Một tuần trôi qua kể từ ngày tôi trút hết nỗi lòng về dì Kaori cho Tsukasa nghe ở công viên.
Quanh quẩn với cái suy nghĩ chỉ cần mình còn ở nhà thì sẽ còn tiếp tục cướp đi thanh xuân của dì Kaori—giờ vẫn không hề thay đổi.
Thế nhưng, từ sau khi tâm sự với Tsukasa, tôi có cảm giác lòng mình đã nhẹ đi một chút, dù hơi chỉ là một chút xíu.
“A..… chào buổi sáng..…”
“…..Chào buổi sáng”
“A, này….. cổ áo sơ mi của cậu bị hở kìa”
“Hửm..… tớ không quan tâm đâu”
Tsukasa trông hoàn toàn dửng dưng dù tôi có chỉ vào chiếc cúc áo pyjama hở kia.
Kể từ hôm thủ thỉ thì mọi chuyện cứ như thế này. Tôi đã trở nên để ý đến Tsukasa một cách kỳ lạ.
Những điều mà trước đây lúc cậu ấy mới đến ở, tôi chẳng hề bận tâm, thì không hiểu sao giờ đây lại cứ đập vào mắt.
Rốt cuộc là do tâm trạng thay đổi thế nào, chính tôi cũng không muốn nghĩ đến.
Bởi vì tôi sợ mình nếu cứ suy nghĩ mãi sẽ tìm ra một câu trả lời nào oái ăm.
“…..Cái gì thế này”
Tôi tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.
“Sao vậy?”
“Không có gì..… Nào, chuẩn bị thôi. Yumiri chắc sẽ đến sớm hơn giờ hẹn đó, để cậu ấy đợi thì không hay đâu”
Hôm nay là ngày tôi, Tsukasa và Yumiri, ba chúng tôi cùng đi xem phim.
Tuần này, chúng tôi đã học hành một cách rất quy củ và có kế hoạch, may mắn dành ra được thời gian để đi xem phim.
Mục tiêu thì vẫn là phải đạt được một kết quả nhất định trong bài test để có thể tiếp tục sống một mình, nhưng với tiến độ hiện tại thì tôi hoàn toàn có thể đạt được mục tiêu.
Nghĩ lại một cách bình tĩnh thì điều kiện không bị điểm liệt thực ra cũng không phải là một thứ cao siêu gì cho cam.
Dì Kaori đặt ra điều kiện như vậy, quả nhiên là..…
“Thôi, ăn sáng rồi chuẩn bị nào”
Tôi cố gạt những suy nghĩ thừa thãi ra khỏi đầu rồi cho bánh mì vào lò nướng.
Cuối cùng chúng tôi ra khỏi nhà vào đúng cái giờ suýt soát giờ hẹn sau bữa ăn và lớp trang điểm có phần vội vàng.
Chúng tôi đi tàu điện đến Ikebukuro vì gần nhà ga gần nhất không có rạp chiếu phim. Shibuya, nơi tôi và Tsukasa đã đến lần trước cũng có rạp chiếu phim, nhưng theo ý Yumiri bảo, có vẻ như xem ở đây có màn hình xịn hơn.
Cả hai chúng tôi đều ăn diện một chút. Mà, Tsukasa bận bộ đồ tôi thích nhất trong số những bộ tôi đã kỳ công chọn lựa mà trông cậu ấy không để ý cho lắm.
Tôi thì cố “trưởng thành” một chút với chiếc áo sơ mi trễ vai, váy ngắn, đôi sandal mẫu mới nhất cho mùa hè này.
Tsukasa thì mặc một chiếc áo thun ngắn để lộ vòng eo săn chắc, kết hợp với quần ống rộng thoải mái và đôi sandal đế dày màu đen càng làm tôn thêm chiều cao của cậu ấy.
Đi cạnh nhau, tôi lại cảm nhận được sự khác biệt về đẳng cấp con người đến mức thấy hơi buồn, thôi tôi cũng quen rồi.
Chúng tôi xuống tàu ở ga Ikebukuro và đến điểm hẹn, đúng như dự đoán, Yumiri đến trước.
“A, Yumiri! Xin lỗi đã để cậu đợi!”
“Chào cậu”
Tôi vẫy tay, còn Tsukasa thì khẽ cúi đầu chào.
