"Xin phép..."
Vì căng thẳng một cách kỳ lạ, giọng tôi bật ra nhỏ hơn dự đoán.
Nói khẽ một tiếng xin lỗi rồi tôi bước vào phòng riêng.
Ở cuối căn phòng, một người phụ nữ đoan trang đang ngồi đó.
Cô mang dáng vẻ thanh khiết như thể mỗi sáng đều chuyện trò với hoa cỏ trong vườn, thật trong trẻo và có chút mong manh. Khuôn mặt vẫn vương nét non nớt đến mức nếu gọi là “thiếu nữ” cũng chẳng hề quá lời.
"Ờm... hôm nay, rất mong được cô giúp đỡ."
Cố gắng lắm mới ép ra được câu chào, tôi cúi đầu.
Càng cố gắng tỏ ra tự nhiên thì lại càng bối rối, khiến câu nói trở nên ngập ngừng, cúi chào vụng về.
Có lẽ trông tôi đang căng cứng đến mức nực cười, thậm chí có khi còn khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm. Nghĩ vậy, tôi rụt rè ngẩng mắt lên dò xét.
"...kusukusu"
Ngẩng lên thì thấy Miura-san đang cười.
Cô đưa tay che miệng, khẽ cười một cách tao nhã. Nụ cười dịu dàng, nhẹ như đóa hoa vừa hé nở khiến tim tôi thoáng rung lên.
"À... xin lỗi."
Chạm mắt với tôi, Miura-san bối rối cúi đầu, khẽ nói lời xin lỗi.
Đôi má cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
Cảnh tượng ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
Vẻ đáng yêu nhút nhát ấy chẳng khác gì một con vật nhỏ bé.
Kiểu phụ nữ này chắc chắn có rất nhiều đàn ông mê mẩn.
Tôi cũng thấy những cử chỉ ấy của phụ nữ thật hấp dẫn, rất dễ thương... nhưng. Khoảng cách quá khủng khiếp với ấn tượng ban đầu khiến sự bối rối trong lòng vẫn còn lớn hơn tất cả.
Nhịp tim đang tăng tốc kia, một nửa cũng đến từ cái cảm giác căng thẳng: “Liệu có uẩn khúc gì chăng?”
"Ờ..."
"Trước tiên thì, mời cậu ngồi."
Tôi còn đang luống cuống nghĩ xem phải nói gì thì Kasane-san nhắc khéo.
Hóa ra từ nãy giờ tôi vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ.
Tôi cúi nhẹ đầu, rồi ngồi xuống ghế.
Ghế này hơi cao, nếu thấp thêm chút thì chắc sẽ thoải mái hơn.
"Xin được giới thiệu lại cho rõ ràng."
Kasane-san quay sang phía tôi, đưa tay giới thiệu.
"Miura-san, đây là Shioya Torakichi-san. 25 tuổi, hiện đang theo học nghề thợ bạc – có mối quan hệ với long tộc."
Cảm giác như phần giới thiệu của tôi được “nâng cấp” thêm vài phần cho sang trọng.
Mấy chi tiết này đôi khi lại ảnh hưởng đến kết quả buổi xem mắt, nên không thể xem thường.
Đúng là chăm chút tỉ mỉ – Kasane-san giỏi thật.
"Còn Torakichi-san, đây là Miura Epokuizu-san... nhỉ?"
Ơ!? Người phụ nữ tài giỏi ấy mà cũng hơi nghiêng đầu như không chắc chắn à!?
Có vẻ cô ấy cũng thấy thiếu tự tin. Nhưng, hỏi tôi thì... tôi biết trả lời sao đây.
"Vì thuộc chủng tộc trường sinh, nên tuổi thực có cao hơn Torakichi-san, nhưng đối với tộc của Miura-san thì 86 tuổi là vẫn còn rất trẻ, thậm chí hơi sớm để tính đến chuyện hôn nhân."
Chắc vì lần trước tôi ngạc nhiên quá mức trước sự “lệch pha” tuổi tác giữa các chủng tộc nên cô mới giải thích thêm thế này.
Yên tâm, lần này tôi không ngạc nhiên nữa đâu.
Nhưng mà thật ra tôi lại thấy rất hữu ích, vì chuyện “đã đến tuổi trưởng thành” ở đây không thể dùng số tuổi để đo.
Ý tôi không phải là “người lớn tuổi thì không thích” hay gì cả. Mà là, tùy chủng tộc, có khi 25 tuổi vẫn... còn mặc tã.
Kasane-san tiếp tục giải thích sơ lược về đôi bên.
Miura-san là người thuộc tộc Yamabiko, một chủng tộc gần với yêu tinh.[note79946] Cô đã sống cùng mẹ suốt khoảng 80 năm trên núi. Tộc này thường không thích sinh hoạt tập thể, phần lớn chỉ sống lẻ loi theo cặp vợ chồng hoặc gia đình nhỏ.
Đây có phải là “Yamabiko” đó không nhỉ.
Cái kiểu hễ mình hô “Yahho~” thì nó vọng lại “Yahho~” ấy.
Nếu thế thì... chẳng lẽ cô ấy sinh ra ở Nhật sao...... Không, chắc không đâu. Yamabiko ở Nhật vốn chỉ là hiện tượng siêu nhiên thôi mà.
