◆ Niềm Vui Của Kẻ Phán Xét
Từ hành lang tối, tôi có thể nhìn thấy khán phòng lớn rực sáng của hoàng cung phía dưới. Từ nơi ấy, hẳn họ không thể nhìn thấy chúng tôi. Nhị Hoàng tử, người sẽ công bố buổi yến tiệc tạ ân, bước lên khán đài. Xung quanh chàng là những cận thần quen thuộc. Bình thường, mỗi người trong số họ đều sẽ có vị hôn thê đứng kề bên, nhưng lần này thì không. Dưới ánh đèn ma pháp rực rỡ, vị hoàng tử với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như biển cất cao giọng nói.
“Các vị, hãy cùng chúc mừng cho tuổi trưởng thành của chúng ta! Kể từ hôm nay, mọi người sẽ thề trung thành với vương quốc, chính thức được công nhận là quý tộc phụng sự Đức Vua. Ta mong mọi người sẽ tiếp tục nỗ lực vì sự phát triển của đất nước, và góp phần củng cố sức mạnh quân sự của vương triều. Dẫu ta rất muốn gửi lời khích lệ cho tương lai của mọi người… nhưng trước hết, có một việc quan trọng cần phải nói!”
Chàng ngẩng cao đầu, và nhờ ma pháp khuếch âm, giọng nói trẻ trung mà đầy uy nghi ấy vang vọng khắp đại sảnh hoàng cung. Nhị Hoàng tử, thành viên hoàng tộc và cũng là người gần nhất với ngôi vị Thái tử, đã sớm mang trong mình phong thái của một bậc đế vương tương lai. Những lời ấy, được thốt ra từ kẻ được định sẵn cho ánh sáng, lan đến tai toàn thể quý tộc có mặt, những người vừa bước vào tuổi trưởng thành cùng gia đình họ, những người đang nâng đỡ cả vương quốc này. Bầu không khí trang nghiêm đến mức nghẹt thở.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe lời chàng nói tiếp, cả khán phòng lặng thinh, đến một tiếng ho cũng không vang lên. Nhiều ánh mắt nghiêm nghị dõi về phía hoàng tử đang đứng trên sân khấu. Tuy vậy, giữa những ánh nhìn ấy, vẫn có vài tia hoài nghi xen lẫn.
Bởi lẽ, người đáng lẽ phải đứng bên cạnh hoàng tử lại không có mặt, thay vào đó, là một tiểu thư thuộc dòng tử tước thấp kém, khoác trên mình chiếc váy cầu kỳ đến phô trương. Nét mặt cô ta như thể đang cố kìm lại tiếng cười. Biểu cảm ấy là minh chứng rõ ràng cho sự thất bại trong việc giáo dưỡng, để lộ cảm xúc một cách trần trụi giữa buổi lễ trọng đại. Giữa những người hiểu được ý nghĩa thật sự của việc cô ta xuất hiện bên cạnh hoàng tử trong một nghi thức mang tính vương quyền như thế, bầu không khí nặng nề của hoang mang và bất bình lặng lẽ lan ra.
“Tại Học viện Ma thuật, để được nhập học, mỗi người đều phải có hôn ước. Quy tắc này áp dụng cả với hoàng tộc. Tuy nhiên, trong trường hợp vị hôn thê gặp vấn đề, hôn ước vẫn có thể được hủy bỏ khi còn đang theo học, bởi học viện cho phép thời gian để lựa chọn người bạn đời xứng đáng. Ta cũng từng khổ sở vì chuyện này. Vị hôn thê của ta, con gái của Đại Công tước, người đã luôn ủng hộ ta từ thuở nhỏ, tưởng như là mối nhân duyên hoàn hảo trước khi nhập học. Nhưng thật đáng tiếc, nàng đã bộc lộ bản tính kiêu ngạo vốn có của dòng dõi mình. Sự thật ấy bị phơi bày khi nàng, vì ghen tuông với một tiểu thư tuyệt vời thuộc dòng tử tước đang hiện diện nơi đây, lại dám toan trục xuất cô ấy khỏi học viện. Ta không thể kiềm chế được nỗi phẫn nộ và kinh ngạc của mình trước hành động ấy.”