“Yu….. Haijima! Aomi-san. Tớ không đợi đâu. Vẫn còn sớm hơn giờ hẹn mà”
Yumiri, về phần Yumiri, hình như cậu ấy có ăn diện. Một chiếc áo len mềm mại tôn lên đường cong cơ thể, kết hợp với chiếc váy dài, tạo ra một không khí thanh lịch.
“Bộ đồ của Haijima đẹp ghê! Mà kể ra đây là lần đầu tớ thấy cậu mặc thường phục từ hồi còn đi học thêm thì phải. Lúc đó cậu đâu có mặc đồ kiểu này đâu nhỉ”
“A, chắc vậy. Tớ cũng lâu lắm rồi mới thấy thường phục của Yumiri đó. Hợp với cậu lắm”
“E he he, thật không? Tớ cứ nghĩ mình trước giờ vẫn vậy, được khen vẫn thấy vui ghê”
Yumiri đưa tay lên má gãi gãi trả lời. Tôi có cảm giác không khí có chút khác so với ở trường, nhưng chắc là do đi chơi nên phấn khích hơn chăng.
“Còn Aomi-san thì….. cảm giác như ở một đẳng cấp khác biệt”
“..…Ừm”
“A, xin lỗi nhé, tớ không có ý gì xấu đâu, chỉ là cậu vừa cao ráo, mặt nhỏ nhắn, dáng lại đẹp, thật sự rất ngầu, ý tớ là theo nghĩa tốt đó!”
“Tại sao lại phải xin lỗi?”
Tsukasa nói với Yumiri đúng câu mà cậu ấy vẫn thường nói với tôi.
“Tại sao à..… ờm….. lỡ như nó mang ý xấu thì không hay..…”
“…………?”
Tsukasa có vẻ không hiểu ý của Yumiri. Tôi nghĩ đây là màn đối đáp mà tôi và cậu ấy đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi, có lẽ khi đối phương thay đổi thì mọi thiết lập sẽ được cài lại từ đầu chăng.
“Tsukasa hay phản ứng nhạt nhẽo lắm, không phải là đang giận đâu..… rồi cậu sẽ quen thôi”
“…..Hừm. Tại sao Yuki lại nói thế?”
“Để Yumiri phải bận tâm thì không hay, đúng không nào?”
Nghe lời tôi nói, Yumiri nheo mắt lại.
“..…Bầu không khí, kiểu như kiểu..…”
“Yumiri, sao vậy?”
Trước câu hỏi của tôi, cậu ấy chỉ đáp gọn lỏn “Không, không có gì đâu” rồi chuyển hướng sang Tsukasa.
“Aomi-san, bộ đồ hôm nay hợp với cậu ghê”
“…..Là do Yuki chọn cho tớ”
“Ể, thật sao?”
Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ chủ đề đã chuyển sang Tsukasa, ánh mắt của Yumiri lại quay tuột về phía tôi.
“Ơ thì..… tại cậu ấy bảo tớ không cần lo về tiền bạc, nên tớ cũng thấy hơi vui….. Với lại Tsukasa, cậu biết đó, rất đáng để ‘thay đồ’..…”
“…………”
“Yumiri?”
Yumiri vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi mà không nói gì.
Tôi gọi tên, “A!” một tiếng và cậu ấy mắt mở to trong giây lát rồi nói tiếp.
“Xin lỗi xin lỗi. Chỉ là tớ hơi ngạc nhiên khi biết là do Haijima chọn thôi. Cậu giỏi chọn đồ hợp với phong cách của Aomi-san ghê”
“Đâu, thì chắc tại Tsukasa mặc gì cũng hợp..…”
“Đúng là….. chắc vậy thật”
Trong lúc chúng tôi nói chuyện say sưa, Tsukasa chỉ đứng nhìn với vẻ mặt không rõ đang suy nghĩ gì.
Tsukasa và Yumiri dù gần như là lần đầu gặp mặt nhưng quanh quẩn tôi vẫn cảm nhận được một không khí có chút ngượng ngùng. Tôi thầm nghĩ mình phải cố gắng làm cầu ván nối hai người họ mới được.
“Vẫn còn một chút thời gian trước khi phim chiếu nhỉ. Hay mình đi dạo xem khu trò chơi điện tử có gì vui không?”
Tôi thử nói một câu mang tính dẫn dắt, một điều không giống với tôi chút nào.
“Ừm”
“Okêr”
Nghe hai câu trả lời uể oải, chúng tôi đi về phía khu trò chơi điện tử cách rạp chiếu phim khoảng ba phút đi bộ.
