Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!

Chương 52 - Sự hiện diện bí ẩn.

2025-10-01

1

“…Haiz.”

“Có chuyện gì thế? Chúng ta đang thắng thế đấy! Cậu mạnh hơn tớ nghĩ nhiều đấy!”

Dorothy nói đầy phấn khích.

Dáng vẻ u ám, sợ hãi và luôn mồm ‘chung ta tiêu rồi’ giờ đã không còn chút dấu vết. Có vẻ sau khi đấu vài trận thì tâm trạng của cô ấy đã tốt lên nhiều.

“Tớ cứ thắc không biết cậu lấy sự tự tin đó từ đâu ra, cơ mà có vẻ cái gì cũng có nguyên nhân của nó nhỉ!”

“…”

“…Sao thế? Từ nãy đến cậu cứ trưng cái bộ mặt đó ra thôi. Chúng ta đang thắng đấy, nhưng mà điều đó cũng khiến tớ có hơi lo. Có vấn đề gì sao?”

“Ah, không có gì đâu. Xin lỗi nhé.”

Chỉ khi nghe Dorothy hỏi thì cậu mới chú ý đến vẻ mặt của mình.

Đội của họ đang liên tục tiến lên và giành chiến thắng, thế nhưng cậu thì lại thở dài. Đương nhiên là cổ sẽ lo rồi. Cậu đã không suy xét đến chuyện đó.

“…Trông cậu không giống vậy tí nào cả. Cứ nói cho tớ đi.”

“Ừ-Ừ thì, chuyện đó…”

‘Mình có nên nói không?’

Siwoo suy ngẫm một lúc.

Và kết luận rằng bản thân tuyệt đối không thể nói ra.

Cậu đã nhận ra điểm khiến cậu lo lắng nhất về năng lực của Arte! Năng lực của cô ấy là biến quần áo thành tơ.

Vậy nên, để đánh bại cô ấy, cậu cần phải kéo cổ vào một trận chiến tiêu hao!

Thế nhưng cậu lại dằn vặt không chắc liệu mình có nên làm thế hay không!

…Cậu có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cậu nói cho Dorothy biết điều này.

Cậu chắc chắn sẽ bị xem như một tên khốn điên rồ biến thái và bị vô số cặp mắt khinh miệt phán xét.

Cái gì cũng được trừ chuyện đó. Cậu không thể chịu nổi việc đó đâu.

Cậu sẽ ‘chết’ về mặt xã hội. Trái tim nhỏ bé này không thể chịu nổi cú sốc đó.

“…Xin lỗi. Tớ không thể nói được.”

“Được rồi. Nếu như cậu không muốn nói thì đành chịu vậy. Cứ nói với tớ bất cứ khi nào cậu muốn nhé.”

“Ừ. Hiểu rồi.”

Dù nói vậy, nhưng trong thâm tâm cậu không hề có chút ý định nào là sẽ nói cho cô ấy.

Nếu như đây là Amelia thì cậu có thể nói ra một cách thoải mái.

‘Cổ chắc chắn sẽ không coi mình như một tên rác rưởi!’

Không. Có lẽ cô ấy thậm chí sẽ còn phấn khích hơn và bảo cậu hãy câu giờ lâu nhất có thể đến khi lột sạch đồ của Arte thì thôi.

Thế nhưng Amelia hiện tại đang ở bên phe Arte.

Đồng đội hiện tại của cậu là Dorothy. Liệu cô gái này sẽ chấp nhận việc lột đồ người khác để giành chiến thắng chứ?

Không thể nào.

Nếu như cậu chung đội với Amelia, cậu thậm chí chẳng cần phải lo lắng về chuyện đó.

…Và rồi đột nhiên, Siwoo chợt nhận ra rằng bản thân đang dần trở nên giống với Amelia.

Cậu của trước đây sẽ không bao giờ bị dằn vặt bởi mấy suy nghĩ này.

Cậu sẽ cố gắng đấu một trận công bằng và sòng phẳng trong một trận đấu nhanh gọn, quyết liệt.

Đúng là gần mực thì đen mà.

Chẳng biết từ lúc nào, cách suy nghĩ của Siwoo dần trở nên giống với Amelia.

“…Sao cậu tự dưng ôm đầu vậy.”

“Không, ừ thì… Tớ chợt nhận ra rằng phải biết chọn bạn mà chơi.”

“Cậu kì lạ thật đấy. Sao tự dưng nói chuyện hiển nhiên thế?”

