"À, chết rồi."
Khi nhận ra thì đã trôi qua năm phút.
Tôi để trà ngấm quá lâu mất rồi.
Vì dùng nước hơi nóng, chắc vị sẽ đắng gắt lắm đây.
Một thân thể mệt mỏi mà lại uống trà đắng...
...Tâm trạng càng thêm nặng nề.
Tạm thời, tôi rót ra tách, nhấp một ngụm.
Đắng thật.
Tôi lại khẽ thở dài, rồi nhìn xuống cuốn sổ ghi chép.
Trang ghi lúc buổi xem mắt vừa bắt đầu.
[Thích tai chó.]
...Phì.
Chỉ nhớ lại thôi mà khóe môi đã tự động giãn ra.
Cái vẻ hớn hở của anh ấy lúc ấy, thật chẳng biết làm sao cho phải...
"Ufufu..."
Ở nơi tổ chức buổi gặp mặt thì dĩ nhiên tôi chẳng thể cười được như vậy, nên giờ nghĩ lại mới thấy sao mà đáng yêu đến thế.
Thích tai chó — nghe chẳng khác nào trẻ con cả...
Trong thế giới này, có vô số chủng tộc cùng sinh sống.
Dẫu khác biệt đến đâu, vẫn có vài điểm chung hiếm hoi giữa họ — một trong số đó là "khi còn nhỏ, ai cũng thích những thứ mềm mại, mịn màng, bông xù."
Bởi vậy, tặng cho trẻ sơ sinh chăn lông mềm hay thú nhồi bông là tập tục quen thuộc.
Và Torakichi-san, chẳng hề giấu giếm điều đó, chẳng chút ngại ngùng, thậm chí còn ưỡn ngực tự hào mà nói ra...
"Fufufu..."
Mà anh ấy lại hợp với cái kiểu đó mới chết chứ.
Tôi cá là nếu khoác lên người bộ đồ lông mềm, anh ấy cũng sẽ toát ra vẻ tự nhiên đến mức khiến mọi người phải bật cười.
((☉。☉)!Báo động đỏ! Sắp bị bắt về rồi!).
Một số phụ nữ còn cố tình mặc đồ bông xù để tạo cảm giác "dễ thương ngây thơ", nhưng e rằng chẳng ai trong số họ có thể sánh được với anh ấy.
Nếu anh ấy mọc tai chó thật thì chắc cũng hợp đến lạ.
Tôi thử tưởng tượng...
"................"
........
"................"
........
"................"
.............Há!? Không được!
Mình vừa nghĩ hay là mua cái vòng cổ trên đường về đấy à!?
Chung cư nhà mình cấm nuôi thú cơ mà, không thể nào!
(...Đấy không phải vấn đề đâu....)
"Trời ạ..."
Đáng lẽ tôi phải thấy áy náy, phải đang nghĩ xem nên đến xin lỗi thế nào mới đúng, vậy mà...
"Tại sao... anh lúc nào cũng khiến tôi cười được chứ?"
Cái tâm trạng nặng nề đến nghẹt thở ấy, giờ bỗng nhẹ đi đôi chút.
Tôi mở nắp hũ đường, tùy tiện gắp một viên đường vuông nhỏ lên.
"...Màu vàng."
Viên đường vuông tôi lấy ngẫu nhiên từ hũ đường này — đã được chứng minh là hoàn toàn không có gì bất thường.
Hôm nay là màu xám cơ mà.
Vậy thì, quả nhiên là...
".......Êi."
Cảm thấy chút bất mãn, tôi thả viên đường màu vàng ấy vào tách trà thảo mộc đắng.
Khối đường tan ra ngay trước mắt, hòa tan vào nước trà.
Tôi khuấy nhẹ bằng thìa, nhấp một ngụm.
"...Ngon thật."
Một vị ngọt khiến lòng tôi lắng xuống.
Dù vị chát vẫn còn vương lại, nhưng có lẽ chính hương thơm này hòa với độ ngọt ấy lại tạo nên sự cân bằng kỳ lạ. Một hương vị sâu sắc, khiến người ta cứ muốn suy nghĩ thêm mãi.
"Thật là... chẳng hiểu nổi."
Nếu bảo anh ấy lập dị thì cũng không hẳn.
Torakichi-san thuộc kiểu người bình thường, không mấy nổi bật, gần như hòa vào đám đông.
Ấy vậy mà, sao anh ấy lại khắc sâu vào ký ức tôi đến thế?