Nhị Hoàng tử tiếp tục cất lời bằng giọng dõng dạc. Chàng đang cố biện minh cho sự hiện diện của tiểu thư dòng tử tước bên cạnh mình. Một nước đi sai lầm. Dù chuyện này vốn đã được biết trong học viện, nhưng tuyệt đối không nên nhắc tới trong buổi lễ trọng đại như Lễ Trưởng Thành và càng không nên được chính người trong cuộc công khai nói ra.
Liệu chàng có bàn bạc với ai không? Ai đã cho phép chàng phát biểu điều này? Chuyện này có được thông qua nghị sự tại hội đồng mật của triều đình chăng? Những người trong hành lang tối, chúng tôi, chỉ lặng lẽ dõi theo, không ai thốt nên lời. Tôi có thể hình dung rõ suy nghĩ của những người dự tiệc, của Đức Vua và của Hoàng hậu, tất cả như một con thuyền nhỏ chòng chành giữa cơn bão dữ.
Tiểu thư, người ngồi trước mặt tôi, vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô chỉ lặng lẽ nhìn xuống khán phòng, bình thản như thể mọi chuyện đều nằm trong lẽ tự nhiên. Tôi… chỉ biết lặng người khâm phục. Dù danh dự đang bị bôi nhọ một cách vô lý và trắng trợn, cô vẫn giữ được tư thế kiêu hãnh, bản ngã không hề lay chuyển.
Người phụ nữ mà tôi từng gặp hôm ấy, trong khoảnh khắc ấy, nơi hành lang ấy, không hề thay đổi. Cô vẫn oai nghiêm, kiêu hãnh và tràn đầy phẩm giá như trước. Phía dưới, Nhị Hoàng tử vẫn thao thao bất tuyệt. Ngay cả trong hoàn cảnh đó, tôi vẫn không thể kìm được niềm kính trọng sâu sắc dành cho Tiểu thư, người vẫn ngồi bất động, lặng lẽ mà kiên định.
“…Tiểu thư dòng tử tước ấy đã dành cho ta ánh mắt dịu dàng và tấm lòng bao dung, trong khi ta nỗ lực rèn luyện để đủ sức gánh vác vương quốc này. Dĩ nhiên, cô ấy cũng từng có hôn ước. Vì vậy, ta luôn giữ khoảng cách đúng mực trong mọi hành xử. Tuy nhiên, vị hôn phu của cô lại phớt lờ, chẳng hề quan tâm hay tặng cô dù chỉ một món quà, thậm chí nhiều lần khiến cô tổn thương. Có lẽ vị lãnh chúa của cô đã nhận thấy tình cảnh ấy, nên đã quyết định hủy bỏ hôn ước, một việc cực kỳ hiếm thấy. Ta nói điều này để bảo toàn danh dự cho cô. Lỗi hoàn toàn thuộc về vị hôn phu kia, kẻ chỉ là con trai của một gia tộc hiệp sĩ vùng biên, mang tước vị thấp kém nhất. Cô không hề có lỗi. Hắn chỉ là một kẻ thô kệch nơi biên địa, được phép học tại Học viện Ma thuật chỉ nhờ sở hữu ma lực nội tại. Một kẻ hèn kém như hắn không thể nào sánh được với một người cao quý, dịu dàng và nhân hậu như cô. Không, tuyệt đối không thể! Vì thế, lo ngại cô có thể chịu thiệt thòi, ta đã dang tay che chở, và quyết định giúp cô được rèn luyện để trở thành một tiểu thư thực thụ tại Học viện Ma thuật.”
Một lý lẽ ích kỷ đến đáng thương. Một câu chuyện được dựng nên từ niềm tin mù quáng vào những gì mắt thấy tai nghe… Giá như chàng chịu lắng nghe những lời rải rác xung quanh, sắp xếp lại mọi sự và biết kiềm chế bản thân, hẳn đã có thể đi đến một kết luận khác. Nhưng chàng lại chỉ vây quanh mình những kẻ a dua, tiếp tục sử dụng quyền lực một cách thiên lệch, để rồi không còn thấy được gì ngoài cái thế giới méo mó do chính mình tạo ra. Chính nhận thức lệch lạc ấy đã khiến chàng mù quáng trước sự thật đang hiện hữu.