Phải, đó là điều hiển nhiên.

Cậu nên biết chọn bạn mà chơi. Một điều mà cậu đã luôn được dạy.

Siwoo luôn tự tin rằng bản thân sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng kể cả khi bạn của cậu làm chuyện xấu.

Nếu như họ đi sai đường, cậu sẽ là một người bạn tốt và kéo họ trở lại, đúng chứ? Đấy là những gì cậu đã nghĩ.

Thế nhưng mực thì lan ra một cách từ từ.

Cậu chỉ có thể nhận ra sau khi bản thân đã bị tha hóa bởi ‘người bạn’ này của cậu.

Không còn nhiều thời gian nữa, trận đấu với Arte sắp đến rồi.

Cậu cần phải suy nghĩ xem bản thân nên làm gì.

***

“Amelia.”

“Ừm?”

“Cậu có biết năng lực của Dorothy là gì không?”

“Không.”

“…Sao cơ?”

Tôi hỏi với suy nghĩ rằng cổ chắc chắn sẽ biết.

…Chuyện gì thế này?

“Cậu từng đấu với cô ấy trước đây rồi mà, đúng không?”

“Đúng là vậy, thế nhưng lúc đó cổ không sử dụng năng lực của mình. Vậy nên tớ thật sự cũng không biết nữa.”

“…Hmm.”

Giờ có muốn hỏi Tác giả cũng vô ích.

Cô ấy quan tâm đến sự giải trí của cuốn tiểu thuyết hơn, vậy nên nếu như tôi được biết trước để chuẩn bị thì cổ sẽ nghĩ điều đó sẽ khiến cho mọi thứ bớt vui và từ chối tiết lộ cho tôi.

Ừ thì, tôi có thể phần nào đoán được ý định của cổ.

Một học viện nơi Nhân vật chính sẽ tỏa sáng. Hơn nữa, trong một giải đấu, chẳng phải cậu ta thắng là chuyện bình thường sao?

Tôi còn chẳng buồn đấu khẩu với cổ nữa vì chuyện đó không cần thiết.

Dù sao thì tôi cũng đồng ý với quan điểm của cổ.

Liệu tôi có nên kiềm chế một chút và rồi cố ý thua cậu ta không?

[Phấn khích quá đi! Liệu sẽ những trận đấu nảy lửa nào đang chờ đợi đây? Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô trực tiếp đối đầu với nhân vật chính đó!]

Tác giả nói với tông giọng phấn khích.

Việc gặp Siwoo không mất nhiều thời gian như tôi nghĩ.

Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ chỉ chạm trán ở trận chung kết cơ.

Tôi không ngờ mình sẽ phải đối mặt với cậu ta trong trận thứ 32. Hoặc là tôi hoặc là Siwoo, một trong hai sẽ phải đấu trong nhánh thua vào buổi học ngày mai.

“Trận đấu của chúng ta sẽ sớm bắt đầu thôi. Ta đi chứ?”

“Ừm. Đã đến nước này thì phải cố mà thắng thôi. Tớ sẽ khiến cậu ta phải nhận ra vị trí của bản thân ở đâu.”

Đây chính là vấn đề đây. Tôi muốn thua một cách khiêm tốn, thế nhưng Amelia thì lại đang hừng hực khí thế.

Làm sao để thua mà không khiến cô ấy nghi ngờ đây?

“Arte Iris, Yu Siwoo, Dorothy Gale, Amelia Lindberg! Vào sân đi! Đến lượt các em rồi!”

“Ah, bắt đầu rồi.”

“Đi thôi, Arte! Mục tiêu sẽ vị trí số 1 trong giải đấu này!”

…Hmm, chẳng biết nữa.

Liệu có cách nào để thua không?

Có lẽ Siwoo sẽ đột nhiên thức tỉnh hay gì đó.

Mong là vậy.

***

“…Chuẩn bị, bắt đầu!”

Bằng!

Cô Claire bắn súng báo hiệu trận đấu đã bắt đầu.

“Amelia này, cậu không di chuyển sao?”

“Không cần thiết. Sẽ tiện hơn cho cậu nếu ta khiến họ phải tiến lại gần chúng ta.”

“…Ừm, đúng thế.”

Siwoo khẽ thở dài.

Cậu chờ, nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng nếu như cậu nhìn thấy trực tiếp, thế nhưng cậu đã quên rằng bọn họ cũng biết về năng lực của cậu.

Có vẻ như họ đã tránh lao lên trước bởi vì đó là dạng năng lực mạnh về phản công.

