Phần 2

Chương 28: Cô gái khó đoán Miura Epokuis (4)

2025-09-08

7

"Thật là một người tuyệt vời... nhỉ."

"Ể?"

Trong khi tôi còn đang đưa mắt dõi theo Kasane-san đang chuyển chỗ, Miura-san khẽ thì thầm.

"...Emerson-san."

Khi ánh mắt chạm nhau, cô ấy lập tức cụp mắt xuống, nói thêm như để bổ sung lời mình vừa thốt ra. Có vẻ là đang khen Kasane-san... Hoặc cũng có thể, cô ấy đang trách móc tôi vì trong lúc đi xem mắt lại còn dán mắt vào một người phụ nữ khác. Không ổn rồi, mình thất lễ quá.

Dù thế, cũng không thể nói xấu Kasane-san ở đây được. Tôi phải nhấn mạnh rằng tôi chỉ đơn thuần tin tưởng cô ấy với tư cách là cố vấn thôi.

"Đúng vậy. Cô ấy tận tâm với công việc, có trách nhiệm, rất đáng tin cậy, tôi nghĩ cô ấy đúng là một cố vấn tuyệt vời."

"...Khụ."

Tôi còn đang cố gắng chắp vá lời lẽ thì Kasane-san khẽ hắng giọng.

...Có vẻ như tôi vừa phạm sai lầm rồi. Đó chính là lời nhắc nhở âm thầm "Đừng bàn chuyện đó nữa." Hẳn là vậy.

"Ờ thì... t-thật ra tôi hơi hậu đậu, nên nếu có một người chín chắn biết dẫn dắt thì tôi thấy yên tâm lắm, ha ha..."

Pha chữa cháy... thất bại rồi nhỉ.

Miura-san đã hoàn toàn cúi gằm mặt xuống.

Đi xem mắt mà lại chỉ toàn khen một người phụ nữ khác, dù chỉ là cố vấn đi nữa, thì đúng là hết cứu. Với cô ấy chắc tôi đã bị xếp vào diện "loại ngay".

"...Người chín chắn... dẫn dắt..."

Vẫn giữ nguyên vẻ cúi đầu, Miura-san lẩm bẩm gì đó. Tôi hơi nhổm dậy để nghe cho rõ thì bất ngờ, cô ấy đứng phắt dậy.

Tôi giật mình, theo phản xạ lui người lại.

Trước ánh mắt dõi theo của tôi và Kasane-san, Miura-san siết chặt nắm tay, toàn thân toát ra khí thế như thể vừa gom góp hết dũng khí, rồi mạnh mẽ tuyên bố.

"...Tôi, đi... vệ sinh một lát."

Cúi đầu chào một cái, cô ấy nhẹ nhàng rời phòng.

Ngay cả sau khi cánh cửa khép lại, tôi vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo.

Dáng vẻ hừng hực khí thế như thế... chẳng lẽ cô ấy đã nhịn lâu lắm rồi?

"Torakichi-san."

Trong khi tôi vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa, Kasane-san khẽ gọi. Quay lại thì thấy cô ấy đang nở một nụ cười khó xử.

"Xin anh hãy để tâm tới đối phương một chút nữa."

"À... vâng, xin lỗi."

Bị nhắc nhở mất rồi.

Kasane-san nghiêng đầu, lướt ánh nhìn sang hướng khác rồi lại cầm bút viết gì đó vào cuốn sổ. Có lẽ cô ấy đã hết hi vọng với tôi rồi... tôi thở dài nhìn sang thì nhận ra cơ thể cô ấy khẽ rung nhè nhẹ, theo nhịp điệu đều đều.

Ơ... chẳng lẽ đang... vui?

Không thể nào. Làm gì có chuyện đó...

"...Fufu—"

Cô ấy cười kìa!?

Vừa rồi, dù rất nhỏ thôi, nhưng chắc chắn là đã cười đúng không!?

Kasane-san... thật sự khó đoán.

Tôi đành ngồi ngay ngắn lại, hít một hơi thật sâu.

Từ lúc bước vào căn phòng này, tôi đã căng thẳng quá mức.

Phải mau bình tĩnh lại, nghiêm túc tiến hành buổi xem mắt thôi.