Đến nơi, theo đề nghị của Yumiri, chúng tôi chụp một tấm ảnh purikura trước đã. Yumiri hay chụp vì liên quan đến câu lạc bộ. Trong số ba đứa, Tsukasa, người duy nhất có bạn gái lại có vẻ như chưa từng chụp purikura bao giờ. Tôi có cảm giác hơi áy náy khi chụp trước cả Sayama-san, nhưng vì đây là đi cùng Yumiri và ba đứa chúng tôi, nên chắc cũng không cần phải bận tâm quá, tôi chắc nghĩ.
Sau đó, chúng tôi chơi trò gắp thú nhồi bông. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy có phần thưởng là của bộ anime dành cho trẻ em ngày xưa mà tôi và Tsukasa đã từng nhắc đến, Animal Maid Dancers, mà nhìn nó có vẻ như có khá nhiều phần thưởng dạng hồi sinh các bộ anime cũ.
Yumiri với lòng nhiệt huyết dành cho Animal Maid Dancers cao hơn tôi một cách áp đảo, không kém cạnh hăng hái thử sức với cái máy.
“Càng gắp lỏng quá đi..… miếng chống trượt thì dính quá mà..…”
Cậu ấy đã nướng kha khá tiền vào bé chim kia, nhưng cuối cùng thì—,
“He he, gắp được bé chim cánh cụt rồi~”
Yumiri đã lấy được một bé cánh cụt nhồi bông móc khóa và trông có vẻ mãn nguyện.
“Thật ra tớ còn muốn bé mèo nữa nhưng..… phá sản mất, real đó…..”
Rút lui. Quả nhiên là trông vẫn chưa thỏa mãn.
“Bé mèo á, là nhân vật chính đó hả~~”
“Cậu mà bắt chước giọng là tớ giận đó nha”
“Ể, à, ừm”
“Tại vì bé dễ thương mà~”
“…………”
Tsukasa đứng nhìn cuộc trò chuyện của chúng tôi với ánh mắt khó tả.
Chắc cậu ấy đang ngạc nhiên vì Yumiri lại là một fan cuồng của Animal Maid Dancers hơn cả tôi nghĩ. Mà tôi cũng đang ngạc nhiên đây.
Thấy Tsukasa chỉ đứng nhìn thì chán quá, tôi bèn lên tiếng.
“Tsukasa thì sao? Cậu không chơi à?”
“Ừm, không cần đâu”
Ngay khi tôi vừa lên tiếng, Yumiri liền ném ra một câu hỏi.
“Aomi-san, cậu có thích Ani-Dan không? Oshi của cậu là ai thế?”
“Không, tớ không thích ai đặc biệt”
Câu trả lời cộc lốc đó khiến không khí chợt căng lại trong giây lát.
Chắc đó chỉ là do tôi nghĩ nhiều thôi, Yumiri đã đáp lại ngay bằng một giọng nhẹ tênh: “Vậy à~”.
“Vậy thì thêm một lần nữa thôi….. vẫn muốn bé mèo quá đi..…”
“Không, không được. Phải biết dừng lại đúng nơi đúng lúc”
“Ư ư ư….. Haijima đã nói vậy thì..…”
Nghe thấy giọng nói tội nghiệp của Yumiri, Tsukasa khẽ mỉm cười: “He he..…”. Quả nhiên, bầu không khí căng thẳng mà tôi cảm nhận lúc nãy hóa ra là lo bò trắng răng.
Tôi quyết định sẽ giữ bí mật chuyện chiếc ví Animal Maid Dancers của Tsukasa. Yumiri mà thấy chắc chắn sẽ vạch lá tìm sâu, mà mặt khác, Tsukasa lại có vẻ không muốn bị ai đả động.
Chúng tôi rời khỏi khu trò chơi điện tử và đi về phía rạp chiếu phim.
Tòa nhà có rạp chiếu phim cũng có cả quán cà phê và nhà hàng.
“Trông ‘lusuries’ ghê nhỉ”
“Yuki, cậu có hiểu nghĩa của từ đó không vậy?”
Nghe tôi dùng một từ tiếng Anh lạ hoắc, Tsukasa lạnh lùng hỏi lại.
“Ờm, tớ dùng theo cảm tính thôi”
“Mà Haijima đúng là có cái kiểu đó thật~”
“Tại sao Yumiri lại làm cái mặt đắc thắng thế kia..…”
Nghe cuộc trò chuyện của tôi và Yumiri, Tsukasa lại nở một nụ cười mỉm.
