Phần 2

Chương 34: Việc cần làm bây giờ vì trăm năm sau (2)

2025-09-17

5

"Cái đó... tất nhiên là không thể nào rồi...!"

Đúng vậy.

Cô ấy đã quá cố gắng để chiều theo sở thích của đối phương.

Cô chôn giấu con người thật của mình, gắng gượng kìm nén, rồi ra sức đóng vai một hình tượng lý tưởng mà người kia mong muốn.

Thế nên, khi nghe rằng họ muốn một người phụ nữ chín chắn, biết dẫn dắt, thì cô hóa thành kiểu chị gái trưởng thành.

Khi nghe rằng họ muốn một gia đình vui vẻ, thì cô trở thành một người lúc nào cũng bày trò cười đùa.

Khi nghe rằng họ muốn một cô em gái, thì cô nhập vai thành cô em gái lý tưởng.

Miura hoàn toàn nhập tâm vào từng vai diễn, đến mức cứ như biến thành một người khác.

Nhưng, chỉ cần đối phương đưa ra một yêu cầu bất khả thi như bây giờ, thì tất cả sẽ sụp đổ.

Không, cho dù không có yêu cầu bất khả thi nào, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ sụp đổ thôi.

Người duy nhất nghĩ rằng mình có thể duy trì mãi được chỉ có Miura-san mà thôi.

Bởi vì...

Hạnh phúc đạt được bằng cách đè nén bản thân để trở thành một người khác... thì tuyệt đối không thể nào trở thành thứ hạnh phúc chân thật mà đối phương mong muốn được.

"Anh cố tình đưa ra yêu cầu vô lý... để làm khó tôi... rồi lấy cớ là không hợp... để bỏ rơi tôi..."

Nước mắt và những lời uất ức bật ra từ đôi môi run rẩy của Miura-san.

"Nếu anh ghét tôi... thì cứ nói thẳng ra đi là được mà...!"

Nước mắt khiến lớp trang điểm kiểu "em gái" mỏng manh trôi đi.

Và từ dưới lớp hóa trang ấy, gương mặt mong manh của Miura-san — người con gái mà tôi gặp lần đầu hôm nay trong căn phòng riêng này — lại hiện ra.

"Được thôi. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng."

Tôi đặt tay lên đầu người con gái đang khóc nức nở bên chiếc ghế cạnh mình, và nói ra cảm xúc chân thật không chút dối trá.

"Tôi rất thích Miura-san — một người con gái luôn nỗ lực hết mình."

"...Anh nói dối."

"Không, tôi không nói dối."

"Nhưng mà..."

Tôi khẽ nâng gương mặt Miura lên và dùng khăn tay lau nước mắt cho cô.

Phần trang điểm trên mắt bị trôi đi tạo thành vệt đen trên má. Khi lau đi, gò má trắng như ngọc của cô ửng đỏ càng rõ hơn.

"Cô là một người rất tuyệt vời, và tôi thật lòng ngưỡng mộ cô."

Trong suốt cuộc đời, tôi chưa từng thấy ai nỗ lực đến vậy, sống hết mình vì người khác đến vậy.

Nỗ lực của Miura-san là thật. Không phải thứ có thể tạo ra trong một sớm một chiều.

Không thể làm được nếu chỉ có quyết tâm nửa vời.

Đè nén bản thân, rồi biến thành một con người hoàn toàn khác chỉ để chiều lòng người kia — đó là một việc không tưởng nếu không có lòng kiên định mạnh mẽ.

"Xin lỗi vì đã cố tình làm khó cô. Nhưng tôi muốn cô nhận ra... trái tim của mình. Cảm xúc thật sự của cô."

Những giọt nước mắt của Miura-san bây giờ, là do chính trái tim cô khiến nó tuôn rơi.

Có lẽ là vì uất ức khi nỗ lực mà không được đáp lại.

Có lẽ là vì giận tôi đã trêu chọc mình.

Có lẽ là vì sợ bị ghét bỏ.

Hoặc cũng có thể chỉ là vì cô thấy cô đơn.