Khi tôi liếc nhìn khuôn mặt của Miura-san, ánh mắt cô ấy chợt né đi.
Mái tóc hôm qua còn đỏ rực, giờ đã chuyển sang màu xanh thẫm dịu nhẹ. Kiểu tóc cũng khác, hôm qua thì dựng đứng nhọn hoắt, hôm nay lại buông xõa mềm mại dài ngang vai, nhìn hiền lành đến mức còn có cảm giác ngây thơ. Phần ở hai bên tai trông hơi phồng lên, càng làm gương mặt trở nên non nớt hơn...... không đúng, đó không phải tóc phồng, mà là tai!
Đôi tai dài, mềm mại, giống hệt tai chó, rũ xuống từ đỉnh đầu đến ngang vị trí tai người.
...Là tai chó đó nha.
"Torakichi-san, có chuyện gì vậy?"
"Ể!?"
"Anh đang chồm người ra phía trước đó."
Được Kasane-san nhắc nhở, tôi mới nhận ra mình đã vô thức dướn người về phía trước. Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Không được không được. Tự dưng nhìn thấy một cô gái có tai chó giống hệt trong truyện tranh manga làm tôi phấn khích quá đà mất rồi.
Huống chi, tôi vốn dĩ rất thích chó.
Cái cảm giác chúng luôn bám dính, ngoan ngoãn thân thiết, không rời nửa bước — đối với tôi, đó chính là hình ảnh lý tưởng của một gia đình. Cả việc bộc lộ tình cảm rõ ràng, dễ hiểu nữa, đều là điều khiến tôi yêu thích.
Trong lúc tôi còn lâng lâng một mình, chắc mặt mũi cũng đang cười tủm tỉm, Kasane-san nhìn tôi chằm chằm. Vẫn với gương mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt kia... sao tôi lại thấy như ánh mắt dè bỉu một kẻ khả nghi vậy!? Chắc là vì trong lòng tôi đang có ý nghĩ không trong sáng nên mới tự thấy thế thôi.
...Mau biện minh gì đó đi chứ!
"À, ừm... Tôi chỉ nghĩ là... đôi tai ấy, dễ thương quá mà thôi..."
...Tôi vừa nói cái vẹo gì thế!? Tự dưng nói thẳng ra như thế thì... thấy chưa, Miura-san đỏ bừng cả mặt rồi lấy hai tay che đôi tai lại kìa! Thế này thì khác gì kẻ biến thái đâu chứ!?
"Xin lỗi! Tôi, tôi không có ý gì xấu hết, thật đấy! Chỉ là tôi thấy đáng yêu thôi! À, không, là thế này... Tôi vốn cực kỳ thích chó, mà đôi tai của Miura-san thì trông giống tai chó, mềm mềm bồng bềnh, nên tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu... nếu được chạm thử... ơ nhưng nói thế thì chẳng phải đúng là có ý xấu rồi sao!? Không phải, không phải vậy! Ý tôi là... nói ngắn gọn thì... Miura-san, cô rất dễ thương!"
“Hiểu rồi, Torakichi-san. Xin hãy bình tĩnh lại đã.”
Một tấm khăn bất ngờ được trải ra, che kín tầm nhìn của tôi. Không hề chạm vào mặt tôi, chỉ ở khoảng cách rất gần. Kasane-san đã lấy khăn chắn mắt tôi lại.... Thật kì lạ, bị che mắt thế này lại khiến lòng tôi dịu xuống. Tôi nghe rõ nhịp tim của mình từ bên trong, gấp gáp đến mức buồn cười.
"Đã bình tĩnh hơn chưa?"
"...Vâng."
"Vậy tôi bỏ ra nhé."
Tấm khăn được gỡ ra.
Trước mắt tôi là Miura-san với khuôn mặt đỏ rực, đang cúi gằm xuống. Bờ vai cô run lên, cả người co nhỏ lại.
"Tôi đã mất bình tĩnh... thật sự xin lỗi."
Tôi chống tay lên bàn, cúi gập đầu xin lỗi.
"...Không... sao đâu."
Một giọng nhỏ xíu vang lên. Khi tôi ngẩng mặt lên thì――
"À... cảm ơn... anh."
――Miura-san, mặt vẫn đỏ lựng, cúi đầu đáp lại.
Đ-đáng yêu quá chứ còn gì nữa!?
Hình ảnh lập dị hôm qua trong tôi đang dần phai nhạt. Người con gái dịu dàng, nhút nhát đang ở trước mắt tôi lúc này, mới đúng là con người thật của Miura-san... tôi đã bắt đầu tin như vậy.
Với chút bối rối nhưng cũng đầy hứng thú, tôi lặng lẽ quan sát Miura-san. Có lẽ vì tôi nhìn quá chăm chú, cô ngập ngừng ngẩng đầu, chậm rãi đưa mắt về phía tôi. Khi ánh mắt chạm nhau, cô lại thẹn thùng mỉm cười.
Người này... dễ thương thật đấy!?
"Vậy thì, xin mời hai người cứ tự nhiên trò chuyện."
Kasane-san nhẹ giọng nói, cúi đầu, rồi kéo ghế ngồi lùi ra một chút.
Không can thiệp vào cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, và sẵn sàng ứng phó nếu có chuyện xảy ra. Có được một người cố vấn như thế ở bên, thật sự rất đáng tin cậy.