Chúng tôi xếp hàng, mua nước trái cây, bỏng ngô muối và bỏng ngô caramel. Đến lúc này, tôi cảm thấy Tsukasa và Yumiri đã thân thiết với nhau hơn nhiều rồi.
Sau khi cảm ơn Yumiri vì đã chuẩn bị vé, chúng tôi đi về phía phòng chiếu nơi bộ phim sắp bắt đầu.
Sau khi bộ phim kết thúc, chúng tôi quyết định đến một nhà hàng gần đó để ăn mỳ Ý. Đó là một chuỗi cửa hàng ăn bằng đũa, mang đậm phong cách Nhật Bản.
Sau khi cả ba đã nói hết một lượt cảm nhận của mình, Yumiri quay sang hỏi Tsukasa.
“So với nguyên tác thì thế nào? Aomi-san đã đọc chuyện chữ trên Hako rồi đúng không?”
“Ừm, đầu tiên là cấu trúc câu chuyện đã bị thay đổi………… chủ đề được tập trung khai thác cũng khác hẳn..…”
Câu chuyện của Tsukasa nghe có vẻ khá chuyên môn. Tôi chỉ hiểu được khoảng một nửa, Yumiri lại lắng nghe một cách đầy hứng thú.
Lẽ nào đây, là sự khác biệt về chỉ số thông minh sao…..?
Tôi giả vờ gật gù ra vẻ am hiểu, ăn mỳ Ý, xơi món tráng miệng.
Có hơi buồn vì không theo kịp được màn bình luận phim, tôi nghĩ đây vẫn là một buổi xem phim rất vui.
Tôi cứ ngỡ đây là một câu chuyện chủ yếu về tình yêu nhưng không ngờ nó còn khắc họa cả tình cảm gia đình, khiến tôi thực sự xúc động. Theo lời Tsukasa thì nguyên tác tập trung vào câu chuyện gia đình nhiều hơn, dù sao với một đứa chưa đọc chuyện chữ như tôi thì phim vẫn rất hay.
Ăn mỳ xong, cả ba chúng tôi lại lên tàu điện để di chuyển.
Trên đường về, chúng tôi ghé vào siêu thị mua bánh kẹo và nước uống, chuẩn bị đâu ra đó. Ba giờ rưỡi chiều thì chúng tôi về đến nhà.
Đặt chân vào căn hộ, câu đầu tiên Yumiri thốt lên là: “Ồ!”.
“Nhà của Haijima đây rồi!”
“Sao cậu lại vui thế?”
“Tại t-tớ cứ nói mãi là muốn đến quậy phá mà mãi đến giờ mới được đến thui”
“Chẳng phải là tại cậu cứ đòi ‘quậy phá’ hay sao”
“Thôi nào, mà đây cũng là lần đầu tớ đến nhà của một người sống một mình đó. Thấy háo hức ghê”
Sau khi tôi vào nhà, Yumiri bước theo sau.
“Xin phép làm phiền ạ!”
“Rồi rồi, mời vào”
Tiếp đó, Tsukasa bước vào phòng.
“Tớ về rồi”
“…………Hừm”
Nghe câu nói bật ra một cách tự nhiên của Tsukasa, Yumiri khẽ bĩu môi.
“Xin lỗi nhé, để đến tận bây giờ mới mời được”
Người muốn đến nhà tôi chơi trước là Yumiri, vậy mà tôi lại cứ lần lữa mãi, nghĩ lại thì tôi thấy thật tội lỗi.
“Không sao, cũng phải có thời điểm thích hợp mà. À. Mà, ừm”
Yumiri vừa nói vừa làm động tác rửa tay. Nhìn thấy hành động đó, người trả lời lại là Tsukasa.
“Phòng rửa mặt ở bên này”
“…………Hừm hừm”
Tsukasa dẫn Yumiri đến phòng rửa mặt.
Quả nhiên là tôi vẫn cảm nhận được một không khí có chút gì đó căng thẳng. Tôi lại một lần nữa hối hận vì đã không rủ cậu ấy đến chơi sớm hơn. Sau khi tất cả đã tập trung ở phòng khách, tôi liền mở lời: “Vậy thì”.
“Bắt đầu thôi! Chắc là ôn tập cho bài test nhỉ”
Chúng tôi bày sách vở ra bàn phòng khách và bắt đầu cắm cúi vào đống bài tập như mọi khi.