‘…Được thôi, đã vậy thì không còn cách nào khác. Tớ sẽ đành phải tự mình xác nhận vậy.’

Cậu lén liếc nhìn Arte.

Hai găng tay, một bộ đồng phục, một chiếc leotard hơi lộ ra ngoài, tất chân, và một chiếc áo khoác trắng.

Vẫn là bộ trang phục cô ấy thường hay mặc.

“Dorothy, hãy ban cho tớ ‘trí tuệ’ của cậu”

“Được… Hãy cẩn thận đừng để ói nữa đấy nhé?”

“Sẽ không đâu. Tớ đã quen với nó rồi.”

“Bất ngờ thật đấy. Lúc mà cậu bảo đau đầu chóng mặt gì ấy. Dù rằng vài người sẽ cảm thấy hơi đau, thế nhưng đây là lần đầu tiên có người nôn ngay tại chỗ đấy.”

Cậu tự hỏi liệu điều gì sẽ xảy ra.

Siwoo đã mong rằng suy đoán của cậu đã sai.

“Bù nhìn nói: Tôi muốn một bộ óc. Vị Phù thủy đã đồng ý ban điều ước.”**[note81211]

Dorothy vừa nói xong, cậu liền cảm nhận được một cơn đau đầu dữ dội và bụng quặn thắt lại cứ như thể lục phủ ngũ tạng đang lộn tung phèo hết cả lên vậy.

Cảm giác cứ như cả thế giới đang dần trở nên méo mó.

Cảm giác đó thật đến nỗi đủ để khiến cậu nghĩ rằng thế giới này thậm chí còn thật sự tồn tại.

Năng lực của Dorothy, Phù thủy… Một năng lực chuyên cường hóa cho người khác.

Mắt và tai cậu đau đớn vì năng lực của cô đã cưỡng ép chúng đạt đến giới hạn.

Lúc nào luyện tập với Dorothy cũng như vậy cả. Kể cả năng lực Trực giác của cậu cũng được đẩy đến giới hạn, đến mức mà mọi giác quan khác đều bị tê liệt, khiến ngay cả việc di chuyển cũng khó khăn.

Một năng lực chỉ cường hóa duy nhất một khịa cạnh được chỉ định, không phải toàn bộ cơ thể.

Đó không phải thứ mà ta có thể làm quen được trong ngày một ngày hai.

Cô ấy từng nói rằng bản thân còn có thể cường hóa thêm các khịa cạnh khác nữa, thế nhưng đây là tất cả những gì cậu có thể làm quen được sau tuần.

Nếu là một siêu năng giả với năng lực phun lửa, thì uy lực của ngọn lửa sẽ được đẩy lên tối đa, đến mức chính người đó sẽ bị thiêu cháy bởi chính ngọn lửa của mình.

Trong trường hợp của Siwoo, thì đó là cảm quan của cậu.

‘Trực giác’ đã trở nên mạnh mẽ một cách kinh khủng.

“…Te-, …ck? Th-…, we…fi-…o…”

Cậu đóng mắt và tai lại.

Người bình thường sẽ không thể chiến đấu trong trạng thái này. Họ sẽ không thể nhìn hay nghe được gì cả.

Nhưng với Siwoo thì không.

Dù đã đóng thính giác lại thế nhưng cậu vẫn có thê nghe được tiếng Amelia tặc lưỡi bất ngờ.

Dù đã đóng thị giác thế nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy Arte đang quan sát cậu đầy hứng thú.

Cậu có thể cảm nhận được… Làn gió phát ra từ ngọn thương của Amelia đang lao thẳng tới cậu.

“?!”

“…Bắt được cậu rồi.”

Dù tay không còn cảm giác, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận.

Cậu bắt lấy ngọn thương của Amelia.

Cạu có thể nghe được tiếng sột soạt của những sợi tơ đang trườn bò trên sàn. Cậu vung một đường kiếm cắt phăng chúng.

Và ngay khoảnh khắc cậu cố giật ngọn thương khỏi tay Amelia, cậu cảm thấy một thứ gì đó.

…Đấy là thứ gì?

Có thứ gì đó đang ở bên cạnh Arte.

Không phải Amelia. Cô ấy vẫn đang đứng trước mặt cậu.

Cũng không phải cô Claire. Cậu có thể cảm nhận được cô ấy đang quan sát từ xa.

…Vậy thì rốt cuộc sự tồn tại bí ẩn đang đứng bên cạnh Arte kia là thứ gì?

