Vài phút sau, cánh cửa khẽ mở ra.
Nhưng người bước vào chỉ là nhân viên mang đồ uống đến.
Nghe nói đây là loại nước giúp rửa trôi cảm giác dầu mỡ trong miệng, được dặn là uống xen giữa bữa ăn và tráng miệng. Thế nhưng đồ ăn vẫn còn chưa hết. Thôi thì đợi khi nào Miura-san quay lại rồi uống cũng được.
Nhân viên rời đi, cửa khép lại.
Ngay sau đó cửa lại bật mở, lần này là một nhân viên khác bước vào.
Người đó hất vạt tạp dề, lao nhanh tới bàn rồi đập mạnh hai tay xuống mặt bàn.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã nghe thấy cô ấy hốt hoảng kêu lên.
"Vừa rồi có kẻ mặc đồ nhân viên đi vào đây phải không!?"
"Ể? ...À, vâng. Có vào... nhưng mà?"
"Đồ ngốc! Đó chính là tên siêu trộm Chameleon!"
......Hả?
......Ơm, tôi xin lỗi, cái gì cơ?
"...Cô đang làm cái gì vậy, Miura-san?"
Người "nhân viên" vừa xông vào chính là Miura-san trong trang phục cải trang.
Cô bỏ kính xuống, khoác chiếc tạp dề của nhân viên, lại còn thay kiểu tóc.
Lần này mái tóc cô ấy xù tung như một nhà khoa học vừa gây ra một vụ nổ lớn trong thí nghiệm — một quả đầu bù xù như bom nổ, trông y như tóc Afro.
Không biết cô ấy dùng loại thuốc nhuộm gì mà tạo thành hẳn hiệu ứng loang màu tím và xanh lá, lóa mắt đến mức khó tin.
"Fuhahaha! Cậu đã nhìn thấu thân phận thật sự của ta rồi, chàng trai Torakichi!"
"...Chàng trai ư..."
Thì ra thế giới này cũng có mấy câu chuyện về “cậu thiếu niên thám tử đấu trí cùng siêu trộm” gì đó.
(TN: bên Isekai sagishi no consulting mấy chap đầu cũng ref Detective Conan, có vẻ như tác cũng thích Conan?)
Tên siêu trộm Chameleon kia — chắc là nhân vật nổi tiếng, kiểu như một bậc thầy ngụy trang có thể biến hóa thành bất kỳ ai, như tắc kè vậy... Nhưng mà, nói thật thì tôi chẳng biết tí gì về chuyện đó cả, thành ra lại càng rối.
"Thật ra thì, tôi vốn không phải nhân viên nhà hàng đâu!"
"Vâng, cái đó tôi biết rồi..."
"Tôi chính là... bác sĩ!"
"Hả?"
Tôi đưa mắt nhìn sang Kasane-san với ngụ ý "Thật vậy à?", nhưng cô ấy chỉ lắc đầu.
Hóa ra chẳng phải bác sĩ gì hết.
...Rốt cuộc cô ấy định làm cái gì vậy?
"Rồi cậu sẽ nghe thấy thôi... tiếng kêu 'Có bác sĩ nào trong số quý khách không ạ!?'."
"Trong một nhà hàng thế này á!? Nếu cần thì họ đi gọi bác sĩ là xong còn gì?"
"Chính lúc ấy, tôi sẽ xuất hiện thật oai phong và nói: 'Không có đâu!'."
"Thế còn cái thiết lập bác sĩ của cô đi đâu mất rồi!? Nếu không phải bác sĩ thì thôi ngồi yên im lặng đi chứ!"
"Nghe cũng có lý!"
"Không phải chỉ có lý, mà còn là chân lý luôn ấy chứ!?"
Cái gì đây!?
Chuyện gì vừa xảy ra trước mắt tôi vậy!?
Miura-san lắc lư quả đầu Afro xù mịn, cười "Wahahaha!" vang dội.
...Tinh thần cô ấy bất ổn quá mức rồi.
"Nhân tiện... quả đầu Afro này còn rất ấm đấy…☆"
Cùng với cái "☆" đó, tôi còn được tặng thêm một cái nháy mắt.
...Phải làm sao bây giờ? Đây chắc chắn là cái nháy mắt khó xử nhất trong đời tôi.
"Hãy cùng nhau xây dựng một mái ấm ấm áp với quả đầu Afro này nào!"
...Ấm áp ở chỗ nào cơ!?
Trông chỉ thấy xù xì rối tung thôi mà!
"Ơ kìa, sao thế hả chàng~trai! Đũa của cậu chẳng nhúc nhích gì cả? Ăn đi, ăn mạnh vào, tuổi ăn tuổi lớn mà!"