Mần gì thì mần, một khi đã bắt đầu học là cả ba đều rất tập trung.
Yumiri thích nói chuyện, tôi nghĩ cậu ấy thuộc tuýp người biết lúc nào nên nghiêm túc. Từ hồi còn học chung ở lớp học thêm đã vậy, giờ trong giờ học trên trường cũng vẫn thế.
So đi so lại thì một đứa hay suy nghĩ vẩn vơ như tôi mới là đứa thiếu tập trung. Câu chuyện có được tiếp tục sống một mình hay là không vẫn đang đe dọa mà vẫn chẳng có cảm giác nguy hiểm gì cả, chính tôi cũng thấy vậy.
Dù thế, như lời Tsukasa đã nói, tôi nghĩ mình không còn cách nào khác ngoài việc nhận thức rõ ràng những gì mình có thể và không thể làm, rồi dốc hết sức mình, suy nghĩ thấu đáo để làm những việc trong khả năng.
Học được khoảng hai tiếng, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Cảm thấy hơi buồn ngủ, tôi cứ thế đi thẳng ra ban công để hít thở không khí trong lành.
Tôi nghĩ mình chỉ ở ngoài đó khoảng năm phút trước khi quay lại phòng khách. Chỉ trong năm phút, không khí trong phòng đã thay đổi hoàn toàn.
“Lượm đã….. ngủ chung giường..… là sao..…?”
Câu đầu tiên tôi nghe được khi quay lại là giọng nói đầy kinh ngạc của Yumiri.
Trong giọng nói đó còn lẫn cả sự tức giận.
Tôi không muốn tưởng tượng xem câu chuyện đã diễn ra theo chiều hướng nào để dẫn đến lời nói này của Yumiri.
“Vậy thì, chắc chắn là hai người đã chia tay rồi đúng không..… còn Sayama-san…..?”
“Vẫn chưa, chưa chia tay”
Tsukasa đáp ngay câu hỏi của Yumiri.
Tôi đã nghĩ những lúc như thế này nói dối một chút cũng chẳng sao. Chẳng phải người ta vẫn có câu “lời nói dối vô hại” đó sao.
“Ể..… thật luôn…………? Thật tình, Aomi-san đến ở nhà Yuki cũng gần một tháng rồi mà..… tớ cứ ngỡ hai người đã chia tay từ lâu rồi chứ”
“…………Đó là, do Kurume-san tự suy diễn thôi”
“Vì có nhiều chuyện qua lại giữa gia đình hay cá nhân nên dù đang trong tình trạng giữ khoảng cách với người yêu..… đối phương lại là cùng giới, rồi Yuki cũng có thể không phải là người thích con gái….. tớ nghĩ chuyện sống chung cũng có thể xảy ra….. nhưng mà…..!”
Yumiri có vẻ không nhận ra tôi đã quay trở lại. Cậu ấy vẫn gọi tôi bằng tên như hồi cấp hai.
“Nhưng mà, chuyện ngủ chung giường hay mấy thứ tương tự, chẳng phải là sai sao? Nếu Sayama-san mà biết thì chẳng phải sẽ rất khó chịu hay sao?”
“Chuyện của Reira, không đến lượt Kurume-san phải lên tiếng đâu”
Tsukasa đáp lại bằng một thái độ lạnh lùng, xa cách.
“Vậy thì tớ sẽ nói cảm xúc của mình. Tớ, cảm thấy những chuyện như vậy cực kỳ khó chịu”
“Chuyện đó, lại càng không đến lượt Kurume-san phải lên tiếng”
“Có đó! Vì tớ là bạn của Yuki mà”
“…..Ý cậu là?”
“Tớ không biết Aomi-san có cảm xúc gì, nhưng tớ mong cậu đừng lôi Yuki vào chuyện này. Lấy danh nghĩa là dạy học, nhưng thật ra là──”
Nói đến đó, Yumiri chợt im bặt. Lý do tại sao, người hiểu rõ nhất chính là tôi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Haijima..… cậu nghe thấy hết rồi à?”
Yumiri mở to mắt, nhìn tôi chằm chằm. Nhờ lời của Yumiri, Tsukasa cũng nhận ra tôi đã quay lại.
Hai người đang đối mặt nhau, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Sau một khoảng lặng bao trùm, Yumiri hướng ánh mắt về phía tôi.