"Tất cả những cảm xúc ấy, đều xuất phát từ trái tim của cô... đúng chứ?"

Miura-san đặt tay lên ngực mình, lặng lẽ suy nghĩ trong giây lát.

"Cô sợ sao?"

Tôi tiếp tục hỏi cô gái đang cúi đầu.

"Có phải cô sợ... phải để người khác thấy con người thật của mình?"

Ai cũng có lúc ngần ngại để lộ con người thật.

Trong tình yêu, điều đó càng trở nên rõ rệt.

Bởi vì ai cũng sợ rằng nếu để lộ con người thật, sẽ bị ghét bỏ.

Nghĩ rằng bản thân không thể nào được chấp nhận.

Thế là người ta che giấu đi.

Người ta tạo ra một bản ngã giả dối để thể hiện ra bên ngoài.

Tuy nhiên, cho dù làm vậy mà thành công với người trong lòng, thì một lúc nào đó trái tim sẽ bắt đầu vụn vỡ.

Bản thân giả tạo dù có diễn đạt hoàn hảo đến đâu cũng mang một nét méo mó nào đó, và những vết méo nhỏ ấy rồi sẽ lớn dần thành vết nứt lớn, bóp méo trái tim, nó sẽ bị nghiền nát, xé toạc, tan vỡ.

Rồi người ta sẽ muốn gào lên.

"Tại sao, lại không thể yêu con người thật của tôi chứ!?"

— như vậy đấy.

Việc đánh mất chính mình là điều đáng sợ.

Bởi vì ngay cả những kỷ niệm vui vẻ, những khoảnh khắc hạnh phúc cũng sẽ khiến ta bối rối không biết chính mình là ai.

Có lúc ta sẽ sợ hãi trước hình ảnh mình mỉm cười giả tạo trong bức ảnh.

Vì vậy—

"Tôi xin bảo đảm. Cô không phải là người mà ai đó có thể phải thấy hổ thẹn khi bên cạnh họ. Cô là người chăm chỉ, biết quan tâm, rất giỏi làm người khác vui — một người phụ nữ tuyệt vời."

"...Chuyện đó..."

Môi Miura-san run rẩy, lời nói nghẹn lại trong cổ họng cô.

Nhân lúc đó, tôi tiếp lời bằng một câu không thể phản bác.

"Và cô còn sở hữu đôi tai giống chó cực kì dễ thương nữa."

Bịch! — Cô ôm lấy đôi tai chó bằng cả hai bàn tay, mặt ửng đỏ lên, phồng má và nhìn tôi bằng ánh mắt có chút oán giận.

Đúng, đúng.

Khuôn mặt như thế thật sự rất dễ thương đó, Miura-san.

"Hãy tự tin hơn vào bản thân. Đừng giả vờ là 'một người phụ nữ tràn đầy tự tin', mà hãy có thêm chút tự tin vào con tim chân thực của cô, chỉ cần một chút thôi cũng được."

"...Nhưng, như tôi thì..."

"'Một cô gái tai chó dễ thương, hơi vụng về, thực ra nhút nhát nhưng khi được yêu cầu thì không dám nói không, còn thử mặc đồ hở, rồi về tối nhớ lại thì đỏ mặt quằn quại'... có phải thế không?"

"Tôi không có như vậy đâu!"

Đỏ bừng mặt, Miura-san hét lên với tôi.

Những lời thật thà, chân thành.

"Cái vừa rồi! Thật tuyệt! Tôi có cảm giác như lần đầu tiên được nói chuyện thực sự với cô vậy!"

"Ơ...? À... x-xin lỗi... tôi..."

"Tại sao lại xin lỗi? Tôi mừng mà. Vì đã nghe được lời nói thật lòng của cô."

"Nhưng..."

"Không sao cả! Tôi thích Miura-san thật thà nhất!"

Đúng là chị gái hay em gái mà cô đóng vai đều rất đáng yêu.

Nhưng hơn thế nữa, tôi cảm thấy cô đang gồng mình quá mức, khiến tôi bị áp đảo — như một khách mời tới bữa tiệc có "nhiệt độ" khác hẳn, khiến tôi chỉ biết thốt: "À, hóa ra là kiểu đó à, ồ..."