Trong khi bối rối bởi sự tồn tại kì dị mà cậu cảm nhận được nhờ Trực giác kia, thế giới đột ngột trở lại bình thường.

“Oo-ugh…! Ọe…! Ặc…!”

“C-Cậu ổn chứ?! Cậu sẽ không nôn đâu, đúng không?!”

“T-Tớ đã bảo là chuyện đó xảy ra trong ngày đầu tiên thôi mà…! Bộ cậu muốn tớ nôn à…?!”

“X-Xin lỗi. Chỉ là cảnh đó khó quên quá mà thôi.”

Hộc, phew…

Cậu giữ chặt cái đầu đang nhói đau của mình.

‘Đ-Đau đầu quá…’

Bất kể có nghĩ thế nào, năng lực của Dorothy quả thực không phù hợp với cậu.

Cường hóa với người khác thì là điều tốt, thế nhưng năng lực của cậu gần như luôn được kích hoạt, vậy nên nó sẽ giống như cậu sử dụng năng lực được cường hóa này liên tục vậy.

Với người khác thì ổn, thế nhưng với cậu thì nó là một gánh nặng khổng lồ.

‘Ugh, đau quá…’

Cậu cố gắng hạ Amelia nhanh nhất có thể, thế nhưng chỉ một thoáng chững lại vì sự hiện diện bên cạnh Arte kia đã là đủ cho cô trốn thoát.

“N-Ngạc nhiên thật đấy…! R-Rốt cuộc cậu là cái thứ gì vậy hả!? Cậu có thể bắt được ngọn thương của tớ mà không cần mở mắt luôn sao!? K-Kể cả bố cũng không thể bắt được tớ đấy!”

“Câu đó nghe sến quá đấy, Amelia… Bộ cậu sống ở quá khứ hay sao thế…?”

“Oh, v-vậy à? Mấy câu đó đôi khi xuất hiện trong mấy bộ phim kinh điển ấy mà. Tớ cũng muốn thử nói câu đó một lần. Hehe~”

Vừa hùa theo mấy câu nói ngớ ngẩn của Amelia, Siwoo vừa liếc sang Arte một chút.

… Không có gì ở đó ư?

Vậy rốt cuộc sự hiện diện mà cậu cảm nhận được là thứ gì?

Liệu có phải chỉ là do mình tưởng tượng ra không?

“Vừa nãy tớ có hơi mất cảnh giác, nhưng giờ thì sẽ không như thế nữa đâu! Tớ sẽ xử lý cậu thật nhanh gọn thôi!” (Amelia)

“Eek, không! Đừng đuổi theo tớ mà!” (Dorothy)

“Lại đây nào! Cậu là chính là nguyên nhân khiến Siwoo trở nên như thế phải không?!” (Amelia)

Không còn thời gian để nghĩ về sự hiện diện kì lạ kia nữa.

Bởi vì Amelia đã nghĩ rằng Dorothy bằng cách nào đó đã giúp Siwoo có thể bắt được ngọn thương của cô và đang truy sát cô ấy.

Tình hình sẽ rất bất lợi nếu như trận đấu trở thành 2 vs 1.

Cậu cần phải cứu Dorothy.

                                                          

Note của Tác giả:

Tôi hôm nay không có gì để nói cả

Ruminas, chúc anh có một buổi tối tốt lành nhé!

Ugh, buồn ngủ quá

                                                          

Ruminas:

Tôi muốn gửi lời cảm ơn nhanh đến thần linh (kami). Ping trên discord của tôi sao mà phản ứng nhanh thế không biết? Tôi vừa định đi lấy nước thì đã thấy có người bỏ vào rồi.

Tôi đã có Tác giả-nim dõi theo mình rồi; giờ đây tôi đã vị thần của mình. Cuộc sống của một dịch giả quả thật rất bận rộn.

Ghi chú

[Lên trên]
**Ruminas: Liên hệ đến truyện Phù thủy xứ Oz. Có ba chi tiết: Bù nhìn được trao cho bộ óc, bù nhìn nhận được ‘trí tuệ’ từ Phù thủy, và chi tiết rõ ràng nhất chính là Phù thủy.
**Ruminas: Liên hệ đến truyện Phù thủy xứ Oz. Có ba chi tiết: Bù nhìn được trao cho bộ óc, bù nhìn nhận được ‘trí tuệ’ từ Phù thủy, và chi tiết rõ ràng nhất chính là Phù thủy.