Enjoy!
----------------------------------------
Thích điểm nào á? Tất cả lun!
Đời sống trung học từ trước đến giờ của Haruto vô cùng bình thường.
Buổi sáng khi bước vào lớp, cậu chào hỏi qua loa với bạn cùng lớp rồi ngồi vào chỗ của mình. Sau đó, thường học bài, đọc sách hoặc trò chuyện với Tomoya cho đến khi giờ sinh hoạt lớp bắt đầu.
Tuy nhiên, cuộc sống học đường yên bình đó đã biến mất hoàn toàn kể từ khoảnh khắc Haruto công khai mối quan hệ với Ayaka.
Khi Haruto và Ayaka mở cửa bước vào lớp, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Đồng thời, những người bạn của Ayaka cũng nhanh chóng vây quanh.
"Chào buổi sáng! Hôm nay đã tay trong tay đi học cùng Otsuki-kun rồi nhỉ?"
"Ừm, vì Haruto là bạn trai mình mà."
Nghe bạn bè nói, Ayaka hơi đỏ mặt và đáp lời.
Khuôn mặt cô trông ngượng ngùng nhưng vẫn rất vui vẻ, khiến các bạn nữ reo hò phấn khích, trong khi đám đực rựa lại tỏ vẻ khó chịu.
Cảm nhận được những ánh mắt đầy ghen tị, Haruto hạ chiếc cặp đang đeo trên vai xuống và chuyển sang cầm tay.
"Ayaka, anh đi cất đồ ở bàn chút nhé."
Nói vậy với Ayaka xong, Haruto đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng ngay lập tức, cậu bị cánh mày râu vây quanh.
"Này Otsuki, sao cậu lại cưa đổ được Toujou-san vậy? Trước giờ cổ toàn từ chối hết tất cả những lời tỏ tình mà."
"À... chuyện đó thì..."
Haruto bối rối trước câu hỏi của đám con trai. Nhìn lại, cậu nhận ra bản thân cũng không rõ lý do tại sao Ayaka lại thích mình.
"Nghe nói hai người bắt đầu quen nhau trong kỳ nghỉ hè đúng không? Nguyên nhân là gì vậy?"
"Nguyên nhân thì, do công việc làm thêm thôi..."
Thực tế, tình cảm giữa Haruto và Ayaka bắt đầu sâu sắc hơn nhờ công việc làm nội trợ ở gia đình cô. Nhưng nếu hỏi tại sao Ayaka lại nảy sinh tình cảm thông qua công việc đó, Haruto cũng không thể giải thích. Thậm chí, cậu còn muốn biết điều đó hơn ai hết.
Ayaka từng nói rằng cô đã thích Haruto từ lần hẹn hò xem phim đầu tiên. Vậy có lẽ, trước đó đã có một sự kiện khiến cô nàng bắt đầu có thiện cảm.
"Chắc là... do hamburger chăng...?"
"Hamburger? Là sao? Này Akagi, cậu biết gì không?"
Nghe Haruto trả lời, một bạn nam nhíu mày rồi hỏi Tomoya, người bạn thân của Haruto.
"Tớ cũng không rõ. Đến tận cuối kỳ nghỉ hè, tớ còn không biết hai người họ có mối quan hệ như vậy. Nếu tò mò quá thì hỏi thẳng người trong cuộc đi. Toujou-san ơi!"
"Hửm? Có chuyện gì thế?"
"!!!"
Không biết từ lúc nào, Ayaka đã tiến đến rất gần Haruto, khiến Tomoya quay sang hỏi cô. Đám con trai đang thắc mắc ban nãy hoàn toàn không ngờ "Idol của trường" lại ở ngay đây, nên bất ngờ đến mức giật mình nhảy dựng.
Ayaka thường ngày luôn được các bạn nữ vây quanh, đến mức họ không có cơ hội tiếp cận.
Tuy nhiên, giờ đây cô nàng dường như muốn ở gần bạn trai mình hơn, nên chủ động đến gần chỗ ngồi của Haruto.
"Có chuyện gì sao?"
Ayaka nghiêng đầu, nhìn Tomoya một cách tò mò.
Tomoya liếc nhìn Haruto như muốn nói: "Này, hỏi đi chứ."
"À… Ayaka, ờm…em thích gì ở anh vậy?"
"Ể? Thích gì ở Haruto á? Tất cả lun!"
Ayaka đáp ngay không chút do dự với vẻ mặt ngây thơ. Trước câu trả lời này, Haruto vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.
"C-Cảm ơn em. Nhưng, ý anh là… ban đầu thì không phải vậy đúng không? Có điều gì khiến em bắt đầu chú ý đến anh không?"
"Nguyên nhân à… Ừ~m…"
Ayaka khẽ đưa tay lên cằm, suy nghĩ.
"Em cũng không thể giải thích rõ được. Chỉ là khi nhận ra, em đã không thể rời mắt khỏi Haruto rồi."
"T-Thế à…"
"À, nhưng mà nhé. Nếu là khoảnh khắc thực sự khiến em yêu Haruto thì em biết đấy."
"Thực sự yêu? Ý em là sao?"
Khoảnh khắc "thực sự yêu" mà cô nhắc đến là gì? Liệu có khác gì so với việc bắt đầu thích?