Vẻ mặt khi con bé trợn mắt lên lúc đó, là một vẻ mặt tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Haijima, cậu biết Aomi-san vẫn chưa chia tay Sayama-san đúng không? Vậy mà hai người vẫn ngủ chung giường hay làm mấy chuyện tương tự….. cậu thấy ổn à?”
Bị hỏi như vậy, tôi không biết phải trả lời thế nào.
Thấy tôi cứ im lặng không nói được lời nào, có lẽ không đành lòng, Yumiri lại nói tiếp.
“Chuyện đó, thì khác gì bắt cá 2 tay chứ?”
“Nh-nhưng mà cùng giới mà………… cũng không cần phải bận tâm đến thế…………”
“Cùng giới không phải là lý do!”
Trước câu trả lời thiếu dứt khoát của tôi, Yumiri hét lên.
Thái độ của Yumiri khiến tôi sửng sốt. Tsukasa cũng có vẻ sững sờ trước khí thế.
“…..Xin lỗi, tớ hơi lớn tiếng”
Trước lời xin lỗi ngay sau đó của Yumiri, tôi lắc đầu đáp lại.
“Không….. không sao đâu. Tớ hiểu, rất rõ những gì Yumiri đang nghĩ”
“Không chỉ là chuyện giữa Aomi-san và Sayama-san đâu──Tớ, thật sự nghĩ như vậy đó”
Không phải là vấn đề với riêng Sayama-san, mà Yumiri cảm thấy khó chịu với việc tôi đang quá thân thiết với một người đã có người yêu. Tôi đã hoàn toàn hiểu ra điều đó.
“…………Kurume-san”
Tsukasa vừa nhìn Yumiri vừa lẩm bẩm.
Tôi không hiểu Tsukasa, người hiện chỉ gọi mỗi họ của Yumiri đang nghĩ gì nữa.
“…………!”
Liếc nhìn Tsukasa một cái, Yumiri nói bằng một giọng đau đớn.
“Cả Haijima nữa──thật ra cậu cũng thấy khó chịu, đúng không?”
Đó cũng là một giọng nói như đang van nài, được vắt kiệt từ sâu trong cổ họng.
Bị Yumiri, cô bạn gần như duy nhất của tôi, nhìn mình bằng đôi mắt ngấn lệ, lồng ngực tôi chợt đau nhói.
“Tớ…………”
Chẳng kịp suy nghĩ xem nên nói gì, tôi đã mở miệng.
Thấy tôi lặng đi, Tsukasa bước lại gần. Và rồi──.
“Làm sao mà khó chịu được chứ”
Tsukasa níu tôi vào lòng.
“Ứm──!”
“Hảả!?”
Yumiri lườm chúng tôi, hay chính xác hơn là lườm Tsukasa.
Bằng một vẻ mặt tôi chưa từng thấy bao giờ.
Một gương mặt như sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cau chặt mày lại mà lườm Tsukasa.
“Rốt cuộc, cậu đang muốn làm cái quái gì cơ──?”
“Làm sao mà khó chịu được chứ. Vì trước đây tớ cũng đã ôm cậu ấy thế này, mà Yuki đâu có tỏ ra ghét bỏ”
“──────!”
“Cả lúc nắm tay, cậu ấy cũng không hề ghét bỏ”
“──────!!”
Yumiri mở trừng mắt, rồi cứ thế bất động hoàn toàn.
Tsukasa vẫn ôm chặt lấy tôi, không hề có ý định buông tay.
Tôi cố thoát ra khỏi Tsukasa, vì có sự chênh lệch về thể tạng nên chỉ có thể vùng vẫy tay chân một cách vô ích.
Có lẽ tôi có thể dùng sức mạnh để thoát ra, tôi lại chần chừ, vì cách duy nhất tôi nghĩ ra lúc đó sẽ làm Tsukasa bị đau.
Tôi cứ mải miết suy nghĩ xem nên viện cớ gì với Yumiri, chẳng hiểu sao lại chẳng thể nghĩ ra được bất cứ lời bào chữa nào.
Mà ngay từ đầu, tôi cũng không biết liệu mình có nên viện cớ hay không nữa.
Bởi vì việc tôi vẫn đang ở cùng Tsukasa dù cậu ấy đã có bạn gái, việc chúng tôi ngủ chung, việc tôi không từ chối khi được ôm—và cả việc đang được ôm ngay lúc này, tất cả đều là sự thật.
“Này, Haijima..… có thật không?”
“………………Ừm”
Trước câu hỏi của Yumiri, tôi không thể nào nói dối được.
Yumiri lại hỏi tiếp.