Món ăn vẫn chưa được mang lên.

Miura-san thì đang vắng mặt, mà chẳng lẽ lại ngồi tán chuyện cùng Kasane-san, nên tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Bất chợt, cảnh tượng ngày hôm qua hiện lên trong đầu.

Ấn tượng áp đảo của Miura-san suýt khiến tôi quên mất, nhưng... Kasane-san từng bị một người đàn ông – có vẻ là khách hàng tư vấn – cầu hôn.

Ấy vậy mà cô ấy chẳng hề lộ chút biến đổi cảm xúc nào, chỉ điềm tĩnh từ chối bằng giọng thường ngày.

Có lẽ vì chuyện đó xảy ra thường xuyên nên cô ấy đã quen với cách xử lý rồi.

"Tư vấn viên không bao giờ được phép trở nên quá mức thân thiết với khách hàng."

Cô ấy đã nói dứt khoát như vậy.

Rõ ràng Kasane-san biết rạch ròi giữa công và tư, và tôi cảm thấy cô ấy thật ngầu.

Đúng là một người chuyên nghiệp.

Ở khía cạnh đó, cô ấy khá giống Sato-san.

Vậy nên, tôi muốn nỗ lực trong buổi xem mắt này vì Kasane-san nữa.

...Tất nhiên giữa tôi và Sato-san chẳng có liên quan gì, chỉ là tôi từng gây quá nhiều phiền toái cho anh ấy, nên muốn lấy đó làm động lực để báo đáp cho Kasane-san. Một cảm xúc kỳ lạ nhỉ.

Nhưng ít nhất, tôi không muốn lại gây thêm rắc rối cho cô ấy nữa.

Hơn hết, bản thân tôi cũng chẳng muốn nối dài thêm chuỗi thất bại này.

Ngoài nghĩa vụ phải kết hôn, xây dựng một gia đình hạnh phúc, tôi còn muốn để sư phụ yên lòng, và cũng không muốn Kasane-san bị gắn với cái kỷ lục "chiến bại" của tôi.

Kể từ khi đặt chân vào "thế giới" này, dường như tôi đã bỏ lại nhiều cố chấp vô nghĩa.

Nhờ thế, tôi có cảm giác mình có thể tìm được một người phù hợp – không phải kiểu "nhắm mắt chấp nhận", mà là bằng một tâm thế thành thật, bình lặng và tự nhiên hơn.

Dù sao thì, tôi phải tập trung cho buổi xem mắt hôm nay.

Ấn tượng ban đầu có hơi... ấy, nhưng hiện giờ Miura-san lại toát lên vẻ yên tĩnh và đoan trang.

Chắc hẳn hôm qua phải có lý do gì đó mới thành ra như vậy.

Tôi muốn nhìn thấy "con người thật" của Miura-san, rồi tìm cách trở nên gần gũi hơn.

Thay vì chỉ hoang mang vì sự trái ngược giữa hôm qua và hôm nay, tôi nên bình tĩnh quan sát, suy xét kỹ càng.

Nếu hôm nay mới đúng là "Miura-san thực sự", thì có lẽ tôi sẽ hợp với cô ấy.

Cảm giác là như vậy...

Giữ niềm hy vọng xen lẫn kỳ vọng đó trong lòng, tôi lặng lẽ chờ cô ấy trở lại.

Chẳng bao lâu, cánh cửa mở ra một cách khẽ khàng.

Tôi quay người trong tư thế ngồi để chào đón cô gái bước vào.

"Ara, món ăn vẫn chưa được dọn lên à. Không sao, để chị ra hỏi giùm cho. Yên tâm, cứ giao cho chị lo hết nhé!"

Một mỹ nhân đeo kính trong bộ suit chỉnh tề, khí chất sắc sảo, còn tặng tôi một cái nháy mắt duyên dáng và vỗ nhẹ lên vai tôi, rồi nhanh nhẹn rời khỏi phòng như lúc bước vào.

Không nghi ngờ gì nữa – đó chính là Miura-san.

"Trong vài phút vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!?"

Và thế là tôi lại một lần nữa, hoảng loạn đến cực độ.