"Onii-chan~!"
Miura-san quay lại phòng riêng, và đúng như dự đoán, cô diện một bộ trang phục y như hình tượng "cô em gái" trong tranh vẽ.
Tóc buộc hai bên bằng chùm nơ đỏ.
Áo sơ mi dài tay trắng tinh khôi, phối với váy đầm đỏ chói dễ thương.
Tất dài ngang mắt cá chân viền ren, cùng đôi giày đỏ bóng loáng.
Trên lưng còn đeo một chiếc ba lô hình mèo.
Trước mắt tôi là một cô bé tiểu học.
...Không ổn. Cảm giác tội lỗi cứ như mình đang làm chuyện không nên... Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, nhưng sao lại có cảm giác bị ánh mắt lạnh lùng từ hướng Kasane-san soi tới... Không, chắc chắn chỉ là tưởng tượng... nhưng mà, bây giờ tôi không dám quay đầu xác nhận.
"Onii-chan, bế em đi~!"
"À... xin lỗi. Trong tưởng tượng của tôi thì em gái sẽ lớn hơn một chút cơ. Kiểu như đang ở độ tuổi dậy thì, lưng chừng giữa thiếu nữ và người lớn, ngoài mặt thì ngại ngần không dám quấn lấy anh trai trước mặt người khác, nhưng trong lòng lại rất thích và muốn làm nũng anh trai... Chính cái ranh giới mong manh ấy mới khiến tôi mê mẩn..."
Trong lúc tôi còn đang nói dông dài, thì "cạch! rầm! cộp cộp cộp…" Miura-san đã lao ra khỏi phòng.
Và vài phút sau—
"...Anh hai này, giờ... rảnh không?"
Một cô bé tầm trung học cơ sở, tóc bob ngắn dễ thương, đang đứng đó.
Cô mặc hoodie xám rộng rãi, quần short jeans, tất cao đến đùi tạo nên một "tuyệt đối lĩnh vực" đầy tinh tế.
(TN: cái [tuyệt đối lĩnh vực] ấy là chỉ phần da lộ ra một khoảng ngắn từ quần short jeans ngắn tới đùi và phần tất chân dài tới gần vị trí của quần short jeans đó.)
Trông như một cô bé vừa mới bắt đầu để ý đến thời trang nhưng vẫn còn chút vụng về — đúng chuẩn “em gái nhà mình” tuyệt đối.
Nếu thế này thì chắc sẽ không quấn quýt dính lấy mình đâu.
...Ấy vậy mà, cảm giác ánh mắt lạnh lùng từ phía Kasane-san vẫn đang chiếu tới. Có lẽ là vì trong lòng tôi tự thấy mình đang làm chuyện mờ ám chăng...
Không phải thế đâu.
Tôi yêu cầu thế này chỉ để xác nhận sự thật và mong có thể nói chuyện nghiêm túc thôi, hoàn toàn không phải vì tận đáy lòng tôi có sở thích *moe em gái". Xin hãy tin tôi! Thực ra thì tôi thiên về "moe lạnh lùng" cơ!
...Tất nhiên, những lời biện hộ như thế thì làm sao có thể nói ra được. Nên tôi chỉ còn cách cố quên đi sự hiện diện của Kasane-san mà tiếp tục.
"Không hẳn là rảnh đâu."
"Hừm... vậy à."
Cô lộ rõ vẻ cụt hứng, khuôn mặt hơi phụng phịu.
...Chất lượng “em gái” của người này đúng là cao đến vô lý. Nếu tôi có thuộc tính moe em gái thì chắc đã gục rồi.
"Bây giờ là khoảng thời gian quan trọng, để tôi trò chuyện với Miura-san."
Nói vậy xong, lập tức đôi má cô ửng đỏ rõ rệt.
"H-Hả!? Gì vậy... nghe chả hiểu... nhưng mà thôi. Nếu anh muốn nói chuyện thì... em cũng có thể ngồi nghe cho."
Nói rồi, thay vì ngồi ghế đối diện, cô kéo ghế lại và ngồi ngay bên cạnh tôi.