“Từ giờ trở đi, Haijima muốn thế nào?”
“Tớ, muốn học. Tớ cũng cảm thấy có tiến bộ. Vì vậy—tớ muốn tiếp tục mối quan hệ này”
Dứt lời, Tsukasa lại càng siết chặt vòng tay sau lưng tôi hơn nữa.
Dù Tsukasa không nói gì, nhưng tôi nghĩ, đó là cách cậu ấy khẳng định lời nói của tôi.
“…………Tớ hiểu rồi”
Yumiri nói bằng một giọng tĩnh lặng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Tớ không còn tâm trí nào để học nữa, xin lỗi. Hôm nay tớ về trước đây”
“Nhưng mà, như tớ đã nói lúc nãy, đây không phải là bắt cá 2 tay. Tớ bây giờ không hề có tình cảm yêu đương nào──”
Câu trả lời của tôi cho lời tuyên bố của Yumiri đã bị gạt phắt đi một cách dễ dàng.
“Đủ rồi”
“…………Ừm”
Tôi không thể nói thêm được gì nữa.
Tsukasa buông tôi ra nhưng tôi chỉ có thể đứng bất động, cố hết sức để không ngã quỵ.
“Vậy, tớ về đây. Cảm ơn đã cho tớ ghé nhà. Gặp lại sau nhé, Yuki”
Yumiri gọi tôi bằng tên.
Tôi không thể nào nghĩ được đó là hành động cố ý hay vô tình nữa.
Và rồi Yumiri quay người lại đối diện với Tsukasa, vẻ mặt hiền hòa dành cho tôi lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt tĩnh lặng nhưng chứa đựng một cơn thịnh nộ sát ý khủng khiếp.
“…………Nhất định, tôi sẽ giành lại”
Yumiri nói với Tsukasa như vậy.
“..…Vốn dĩ, cũng chẳng phải là của cậu”
Tsukasa nói với theo bóng lưng của Yumiri, người thậm chí còn từ chối cả việc được tiễn ra đến cửa.
Từ phía sâu trong hành lang, tiếng cửa đóng sầm lại vang lên.
Khoảng ba phút sau đó, cả tôi và Tsukasa đều không ai nói một lời nào.
“………………Hết rồi”
Cuối cùng, sau khi thốt ra được một câu, tôi cảm thấy toàn thân mình rã rời.
Tôi không thể gắng gượng đứng vững được nữa, cứ thế ngồi sụp xuống.
Cứ thế ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, đột nhiên cứ thế, sâu trong hốc mắt tôi nóng bừng lên. Cứ thế, một dòng nước nóng hổi trào ra từ mắt tôi.
“Tại sao..… tại sao cậu lại làm như vậy…..?”
“…..Tớ không biết”
“Không phải là không biết….. tại vì, với Yumiri, tớ…………”
Nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.
Tôi chẳng buồn ngăn lại, cứ để mặc cho cảm xúc tuôn trào theo lời nói.
“Hết rồi..… không thể cứu vãn được nữa rồi..… chuyện này..… Ngày mai đến trường, tớ phải làm sao đây…,,?”
Tsukasa không trả lời câu hỏi của tôi.
“…..Hức….. hức….. hức………… ư ư…………”
Tôi nghĩ mình đã khóc suốt hơn ba mươi phút sau đó.
Khóc đến mệt lả đến mức, tôi quyết định sẽ đi ngủ luôn mà không ăn tối.
Dù còn quá sớm để đi ngủ, nhưng tôi chẳng còn chút sức lực nào để làm bất cứ việc gì.
Khi tôi đi vào phòng ngủ, Tsukasa cũng đi theo sau.
“………………”
Tôi không biết nên nói gì.
Tôi cũng không nỡ lòng nào đuổi cậu ấy đi.
Bởi vì dù đã bị đối xử như vậy, tôi lại không hề nghĩ mình muốn cậu ấy rời đi.
Tôi lặng lẽ nằm xuống giường.
“Ể…..”
Khi tôi nằm nghiêng trên giường, vai tôi bị giữ lại, cơ thể tôi bị đẩy mạnh. Tôi bị lật ngửa ra, nhìn lên trần nhà. Tsukasa chống hai tay xuống giường, trườn người lên trên thân tôi.
“Này..…”
“…………Xin lỗi”
Tôi không hiểu cậu ấy đang xin lỗi vì điều gì.
Trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì, gương mặt của Tsukasa từ từ cúi xuống gần mặt tôi.