Mỗi cử chỉ, mỗi hành động của anh ấy, cứ như một bức họa nghệ thuật được khắc vào tâm trí, rồi lại vang vọng trở lại như một khúc thơ cao nhã.
"...Đúng là một người kỳ lạ."
Tôi nhớ hình như mình cũng từng nói câu này rồi, mà đến giờ, vẫn chẳng thể hiểu được con người ấy.
Có lẽ, tôi cần phải hiểu rõ hơn về Torakichi-san.
Dù bản thân có thể chẳng bao giờ hiểu thấu được đi nữa...
"Yo, yo, Kasane-kun. Nghe nói lần này lại không được hả?"
Khi tôi vừa uống hết tách trà, thì giám đốc đã bước đến bàn tôi.
Phía sau còn có Monamuu-chan đi cùng... Dễ thương thật.
"Này này. Dù cái tầm vóc trông có nhỏ nhắn đáng yêu thế nào đi nữa, thì không chịu nhìn thẳng vào người khác là thất lễ đấy, Kasane-kun."
...Phải rồi. Tôi vẫn chưa báo cáo.
"Lần này thất bại. Hết chuyện rồi ạ."
"Ra vậy! Thế tối nay ăn gì? Đêm còn dài lắm, cùng ăn rồi trò chuyện đi!"
Giám đốc hồ hởi lật xem menu đặt đồ ăn.
...Tôi thật sự không hiểu sao người này lại đi mở công ty môi giới hôn nhân.
"Thôi thì thế này, em còn trẻ, chưa hiểu cũng phải. Có gì không rõ thì cứ hỏi người từng trải như tôi đây! Dù trông thế này chứ 'bên đó' tôi cũng có kinh nghiệm đầy mình! Nuhaha!"
Cái "bên đó" kia là "bên nào" thì tôi không rõ, nhưng hỏi chuyện tình cảm với một người trông như tiểu loli thế này thì chắc chẳng thu được gì đáng giá đâu.
...À không, có khi lại vội đánh giá rồi.
Xét về tuổi đời, cô ấy chắc chắn sống lâu hơn tôi nhiều, và dù bề ngoài chẳng thay đổi, kinh nghiệm sống và tri thức của cô ấy có thể còn phong phú hơn tôi không ít.
Hơn nữa, tôi từng đọc trong sách rằng "khi nói ra với người khác, thì sẽ dễ hiểu hơn."
"Vậy thì, thưa giám đốc. Tôi có thể hỏi một điều chứ?"
"Cứ hỏi đi! Chuyện gì cũng được!"
Tôi liếc sang cuốn sổ mình vừa xem ban nãy, rồi cẩn thận mở lời.
Tôi kể lại — chuyện Torakichi-san đã nói sau khi Miura-san để lộ nụ cười thật của cô ấy.
Những lời mà tôi tin chắc không hề có dối trá, rằng đó chính là tấm lòng chân thật của anh ấy.
Tôi muốn nghe xem, giám đốc sẽ nghĩ gì khi nghe chuyện ấy.
Tất nhiên, vì liên quan đến thông tin cá nhân, nên tôi cẩn thận tránh để người nghe nhận ra đó là chuyện về Torakichi-san.
"Có một người đàn ông, nói rằng mình rất vui khi được phụ nữ làm nũng, dù bị lỡ hẹn đến hai tiếng cũng chẳng bận tâm, và thậm chí cảm thấy tình cảm sâu sắc hơn mỗi khi bị người ta mắng nhiếc gay gắt."
"...Cái quái gì thế, là hạng đàn ông kiểu gì vậy...?"
...Tôi cũng tự hỏi đây.
Có lẽ tôi đã cung cấp quá ít thông tin.
Được rồi, hãy thêm một nét miêu tả khách quan nữa về Torakichi-san.
Người đàn ông thích tai chó, có chút tính trẻ con ấy — nếu nhìn khách quan mà nói thì...
"Là kiểu người... hợp với vòng cổ."
Sau khi nghe tôi nói, trưởng phòng im lặng giây lát, rồi quả quyết tuyên bố.
"Người đó — chắc chắn là M đấy."
...Trời ạ.
Hóa ra, trong mắt người khác thì lại như thế à.
Vậy ra cái "muốn được dẫn dắt" hay "thích phụ nữ mạnh mẽ" kia... là theo nghĩa đó thật sao.
"Ra vậy..."
Tôi lặng lẽ ghi thêm dòng mới vào cuốn sổ tay, và tự nhủ — nhất định sẽ tận dụng thông tin này cho buổi xem mắt tiếp theo.