Ra là vậy. Với kiểu em gái "thẳng thắn với bản thân" thì vị trí đó chính là chỗ ngồi tốt nhất.
"...Rồi, thì? Chuyện gì vậy?"
Cô giả vờ ra dáng chẳng quan tâm, nhưng sự háo hức muốn nghe thì không thể nào che giấu được... Nếu đây chỉ là diễn thôi, thì Miura-san quả là thiên tài.
Nhưng, diễn thì vẫn chỉ là diễn.
"Tôi ấy à, tôi muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc."
"......Vậy à. Rồi sao?"
"Cho nên tôi muốn kết hôn với người mà tôi thật sự, thật sự, thậậậậậtttt sự yêu."
"...Là người thế nào? Mà, còn em gái thì sao?"
"Tôi thích em gái chứ. Mà Miura-san bây giờ thì rất gần với hình mẫu lý tưởng của tôi."
"Thật sao!?"
......Xin đừng làm gương mặt vui mừng đến thế chứ.
Lương tâm tôi... đang đau nhói đây này.
"Nhưng mà, chỉ là gần thôi chứ chưa hoàn hảo. Nếu cứ như hiện giờ thì chắc chắn một lúc nào đó sẽ hỏng mất."
"—!"
Khoảnh khắc Miura-san bộc lộ gương mặt đầy đau khổ ấy, tôi đã chắc chắn.
Lý do Miura-san cứ thay đổi thất thường — chính là nguyên nhân đó.
Nên tôi sẽ phá vỡ nó.
Phá tan, phá sạch... rồi đưa tất cả về con số không.
"...Thiếu...... cái gì đó... thôi mà..."
Giọng khàn khàn ấy nghe không rõ, nên tôi ghé sát mặt về phía Miura-san.
Hành động đó như chọc giận cô, lần này cô hét lớn như quát vào mặt tôi.
"Tôi đang hỏi là rốt cuộc tôi thiếu cái gì chứ!"
Màng nhĩ tôi rung lên ầm ầm, hơi đau một chút.
Nhưng tôi không để lộ, mà bắt đầu "ra chiêu" với Miura-san.
"Có lẽ là... cơ bụng."
"Cơ… cơ bụng á?"
"Đúng thế!"
Ngay lúc đó, tôi siết chặt nắm đấm và thao thao bất tuyệt.
Mượn tạm cái lý thuyết méo mó về "hình mẫu lý tưởng" của một đồng nghiệp dị hợm từng làm chung trước đây.
"Khuôn mặt ngây thơ nhưng bụng thì sáu múi cuồn cuộn! Đó mới là đỉnh cao đấy! Nhìn tưởng mềm nhưng thực ra lại rắn chắc! Nhưng vì còn ngây thơ nên làn da vẫn mềm mịn, khi ấn ngón tay vào thì cảm giác da mịn màng bọc lấy cơ cứng rắn, chẳng khác nào cảm giác của kem mochi daifuku! Đấy mới là hình thái hoàn mỹ của nữ thể thần bí!"
"Mochi... kem daifuku á?"
"Và rồi được dùng đầu lưỡi lần mò theo kiểu 'vẽ bậc thang' trên bụng tám múi ấy mới chính là đỉnh cao của dục vọng đàn ông! Cho dù có kẻ mồm bảo 'tôi không phải kiểu người như thế', nhưng một khi cơ bụng lý tưởng hiện ra trước mắt, chắc chắn hắn cũng sẽ hành động y hệt! Đó chính là bản chất của đàn ông!"
"Gì cơ!? ...Dùng lưỡi để... lần cơ bụng như vẽ bậc thang..."
Miura-san tái mặt, ôm lấy bụng mình.
Ừ, ai nghe cũng rùng mình thôi... chính tôi lúc nghe đồng nghiệp kể cũng sốc muốn lùi lại luôn mà.
"...Một tuần."
"Hả?"
"Tôi, tôi đang nói là sẽ tập bụng cho cậu trong một tuần đấy! Cho sáu múi luôn!"
Người này... hình như định làm thật.
Với lại gương mặt lúc nãy còn tái xanh giờ đã hơi ửng đỏ... trông như không hẳn là ghét bỏ?