"Tại sao cô cố gắng hòa theo người ta đến vậy?"

Tôi nghĩ rằng, ở trạng thái thật của Miura-san lúc này, chắc cô sẽ trả lời, nên tôi hỏi.

Đây không phải chỉ vì Miura, mà là vì sự tò mò thật lòng của tôi.

Tôi muốn hiểu thêm về Miura-san.

"...Để hạnh phúc được sau một trăm năm."

Câu trả lời đó khác hẳn những gì tôi có thể tưởng tượng.

"Bởi vì chúng tôi sống lâu... sau khi kết hôn, chúng tôi sẽ ở bên nhau, chỉ hai người, rất rất lâu..."

Nghe nói tộc Yamabiko như Miura-san không thích sống theo kiểu tụ tập, thường thì họ sống theo cặp vợ chồng hoặc gia đình, số người rất ít.

"...Nếu bị ghét... thì cô đơn lắm..."

Không một tiếng động, từng giọt nước mắt lăn trên má Miura-san.

"Tôi mất cha sớm... chỉ có hai mẹ con sống sâu trong núi... dù sống hai người, nhưng tôi vẫn thấy cô đơn..."

Có vẻ Miura-san là ngoại lệ trong tộc Yamabiko, dường như những Yamabiko khác không có cảm giác "cô đơn".

Bản chất họ không thích can thiệp vào người khác, họ có thể bắt chước tiếng nói, không khí, hào quang hay mùi hương của kẻ lạ để khiến kẻ đó tưởng mình thuộc vùng lãnh thổ của cùng chủng tộc rồi xua đuổi — đó là tính chất của tộc họ.

Vậy nên mới hiểu được tại sao Miura-san có thể biến hóa linh hoạt và nhập vai nhiều nhân cách như vậy.

Và điều đó hơi giống với khái niệm "yamabiko" trong truyền thuyết Nhật Bản.

"Mẹ tôi là một Yamabiko điển hình... bà không hứng thú với tôi... đúng hơn là bà ghét bị can thiệp..."

Và thế là, Miura-san đã luôn — từ khi còn nhỏ — cảm thấy cô đơn.

Cô luôn cảm thấy mình "lẻ loi"... và "cô đơn".

"Tôi luôn nghĩ mẹ không yêu tôi... tôi chỉ biết đó là đặc tính của chủng tộc sau khi rời khỏi mẹ và rời núi..."

Dù biết rằng mẹ không thực sự ghét mình, nhưng cảm giác mà cô có từ thuở nhỏ vẫn in sâu hơn mọi sự thật khách quan ghi trong sách vở...

Miura-san sợ bị ghét và sợ cô đơn hơn bất cứ điều gì.

"Vì không muốn bị ghét, tôi cố gắng trở thành hình mẫu lý tưởng của đối phương... và nghĩ rằng nếu tôi cứ là hình mẫu ấy mãi, thì tới cả một trăm năm sau họ vẫn sẽ yêu tôi..."

Giọng Miura-san nghẹn lại bởi nước mắt, nhưng cô vẫn nói ra.

Lời thật lòng cô đã giấu sâu trong tim bấy lâu.

Và cuối cùng, bằng giọng run run, cô bộc bạch bản chất của xiềng xích đang trói buộc mình.

"Nỗi cô đơn dù khi có ai đó bên cạnh... thì không thể chịu nổi."

Cô đơn khi không có ai xung quanh thật khổ sở, nhưng cảm thấy cô đơn dù có người bên cạnh — có thể là cảm giác bị phủ nhận toàn bộ sự tồn tại của mình, một nỗi đau đến mức không chịu nổi.

Có lẽ là cảm giác sợ hãi như sự tồn tại của mình bị xóa nhòa.

Vì vậy, để không bị người phối ngẫu ghét — để có thể hạnh phúc cả một trăm năm sau — cô đã giết chết bản thân mình ngay lúc này...

"Miura-san à. Như vậy chẳng phải là sai sao?"