Gương mặt của Tsukasa, thật đẹp.
Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể thấy rõ hàng mi dài, làn da mịn màng, đôi mắt to long lanh khẽ ngấn nước. Dù chưa từng để ý, nhưng đôi môi của Tsukasa có màu hồng nhạt, căng mọng óng ả.
Cứ thế, đôi môi của Tsukasa hướng về phía đôi môi của tôi──.
“Không được──!”
Ngay khi sắp chạm vào, tôi liền lật người sang một bên để từ chối.
“…………”
Tsukasa không nói gì ngả người sang một bên, dồn trọng lượng cơ thể lên giường. Cậu ấy lại một lần nữa đối mặt với tôi, còn tôi quay mặt đi chỗ khác.
Tôi theo phản xạ đưa tay lên che miệng.
Có lẽ vì thấy hành động đó, Tsukasa đã không cố gắng đến gần hơn nữa.
“C-cậu….. định làm gì..…!”
“..…Tớ định, hôn cậu”
“Tớ biết nhưng..… tớ không hiểu!”
Tôi hét lớn.
Chính tôi cũng không hiểu lý do.
Dòng nước mắt tưởng chừng đã ngừng lại, một lần nữa trào ra từ khóe mi.
“…..Tại sao chứ..…? Tại sao lại làm vậy..…?”
“Vì Yuki đã chọn tớ, thay vì Kurume-san”
“Ể──”
“Làm vậy rồi, trông cậu lại có vẻ đau khổ quá. Nếu làm vậy thì có thể giúp cậu khuây khỏa”
“Vô lý….. tớ không hiểu!”
Tôi không thể chịu đựng được việc gương mặt của Tsukasa ở ngay trước mắt mình nữa, quay người đi.
“Lúc nãy tớ đã nói rồi mà. Là vì chuyện học hành….. mà”
“Ừm, tớ biết. Nhưng mà, tớ đã rất vui”
“Hôn thì không được. Chuyện đó….. khác với nắm tay hay ôm. Nếu làm vậy….. thì đó, chắc chắn là bắt cá 2 tay. Tớ sẽ không đâu!”
“..…Ừm”
tôi vừa nghĩ lại lời vừa nói.
Tại sao lời từ chối của mình, lại chỉ có thể là vì “bắt cá 2 tay” chứ.
Tại sao trái tim mình lại đập thình thịch ồn ào đến thế.
Nếu Tsukasa không phải là bạn gái của Sayama-san, thì mình sẽ làm gì──?
Vừa mới bắt đầu suy nghĩ, tim tôi đã đập mạnh đến nhói đau.
Lồng ngực đau nhói đến mức phát tởm.
A, cái cảm xúc này là gì đây.
Mọi thứ trở nên mờ mịt, tôi nhắm nghiền mắt lại.
Cảm thấy thật khó thở nhưng hơi ấm bên cạnh lại mang đến một cảm giác an tâm đến lạ.
Cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã tìm thấy sự bình yên, nước mắt tôi đã không ngừng rơi cho đến tận lúc chìm vào giấc ngủ.
***
“……Chào buổi sáng, Yuki”
“Chào buổi sáng………… Tsukasa..… mình ăn sáng nhé”
Sáng thứ Hai ngày hôm sau, cả tôi và Tsukasa đều không hề đả động gì đến chuyện ngày hôm qua.
Qua thái độ của nhau, chúng tôi biết đối phương đều đang để tâm đến chuyện hôm qua. Ngay cả Tsukasa, người vốn khó đoán cảm xúc, cũng có thể thấy rõ là đang bận tâm.
Trong lúc làm hộp bento như mọi khi, mọi thứ lại trở về như cũ, rồi chúng tôi đến trường.
“Yumiri, chào buổi sáng”
Ở trường, Yumiri cũng không hề nhắc gì đến chuyện ngày hôm qua.
“Chào buổi sáng, Yuki!”
Thế nhưng, chỉ một cách gọi đó thôi cũng đủ để tôi hiểu.
Chuyện ngày hôm qua không phải là mơ cũng chẳng phải là ảo ảnh, đó là sự thật.
“Cuối tuần này là làm bài test rồi nhỉ. Mệt ghê~. Tình hình học hành của Yuki thế nào rồi?”
Và tôi cũng hiểu, một bánh răng trong mắt xích nào đó đã bắt đầu chuyển động. Không thể nào quay trở lại được nữa.