Thật là một sự khác biệt quá xa so với lối suy nghĩ căn bản của giới quý tộc. Sinh ra trong chiếc lồng vàng của hoàng tộc, được nâng niu bằng cành vàng lá bạc, được nuôi dưỡng bằng ngọc ngà, có lẽ Nhị Hoàng tử đã thấy con sâu sặc sỡ ấy, trước khi nó hóa thành cánh bướm đêm nơi hoang dã, còn duyên dáng hơn bất cứ ai mà chàng từng gặp. Đây là kết quả của sự thất bại trong giáo dục sơ khai của hoàng tộc. Họ nuôi dạy chàng quá mức cẩn trọng, đến nỗi quên mất việc dạy chàng cách đối mặt với hiện thực. Chiếc lồng vàng kia đã trở thành toàn bộ thế giới của chàng.
Thật là... thật sự đáng tiếc. Đối với một người được sinh ra từ Đức Vua, vị quân vương sáng suốt, và Hoàng hậu, người phụ nữ cao quý nhất trong hàng quý tộc, kẻ từ nhỏ đã hưởng đặc quyền và được ban quyền lực—chàng lại... ngây thơ. Quá đỗi ngây thơ...
Nếu Nhị Hoàng tử với những suy nghĩ và quan niệm như thế này mà ngồi lên ngai vàng, vị trí tối cao của vương quốc, thì tương lai của đất nước e rằng sẽ bị kéo xuống vực sâu tăm tối.
Không khó để hình dung rằng thói quen nuốt trọn những lời mật ngọt, né tránh hiện thực và đưa ra quyết định dựa trên lời đồn xung quanh, tất cả đều bắt nguồn từ những bài học chàng đã hấp thụ từ thuở ấu thơ. Tầm nhìn của chàng quá hẹp. Tôi có thể thấy rõ sự kiêu ngạo của một kẻ tin rằng những gì mình thấy chính là tất cả.
Ngay cả một kẻ hèn mọn như tôi, sinh ra trong một gia tộc hiệp sĩ ở tầng đáy của giới quý tộc, từ nhỏ đã được dạy về lẽ thường của kẻ mang huyết thống cao quý: phải biết thu thập thông tin, tưởng tượng ra toàn cảnh từ những mảnh vụn, đọc ra sự thật ẩn sau những lời đồn. Nhưng xem ra, vị hoàng tử cao quý ấy lại chẳng hiểu điều gì trong số đó.
Nếu người đó từng sống nơi biên cương, với nhận thức và tri thức hạn hẹp như vậy, thì hẳn đã bị đẩy vào hiểm nguy không ngừng. Những cuộc tấn công của quái vật hay ma thú còn là điều nhỏ nhặt. Sự cắt đứt trong các mối quan hệ và việc không được ưu đãi khi bị thương hay lâm bệnh, sẽ khiến họ trở nên yếu thế, thậm chí bị phớt lờ. Ở vùng biên, kẻ không biết lắng nghe sẽ chỉ nhận lại sự lạnh lùng. Ngay cả việc hợp tác cũng là một cuộc chiến sinh tồn. Không, đúng hơn là không thể. Họ sẽ chẳng sống nổi một năm và nhanh chóng bị dẫn vào bóng tối vĩnh hằng.
— Không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo màn kịch hề này trong sự thất vọng sâu sắc.
Ngay cả khi gia tộc tôi bị phỉ báng hay vùng biên bị sỉ nhục, thì đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân của Nhị Hoàng tử mà thôi. Thực tế, chẳng ai trong số những người có mặt trong hành lang khi ấy, kể cả Đức Vua, mang cùng suy nghĩ đó. Ngay cả Bộ trưởng Chiến tranh cũng đã nhìn tôi với vẻ vô cùng áy náy.