Miura-san cười rạng rỡ, vừa nói vừa đập bốp bốp vào vai tôi rất thoải mái, hay đúng hơn là tán loạn.
"Không, tại vì Miura-san vừa nãy không có ở đây, nên tôi nghĩ ăn một mình cũng... T-tóm lại là ngồi xuống, cùng ăn đi nào."
Miura-san bỗng dưng tăng mức độ đụng chạm cơ thể lên cực nhiều.
Tôi vốn không giỏi chịu đựng kiểu bị áp sát này, nên chỉ còn cách dùng lời lẽ an toàn để giữ khoảng cách... ít nhất là trong lòng.
Xin cô hãy ngồi xuống. Gần quá rồi.
Thế mà, sau lời từ chối khéo gần như thẳng thừng ấy, Miura-san lại...
"Chàng trai... cậu... đã chờ tôi quay lại, đúng không?"
Đôi mắt cô ấy như ngân ngấn nước.
Rồi bất chợt ôm bụng, quay mặt đi.
"Tim tôi... thấy hơi nhói rồi đấy☆"
"Xuống tận bụng luôn à!?"
Cái đó tụt hơi sâu rồi đó nha!?
Tôi vô thức buột miệng một cú tsukomi chính thống.
"C-cái gì!? K-không, ngực của ta tuyệt đối chưa chảy xệ xuống tận đó đâu nhá!? C-cậu thật là bất kính!? Trong đầu cậu toàn là bão tố hồng hồng hực hực chắc!?"
Cô ấy đỏ bừng mặt, quát ầm lên.
Đã thế...
"Khụ."
Cả Kasane-san cũng hắng giọng nhắc nhở... Tôi đâu có sai nhỉ?
Ý tôi vốn chẳng mang nghĩa dơ dáy gì cả... Không, cãi nữa chỉ càng chết thêm thôi. Đành cam chịu cái bản án bất công này vậy.
"Là bụng chứ gì~"
Tôi lên tiếng tsukomi cho đúng đáp án, dù cảm xúc đã bị mài mòn gần hết.
Nghe thế, Miura-san có vẻ hài lòng, phồng mũi một cái rồi tung tăng quay lại chỗ ngồi.
Cô ấy ngồi xuống, nhưng lại ôm chặt lưng ghế, quay lưng về phía chúng tôi.
"Ngồi cho đàng hoàng đi chứ!"
Tôi nhắc thì cô ấy lập tức quay mặt lại, vui vẻ đến cực điểm.
...Mệt ghê.
"Fufufu... Vui quá đi."
Nụ cười hồn nhiên ấy, ít ra trong khoảnh khắc, chính là một cảm xúc chân thật, không chút gượng ép.
Chỉ nhìn vào khoảnh khắc đó thôi, tôi có thể nghĩ: "Đúng là một nụ cười tuyệt đẹp."
"Lần đầu tiên tôi thấy vui thế này... thật đấy."
Cô ấy thì thầm, rồi khựng lại như vừa sực tỉnh.
"N-nói giỡn thôi mà! Giỡn thôi đấy, chàng trai! Muhahaha!"
Cô cố cười gượng, sau đó chộp lấy ly nước trước mặt, nốc cạn trong một hơi.
"Dở quá! Cho tôi một ly nữa!"
"...Cô đang muốn làm cái gì vậy."
Miura-san lại giở trò tếu táo.
Nhưng cái biểu cảm ngỡ ngàng thoáng qua trước đó, theo tôi, mới chính là gương mặt thật của cô ấy.
"Điều tôi muốn... là khiến chàng trai bật cười. Đó chính là lẽ sống của tôi!"
Chính câu nói ấy đã chạm đến tôi.
Như thể tôi sắp nắm được cái đuôi của sự bất thường bấy lâu nay.
"Nếu kết hôn với tôi, chắc chắn ngày nào cũng vui! Sáng trưa chiều tối cười đau cả bụng luôn! Hơn nữa, hiện tại đang có khuyến mãi đặc biệt: mỗi sáng tỉnh dậy sẽ kèm một màn tấu hài độc quyền! Gói trọn đời, siêu ưu đãi! Tôi đảm bảo mỗi ngày cậu sẽ mong chờ được thức dậy! Tôi sẽ chuẩn bị màn chọc cười tinh túy nhất để đợi cậu☆"
......Tôi hiểu rồi.
Thì ra là vậy.
(TN: Anh em sẵn sàng chưa? Đến giờ HIGHLIGHT rồi!!!)

