin bà, làm ơn…”
Cô nói bằng giọng tha thiết. Nhìn gương mặt ấy, Haruto cũng hướng ánh mắt về phía Kiyoko. Nhưng bà vẫn không đáp lại, không một phản ứng.
Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ trong tim Haruto như muốn trỗi dậy lần nữa. Nhưng hơi ấm của gia đình Toujou lại dịu dàng xoa dịu nó.
Không lâu sau, một y tá bước vào, thông báo đã hết giờ thăm. Haruto áp tay lên lớp kính một lần nữa, nói:
“Bà ơi, nhất định con sẽ lại đến thăm.”
Rời khỏi phòng thăm, họ quay lại phòng chờ. Shuichi lo Haruto sẽ sốc vì bà chưa tỉnh, nên lên tiếng động viên:
“Với người lớn tuổi, tỉnh lại chậm sau ca phẫu thuật vì tác dụng thuốc mê là chuyện bình thường lắm.”
“Dạ, vậy ạ…”
“Ừ. Nên chắc chắn Kiyoko-san sẽ ổn thôi.”
“Vâng… con tin vậy.”
Ngày hôm qua, dù ai nói gì, Haruto vẫn bị nỗi sợ và sự cô độc đè nặng. Nhưng bây giờ, được Shuichi chở che, được Ikue ôm ấp, được Ryouta gửi gắm hy vọng, được tình yêu của Ayaka bao bọc… Haruto đã có thể đối diện với ánh sáng nhỏ bé trong bóng tối.
“Chắc chắn… chắc chắn bà sẽ tỉnh lại.”
Haruto mỉm cười, khẳng định dứt khoát. Shuichi cũng gật đầu thật mạnh.
Sau đó, họ ăn tạm ít đồ ở cửa hàng tiện lợi, rồi lại lặng lẽ chờ đến giờ thăm tiếp theo.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó, một y tá bước vào phòng chờ. Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi bắt gặp Haruto và mỉm cười thật tươi:
“Bà của cậu đã tỉnh lại rồi.”
“!! Thật sao?!!”
Haruto bật dậy khỏi ghế sofa.
“Vâng, tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng thăm.”
“V-Vâng! Xin cảm ơn!”
Haruto nhìn sang Ayaka, cả hai trao nhau ánh mắt rồi vội vàng theo y tá.
Vào phòng thăm, Haruto lập tức hướng ánh mắt qua lớp kính. Ở đó, Kiyoko đang được bác sĩ và y tá kiểm tra chỉ số sinh tồn.
“Bà ơi!!”
Vừa bước vào, Haruto lao nhanh về phía tấm kính. Cậu áp hai tay lên lớp kính, gọi thật to:
“Bà ơi!!!”
Bao lần trước, dù cậu gọi thế nào, bà vẫn lặng lẽ ngủ. Nhưng lần này, tiếng gọi của Haruto đã được hồi đáp.
Người phụ nữ vẫn còn yếu ớt ấy từ từ quay đầu về phía cậu. Khi ánh mắt bà chạm vào đứa cháu trai yêu dấu, khuôn mặt bà giãn ra, nở nụ cười đầy nếp nhăn thân thương.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Haruto tràn ngập sự nhẹ nhõm. Niềm vui dâng đầy, hóa thành những giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt.
“Tốt quá rồi… tốt quá rồi…”
Cậu đưa mu bàn tay lau nước mắt. Ngay lúc ấy, Ayaka chạy đến, dịu dàng ôm chặt cậu:
“Tuyệt quá! Tuyệt quá rồi Haruto! Chúng ta sẽ lại được sống cùng nhau!”
“Ừ! Ừ!!”
Haruto ôm chặt Ayaka, chia sẻ niềm hạnh phúc ấy cùng cô.
Cách đó một bước, Shuichi thở ra một hơi dài, mỉm cười và khẽ nói:
“Vậy là cuối cùng, gia đình chúng ta đã lại sum họp rồi nhỉ.”