Thế nên, việc tôi, một quý tộc đã trưởng thành, bị xúc phạm bởi kẻ chẳng biết gì, chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh đang khóc lóc, thì có sao đâu? Tôi đã nói rõ ràng: thật ngu ngốc nếu để tâm. …Bài diễn văn của kẻ ngốc ấy vẫn chưa kết thúc, và giờ chàng đã chuyển mũi dùi sang Tiểu thư.
“…Một tiểu thư nhân hậu và đầy lòng trắc ẩn, chuyên tâm học hành để trở thành một quý nữ chuẩn mực, lại bị hôn thê của ta tìm cách loại trừ. Nàng ta đã lợi dụng quyền lực và ảnh hưởng của gia tộc Đại Công tước để tước đoạt cơ hội học tập của người khác. Hành động ấy là không thể tha thứ, không thể biện minh. Sau khi hỏi thăm gia tộc tử tước, ta phát hiện rằng Học viện Ma thuật đã gửi thư hỏi xem họ có định rút đơn ghi danh hay không. Một kẻ có thể thực hiện hành vi đê tiện như vậy, tước đi quyền học của một thiếu nữ sở hữu ma lực cấp bá tước, ngoài hoàng tộc ra thì chỉ có thể là gia tộc Đại Công tước. Đây rõ ràng là hành động chống lại việc ta bảo hộ cho một tiểu thư yếu thế, bị chính hôn phu của mình khinh thường. Kẻ mang tâm tính như vậy không thể trở thành phối ngẫu của ta. Vì thế, ta sẽ dùng quyền của một người trưởng thành để hủy bỏ hôn ước đã định. Đây là quyền hợp pháp và công lý đứng về phía ta. Tội lỗi thuộc về hôn thê của ta và gia tộc nàng ta, không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay tại nơi này, ta tuyên bố điều đó. Những người tài năng đang phục vụ bên cạnh ta cũng đã tỏ ý đồng thuận. Hơn nữa, hôn thê của họ, noi gương vị tiểu thư Đại Công tước kia, cũng đã thông đồng thực hiện những âm mưu đen tối. Vì vậy, họ cũng đã thực thi quyền chính đáng của mình và hủy bỏ hôn ước. Không ai trong số các vị tiểu thư Đại Công tước hay thuộc hạ của họ được phép phản đối. Toàn bộ bằng chứng đã được trình lên Đức Vua. Hãy ngồi yên và chờ phán quyết. Công lý đã được thực thi! Và, hỡi đồng bào của ta, trong ngày tươi đẹp này, hãy cùng nhau hân hoan trước sự sụp đổ của cái ác. Nguyện cho tương lai vương quốc ta rực rỡ! Hãy dâng lời cảm tạ tới tất cả những người đã dẫn dắt chúng ta! Giờ thì, buổi lễ mừng trưởng thành xin được bắt đầu!”
Dàn nhạc cất lên khúc nhạc mở màn. Nhị Hoàng tử, mang nụ cười thỏa mãn, trông như thể đã hoàn thành nhiệm vụ lớn lao của mình. Bên cạnh chàng là vị tiểu thư nhà tử tước khi nãy, đứng trong tư thế của một hôn thê chính danh. Yến tiệc tạ ân khởi đầu một cách êm ả và điệu khiêu vũ đầu tiên nhanh chóng được bắt đầu. Như dự đoán, Nhị Hoàng tử nắm tay tiểu thư nhà tử tước.
Vâng... có lẽ mọi chuyện đã kết thúc như thế. Những cận thần thân thiết tự xưng cũng lần lượt mời các tiểu thư khác, thuộc những gia đình nam tước, là bè phái của nàng ta, nhập cuộc. Những người xung quanh, dù hoang mang rõ rệt, có lẽ cũng đã chấp nhận kết cục này như điều không thể tránh khỏi. Họ trao nhau những lời chúc mừng, và gửi đến Nhị Hoàng tử lời chúc phúc...
Tệ thật. Chuyện này là…