Không không không. Vụ "dùng lưỡi chơi bậc thang cơ bụng" kia là một thế giới khá sâu tối, nên tốt nhất đừng bước vào thì hơn!
...Chết tiệt.
Miura-san đúng là quá đỗi tận tụy và chân thành. Cô sẽ dám đương đầu với bất cứ thử thách vô lý nào.
Nếu vậy, chỉ còn cách nói ra điều không thể nào làm được...
"Chỉ có cơ bụng thôi thì chưa đủ đâu!"
Một thứ không thể làm được chỉ trong một tuần... lại là cái mà đàn ông thường thích... đúng rồi!
"Thật ra tôi là fan cuồng ngực bự, và chẳng gì tôi yêu hơn bộ ngực to tròn—!"
(TN: ...Yashiro?)
Nhưng ngay khi tôi lỡ buột miệng tới đó, nhiệt độ trong phòng lập tức tụt thẳng xuống.
Đây không phải ảo giác, mà chắc chắn là thật.
À, phải rồi.
Việc nói chuyện ngực nghiếc với đối tượng xem mắt không chỉ là thất lễ, mà còn là hành vi thấp hèn nhất của con người.
Vậy nên chắc chắn đó là lý do Kasane-san nổi giận... cái luồng hàn khí này đang ập tới từng đợt, từng đợt.
"Xin lỗi. Vừa nãy chỉ là nói dối thôi. Tôi chỉ đùa tí, không phải thật lòng đâu. Xin hãy quên đi, tôi cầu xin đấy, tôi thành thật xin lỗi."
Tôi nói một mạch rồi cúi đầu thật sâu.
Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả phụ nữ có mặt ở đây vì sự thất lễ vừa rồi.
"...À, này."
Nghe giọng có chút ngượng ngùng ấy, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Miura-san đang quay mặt đi, hai tay kéo gấu áo xuống.
"Tôi... nghĩ là... mình cũng khá to... đấy, thấy sao?"
Quả thật là vậy.
Phía sau lớp áo bị kéo xuống, tôi nhận ra rõ ràng một đường cong lớn đầy hiện diện.
...Đúng là điểm mù của tôi.
"À, không... ngược lại cơ! Tôi thích ngực nhỏ hơn!"
"Hả…!?"
Miura-san buông áo ra, gương mặt trông như vừa bị sốc.
Bộ đồ rộng thùng thình khiến phần ngực phồng kia lại trở nên mơ hồ khó thấy.
...Không hiểu sao tôi lại thấy nhiệt độ trong phòng có vẻ tăng lên.
Chuyện tình dục thì không ổn chút nào.
Phải tìm cái gì đó phổ quát hơn, không thể cưỡng lại được... đúng rồi!
"Thật ra tôi thích phụ nữ cao ấy."
"Lần này lại là chiều cao!?"
"Tôi thấy phụ nữ cao tầm... 2 mét thì thật tuyệt."
"R...rồi tôi sẽ cao thêm cho xem!"
"Nhưng mà phụ nữ lười biếng, không chịu cố gắng thì cũng có sức hấp dẫn riêng."
"Tôi sẽ nuôi dưỡng tài năng để vượt qua! Cả chiều cao lẫn cơ bụng!"
"À, mà nếu mạnh đến mức có thể thắng cả long tộc thì càng tuyệt."
"Thì... thì cứ coi như tôi học võ rồi mạnh lên cho xem!"
"À, tôi cũng thích kiểu phụ nữ nấu ăn giỏi nhưng lại bị mù vị giác, sự mất cân bằng đó thú vị lắm."
"Hả? Ý là... sao cơ?"
"Phụ nữ mà bay được thì tuyệt lắm nhỉ?"
"Bay!?"
"Nếu mà thổi được lửa từ miệng thì tôi yêu ngay lập tức luôn!"
"Từ miệng... phun lửa!?"
"Bắn tia laser từ mắt cũng được luôn!"
"Từ mắt... bắn... tia... uaaaaa!"
Đôi mắt mở to hoảng loạn, Miura-san lấy tay che mặt rồi òa khóc.