Khi Haruto còn đang mông lung suy nghĩ, Ayaka đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn mở lời.
"Lúc lễ hội pháo hoa bị hoãn vì mưa, anh đã tổ chức một lễ hội nhỏ tại nhà em để thay thế, đúng không?"
"Ừ."
"Lúc đó, em thực sự cảm nhận được rằng Haruto rất quan tâm đến mình. Em nhận ra được cảm giác hạnh phúc khi được người mình yêu trân trọng."
Nhớ lại chuyện đó, Ayaka mỉm cười hạnh phúc và nhẹ nhàng tiến gần hơn đến Haruto.
"Ngay lúc đó, cảm xúc 'yêu Haruto' tràn ngập trong tim em. Và em nghĩ đó chính là khoảnh khắc em thực sự yêu anh."
"Thì ra là vậy. Vậy là nỗ lực dầm mưa ướt cả người hôm đó của anh đã không bị uổng phí rồi."
"Đúng vậy. Nhưng như em đã nói trước đây, đừng liều lĩnh quá nữa nhé."
Ayaka mỉm cười, ánh mắt tràn đầy lo lắng dành cho Haruto.
Haruto cũng mỉm cười đáp lại: "Anh cũng đã nói rồi không phải sao? Dù có phải liều lĩnh như thế nào đi nữa, anh vẫn muốn thấy nụ cười của Ayaka."
"Fufu, Haruto thật là…"
Ayaka khẽ cười, không kìm được niềm vui, rồi tiến thêm một bước gần Haruto. Ngay lúc đó, giọng điệu bất lực của Tomoya chen ngang giữa hai người.
“O~i, hai con người kia, bộ hai ông bà quên đây là lớp học rồi hả?”
“Hả? Ế!!”
Ayaka đang định ôm chầm lấy Haruto, đột ngột dừng cánh tay đang vươn ra và bừng tỉnh.
Về phía Haruto, cậu chỉ biết cười gượng và gãi đầu. Cơ thể cậu hiện tại như bị xuyên thủng bởi vô số ánh mắt từ bạn cùng lớp, mang theo những cảm xúc nặng nề khó tả.
“Haru này, ở nhà mày thân mật với Toujou-san đến mức nào rồi?”
“Cũng có gì ghê gớm lắm đâu.”
“Thật không đấy?”
“Ở nhà còn có Shuichi-san, Ikue-san, cả bà tao nữa mà?”
“Nhưng chắc cũng có lúc hai người ở riêng với nhau đúng không? Cứ như là nửa sống thử rồi còn gì.”
“À, thì… đúng là cũng có…”
Dưới sự truy hỏi của Tomoya, Haruto quay mặt đi với vẻ lúng túng.
Tomoya, vừa cảm thán vừa ghen tị, buột miệng: “Ghen tị thật đấy, nhá.”
Đúng lúc đó, Saki bất ngờ từ phía sau ôm lấy Ayaka – người đang đỏ mặt và bối rối, rồi trêu chọc với nụ cười ranh mãnh.
“Ayaka~ sáng sớm mà đã phát cơm thế này rồi à. Bầu không khí trong lớp đang rần rần lên kia kìa!”
“Sa… Saki, chuyện này là… mình chỉ đang nói chuyện bình thường với Haruto thôi mà…”
“Ồ? Nói chuyện bình thường sao? Vậy ra ngày nào Ayaka cũng nói chuyện ‘bình thường’ kiểu đó với Otsuki-kun nhỉ?”
“Không, không phải thế! Tớ chỉ muốn nói với Haruto là… tớ thích anh ấy thôi…”
“Ồ, hiểu rùi, hiểu rùi~ Ayaka yêu Otsuki-kun lắm mà, đúng không?”
“Ư… Saki…”
Cả Haruto và Ayaka đều đỏ mặt trước sự trêu đùa của hội bạn thân.
Cảnh tượng ấy khiến các bạn cùng lớp có đủ loại phản ứng, làm không khí trong lớp trở nên náo nhiệt.
Lúc đó, một nam sinh đến lớp muộn hơn một chút bước vào, ngập ngừng tiến đến chỗ Haruto.
“Này, tớ thấy Sato đang lẩm bẩm một mình ngoài hành lang. Nghe không rõ lắm, nhưng hình như cậu ta đang nói mấy thứ như kiểu ‘Otsuki thật tuyệt vời’. Không biết ăn trúng cái gì nữa?”
“À à… chắc là không sao đâu.”
Cuộc sống trung học yên bình của Haruto đã biến mất từ lâu.
Nhưng cậu không hối hận. Nếu được cùng Ayaka trải qua những ngày tháng học sinh, cậu sẵn sàng đánh đổi tất cả.
“Này, Haru. Trên app bán đồ cũ có một cái bình trông ngầu lắm, chỉ 10 yên thôi. Mày thấy sao?”
“Đã bảo bỏ cái trò đó đi mà!”
Trước sự đùa cợt của Tomoya, Haruto bật cười, vừa mắng vừa tưởng tượng những ngày học đường sắp tới sẽ còn náo nhiệt đến mức nào.
Nhưng rồi cậu từ bỏ suy nghĩ ấy.
Chỉ cần có nụ cười của Ayaka bên cạnh, với Haruto thế là đủ.